TÌNH THIÊU

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không giấu được nhớ nhung, đương nhiên càng không giấu được yêu thương, dù Trần nữ sĩ có ngàn dặn vạn dò hơn nữa, cũng không ngăn cản được tiểu lão gia yêu sớm, lúc này cô khá là đau đầu.

Quá trình từ lúc ra đời đến lúc lớn lên của Dương Lực, Trần nữ sĩ và Marvin đều đào móc một lần, xem như là không có vấn đề lớn lao gì, nhưng người không bắt mắt như thế lại có thể khiến Hoa Tranh coi trọng… lẽ nào là vì đủ đen sao?!

Hoa Tranh đã bắt đầu trắng trợn một ngày chạy đến chuồng ngựa nhiều lần, lúc hắn ở chung với Dương Lực gần như đều là đơn độc hai người, Dương Lực cũng không rõ thân phận chân thật của hắn, chỉ tưởng hắn là một tiểu thiếu gia nhà giàu đẹp đẽ nào đó trong trang viên.

“Con ngựa này tương đối dịu ngoan.” Tóc Hoa Tranh đã dài đến vai, cột lên một chùm nhỏ, hắn mặc trang phục cưỡi ngựa, nắm một con ngựa Hequ màu trắng, “Anh thử một chút xem.”

Thân là quản gia, tự nhiên là có kinh nghiệm cưỡi ngựa, chỉ có điều chủ nhân vẫn còn đây, theo quy củ mà nói thì tiểu quản gia như Dương Lực cũng không được cưỡi ngựa.

Hoa Tranh kiêu căng nâng cằm lên: “Tôi cho anh cưỡi.” Hắn ra lệnh, “Lên đây.”

Dương Lực không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lên ngựa.

Hoa Tranh nắm dây cương, hắn cũng không sợ phơi nắng, không mang bất kỳ công cụ che nắng nào, dắt ngựa vào trang trại, Dương Lực ngẩng đầu nhìn nhìn ánh nắng, đưa tay ra che trên đỉnh đầu Hoa Tranh.

Hoa Tranh ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.

Dương Lực cong môi, lộ ra nụ cười.

Hoa Tranh không nói gì, hắn xoay mặt đi, cũng không biết là nóng hay là do phơi nắng, hai gò má tái nhợt nhuộm màu ửng hồng, qua chốc lát, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Dương Lực.

Đại khái là trời nóng quá hoặc là Dương Lực đã quen rồi, Hoa Tranh gặp anh mấy lần, không có một lần nào mà cổ áo người này cài đàng hoàng, luôn lộ ra một khoảng ngực lớn.

Mỗi làn Hoa Tranh thấy anh phanh ngực lộ vếu trước mặt mọi người đều sẽ thối mặt, trong đầu đều nghĩ kiểu “tiểu tiện nhân này mỗi ngày đều nghĩ cách quyến rũ mình thế nào”.

Đương nhiên là Dương Lực không rõ trong lòng mỹ thiếu niên đang suy nghĩ gì, anh còn vui cười hớn hở giơ tay, che nắng thay Hoa Tranh, cũng mặc kệ mồ hôi của mình theo cần cổ chảy xuống, lồng ngực màu chocolate như là thoa một lớp mật sáp.

Hoa Tranh dắt ngựa đi quanh trang viên một vòng, lúc kết thúc Dương Lực mới phát hiện Hoa Tranh cũng ra không ít mồ hôi, quần áo dính hết vào trên lưng, trán ướt nhẹp, mỹ thiếu niên như vậy đương nhiên khiến người ta trìu mến đau lòng, Dương Lực hận không thể vác một tảng băng đến đưa cho hắn hạ nhiệt.

“Tôi có một thứ muốn cho anh.” Hoa Tranh ngồi trên đống cỏ khô, ra hiệu Dương Lực tiến về phía trước.

Dương Lực ngoan ngoãn ngồi xổm xuống: “Cái gì?”

Hoa Tranh không có nói là cái gì, hắn ra hiệu Dương Lực cúi đầu, Dương Lực chỉ cảm thấy cần cổ mát lạnh, lúc giơ tay sờ lên mới phát hiện có thêm một cái vòng cổ bằng da.

… Dương Lực chưa bao giờ đeo thứ này, chỉ cảm thấy rất là kỳ quái, lại có chút không quen, lôi kéo một phen, không nhịn được lầm bầm: “Đeo cái này làm gì…”

Hoa Tranh lời ít ý nhiều đáp lại ba chữ: “Đẹp, tôi thích.”

Dĩ nhiên Dương Lực muốn chờ Hoa Tranh đi rồi lén lút lấy xuống cũng sẽ không dễ dàng thực hiện được, lúc gần đi thậm chí đối phương còn nhấn mạnh nhiều lần là không cho lấy ra.

Dương Lực chỉ có thể uyển chuyển hỏi: “Vậy nếu không cẩn thận làm rơi thì sao?”

Hoa Tranh nhìn anh, lạnh lùng nói: “Tôi cho người ta đặt làm hàng ngàn cái, anh làm rơi một cái, tôi lại cho anh thêm một cái.”

Dương Lực: “…”

Hoa Tranh nở nụ cười: “Anh có thể tùy tiện làm rơi thử một chút.”

Mới bắt đầu đeo vòng cổ nhất định là không quen, huống chi trời nóng nực, Dương Lực lại rất dễ đổ mồ hôi. Thuộc da thấm mùi mồ hôi khiến khứu giác trở nên mẫn cảm, chất da ma sát với phần cổ cũng rất kỳ quái, nhưng nếu Hoa Tranh muốn anh đeo, Dương Lực cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đeo.

Vòng cổ của anh rất làm người khác chú ý, hôm sau lúc quét thẻ đi làm, không ít người chú ý tới.

“Ai tặng cậu vậy?” Đồng nghiệp không nhịn được đùa giỡn.

Dương Lực qua loa: “Một người bạn…”

Anh với nhóm người này cùng thực tập gần ba năm, phần lớn beta đều biết thân phận omega của anh, người tặng vòng cổ cũng không khó đoán ra là A.

Đồng nghiệp: “Alpha bên này không giàu thì quý, cậu không biết thân phận của đối phương sao?”

Dương Lực do dự nói: “Tôi không rõ lắm.”

“Tốt nhất cậu nên hỏi rõ một chút.” Đồng nghiệp thở dài, có chút bận tâm, “Nếu như đối phương chỉ tùy tiện vui đùa một chút, cậu chớ để bị lừa.”

Vào lần thứ N Trần nữ sĩ nhìn thấy Hoa Tranh chọn vòng cổ da, rốt cuộc không nhịn được, châm chước nói: “Tiểu lão gia, tôi biết ngài rất thích người ta, nhưng ngài không thể chỉ tặng vòng cổ được…”

Hoa Tranh không ngẩng đầu lên: “Tôi thích.”

Trần nữ sĩ co giật khóe miệng: “Tặng quà là phải xem đối phương có thích hay không!”

Hoa Tranh chớp chớp mí mắt, hắn phát hiện quả thật mình chưa từng hỏi đối phương thích gì.

“Còn một vấn đề.” Trần nữ sĩ nghiêm túc nói, “Thêm một năm nữa ngài sẽ phát tình, nên chuẩn bị sẵn sàng.”

Hoa Tranh cau mày, hắn thả máy tính bảng xuống, biểu tình có chút hiển nhiên: “Tôi sẽ ký kết quan hệ vĩnh hằng với hắn, còn có gì để chuẩn bị cẩn thận?”

Trần nữ sĩ hận không thể trợn trắng mắt: “Khi đó hắn mới 22 tuổi, thời kỳ động dục của omega là 30 tuổi, ngài quên rồi sao?”

Biểu cảm của Hoa Tranh trống rỗng một hai giây, hiển nhiên hắn thật sự quên mất, qua chốc lát, mới chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tôi không thể ký kết quan hệ với hắn sao?”

Trần nữ sĩ kiên nhẫn giải thích: “Cái này giống như ngài vội vã kết hôn, mà người ta còn vị thành niên vậy đó, nếu ngài nhất định muốn ký kết quan hệ với hắn vào thời kỳ động dục, cơ thể của hắn sẽ không chịu nổi.”

Hoa Tranh cũng không có khái niệm gì cụ thể với cái gọi là “không chịu nổi”, sau khi Trần nữ sĩ đi, hắn điều tra không ít tư liệuở phương diện này, nhưng lại không có ví dụ nào tương tự để tham khảo, cho nên lúc lén gặp mặt Dương Lực, Hoa Tranh luôn biểu hiện có chút mất tập trung.

“Ngài đang phiền não gì sao?” Dương Lực nắm dây cương, sau khi khí trời mát mẻ, anh cũng không mặc áo phanh ngực nữa, thế nhưng vòng cổ thì vẫn ngoan ngoãn đeo, dáng vẻ lộ ra cảm giác tình sắc cấm dục.

Hoa Tranh đưa tay ra, ra hiệu anh kéo mình.

“Anh có điều tra về tôi trên bách khoa vũ trụ không?” Hoa Tranh dường như nhớ ra cái gì đó, hỏi một câu ông nói gà bà nói vịt.

Dương Lực mở to mắt, mặt có chút đỏ bừng ngượng ngùng: “Tôi muốn… nhưng tôi không điều tra, bởi vì lớp phẩm đức từng dạy, dò xét việc riêng tư của chủ nhân là không có đạo đức.”

Hoa Tranh không nhịn được nhếch môi, hắn dừng ngựa, gọn gàng lật người xuống.

Dương Lực phát hiện đối phương bất tri bất giác cao lớn hơn rất nhiều, hiện tại gần như đã có thể nhìn thẳng anh.

Đương nhiên, mặt vẫn là gương mặt kia, đẹp đến độ khiến thế gian đều mất sắc.

“Toàn bộ trang viên ở đây đều là của tôi.” Hoa Tranh nhàn nhạt nói, “Tôi là một trong bảy alpha hàng đầu toàn cầu, là người còn trẻ nhất.” Dừng một chút, hắn lại có chút kiêu ngạo bổ sung, “Đương nhiên cũng là người đẹp nhất.”

Dương Lực nhịn cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Hoa Tranh nhìn chăm chú vào hai mắt anh, đột nhiên có chút oán trách nói: “Hôm nay anh không có hôn tôi.”

Dương Lực há miệng, anh còn chưa nói gì, đã thấy mặt Hoa Tranh cấp tốc tới gần, đôi môi lạnh lẽo dán vào anh, qua nửa ngày mới tách ra.

“!” Dương Lực ôm môi, hai má thiêu đốt thành hai rặng mây lửa.

Hoa Tranh đợi thật lâu, thấy tiểu quản gia trẻ tuổi từ đầu đến cuối không hề có bước kế tiếp, mới cau mày hơi không kiên nhẫn nói: “Anh nghĩ thế nào?”

Dương Lực đỏ mặt, lấy dũng khí, ấp úng nói: “Bao, bao, giờ ngài nào động dục, có thể, có thể kết hôn không?”

Hoa Tranh nhanh chóng đáp, “Tôi phát tình anh liền cưới tôi sao? Anh còn chưa đầy 30 đúng không?”

“Có thể, có thể kết hôn trước mà.” Đôi mắt Dương Lực sáng long lanh, anh nắm thật chặt tay Hoa Tranh, vui vẻ đến độ nói năng lộn xộn, “Ưm, có thể đăng ký trước, động dục gì đó, thử một chút xem xem, không nhất định phải 30 tuổi mà…”

Bình luận

Truyện đang đọc