TÌNH THIÊU

… Nếu chủ nhân nói không phải mèo, Dương Lực đương nhiên sẽ không ngỗ nghịch ý của đối phương, nhưng dường như Hoa Tranh cũng không bằng lòng buông tha đề tài này đơn giản như vậy.

“Anh thích nó không?” Hoa lão gia nhướn mày hỏi quản gia của mình.

Dương Lực gật đầu: “Tôi thích động vật.”

Hoa lão gia lại hỏi: “Có phải là nó rất đáng yêu không?”

“…” Dương Lực cảm thấy cái từ đáng yêu này không phải dùng tùy tiện như vậy…

“Tôi đặt cho nó cái tên.” Hoa Tranh đột nhiên nói.

Dương Lực hơi kinh ngạc, chuyện có tên anh thật sự là không biết, trước đó Trần nữ sĩ cũng không có nói với anh, theo lý thuyết nếu như robot thú cưng thật sự có tên, Trần nữ sĩ cần phải sớm nói với mình chứ, đâu còn cần phải dùng lục lạc kêu ra ăn cơm, trực tiếp kêu tên chẳng phải là nhanh hơn à?

Hoa Tranh híp mắt, biểu cảm kiểu “anh mau hỏi tôi đi” không quá bình tĩnh.

Vì vậy Dương Lực biết thời biết thế hỏi: “Vậy tôi phải gọi nó là gì?”

Hoa Tranh mím mím môi, hình như hắn có chút ngượng ngùng, rồi lại không giấu được chút đắc ý, ấp ủ nửa ngày, mới kiêu căng mở miệng: “Sau này anh phải kêu nó là ông xã, nhớ kỹ đó.”

Dương Lực: “…”

Thường thì Trần nữ sĩ sẽ không tới quấy rầy lão gia của mình vào ngày làm việc, thế nhưng có bưu kiện khẩn cấp do “Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu” gửi tới thì lại là tình huống khác.

Cô luôn mãi châm chước, quyết định tự mình đưa tới cho Hoa Tranh.

Buổi trưa nhà bếp không có ai, lúc Trần nữ sĩ đi ngang qua liền nhìn thấy đầu bếp đang xử lý chân bò sống đã cắt một nửa.

Cô dừng bước, thuận miệng hỏi một câu: “Dương Lực đi đút mèo ăn rồi à?”

Đầu bếp cười gật đầu: “Phải, quản gia tiên sinh mỗi ngày đều rất đúng giờ.”

Trần nữ sĩ “a” một tiếng, dường như nhớ tới cái gì đó, liền hỏi một câu: “Hắn có đeo lục lạc chứ?”

Đầu bếp: “Có đeo.”

Trần nữ sĩ hài lòng, cô nở nụ cười xinh đẹp, đạp giày cao gót chuẩn bị lên lầu hai, phòng ngủ là không cần tới rồi, Hoa Tranh nhất định không phải đang ngủ trưa, phòng sinh hoạt và phòng vận động cũng không cần cân nhắc, Trần nữ sĩ hơi ngẫm nghĩ, liền dừng ở cửa thư phòng.

Để cho Hoa Tranh bị mù hành động thuận tiện hơn, hết thảy các phòng ở lầu hai gần như đều là hình thức mở rộng, chỉ có thư phòng là có cửa cách ly đặc biệt để phân ra.

Cô quét mật mã mắt, vừa vào cửa, không có gì bất ngờ nhìn thấy Hoa Tranh nửa nằm trên sofa, đeo kính mắt VR.

Màn chiếu phim cỡ lớn trên tường hiện ra hình ảnh hậu hoa viên, góc nhìn nằm sấp có thể thấy Dương Lực đang từ đàng xa chậm rãi đi tới.

Trần nữ sĩ: “…”

Dù không đeo kính mắt VR, thì cô cũng có thể thấy rõ ràng lồng ngực no đủ màu chocolate trong cổ áo mở rộng của quản gia tiên sinh anh tuấn, còn Hoa Tranh có ngũ giác tương thông với robot thì thông qua mắt báo có khả năng “xem” được hình ảnh rõ ràng tới mức nào…

Dương Lực trong màn hình lộ ra nụ cười dịu dàng lại xinh đẹp, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chậm chạp xoa xoa lông robot, từ góc độ của Hoa Tranh, vòng cổ của đối phương gần ngay trước mắt.

Hoa lão gia nâng cánh tay lên.

Robot cũng nhấc chân trước lên, hệt như đùa dai bắt đầu gảy vòng cổ lục lạc của quản gia.



Trần nữ sĩ đỡ trán, không thể không nói, cô rất đồng cảm với Dương Lực, đại khái là cái tên này hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân tại sao mình lại bị một con thú robot đùa bỡn chật vật như vậy.

Quản gia trẻ tuổi làm thế nào cũng không tránh thoát, uổng công vô ích cầm lấy móng vuốt con robot muốn ngăn cản nó, nụ cười bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Rồi… đừng làm rộn… mày nên ăn cơm rồi.”

Trần nữ sĩ xem trò vui không chê chuyện lớn, ôm cánh tay tiếp tục thưởng thức.

Dương Lực: “Rồi rồi… ông xã?”

Trần nữ sĩ: “?”

Cô nghĩ chắc mình nghe lầm rồi…

Dương Lực lại gọi một lần: “Ông xã, mày tên này nhỉ?”

“?!” Trần nữ sĩ mở to hai mắt, cô xoạt một cái xoay đầu qua, trừng mắt nhìn Hoa lão gia còn đang đeo kính mắt VR.

Hiển nhiên Dương Lực không biết mình bị chiếm hời tới mức nào, anh vô cùng vui mừng vì chú báo sư tử đẹp đẽ này rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, không còn liều mạng muốn bổ gục anh, đùa bỡn lục lạc trên cổ anh nữa.

“Hóa ra mày thật sự tên là ông xã à.” Quản gia anh tuấn cực kỳ ngây thơ lộ ra nụ cười thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại một lần nữa, tràn ngập mong đợi, chân thành lại ngọt ngào hướng về phía “robot thú cưng” nhẹ giọng dụ dỗ: “Ông xã, chúng ta ăn cơm nhé?”

Liên tục mấy ngày sau, ánh mắt Trần nữ sĩ nhìn Dương Lực luôn bao hàm một loại thâm ý phức tạp, tương tự như đồng cảm thương hại muốn nói lại thôi, ngẫu nhiên còn nhìn anh như nhìn tên ngốc cả nửa ngày, cuối cùng còn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cho nên mỗi lần Dương Lực đều đầu óc mơ hồ, theo thói quen cúi đầu kiểm tra xem có phải quần áo của mình xảy ra vấn đề gì không.

Hoa Tranh thì lại hiếm khi bận rộn một hồi, nghe nói là vội vàng họp kín với “Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu”, dùng lời giải thích của Trần nữ sĩ là, hàng năm mấy alpha hàng đầu bọn họ đều tụ tập với nhau mấy ngày, trào phúng trạng thái chó FA của đối phương, đồng thời thề rằng ai thoát ế trước thì người đó chính là cún, nhưng thực chất đều lén lút tranh cướp giành giật muốn làm cún.

“Một đám trai ế lớn tuổi cô quạnh bao nhiêu cậu không hiểu được đâu.” Trần nữ sĩ nhàn nhạt nói.

Dương Lực 囧 囧: “Bọn họ không tụ hội offline sao?”

Trần nữ sĩ: “Bọn họ cũng không phải alpha bình thường, ý thức lãnh địa mạnh như động vật họ mèo vậy, trên mạng thôi mà đã có thể tranh cãi ngất trời rồi, lên diễn đàn nặc danh kể chuyện xấu của nhau, mướn thuỷ quân mắng nhau, gặp mặt ngoài đời thì còn thế nào nữa?”

Dương Lực suy tư một chốc, chân thành nói: “Nhưng thường thì kiểu này gặp mặt offline đều sẽ yên tĩnh như gà, không để ý tới nhau.”

Trần nữ sĩ nghẹn lời, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn anh: “Cậu hiểu lắm à?” Dừng một chút, lại có hơi không cam lòng nói khẽ, “Nhưng lúc khác thì cậu lại cực kỳ ngu xuẩn…”

Dương Lực: “?”

Trần nữ sĩ nhìn gương mặt vô tội của Dương Lực: “Cậu đi cho mèo ăn hả?”

Dương Lực đang xắn tay áo, quả thật anh đang chuẩn bị đi cắt chân bò, cho nên cũng rất chuyên nghiệp hồi đáp: “Đúng thế.”

Trần nữ sĩ bắt đầu muốn nói lại thôi.

Dường như Dương Lực nghĩ đến cái gì đó, còn cực kỳ nghiêm túc giải thích: “Lão gia nói con robot đó còn có tên nữa.”

Trần nữ sĩ: “…”

Dương Lực: “Tên là ‘ông xã’.”

“Kêu tên nó nó sẽ rất biết điều.” Dương Lực còn rất hưng phấn kiến nghị cô, “Lần sau chị có muốn thử một chút không?”

Trần nữ sĩ: “……”

Trần nữ sĩ đương nhiên không có cơ hội để thử, cô hoàn toàn có thể xác định nếu cô dám kêu con “robot thú cưng” kia là ông xã, một giây sau nó sẽ cắn đứt cổ họng cô ngay.

Dương Lực đương nhiên không hiểu vấn đề trong này, Trần nữ sĩ cũng không tiện đập bảng hiệu của ông chủ mình, cuối cùng chỉ có thể hệt như tráng sĩ chặt tay dùng sức vỗ vỗ vai quản gia trẻ tuổi vào lúc anh chuẩn bị đi đút mèo ăn.

“Cậu cố lên.” Vẻ mặt Trần nữ sĩ đầy nghiêm túc.

“?” Mặt Dương Lực đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn tận hết chức trách trả lời, “Tôi hiểu rồi.”

Cái chuyện Hoa lão gia mang áo choàng “robot thú cưng” chiếm hời này tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng tốt xấu còn biết giấu giấu diếm diếm, tự mình lén lút hưởng thụ.

Đương nhiên, sau khi bị Trần nữ sĩ cắt ngang một lần thì tâm trạng của hắn không quá tốt đẹp, mặc dù đối phương luôn mãi bảo đảm sẽ không nói ra.

Trong liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu, có mấy người thân thiết với Hoa Tranh hiểu rõ tình huống của hắn.

“Bé chocolate của cậu kêu con robot kia là ông xã, chứ cũng chả phải kêu cậu.” Hình người cảm biến của Marvin đang ngồi cắt sửa móng tay, hình ảnh rõ đến mức cả vụn móng tay rơi xuống cũng rõ rõ rành rành.

Hoa Tranh mang kính mắt VR không lấy xuống, hắn làm như mắt điếc tai ngơ với lời nói của Marvin, Dương Lực trên màn hình đang chải chuốt lông bờm tuyết trắng của báo robot.

Marvin giơ tay lên, thưởng thức móng tay mình, xong cũng liếc mắt nhìn màn hình.

“Tôi không thích loại hình này.” Marvin kén chọn nói, “Hắn cường tráng quá.”.

Hoa Tranh: “…”

Marvin: “Lên giường nhất định không đủ mềm mại.”

Hoa Tranh: “…”

Marvin ghét bỏ cau mày: “Hắn không bôi kem chống nắng à? Đen như vậy.”

Hoa Tranh: “…”

Rốt cuộc Marvin cũng nói được một câu tốt đẹp: “Được thôi, tôn màu răng lên thật trắng.”

Hoa Tranh không lên tiếng, hắn tắt màn hình, sau đó lấy kính mắt VR xuống.

“Đến tột cùng cậu coi trọng hắn cái gì?” Marvin bắt đầu bôi lớp sơn dưỡng móng, y thật sự là một alpha điệu đà, từ đầu tới đuôi đều hệt như con công.

Cuối cung Hoa Tranh cũng “hướng” ánh mắt về phía hình người giả lập của Marvin.

“Anh biết cái gì.” Hắn há miệng, lạnh lùng, tràn ngập khinh bỉ giễu cợt nói, “Trai tơ.”

Marvin: “…”

Topic hot ghim trên đầu trang 818 vũ trụ hơn vạn năm vẫn chỉ có một.

Tiêu đề: «7 vị alpha hàng đầu toàn cầu năm nay có thoát ế phá trinh chưa?»

Bên dưới là 23789 comment.

Đội hình thống nhất: 0/7 vẫn chưa á ~

Bình luận

Truyện đang đọc