TINH GIỚI

“Lâm Thiên huynh đệ, lời này rất kinh điển, nhưng khác với cách ta xử sự. Phụ thân ta dạy ta là thương nhân luôn thân thiện, không đến lúc bất đắc dĩ không cần kết thù sâu.”

Lâm Thiên nhẹ nhàng gật đầu:

“Yên tâm, nếu ta gặp phải rắc rối sẽ tự mình xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Tạp Nhĩ vội la lên:

“Lâm Thiên huynh đệ, không phải ta sợ ngươi mang đến rắc rối cho ta, bằng hữu nếu là gặp nạn há có thể khoanh tay đứng nhìn?!”

Tạp Nhĩ còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Lâm Thiên ngăn lại:

“Ta biết ngươi không có ý đó, tốt lắm, chúng ta mau đi Nặc Lan học viện, nói thật thì ta chưa từng bước qua cửa ma pháp học viện.”

Ba người lên xe ngựa, xe ngựa lăn bánh chạy hướng Nặc Lan học viện. Trên xe, Tạp Nhĩ giới thiệu lịch sử Học viện Ma Pháp Nặc Lan cho Lâm Thiên nghe.

“Lâm Thiên huynh đệ, năm đó Ma Khí Thần Lãng Phiên Vân có một đoạn thời gian ở Học viện Ma Pháp Nặc Lan, thời kỳ đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Học viện Ma Pháp Nặc Lan, thiên tài ma pháp các nơi, thiên tài đấu khí chen chúc tới. Nhưng không biết về sau Lãng Phiên Vân không còn xuất hiện, có người nói hắn đã thành Thần mà đi, có người nói hắn mai danh ẩn tích du lịch xung quanh, còn có người nói có lẽ hắn còn ở trong Học viện Ma Pháp Nặc Lan, ta lựa chọn nơi này là vì Khải Đế, về mặt khác cũng vì nơi này là học viện duy nhất mà Ma Khí Thần Lãng Phiên Vân từng ở.”

“Tạp Nhĩ mong chờ Lãng Phiên Vân còn trong Nặc Lan học viện sao?!” Lâm Thiên buồn cười nói.

Tạp Nhĩ cười xòe:

“Cũng rất có thể, cho dù Lãng Phiên Vân mất, có lẽ hắn để lại tâm đắc tu luyện trong nơi nào đó trong học viện.”

Khải Đế nói với Tạp Nhĩ:

“Ngươi thường chạy đi thư viện vì muốn tìm tâm đắc của Lãng Phiên Vân không biết có hay không trong đống tàng thư kia?”

Tạp Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu:

“Nàng sẽ không cho rằng ta mỗi ngày chạy tới xem thủ thư xinh đẹp kia đi?!”

Khải Đế đỏ mặt nói lên nàng thật sự nghĩ vậy:

“Hừ, các ngươi toàn là háo sắc, trước kia thủ thư là lão nhân thì không vài người chạy tới mượn sách xem, hiện tại ngược lại, người chạy tới mượn sách so với trước kia hơn gấp mười lần, trong đó chín mươi phần trăm đều là nam sinh.”

“Bọn họ là bọn họ, ta là ta, ta luôn chung tình với nàng.” Tạp Nhĩ nắm tay Khải Đế nói.

“Khụ khụ, hai người xem ta như không tồn tại sao? Tạp Nhĩ, ngươi cố ý kích thích ta sao?”

Lâm Thiên cười nói.

“Lâm Thiên huynh đệ đừng gấp, đến Nặc Lan học viện ta nhất định giúp ngươi giới thiệu mấy mỹ nữ. Đúng rồi, trong đó có một muội muội là Tinh Linh tộc, siêu đáng yêu.” Tạp Nhĩ cười gian.

Ba người cười nói, xe ngựa đã đến cửa Học viện Ma Pháp Nặc Lan.

Xe ngựa không thể vào trường, đây là do Học viện Ma Pháp Nặc Lan quy định. Hơn một ngàn năm qua quy định này chỉ phá lệ một lần, là ba trăm năm trước khi Lãng Phiên Vân lần đầu đến Học viện Ma Pháp Nặc Lan, trừ lần đó ra dù là đế vương của một quốc gia cũng phải đi bộ trong học viện.

Học viện ngàn năm ẩn chứa lực lượng siêu mạnh, dù là đế vương một quốc gia cũng không dám hành động không tôn kính. Không nói cái khác, chỉ nói Học viện Ma Pháp Nặc Lan từng cho ra bốn Pháp Thần khiến người kính ngưỡng. Sau khi trở thành đẳng cấp đó thì tuổi thọ sẽ kéo dài hơn nhiều, trời biết đã là Thần cấp này có còn sống không, khi trường học cũ bị người vũ nhục, hậu quả kia rất là nghiêm trọng.

Lửa giận của Pháp Thần tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận được, dù là một đế quốc cũng không chịu nổi. Cường giả dưới cấp Pháp Thần liều mạng giảm mạnh tuổi thọ có thể thả ra cấm chú, một ma pháp cấm chú đủ để hủy diệt một thành thị cỡ trung. Cường giả cấp Pháp Thần phóng ra cấm chú căn bản là không cần trả giá cái gì, chỉ tổn thất một chút ma lực. Chút xíu ma lực này chỉ cần vài ngày là có thể hồi phục lại.

Nói đến Học viện Ma Pháp Nặc Lan từng cho ra ngoài vài Pháp Thần thì trong mắt Khải Đế tràn đầy kính ngưỡng, nhân vật như thế có tư cách làm vô số người sùng bái. Lâm Thiên không có cảm giác quá lớn, một vì hắn chưa gặp qua Pháp Thần ra tay, không có trực quan cảm nhận sự cường đại của bọn họ. Chờ hắn tiếp tục cường hóa, với dưới sự trợ giúp của Tiểu Linh thì hắn có thể trở thành một Pháp Thần toàn hệ, nên Lâm Thiên không sungf bái ai.

Xuống xe ngựa, Lâm Thiên đứng ở cửa Học viện Ma Pháp Nặc Lan, cảm nhận khí thế lắng đọng ngàn năm của Học viện Ma Pháp Nặc Lan, lòng nổi lên kính ý, một học viện, có thể sừng sững ngàn năm không ngã là siêu giỏi.

Cửa Học viện Ma Pháp Nặc Lan đông đúc người tới lui, đa số là đệ tử, một đám ngạo nghễ tự tin. Có thể đi vào Học viện Ma Pháp Nặc Lan học tập, là cái việc cực kỳ đáng tự hào. Tuy rằng nay Học viện Ma Pháp Nặc Lan đã không còn uy phong là số một ma pháp học viện, nhưng tích lũy ngàn năm, nội tình không phải hoàng gia ma pháp học viện chỉ hai trăm năm lịch sử có thể sánh bằng.

“Tạp Nhĩ, ai cũng đều có thể tiến vào?” Lâm Thiên hỏi.

Tạp Nhĩ nói:

“Cũng không phải, người ngoài đi vào cần đệ tử trong học viện ký tên. Đi, ký tên ở bên kia, chúng ta đi qua ký tên là có thể vào.”

“Ui, đây không phải Tạp Nhĩ sao? Từ lúc nào ngươi chơi với kẻ nghèo hèn vậy?” Một người vẻ mặt kiêu căng bước tới gần, liếc Lâm Thiên một cái nói.

“Hắn là Bá Ni, một tên khốn, thế lực trong nhà không nhỏ.” Khải Đế ở bên người Lâm Thiên nhỏ giọng nói.

Tạp Nhĩ trầm giọng nói:

“Bá Ni, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi, hắn là bằng hữu của ta. Xin lỗi đi, nếu không chúng ta gặp trên sân quyết đấu!

Bá Ni nghe xong hơi biến sắc mặt, thực lực của gã yếu hơn Tạp Nhĩ, nếu quyết đấu thì thua chắc. Nếu Tạp Nhĩ thật sự đưa ra lời quyết đấu thì Bá Ni sẽ cực kỳ bị động.

Có thể từ chối quyết đấu nhưng hậu quả là bị vô số người cười nhạo. Trên đời này quyết đấu là một việc cực kỳ thần thánh, từ chối quyết đấu là hành vi của người nhu nhược.

Bá Ni chớp mắt, nhìn phía Lâm Thiên, cười lạnh nói:

“Quyết đấu cũng được, ta quyết đấu với hắn. Chỉ có cường giả mới nhận được lời xin lỗi của ta.”

Nghe Bá Ni nói, Tạp Nhĩ và Khải Đế cùng cười. Người Lâm Thiên không có dao động đấu khí hay ma pháp, hơn nữa hắn không mang kiếm, không mang ma pháp trượng (loan đao bởi vì đã không còn sắt bén nên bị Lâm Thiên bỏ), người không biết thấy vậy sẽ nghĩ Lâm Thiên là người thường. Nhưng Tạp Nhĩ cùng Khải Đế đã thấy Lâm Thiên ra tay, tuy rằng không biểu lộ ra nhiều nhưng xem ngọn đã biết rễ, hai người biết Lâm Thiên không yếu.

Tại sao hai người không thấy lạ khi trên Lâm Thiên không có dao động đấu khí hay ma pháp là vì có loại báu vật có thể che giấu dao đọng ma pháp, đấu khí của người dùng.

“Ngươi quyết đấu với ta?” Lâm Thiên lạnh lùng hỏi.

Tiểu Linh ở trong đầu cho Lâm Thiên biết về thể lệ quyết đấu trong thế giới này.

“Như thế nào, ngươi không dám sao?” Bá Ni đắc ý nói.

Bá Ni thấy Lâm Thiên bình thường, trông không giống như sẽ có loại báu vật như không gian giới chỉ, mà nếu không có không gian giới chỉ chứng minh Lâm Thiên một là không có pháp trượng, hai là không có kiếm. Một Ma Pháp Sư không thể nào không mang pháp trượng trên người, kiếm sĩ cũng vậy, với kiếm sĩ thì kiếm là sinh mệnh bọn họ.

“Ta đồng ý, sinh tử quyết được không?” Lâm Thiên cười lạnh hỏi.

Sinh tử quyết? Bá Ni biến sắc, rất nhiều chủng loại quyết đấu, trong đó tàn nhẫn nhất là quyết đấu sinh tử. Giết chết đối phương trong khi quyết đấu sinh tử là việc hợp pháp, Bá Ni không sợ quyết đấu nhưng gã tuyệt đối không tham gia sinh tử quyết, gã cực kỳ xem trọng mạng nhỏ của mình.

“Quỷ nghèo, mạng của ta quý hơn của ngươi, chúng ta quyết đấu chấm dứt khi một bên nhận thua. Nếu ta thua thì ma hạch cấp sáu này là của ngươi, nếu ngươi thua thì tự chặt một tay là được.”

Một viên ma hạch đỏ rực xuất hiện trong tay Bá Ni, viên ma hạch háp dẫn nhiều cặp mắt nhìn.

Ma hạch cấp sáu vô cùng quyá trọng, chỉ có cường giả cấp bậc Kiếm Sư hoặc là cường giả cấp bậc Ma Đạo Sư mới có thể một mình săn giết ma thú cấp sáu.

Một ma hạch cấp sáu, giá trị lên đến năm ngàn kim tệ, tương đương với năm chục vạn nhân dân tệ!

Thắng thì sẽ được một viên ma hạch cấp sáu, Lâm Thiên không định từ chối quyết đấu như thế. Nhưng trước đó Lâm Thiên phải làm người trước mắt trả giá nhiều hơn.

“Một cánh tay của đại gia chỉ trị giá một viên ma hạch cấp sáu sao? Nếu ngươi tăng thêm một viên, đại gia sẽ chơi với ngươi một chút.” Lâm Thiên khinh thường nói.

“Ta thấy ngươi sợ thì đúng hơn. Cũng được, ta muốn nhìn xem cảnh ngươi tư chặt xuống cánh tay. Chưa từng có ai thắng trong tay ta.” Bá Ni nói xong lại lấy ra một viên ma hạch màu xanh.

Hai viên ma hạch cấp sáu xuất hiện làm cho một số người nghèo thở hổn hển.

Nhìn Bá Ni dễ dàng đưa ra hai viên ma hạch cấp sáu khiến Lâm Thiên muốn cướp của gã ngay. Nhưng ngẫm lại Khải Đế vừa mới nói qua thế lực sau lưng Bá Ni không nhỏ, Lâm Thiên cố kiềm lại, không cần vì cái lợi một lúc mà mất điều lớn hơn.

“Tốt, ta đồng ý.” Lâm Thiên đồng ý ngay.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên là hai viên ma hạch cấp sáu chuyển hóa thành Giới Lực cao tới tám trăm điểm, vì tám trăm điểm quyết đấu xem như không lỗ, đặc biệt khi biết thực lực của đối phương yếu hơn mình.

“Quyết đấu bắt đầu sau một canh giờ, ở sân quyết đấu trong học viện, hy vọng ngươi sẽ không sợ hãi chạy trốn!” Bá Ni nói xong xoay người đi.

Lúc này Tạp Nhĩ đã ký tên xong, ba người đang đi vào học viện.

Khải Đế hơi lo lắng nói:

“Lâm Thiên, nếu chỉ bằng thực lực của mình thì Bá Ni đương nhiên sẽ không đánh lại ngươi. Nhưng e rằng hắn dựa vào vật khác.”

“Hắn muốn quyết đấu sau một canh giờ chắc là đi chuẩn bị cái gì đó, nhưng Lâm Thiên huynh đệ đừng lo, chỗ ta có một vài quyển trục ma pháp cao cấp không thua gì hắn.” Tạp Nhĩ nói.

Làm thiếu chủ thương hội lớn thứ ba đại lụcm Tạp Tư Đặc thương hội, Tạp Nhĩ có mang theo nhiều thứ hộ thân. Dù là quyển trục cấp chín Tạp Đặcc cũng có, thứ kia có thể ngăn được cường giả cấp bậc Kiếm Thánh hết sức công kích mười phút.

Khải Đế cũng gật đầu nói:

“Ngươi lấy vài tấm phòng thân đi. Bá Ni không phải người tốt, nếu cho có thể rất có thể hắn sẽ đưa ngươi vào chỗ chết.”

Tạp Nhĩ đưa ra ba quyển trục ma pháp chế tác rất tinh mỹ:

“Lâm Thiên huynh đệ, ba quyển trục này là quyển trục cấp sáu, quyển trục cấp bảy, quyển trục cấp tám. Màu đỏ là hỏa long thuật cấp sáu, màu vàng là Đại Địa Thủ Hộ cấp bảy, màu tím là lôi đình chi nộ cấp tám.”

Lâm Thiên liên tục xua tay nói:

“Tạp Nhĩ, mấy thứ này rất quý, hơn nữa ngươi muốn ta hủy đi Nặc Lan học viện sao? Dám lấy ra lôi đình chi nộ cấp tám.”

Tạp Nhĩ mấy quyển trục vào tay Lâm Thiên nói:

“Là huynh đệ thì đừng nói nữa, quyển trục dù trân quý không sánh bằng mạng sống của Lâm Thiên huynh đệ. Nếu không phải quyển trục cấp chín kia là gia tộc cho ta giữ mạng, nghiêm cấm ta tự tiện vận dụng thì ta đã cho ngươi luôn. Nhận đi, gia tộc của ta có quyển trục chế tác sư có thể chế tạo quyển trục.”

Lâm Thiên không từ chối nữa, hắn nhận ba quyển trục của Tạp Nhĩ. Lúc này hắn mới chính thức xem Tạp Nhĩ như bằng hữu đáng giá quen thân, bằng hữu bình thường thì Lâm Thiên sẽ không dễ nhận quà của đối phương. Nếu là bằng hữu thật sự thì Lâm Thiên không tính toán, nếu so đo thì bằng hữu thật sẽ biến chất.

“Tạp Nhĩ, sân tu luyện ma pháp ở nơi nào? Đến Nặc Lan học viện nói sao cũng phải kiến thức một chút trình độ đệ tử nơi này. Ưm, nếu có đạo sư làm mẫu ma pháp thì tốt nhất.” Lâm Thiên nói.

“Đi, ta mang ngươi đi xem, nơi đó náo nhiệt nhất Nặc Lan học viện. Đôi khi cũng có đạo sư làm mẫu, cho dù không có th chúng ta có thể xin đạo sư làm mẫu ma pháp.” Tạp Nhĩ nói.

Vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh Nặc Lan học viện, ba người Lâm Thiên đến sân tu luyện ma pháp của Học viện Ma Pháp Nặc Lan.

Sân tu luyện ma pháp chiếm diện tích rất lớn, có đệ tử thi triển ma pháp một mình, có đệ tử là luận bàn với nhau. ma pháp huyễn lệ khiến Lâm Thiên được mở rộng tầm mắt, trong bụng mừng rỡ, bởi vì một đám ma pháp đã bị Tiểu Linh rất nhanh ghi nhớ.

“A, mau nhìn, đó là Y Ân học trưởng, hắn đã có thể thả ra hỏa long thuật, thực lực chắc đạt tới Ma Đạo Sĩ cao cấp rồi. Không uổng là đệ nhất cường giả của Nặc Lan học viện, chắc không lâu nữa sẽ tới tu vi Ma Đạo Sư.” Khải Đế hâm mộ nói, thực lực của nàng tuy không kém nhưng chỉ là Ma Đạo Sĩ sơ cấp.

Tạp Nhĩ gật đầu nói:

“Y Ân học trưởng thật sự rất chăm chỉ, hễ có thời gian sẽ tới nơi này tu luyện ma pháp, thực lực muốn không cao cũng không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc