TINH GIỚI

Lâm Thiên cởi đồ leo lên giường, muốn hắn hết sức quân tử đương nhiên không thể. Lâm Thiên mới lên giường liền ôm Chu Dao vào lòng.

Lâm Thiên cười nham nhở:

– Dao nhi, sờ một chút được không?

Một tay Lâm Thiên đặt lên ngực Chu Dao, khi nàng tưởng hắn sẽ tiến thêm một bước thì bất ngờ là bàn tay ngừng sờ soạng.

Trong bóng tối, Chu Dao khẽ dò hỏi:

– Tiểu Lâm Tử?

Lâm Thiên không lên tiếng.

– Tiểu Lâm Tử, ngươi... Ngươi có thể sờ một cthú.

Không cần nhìn Lâm Thiên cũng biết mặt Chu Dao đỏ bừng.

Lâm Thiên khẽ thở dài:

– Ngủ đi Dao nhi!

Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ của hắn, làm sao Lâm Thiên có hứng nổi?

Chu Dao khẽ ừ:

– Ừm!

Tiếng hít thở của hai người dần lâu dài, tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Thiên rời đi. Khi các thôn dân thôn Vụ Ẩn thức dậy thì thấy trên bàn nhà mình đặt một phong thư, bên trong có hai vạn khối tiền mặt và lời nhắn ngắn ngủi Lâm Thiên để lại. Rời khỏi thôn Vụ Ẩn, mây mù trong lòng Lâm Thiên tán đi một chút.

Lâm Thiên vừa lái xe vừa cười đùa:

– Dao nhi, đêm qua dường như ta nghe nói ai đó bảo là có thể sờ, hay là bây giờ cho ta sờ đi?

Chu Dao hừ mũi:

– Nằm mơ đi, đêm qua đã qua rồi!

– Đêm qua đã qua nhưng còn đêm nay, đêm mai, ban ngày cũng có thể!

Lâm Thiên nói xong Chu Dao giơ ngón trỏ và ngón cái tay phải nhéo eo hắn xoay tròn chín mươi độ.

Lâm Thiên phối hợp hét lên:

– Dao nhi mưu sát chồng!

Chu Dao thị uy giơ nắm tay nhỏ:

– Để xem Tiểu Lâm Tử còn dám nói lung tung không!

Sáng sớm xuất phát đến giữa trưa đã về đại học Hải Thiên. Ăn cơm trưa xong Lâm Thiên đưa Chu Dao trở về phòng ngủ, hắn tìm góc vắng người quay về không gian Tinh Giới.

Dương Thi, Dương Tuyết đồng thanh kêu lên:

– Dương đại ca!

Lâm Thiên ôm Dương Thi, Dương Tuyết hỏi:

– Thi nhi, Tuyết nhi, mấy ngày không vào thăm các nàng, có trách ta không?

Dương Thi chủ động dâng lên môi thơm:

– Chúng ta nhớ ngươi!

Nụ hôn thành mồi lửa, trận địa chiến diễn ra. Hai tiếng sau ngừng chiến.

Lâm Thiên tắm rửa xong hỏi Tiểu Linh:

– Tiểu Linh, có thể vào Tinh Giới rồi đi?

Tiểu Linh đáp:

– Vâng thưa chủ nhân, ngày hôm qua đã có thể vào, trong Tinh Giới qua nửa tháng rồi.

Lâm Thiên nói:

– Ta đi bảo thạch tinh một chuyến kiếm nhiều bảo thạch chút đổi ma hạch, buôn bán nhanh hơn trực tiếp giết nhiều.

Lâm Thiên vào bảo thạch tinh ngay.

Lâm Thiên đã từng đến đây một lần nhưng khi thấy bảo thạch đầy đất vẫn kinh ngạc như ngày nào.

Lâm Thiên thì thào:

– Người ta cùng lắm là ngồi trên núi báu, ta thì đứng trên hành tinh bảo thạch!

Hiện tại có nhiều giới lực nên Lâm Thiên không cần lo lấy nhiều bảo thạch tiêu hao bao nhiêu giới lực. Lâm Thiên vươn tay chỉ đến đâu là Tiểu Linh thu bảo thạch chỗ đó vào không gian Tinh Giới, đương nhiên chỉ thu thứ nhỏ, lớn nhất cỡ nắm tay. Những viên nặng mấy tấn, vài chục tấn thì Lâm Thiên sợ khoe ra sẽ hù chết người.

Năm phút ngắn ngủi Lâm Thiên trở lại trong không gian Tinh Giới, hắn đi vào thế giới ma huyễn nơi có Nhã Sa. Lâm Thiên không đến học viện Hán Tư thăm Nhã Sa ngay, có Ái Lệ Ti và lão Ốc Luân bảo vệ, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lâm Thiên vào tiệm trang sức của Gia Lý.

Gia Lý vừa nhìn thấy Lâm Thiên rất là vui vẻ nghênh đón:

– Lâm lão đệ đã tới rồi!

Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hai người đi vào phòng riêng.

Tay Lâm Thiên phất qua bàn trà:

– Gia Lý lão ca, đây là ma tinh tạp mà ta mang đến lần này.

Trên bàn trà xuất hiện từng viên kim cương đủ màu, khoảng mấy trăm viên, to hơn đợt trước một chút.

– Nơi đây nhiều hơn số tinh toản lần trước ta mang đến gấp trăm lần. Gia Lý lão ca, không biết chuyện ta nhờ thì...

Gia Lý lão bản thu mớ tinh toản vào không gian giới chỉ, lại từ không gian giới chỉ trung lấy ra một cái hộp gỗ tử hương dài 40cm, độ rộng và chiều cao hơn 20cm.

– Lâm lão đệ, ta thu mua theo yêu cầu của Lâm lão đệ. Trong này có tổng cộng một trăm lẻ tám viên ma hạch tứ giai, hai trăm ba mươi hai viên ma hạch tam giai, bốn trăm năm mươi viên ma hạch nhị giai, bảy trăm viên ma hạch nhất giai. Tổng cộng mất mười sáu vạn ba ngàn hai trăm hai mươi kim tệ.

Lâm Thiên nói:

– Gia Lý lão ca, ta nói rồi, tinh toản định giá bốn trăm vạn, những ma hạch này ta thu với giá hai mươi vạn kim tệ. Ước chừng lão ca không thể đưa ra ba trăm tám mươi vạn kim tệ cho ta, mà ta lấy nhiều kim tệ cũng vô dụng, tạm đặt ở chỗ lão ca. Lão ca chuyên môn tìm người hỗ trợ thu mua ma hạch đi!

Lâm Thiên biết tuy Gia Lý lão bản đã thu mua nhiều nhưng chắc chắn chưa lớn gan thu mua nhiều. Lâm Thiên không trách Gia Lý, người ta có thể lấy ra hơn mười vạn kim tệ hỗ trợ thu mua đã rất có thành ý. Nếu Lâm Thiên thất hứa, những ma hạch mà Gia Lý lão bản thu mua rất khó giải quyết.

Gia Lý lão bản hỏi:

– Lâm lão đệ yên tâm, Lâm lão đệ tin tưởng ta vậy sao?

Lâm Thiên cười nói:

– Ta tin Gia Lý lão ca là người thông minh, tiền kiếm hoài không hết nhưng mạng thì chỉ có một.

Gia Lý lão bản cười khổ một tiếng:

– Lão đệ nói quá thẳng rồi.

– Ha ha ha! Ta cảm thấy nói vòng vo là sỉ nhục chỉ số thông minh của lão ca. Được rồi Gia Lý lão ca, qua một thời gian nữa ta sẽ lại đến.

Lâm Thiên nói xong thu hộp gỗ đựng ma hạch đặt trên bàn trà vào không gian Tinh Giới, hắn đi ra ngoài.

Lâm Thiên vừa đi hướng học viện ma pháp Hán Tư vừa nói chuyện với Tiểu Linh:

– Tiểu Linh, hấp thu mớ ma hạch này chưa? Tổng cộng bao nhiêu duy giới lực?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, tổng cộng hút ba vạn ba ngàn hai trăm duy giới lực, hiện tại chủ nhân có chín vạn bốn ngàn chín trăm duy giới lực.

Lâm Thiên tặc lưỡi:

– Giới lực đến quá nhanh, nhớ ngày trước vì một, hai duy giới lực mà phải tính trước tính sau, thật tình, chậc chậc.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, đó là bởi vì hiện tại thực lực của người nâng cao nên mới được giới lực như vậy. Nếu chủ nhân chỉ là một người bình thường thì không thể giết ma thú lấy được ma hạch, giao dịch với người khác thì chắc chắn sẽ nuốt da lẫn xương đầu của chủ nhân.

Lâm Thiên nói:

– Biết biết. Nhưng Gia Lý xem như thương nhân tốt, nếu ta chỉ là người bình thường có lẽ Gia Lý sẽ xuống tay hố ta.

Nói một hồi đã đến học viện ma pháp Hán Tư, không ngờ Lâm Thiên mới tới học viện Hán Tư liền xem vở kịch hay. Mấy chục Dong Binh và Ma Pháp Sư tụ tập ngay cửa học viện ma pháp Hán Tư.

Một người bên cạnh Lâm Thiên nhỏ giọng nói:

– Dong Binh đoàn Huyết Lang bá đạo quá, đợt trước giết gia gia của người ta, hôm nay gặp nữ hài tử kia xinh đẹp thì kéo nhiều người đến học viện ma pháp Hán Tư đòi người.

– Đúng vậy! Nhưng Dong Binh đoàn Huyết Lang chắc không thành công cướp người. Hiện nữ hài tử kia là đệ tử của viện trưởng học viện ma pháp Hán Tư, có một nữ nhân che mặt luôn đi theo bên cạnh nàng, dường như tu vi rất lợi hại. Mấy ngày nay nữ nhân đó đánh bị thương nhiều kẻ có ý đồ xấu với nữ hài tử kia.

– Ừm ừm! Phải rồi, nghe đồn ca ca của nữ nhân kia là một Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ, chuyến này Dong Binh đoàn Huyết Lang tàn đời.

Lâm Thiên tiến lên trước.

Một đạo sư học viện ma pháp Hán Tư lớn tiếng khuyên bảo:

– Các vị, nơi này là học viện ma pháp Hán Tư, xin các người lập tức rời đi nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!

Một Dong Binh cao gầy cười khùng khục:

– Ha ha ha! Chúng ta không đến gây chuyện, chẳng lẽ không cho người đứng trước cửa học viện ma pháp Hán Tư sao?

– Thiếu chủ của chúng ta nhìn trúng nữ hài tử kia là may mắn cho nàng ta, đừng không biết điều, nếu không người khác trong học viện ma pháp Hán Tư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không hay. Đạo sư này thấy có đúng không?

Đạo sư đó tức giận mặt đỏ rần:

– Xin các người đi ngay!

Một Dong Binh cao gầy cao giọng quát:

– Trước khi chưa thấy thiếu phu nhân thì chúng ta tuyệt đối không rời đi! Các huynh đệ, các ngươi nói xem có đúng không!?

Các Dong Binh khác hét to:

– Đúng!

Giọng Lâm Thiên vang lên:

– Nếu các ngươi không muốn đi thì ta sẽ cho các ngươi vĩnh viễn ở lại đây!

Thanh âm lạnh băng chui vào đáy lòng tập thể Dong Binh.

Lâm Thiên tiến lên trước mấy bước đối diện với đám Dong Binh, lạnh lùng nói:

– Dong Binh đoàn Huyết Lang, giỏi thật, ta chưa đi tìm các ngươi mà các ngươi đã tự tới cửa!

Tên Dong Binh cao gầy bị khí thế của Lâm Thiên chấn nhiếp, lắp bắp hỏi:

– Ngươi... Ngươi là ai?

Lâm Thiên cười lạnh nói:

– Lại đây khi dễ muội muội của ta mà không thám thính rõ ràng sao?

Tên Dong Binh cao gầy không kiềm được thụt lùi hai bước:

– Ngươi... Ngươi là Đại Ma Đạo Sư hỏa hệ kia!?

Lâm Thiên mặc quần áo kỳ lạ nhưng khiến người khó liên tưởng đến đẳng cấp Đại Ma Đạo Sư.

Lâm Thiên lạnh lùng nói với thanh niên ngồi trên con sói to lông dài đỏ máu:

– Mang theo người của ngươi cút cho ta! Ở trong Dong Binh đoàn Huyết Lang chờ địa gia, có một ngày đại gia sẽ san bằng Dong Binh đoàn Huyết Lang gì đó!

Thanh niên ừ lạnh, lớn tiếng ra lệnh:

– Giết!

Mệnh lệnh phát ra, bốn Kiếm Sĩ nhanh chóng rút kiếm công kích Lâm Thiên. Nếu là Ma Pháp Sư bình thường, với khoảng cách gần thế này rất có thể sẽ bị đối phương giải quyết. Nhưng Lâm Thiên là Ma Pháp Sư bình thường sao? Đương nhiên không. Vì vậy khi hai người bị gai nhọn từ dưới đất đột nhiên đâm lên thủng người, tiếng hét vang vọng trời xanh, khiến người nghe rơi lệ, người xem bi thương. Cái này chỉ là miêu tả khoa trương, người nhìn có chung cảm xúc mới đúng.

Hai người đứng bên ngoài né thoát gai nhọn lại đụng phải tường đất đột nhiên dâng lên. Tường đất bình thường dĩ nhiên không ngăn được hai người có thực lực Kiếm Giả, nhưng đằng sau tường đất xuất hiện mấy hàng gai đất chĩa xéo vào tường đất. Bọn họ đột phá tường đất sẽ đụng vào những gai đất, sẽ bị đâm thủng ngực mà chết.

Bình luận

Truyện đang đọc