TIỂU MA PHI CỦA MINH ĐẾ



Khu rừng ngoại thành
Ầm!
Lực lượng lớn tản ra, quét ngang qua mọi thứ.

Kỳ Lân, Cùng Kỳ, Trì, Bạch Băng, Viêm Hoàng, Linh ra sức áp chế bóng đen ở giữa, mà bóng đen này không ai khác chính là Hàn Dạ Minh
Hàn Dạ Minh lúc này xác thật không ổn một chút nào.

Đôi mắt huyết đồng sáng lên đỏ rực, trong ánh mắt hoàn toàn không hề có một chút cảm xúc nào.

Trên mặt, trên cổ, trên tay đều hiện lên những hoa văn màu đỏ kì lạ, trông rất khủng bố.

Hàn Dạ Minh lúc này không khác một con mãnh thú hung ác là bao
Bị áp chế càng làm cho thú tính bộc phát nặng hơn, tức giận đem toàn bộ đám người Kỳ Lân đánh bay
Linh tức giận, mắng:" Chết tiệt! Tại sao loại nguyền rủa đáng sợ này đã biến mất mấy vạn năm trước lại xuất hiện trên người hắn chứ! Ai gia, đau! Sao tên chết tiệt Hỗn Độn kia đi lâu như vậy còn chưa về?"

Linh vừa dứt lời, một bóng trắng xuất hiện đứng đối diện Hàn Dạ Minh
" Chủ nhân!"
Cửu U Huyền mặt lạnh nhìn Hàn Dạ Minh đang mất kiểm soát, tay nắm chặt Cửu Tinh phiến
Lần trước khi cứu hắn, nàng cũng cảm nhận được có thứ gì đó khác trong cơ thể hắn.

Nhưng vừa kiểm tra thì chỉ thấy có Ma Tinh độc nên nàng nghĩ là mình đã lầm.

Nhìn tình hình hiện tại xem ra là nàng đã quá chủ quan
Hàn Dạ Minh cũng cảm ứng được có thêm người tới, nhìn sang, ánh mắt của hắn hình như có gì đó giao động
Đột nhiên, cơ thể hắn loé lên, hoàn toàn biến mất chỗ đó nhưng lại xuất hiện trước mắt nàng
Nhanh...nhanh quá! Tốc độ này chỉ sợ là nàng cũng không thể kịp
Nàng có chút ngây ngốc, nhanh sau đó liền phục hồi lại lùi ra đằng sau.

Nhưng chưa lùi lại được thì đã bị một bàn tay kéo lại đưa nàng đi

" Chủ nhân!"
" Cửu Đế!"
Hai người hoàn toàn biến mất ở đó thậm trí ngay cả hơi thở cũng không còn, tệ hơn là không thể cảm nhận được vị trí của chủ nhân nữa
Tại một nới khác, nàng bị Hàn Dạ Minh đưa một dòng suối nhỏ, bị hắn không chút thương tiếc nào ném xuống
Cũng may dòng suối này không sâu, nước chảy cũng không xiết, nên rất nhanh đã giữ lại thăng bằng nhưng cả người nàng từ trên xuống dưới lại ướt hết như chuột lột
Hàn Dạ Minh cũng xuống, bước gần tới nàng, từng bước ép sát cho đến khi lưng của nàng dán vào tảng đá lớn gần bờ mới dừng lại
Hơi cúi người xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt nàng.

Hắn đưa ta vuốt ve khuân mặt nàng rồi đem ảo ảnh kính tháo ra vứt sang một bên
Dung mạo thật của nàng hiện ra ngay trước mắt hân, ngay cả y phục cũng bị biến đổi thành một bộ y phục nữ màu trắng, chiều cao từ của một nam nhân cũng bị biến đổi về chiều cao ban đầu
Mặt hắn ngần sát vào cái cổ nhỏ của nàng giống như đang kiểm tra con mồi của mình
Nàng biết loại nguyền rủa này một khi phát tác, lực chiến đấu sẽ tăng lên hơn nữa bây giờ tu vi của nàng chưa hoàn toàn hồi phục không phải đối thủ của hắn, nếu như manh động quá mà kích thích thú tính của hắn thì chắc chắn nàng sẽ gặp chuyện.

Xem ra chỉ có thể mền mỏng áp chế hắn
" Hàn Dạ Minh, ngươi hiện tại đang rất đâu đúng không? Không sao đâu, có ta ở đây, ta giúp ngươi!"
Nàng ôm lấy hắn, dùng lời nói làm dịu đi hắn, giọng nói cũng trở lên có vài phần dịu dàng hiếm có
Hàn Dạ Minh dường như cũng có phản ứng, ôm chặt lấy nàng, đầu rúc vào cổ nàng, nhỏ giọng kêu
" Ta đau! Ngươi không được đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc