TIỂU MA PHI CỦA MINH ĐẾ



"Tiểu đế quân, đây là Nhân Sinh, người cai quản cổng Luân Hồi!"
Nhân Sinh là quỷ trông coi cổng Luân Hồi, dẫn dắt các linh hồn đi đầu thai
"Thuộc...thuộc hạ là....là Nhân Sinh!"
Nhân Sinh trong hình dáng của một nam nhân trung niên, quỳ bên dưới cả người run rẩy
Sao lại bị sát thần này gọi tới? Ta có làm gì sai đâu!
"Bổn quân muốn người kiểm tra xem có linh hồn nào trốn thoát hay không?"
"Vâng!"
Phù! Hoá ra là chuyện này! Làm hắn sợ hết hồn!
Khoảng một canh giờ sau, Nhân Sinh đã kiểm tra.

Gương mặt hắn tái đi, mồ hôi chảy xuống.

Trong lòng lo sợ
"Sao rồi?"
Vừa nhìn thấy hắn, Quỷ Vương liền thúc dục hỏi.

Ngươi mau nói nhanh lên còn đuổi cái sát thần này đi! Đương nhiên câu này chỉ có thể nói ở trong lòng
"Có một chuyện ngoài ý muốn sảy ra! Thuộc hạ đã kiểm tra toàn bộ cuối cùng phát hiện sâu bên trong cổng Luân Hồi có một vết rách không gian.


Ở đó còn tàn dư hơi thở của một linh hồn!"
Vết rách không gian?! Là ai đã xé rách không gian ngay chỗ đó?
Xem Phong Uyển Dư kia từ thời không khác tới! Còn nếu nàng đoán không lầm là từ địa cầu tới!
" Người đâu, phái người đi bắt linh hồn kia! Không thể để linh hồn đó làm loạn ở ở đại lục!"
"Linh hồn kia, bổn quan lo!"
"Nếu vậy, thì làm phiền tiểu đế quân!"
"Còn nữa, ngươi tìm cho bổn quân một nữ nhân tên Phong Uyển Dư, nàng là tam công chúa Phong Quốc Thiên Tinh đại lục!"
Không mất quá nhiều thời gian, một nữ nhân tóc đen dài, mặc một bộ y phục màu trắng, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Đúng chuẩn nữ quỷ hiện đại!
" Ngươi chính là Phong Uyển Dư?!"
Cửu U Huyền đưa mắt nhìn linh hồn trước mặt.

Phong Uyển Dư hơi lo sợ.

Rõ ràng đứng trước mặt nàng là một nữ hài mới mười bốn tuổi nhưng lại có một cỗ tràng khí khiến cho người ta không dám kinh nhờn, kính sợ
"Phải!"
"Vì sao ngươi chết?"
"Tỷ muội hạm hại!"

Phong Uyển Dư bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện
Bốn năm trước, đại hoàng tỷ Phong Uyển Đình, nhị hoàng tỷ Phong Uyển Đồng và tứ hoàng muội Phong Uyển Như vì ghen ghét với dụng mạo và thiên phú của nàng nên đã hợp sức hạ độc giết nàng
Màn tỷ muội tương tàn này đúng là ở đâu cũng có thể diễn ra!
Con đường rừng vắng vẻ, nhưng cũng vô cùng yên bình
Tiểu nữ hài bạch y nhỏ nhắn, lớn lên thuỷ linh, dụng mạo yêu nghiệt, làn da trắng như sứ, đôi mắt đen như tính tú, đôi môi đỏ như trái anh đào, mái tóc đen dài óng ả.

Mới mười bốn tuổi đã như thế không biết khi lớn lên một chút nữa sẽ đẹp như thế nào?
Đi bên cạnh là một nam nhân hắc y, mặt nạ bạc che nửa khuân mặt.

Nam nhân này chỉ có bốn chữ miêu tả: vương giả trời sinh!
Bàn tay to lớn của hắn bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Đôi mắt ôn như nhìn xuống nữ hài
"Lần này không biến thành nam sao?"
"Thỉnh thoảng cũng sẽ chán!"
Lúc này ngoại trừ đôi mắt và mái tóc biến đổi thành màu tóc và màu mắt của người bình thường, còn về gương mặt biến đổi một chút nào.

Đây chính xác là gương mặt thật của Cửu U Huyền
Hàn Dạ Minh trong đôi mắt lộ ra một tia không vui
A Cửu tuy còn nhỏ nhưng dung mạo chính là dùng hai chữ: yêu nghiệt để hình dung, hơn nữa nàng lại ngây thơ như vậy, nhỡ như nam nhân khác nhìn thấy lợi dụng sự ngây thơ đó thì phải làm sao?
Không được! Sau này không thể để nàng đến gần giống đực!
Đột nhiên, hơi thở xa lạ tiến tới chỗ hai người.

Cửu U Huyền trong lòng dâng lên tầng cảnh giác mà không hề phát hiện hàn khí xung quanh Hàn Dạ Minh dày hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc