Chu Dao nhìn Chu Thiên Tứ nằm dài trên đá xanh lót đường, không thấy có vết thương gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của gã nhìn sao cũng không bình thường. Trước kia đôi mắt đó luôn háo sắc nhìn Chu Dao.
– Ta thả chị họ ra sau đó người ta chạy mất.
Chu Dao trả lời:
– Tiểu Lâm Tử, thật sự không có chuyện gì sao? Ta không lo cho hắn mà sợ Tiểu Lâm Tử...
– Không sao, yên tâm, hắn rất khỏe mạnh. Nếu không vì nàng thì ta đã nhân đạo hủy diệt loại cặn bã này.
Lâm Thiên thở hắt ra:
– Đi đi, nhìn tên này là khó chịu rồi.
Chu Dao gật đầu cùng Lâm Thiên rời đi. Hai người đi thật lâu sau Chu Thiên Tứ bò dậy, lảo đảo chạy đi. Sợ hãi biến mất, trong mắt Chu Thiên Tứ tăng nét oán độc.
Làm người thừa kế sao Chu Thiên Tứ chịu nổi hành hạ kiểu này? Chắc chắn Chu Thiên Tứ sẽ trả thù, nhưng nhớ đến ánh mắt Lâm Thiên nhìn gã như xem người chết là gã không kiềm được toàn thân run rẩy. Khi một người đánh gãy mấy khúc xương của ngươi thì hai cảm giác sợ hãi và oán hận sẽ chiếm hết phần lớn. Nhưng khi một người đánh gãy xương ngươi lại chữa lành cho rồi đánh gãy tiếp, lặp lại mười, hai mươi lần thì cảm giác lớn nhất trong lòng ngươi tuyệt đối là sợ hãi.
Đi thật xa rồi Chu Dao nhỏ giọng hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, tại sao ánh mắt của hắn như thế? Có phải Tiểu Lâm Tử hù hắn không?
Lâm Thiên nói:
– Có lẽ vì mặt mũi của ta đáng sợ? Hi hi, Dao nhi, phụ thân của nàng chỉ có một nhi tử sao?
Chu Dao gật đầu nói:
– Đúng rồi. Phụ thân của ta cưới bốn thê tử, bao gồm mẫu thân của ta. Ta còn ba muội muội, bọn họ là con của đại nương, tam nương và tứ nương. Chỉ có đại nương sinh hai hài tử, trong đó một người là ca ca của ta.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, vừa mới phát hiện một chuyện thú vị, chủ nhân muốn biết không?
Lâm Thiên cáu kỉnh thầm nghĩ:
– Nhảm nhí, nói mau!
Tiểu Linh lên tiếng:
– Chủ nhân, Chu Thiên Tứ không phải nhi tử ruột của phụ thân Chu Dao.
Lâm Thiên ở trong đầu kinh ngạc kêu lên, thân thể khựng lại:
– Cái gì?
Chu Dao lấy làm lạ hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, sao vậy?
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không có gì.
Tiểu Linh đã bảo là không phải thì chắc chắn là không. Nếu về sau Chu Thiên Tứ yên phận thì Lâm Thiên không định khui ra, nhưng nếu gã có ý đồ gì, hắn sẽ không khách sáo.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, Chu Hồng không đến nỗi không biết Chu Thiên Tứ có phải là nhi tử ruột của mình hay không đi? Gia tộc như Chu gia, ta không tin Chu Hồng không giám định con ruột.
Tiểu Linh nói:
– Cái này thì ta không biết, có lẽ vì vài lý do mà chưa giám định bao giờ? Thật ra thân thể Chu Hồng có bệnh, một loại bệnh kỳ lạ, chỉ sinh nữ không sinh nam. Tức là Chu Hồng chỉ có nữ nhi, tuyệt đối không có nhi tử được
Đã đến buổi tối, người trở lại Chu gia nhóm lửa quây quần bên nhau ăn cơm.
Khi Lâm Thiên và Chu Dao thân thiết trong phòng chợt vang tiếng đập cửa, giọng Hoa bá truyền vào:
– Đại tiểu thư, lão gia chủ kêu tiểu thư và Lâm tiên sinh cùng ra ăn tối.
Lâm Thiên buông tay ôm Chu Dao, đứng dậy bực bội thở dài.
Chu Dao nói:
– Hoa bá chờ chút.
Chu Dao xấu hổ liếc Lâm Thiên, nàng sửa sang lại quần áo bị hắn làm xốc xếch.
Hoa bá ở ngoài cửa nói:
– Đại tiểu thư, thái gia gia của tiểu thư cũng xuất quan. Các người hãy mau lên, đừng để lão thái gia chờ lâu!
Lâm Thiên hỏi:
– Dao nhi còn có thái gia gia?
Chu Dao đáp:
– Đúng rồi, thái gia gia tiềm tâm võ học, một năm chưa chắc xuất quan một lần. Đã nhiều năm ta chưa gặp thái gia gia.
Chu Dao nắm tay Lâm Thiên mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, dò xét xem nơi này có cao thủ gì?
Tiểu Linh trả lời:
– Vâng thưa chủ nhân, thực lực cao nhất có một cao thủ đại viên mãn thiên giai, chắc là thái gia gia của Chu Dao. Hai cao thủ hậu kỳ thiên giai, một người đứng sau lưng thái gia gia Chu Dao, một người khác tu luyện sau núi. Hai cao thủ trung kỳ thiên giai, một là gia gia của Chu Dao, một người khác là Hoa bá. Năm cao thủ sơ kỳ thiên giai.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Hay thật, mười cao thủ thiên giai, mới chỉ tính số người phát hiện, nếu cộng thêm số người chưa phát hiện và chưa về gia tộc thì cao thủ thiên giai của Chu gia không dưới hai mươi người. Thực lực thế gia cổ võ thật là không thể coi thường!
Một cao thủ sơ kỳ thiên giai đối phó được trăm quân nhân đặc chủng cầm súng, chỉ riêng Chu gia đã có trên mười người thiên giai đủ sức đối kháng mấy ngàn, trên vạn quân nhân. Đây là lực lượng rất mạnh, quốc gia không có cơ cấu như Long tổ, chỉ bằng vào quân đội bình thường thì không làm gì được những thế gia kiểu này.
Lịch sử quan trọng nhất tồn tại đã vô cùng lâu xa. Nhiệm vụ Long tổ là bảo vệ toàn dân tộc Hoa Hạ, không quan tâm chính quyền thay đổi. Mấy chục năm trước phương tây đông chinh thập tự chinh, huyết tộc xâm nhập, rồi nhẫn giả phía đông tiểu Nhật Bản tấn công mang đến tai họa lớn cho mảnh đất Trung Hoa. Long tổ chịu đả kích rất lớn, nhưng có đất nước hết sức vun đắp nên giờ Long tổ lại mạnh mẽ lên.
Chu Dao hơi căng thẳng hỏi:
– Hoa bá, thái gia gia cùng ăn tối với chúng ta sao?
Hoa bá gật đầu:
– Lão thái gia nói thực lực đạt đến bình cảnh, khó dựa vào khổ tu đột phá nên cũng tham gia tộc hội lần này.
Giữa đại viên mãn thiên giai và Kim Đan chênh lệch lớn, kết thành kim đan là từ võ nhập đạo.
Từ võ nhập đạo nói thì dễ nhưng không có người chỉ đạo, chỉ dựa vào mình lĩnh ngộ thì cần có thiên phú rất nhiều. Từ xưa đến nay khá nhiều người võ học đạt đến đại viên mãn thiên giai, nhưng rất ít người tiến một bước kết thành Kim Đan đi vào tu tiên đại đạo.
Lâm Thiên khều mũi Chu Dao, cười nói:
– Dao nhi, thả lỏng chút, thái gia gia của nàng sẽ không ăn thịt người.
Chu Dao nói:
– Đã nhiều năm ta không thấy thái gia gia, trong ấn tượng của ta thì thái gia gia là người rất nghiêm túc, cứng nhắc.
– Nghiêm túc cứng nhắc?
Tiểu Linh đã truyền hình ảnh thái gia gia của Chu Dao vào đầu Lâm Thiên. Đó là một lão già nói cười thân thiết, không giống như nghiêm túc cứng nhắc.
– Đại tiểu thư, lão thái gia lần này xuất quan đã thay đổi nhiều, tu vi tâm cảnh nâng cao rất lớn, e rằng không lâu sau Chu gia chúng ta sẽ có một đại cao thủ Kim Đan kỳ!
Hoa bá nói đến đây hơi kích động.
Một gia tộc ra một cao thủ Kim Đan kỳ là tin tức siêu tốt cho toàn tộc. Cao thủ Kim Đan kỳ tính trên toàn Trái Đất là đẳng cấp đỉnh, trên cao thủ Kim Đan kỳ chỉ có hơn mười lão quái Nguyên Anh kỳ, cao thủ như vậy không dễ ra tay.
Kim Đan kỳ, Lâm Thiên cười cười. Tuy hiện tại Lâm Thiên chưa đến Kim Đan kỳ nhưng cao thủ Kim Đan kỳ không lọt vào mắt hắn. Giới lực đúng là thứ tốt, Lâm Thiên thầm cảm thán. Nếu không có giới lực khổng lồ thì Lâm Thiên sẽ không tràn đầy tự tin gặp một cao thủ đại viên mãn thiên giai.
Chu Dao tò mò hỏi:
– Hoa bá cũng biết võ công đúng không?
Hoa bá nhìn Lâm Thiên, mỉm cười nói:
– Biết chút ít.
Mấy phút sau, nhóm Lâm Thiên đi tới một căn nhà bề ngoài cổ xưa.
Chu Dao nhỏ giọng nói:
– Tiểu Lâm Tử, đây là nhà của thái gia gia ta.
Ba người đi vào phòng. Một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi đối diện cửa, trông thấy nhóm Lâm Thiên bước vào thì đứng lên cười to bảo:
– Hai đứa nhỏ này làm chúng ta chờ lâu quá, mau ngồi xuống. Tiểu Mộc, ngươi cũng ngồi ăn chung đi.
Từ nhỏ Hoa bá đã thích loay hoay hoa mộc, dần bị người quên tên thật, được đặt biệt danh hoa Mộc. Thế hệ trước gọi Hoa bá là tiểu Mộc, cỡ như Chu Dao thì gọi là Hoa bá.
Hoa bá lắc đầu nguầy nguậy:
– Lão thái gia, ta chỉ là một người hầu, làm sao dám?
Chu Hồng phụ thân của Chu Dao lên tiếng:
– Hoa thúc chăm ta đến lớn, trong Chu gia này có ai xem Hoa thúc là người hầu?
Lâm Thiên nở nụ cười kỳ dị. Chu Dao kêu Hoa bá, phụ thân của nàng thì gọi là Hoa thúc, quan hệ này đúng là...
Hoa bá đứng sang một bên, cung kính nói:
– Gia chủ, dù thế nào thì ta chỉ là người hầu. Hơn nữa vị tiền bối bên cạnh lão thái gia cũng không ngồi thì ta làm sao dám?
– Ài, ngươi thật là, tính tình y như hắn.
Thái gia gia của Chu Dao lắc đầu nói:
– Tiểu Dao nhi, mấy năm không gặp quên thái gia gia rồi?
Chu Dao vội vàng hành lễ nói:
– Thái gia gia, ta thật là không nhận ra, thái gia gia thay đổi quá nhiều.
Thái gia gia của Chu Dao cười to bảo:
– Ha ha ha! Trước kia ta là lão già cứng nhắc đúng không? Đến đây, tiểu Dao nhi ngồi cạnh thái gia gia đi.
Chu Dao liếc Lâm Thiên, thấy hắn nhẹ gật đầu thì nghe lời ngồi bên cạnh lão già kia.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Thú vị, lúc trước Dao nhi bị hắt hủi giờ ai nấy nhiệt tình với nàng, không biết trong đó có vài phần thật lòng, mấy phần giả dối.
Chẳng mấy chốc sau khi Lâm Thiên ngồi xuống thì Chu Thiên Tứ cũng đến cửa. Trông thấy Lâm Thiên, mặt Chu Thiên Tứ trắng bệch, nhưng nhìn phụ thân của mình, gia gia, thái gia gia cũng có mặt thế là phồng lên can đảm.
Chu Thiên Tứ quỳ xuống gào khóc:
– Gia gia, thái gia gia phải làm chủ cho ta. Hắn... Hắn... Tiểu tử này là đồ khốn, buổi chiều hắn ỷ có tu vi lợi hại hơn nên đã hành hạ ta!
Lâm Thiên ngồi yên trên ghế, cười khẽ:
– Ngươi đã làm chuyện gì mà ta xử ngươi? Trước mặt bao nhiêu trưởng bối thế này ngươi không thể nói dối, nói ta hành hạ ngươi? Hành như thế nào?
Chu Thiên Tứ oán hận mắng:
– Ngươi... Ngươi đánh gãy xương của ta, còn tát tai ta!
Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Xương của ngươi lành mau thật, mới nửa ngày đã lành lặn hết.
– Khốn kiếp! Cầm biểu muội của ngươi đã tới tố cáo với ta, ta đang định tìm ngươi nói chuyện đó!
Chu Hồng, phụ thân của Chu Thiên Tứ tức giận quát:
– Ngươi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, mấy năm nay ta ít quản ngươi, nếu còn thả ngươi tự do thế này thì toàn Chu gia có ngày sẽ chôn vùi trong tay ngươi!
Chu Thiên Tứ bị Lâm Thiên vặc lại, bị phụ thân của mình mắng làm gã biểu tình cực kỳ khó xem.
Chu Thiên Tứ rít gào:
– Phụ thân, mấy chuyện này tính sau đi. Bây giờ nhi tử của người bị người ngoài ăn hiếp, phụ thân mặc kệ sao? Người này lòng dạ vô cùng độc ác, hắn đánh gãy xương của ta rồi lại chữa lành, đánh gãy gần hai mươi lần! Phụ thân, tuyệt đối không thể gả Dao muội cho ma quỷ như thế!
Ánh mắt Lâm Thiên lạnh lùng, đụng chạm đôi mắt lạnh lẽo đó làm người Chu Thiên Tứ run rẩy.
– Có một số việc ta vốn không muốn nói, nhưng ngươi ép ta nói.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Bá phụ, nơi này không có người ngoài, tiểu tử xin càn rỡ một phen. Chu Thiên Tứ không phải nhi tử ruột của bá phụ.
Ầm!
Như có tiếng sấm vang lên trong đầu mọi người. Những người có mặt trừ Lâm Thiên ra còn lại đều ngẩn ngơ.
– Lâm hiền chất, không biết ngươi nghe từ đâu?
Chu Hồng trầm giọng nói:
– Nếu không phải sự thật thì ngươi không có hy vọng ở cùng Dao nhi.
Nghe phụ thân của mình nói như thế, trái tim Chu Dao treo cao.
– Ô miệt, ngươi đang ô miệt!
Chu Thiên Tứ cao giọng quát:
– Phụ thân, loại người như thế làm sao cho Dao muội đi cùng hắn được?
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Có phải ô miệt hay không thì điều tra biết ngay. Nếu ta không đoán sai, bên Chu gia chưa giám định con ruột đúng không?
Chu Hồng gật đầu nói:
– Đúng vậy! Thiên Tứ lớn lên ở Mỹ, hai năm nay mới trở về, chưa giám định mặt này. Lâm hiền chất vì sao cho rằng Thiên Tứ không phải nhi tử ruột của ta?
Lâm Thiên trả lời:
– Bá phụ, làm sao tiểu điệt biết thì không tiện lộ ra nhưng tuyệt đối không giả.
Lão nhân bên cạnh Chu Dao ngừng cười, trầm giọng nói:
– Hồng nhi, lập tức kiểm tra ngay, nếu đúng vậy hãy xử lý nghiêm khắc!
Chu Hồng phụ thân của Chu Dao vội đáp:
– Vâng thưa gia gia!
Chu Hồng kéo Chu Thiên Tứ gào rú lôi ra ngoài.
Lão nhân hít sâu, nói:
– Ăn cơm!
Thức ăn phong phú, mùi vị ngon nhưng lúc này trừ Lâm Thiên ra những người khác không nếm được gia vị.
Bữa cơm qua đi trong không khí nặng nề.
Trước khi ra khỏi phòng, thái gia gia của Chu Dao trầm giọng nói:
– Lâm tiểu hữu, việc này dù là thật thì hy vọng đừng để lộ ra.
Lâm Thiên gật đầu, nếu truyền ra ngoài sẽ đả kích rất lớn cho danh dự gia tộc lớn như Chu gia.
Người thừa kế của gia tộc lại là con hoang, đủ khiến Chu gia thành trò cười cho tất cả thế gia.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Vận mệnh về sau của Chu Thiên Tứ chắc là chết vào ngoài ý muốn.
Ban đêm, dĩ nhiên Lâm Thiên sẽ không ngủ chung với Chu Dao, hắn một mình trong phòng khách cao cấp. Lâm Thiên vừa về phòng liền trở lại không gian Tinh Giới.
Chỉ cách vài ngày là sẽ tăng cao thực lực, Lâm Thiên khá là sốt ruột. Đại viên mãn thiên giai, sau khi thăng cấp dù không dùng giới lực thì Lâm Thiên dư sức đối kháng với thái gia gia của Chu Dao.