TÌNH THIÊU

Marvin xem như là một trong số ít những người bạn của Hoa Tranh có thể xen mồm vào việc của hắn, nhưng chỉ giới hạn ở xen mồm vào được thôi. Đối với cuộc sống riêng của 7 alpha hàng đầu bọn họ, người ngoài mỗi người nói một kiểu, đương nhiên cũng bao gồm hóng hớt chuyện cá nhân, chẳng hạn như mỗi một alpha tồn tại cái gọi là khuyết thiếu sinh lý.

Không thể không nói, cái tên thích hóng hớt như Marvin, có lúc cũng hận không thể phỉ nhổ đám quần chúng nhiều chuyện vô căn cứ, cái chuyện như khuyết thiếu sinh lý mà cũng có thể bị đồn thành đặc thù của alpha hàng đầu, vậy mình đây khuyết thiếu sinh lý gì? Vừa gái vừa ẻo hả?!

Vì chuyện topic mà Marvin tự mình chạy đến hoa viên không cách xa vạn dặm, y mặc một chiếc áo khoác cực dài lấp lánh sáng lòe, mũ lễ phục trên đầu đính đầy lông đuôi khổng tước, viền mắt vẽ vừa dài vừa cong lên.

Tiếp đãi y chính là Trần nữ sĩ.

“Cái bé chocolate kia đâu?” Marvin lấy khăn tay ra, hệt như con người của y, dù chỉ là một cái khăn mùi soa nho nhỏ thì cũng vừa kiêu sa vừa hoa lệ, trên mặt vải thêu đầy chỉ xanh đỏ tím vàng.

Trần nữ sĩ liếc nhìn y một cái, trấn định nói: “Dương Lực đi cho mèo ăn, mời ngài chú ý cách dùng từ, hắn không phải cái.”

Marvin bĩu môi khinh thường, sinh ra chút hứng thú: “Hắn ở phía sau cho mèo ăn hả? Vậy tôi đi xem xem.”

Trần nữ sĩ: “…”

Sau khi Dương Lực cho robot thú cưng ăn xong đều sẽ ở thêm một chút nữa, thường thì những lúc thế này chú báo sư tử tuyết trắng ấy sẽ ngoan nhất, lật ngửa bụng nằm ở trên đùi anh, muốn anh chải vuốt lông bờm cho mình, cọ dụi làm nũng.

Cái topic về Hoa Tranh trên 818 vũ trụ đã trở thành mục đề cử mỗi ngày, chỉ cần Dương Lực có rảnh lướt mạng xã hội thì không lần nào không thấy cái topic đó.

Anh cũng không thể nói được là tâm trạng gì, mỗi lần đều lướt mấy trăm trang, xem mọi người dồn dập suy đoán ai là nửa kia không may mắn ấy.

Không sai, nửa kia bất hạnh.

Dù sao thì sau khi cái topic này đăng lên, hiệp hội omega thế giới cũng đã gửi cho Hoa Tranh rất nhiều tin nhắc nhở, ý là, rốt cuộc là cậu ở với ai, cho một lời chắc chắn, để chúng tôi an bài vệ sĩ.

Đồng thời, còn có một topic khác cũng bị đưa lên top, tiêu đề và nội dung đều vô cùng đơn giản thô bạo.

«Hôm nay Hoa Tranh thất tình chưa?»

Cho đến ngày thứ 10, đội hình đều hoàn hảo duy trì hai chữ “vẫn chưa”.

Mà cái topic lên top sớm nhất là «7 vị alpha hàng đầu toàn cầu năm nay thoát ế phá trinh chưa?», comment mới nhất rốt cuộc biến thành: 1/7, kẻ phản bội Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu —— Hoa Tranh!

“…” Dương Lực thật sự là vô cùng đồng cảm với Hoa lão gia của mình, yêu đương gian nan đến thế, hơn nữa toàn bộ vũ trụ đều không coi trọng, đại khái cũng chỉ có mấy alpha hàng đầu bọn họ thôi.

Có điều… đối tượng của Hoa Tranh rốt cuộc là ai? Sao ngay cả quản gia như hắn mà đến bây giờ cũng chưa từng gặp?

Marvin đứng ở trên ban công cao nhất, giơ kính viễn vọng nhìn chằm chằm Dương Lực và robot thú cưng giữa sân sau, Trần nữ sĩ đi cùng với y sắp liếc đến trắng cả mắt.

“Nếu như ngài thực sự hiếu kỳ, có thể vào xem xem.” Cô không nhịn được đề nghị, “Ở chỗ này xem hơi xa nhỉ?”

Marvin lộ ra biểu tình ghét bỏ: “Cô không biết mặt trời rất nóng sao? Cỏ mọc cao như vậy còn có thể làm bẩn áo choàng của tôi, còn có con robot kia nữa, nó có mùi nồng không? Trên lông có bọ chét không?”

Trần nữ sĩ giật giật khóe miệng.

Dường như là xem có chút vô vị, Marvin trả kính viễn vọng lại cho Trần nữ sĩ, khinh thường nói: “Sở thích của Hoa Tranh chính là vậy à?”

Trần nữ sĩ nhíu mày: “Ngài hẳn phải biết, hai người họ đã quen nhau từ rất lâu.”

Marvin phì cười: “Quen nhau? Bé chocolate kia chẳng lẽ còn nhớ được hắn sao?”

Sắc mặt Trần nữ sĩ cứng đờ, không nói gì.

“Khi đó hắn trả giá đắt là bị mù cặp mắt.” Marvin vung khăn mùi soa ra che kín mũi, y cúi thấp mặt, vẻ mặt bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, “Đã nhiều năm vậy rồi mà sao còn không chịu ghi nhớ?”

Hoa Tranh mới vừa lấy kính mắt VR xuống liền nghe thấy bên tai vang lên một tiếng ho khan ra vẻ.

Dù hắn không nhìn thấy thì cũng biết âm thanh này là ai phát ra.

Marvin cũng không có ý định giả vờ, vô liêm sỉ giơ tay lên, giật giật ngón tay: “Này ~ “

Hoa Tranh không có biểu tình gì, dường như hắn đã sớm đoán được đối phương sẽ đến, ngay cả bắt chuyện cũng lười, vươn tay tùy ý chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu Marvin đi sang đó ngồi.

Marvin không nói: “Cậu cũng chả nhìn thấy, quản tôi ngồi hay đứng chi.”

Hoa Tranh lạnh nhạt nói: “Anh đứng hao oxi.”

Marvin: “…” Mẹ nó chứ hao oxi! Nói chuyện đàng hoàng không được à?!

Hôm nay Dương Lực chải cho Hoa Tranh kiểu tóc búi, loại kiểu tóc lưu hành từ ngàn năm trước như này, hiện nay chỉ có beta cấp bậc bà hoặc mẹ mới ngẫu nhiên thử nghiệm, nhưng chỉ trách Hoa Tranh thực sự là có nhan sắc hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh, bất kỳ kiểu tóc nào cũng chỉ có thể làm nổi bật thêm khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Marvin thân là một tên đỏm dáng thật sự hâm mộ ghen tị, cho nên nói chuyện có chút chua lè: “Cậu với bé chocolate xảy ra chuyện gì vậy, bát tự còn chưa trao đổi nữa, đã công bố trước rồi?”

Hoa Tranh không nói lời nào, từ trước đến giờ hắn không thích giải thích mình làm gì hoặc là muốn làm gì, cho nên trong Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu hắn cũng là người cô độc nhất.

Marvin vò vò đầu, y xem như biết sơ sơ về đầu đuôi câu chuyện Hoa Tranh bị mù, nhưng việc này từ trước đến giờ luôn là vùng cấm của đối phương, ai cũng không được nhắc, đã nhiều năm như vậy, dùng lời nói của Trần nữ sĩ là, không ngờ nhiều năm như vậy mà còn có cơ hội tìm được người đó.

Thật ra người ngoài nói 7 alpha bọn họ trời định là cô độc đến hết đời vừa là nói đùa nhưng cũng không phải nói đùa, bởi vì so với alpha bình thường, kỳ động dục của bọn họ còn sớm hơn năm năm, mà omega gặp phải vào lần đầu tiên động dục, dù không có bất kỳ tiếp xúc thực chất nào, thì cũng là kiểu tình định chung thân, vừa gặp đã yêu —— đến đây liền có rất nhiều vấn đề vô cùng không xác định xuất hiện.

Đầu tiên là đối phương có tiếp nhận nổi tình triều của alpha hàng đầu hay không, thứ hai, nếu như lúc đó đối phương không ở trong thời kỳ động dục, như vậy lần đầu tiên động dục kịch liệt của alpha hàng đầu nên xử lý như thế nào, cuối cùng —— dù cho hai cái trước đều có thể tránh khỏi, thì vẫn phải chờ đến thời kỳ động dục đặc thù đầu tiên chân chính trưởng thành của omega, nếu trong lúc đó đối phương có ý trung nhân khác… vậy đám alpha đặc thù bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng quả đắng cô độc cuối đời.

Tuy rằng Hoa Tranh không có nói tường tận tình huống của hắn với Dương Lực, nhưng đám Marvin dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được hẳn là hắn gặp loại bết bát nhất, bằng không Hoa Tranh cũng sẽ không trả giá bằng hai mắt bị hủy.

“Lúc đó cậu nên cứng lòng, trực tiếp làm đến cuối cùng.” Marvin là tính cách đứng nói chuyện không đau eo rất điển hình, y cũng chẳng biết xem sắc mặt của Hoa Tranh.

Rốt cuộc Hoa Tranh cũng tự hạ thấp địa vị mở miệng: “Năm ấy hắn còn chưa tới 22 tuổi.”

Marvin: “…” Từ năm 3000 sau công nguyên, kỳ thành niên của omega là 25 tuổi tròn, trước đó đều là vị thành niên, cưỡng ép phát sinh quan hệ tình dục sẽ bị kiện.

“Cậu thành thật trả lời tôi.” Vẻ mặt Marvin đột nhiên nghiêm túc, híp mắt chất vấn, “Đến tột cùng cậu có còn là trai tơ không?”

Lúc Dương Lực nâng khay rỗng trở lại nhà bếp mới biết nhà có khách tới qua lời nói của nữ đầu bếp.

“Marvin tiên sinh?” Dương Lực hơi kinh ngạc, anh đương nhiên biết vị alpha hàng đầu giới thời trang này, bao gồm cả tính cách nổi tiếng là điệu đà đỏm dáng hơn cả phần lớn omega của y.

Nữ đầu bếp cười nói: “Hắn là bạn bè hiếm hoi của lão gia đó.”

Dương Lực có chút không tưởng tượng nổi hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thế này mà lại là bạn bè…

Anh gặp Trần nữ sĩ trong hành lang.

Vì vậy Dương Lực chủ động nói: “Tôi cần chuẩn bị thêm phần bữa tối một người nữa không?”

“Chuẩn bị thêm?” Trần nữ sĩ không hiểu ra sao, “Cho ai?”

Dương Lực: “Không phải Marvin tiên sinh tới đây ư?”

Trần nữ sĩ hoảng sợ: “Há, cậu nói hắn à.”

“Không cần.” Cô khoát tay một cái, cứ như đuổi ruồi, “Lão gia sẽ không giữ hắn ăn cơm đâu, sẽ nuốt không trôi.”

Dương Lực: “…” Sao nói bạn thân mà?!

“Hơn nữa…” Ánh mắt Trần nữ sĩ rơi vào trên mặt Dương Lực.

Quản gia anh tuấn theo bản năng lộ ra nụ cười, biểu cảm dò hỏi khéo léo.

Trần nữ sĩ không thể không cảm khái từ sâu trong nội tâm, người này thật sự còn ngọt ngào hơn cả chocolate, khó trách khiến người ta nhớ mãi không quên…

“Hơn nữa lão gia cũng sẽ không đồng ý cho cậu hầu hạ những người khác.” Trần nữ sĩ đưa tay ra vỗ vỗ vai Dương Lực, biểu tình không thể nói được là phức tạp nhiều hơn hay là bất đắc dĩ nhiều hơn.

Mặt Dương Lực đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn tận trách nói: “Cho nên, ý của chị là…”

Trần nữ sĩ hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc lại trang trọng: “Cho nên dù như thế nào, xin hãy dâng hiến cả tinh thần và thể xác cho hắn.”

Bình luận

Truyện đang đọc