TÌNH THIÊU

Sự đau khổ của thời kỳ động dục đặc thù thật sự là khoa trương hơn bất cứ bài văn chương miêu tả nào trên mạng.

Dương Lực đã không nhận ra là ai đè gáy anh, lột sạch quần áo trói buộc trên người anh, anh chỉ ngửi được một làn hương thơm ngọt, liền theo bản năng đưa tay ra lôi kéo đối phương.

Kỳ thực đối với bất kỳ omega nào mà nói thì việc này đều là tuyệt vọng.

Quản gia trẻ tuổi cũng không phải là không còn ý thức, anh biết mình đang trải qua cơn động dục, anh biết rõ thân thể đang khát vọng giao hợp, nhưng tất cả những điều này anh đều không đủ sức phản kháng, cảm giác dục vọng bản thân phủ qua lý trí cũng không hề khiến người ta vui vẻ.

Thật ra Hoa Tranh cũng rất khó chịu, thông qua năng lực “nhìn” của robot thú cưng hắn đã phát hiện trạng thái của Dương Lực không ổn định, trước khi vào đã cố ý tiêm thuốc ức chế pheromone, tự tôn của hắn hiển nhiên không cho phép mình phát sinh bất kỳ hành vi ký kết quan hệ nào dưới tình huống đối phương vô ý thức, nhưng người trước mắt ở thời điểm này lại không biết làm sao khống chế hormone giống như thuốc mê tình kia.

Như trước đã nói, alpha hàng đầu cũng có quan hệ “vĩnh hằng”.

Quả thật họ tìm được bạn đời vĩnh hằng khó khăn hơn alpha bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là không gặp được.

Nếu nói alpha bình thường còn có thể tương thông linh hồn trước, lợi dụng pheromone hợp nhau để phát triển quan hệ, thì alpha hàng đầu lại càng gần với nhân loại 1000 năm trước, trước hết không nói tình triều bọn họ gợi lên có bao nhiêu đáng sợ, còn cả cái trình tự phải chiếm được trái tim trước rồi mới có thể lên giường, dẫn đến bây giờ toàn nhân loại đều biết rõ 7 vị alpha độc thân triệt triệt để để là lão xử nam trăm phần trăm.

Chẳng hạn như tên đỏm dáng lẳng lơ Marvin, có lẳng hơn nữa cũng không sửa đổi được sự thực y là xử nam.

“Nhìn tôi.” Hoa Tranh nâng mặt Dương Lực lên, hắn bị cơn tình dục của đối phương ảnh hưởng rất là buồn bực, ngay cả da thịt tái nhợt cũng nổi lên màu đỏ, “Nhìn tôi.” Hắn lặp lại.

Con ngươi Dương Lực là màu đen thuần khiết, như hòa lẫn sương mù, như đá cuội đen tuyền dưới dòng nước trong.

Anh giật giật môi, Hoa Tranh tự nhiên là không nhìn thấy.

Lão gia không nhận được câu trả lời càng thêm lo âu, hắn không dám xác định có phải là Dương Lực đã không còn ý thức rồi không, bởi vì tay đối phương hiển nhiên cũng không thành thật, đang lúc lôi kéo, ngay cả quần áo hắn cũng rối loạn.

Hoa Tranh đang nghĩ có cần gọi Trần nữ sĩ vào hay không, đột nhiên cổ bị ghìm lại, bị người dưới thân kéo xuống.

Bờ môi của quản gia trẻ tuổi nóng bỏng, dán vào Hoa Tranh như liều mạng mút lấy dòng nước ngọt, anh hôn không có kết cấu gì, ép Hoa Tranh không thể không dùng đầu lưỡi cạy kẽ răng đối phương ra.

“Sao anh có thể quên mất nên hôn tôi thế nào.” Hoa Tranh có chút căm tức, hắn lẩm bẩm, cũng không quản Dương Lực có nghe thấy hay không, tuy rằng ngoài miệng nói không êm tai, nhưng động tác của Hoa lão gia lại rất dịu dàng, hắn như là than thở lại như bất đắc dĩ môi răng giao hòa với đối phương, pheromone trong nước bọt trao đổi cho nhau khiến Dương Lực thoải mái nhẹ giọng cảm thán.

Hoa Tranh cảm giác được lòng bàn tay đối phương mềm nhẹ vuốt ve qua khóe mắt mình.

Dương Lực mơ hồ nói thầm, cũng không biết là đang nói với ai: “Đẹp quá…”

Hoa Tranh nhíu mày: “Nơi nào đẹp.”

Giọng Dương Lực rất khẽ, nhưng Hoa Tranh vẫn nghe rõ ràng: “Đôi mắt.”

Hoa Tranh không nói gì, trên người Dương Lực đã hoàn toàn trần truồng, hai viên đậu đứng thẳng trên lồng ngực màu chocolate lại là màu hồng nhạt, đầu ngón tay trắng nõn của Hoa Tranh có chút ác liệt nắm một bên đầu v* của anh lên, Dương Lực bị đau kêu khẽ một chút.

“Tại sao nó lại mù?” Hoa Tranh kề bên tai Dương Lực, hắn hé miệng, cắn vành tai nõn nà của thanh niên.

Ngực Dương Lực bị hắn làm vừa đau liền ngứa, lại còn không dám giãy dụa, lúc Hoa Tranh nhả ra, trên vành tai đối phương có thêm một dấu răng rõ ràng.

“Anh quên mất quá nhiều thứ.” Hoa Tranh chậm rãi nói, hắn hôn lên môi đối phương, sau đó liền thuận theo đường cong sau cổ duyên dáng, liếm láp qua núm hồng của đối phương, Dương Lực bị kích thích rưng rưng muốn khóc, tay nắm lấy chiếc bao tay trước đó bị ném qua một bên cắn vào trong miệng.

Hoa Tranh bị mù hiển nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phát huy, khi chuẩn xác tìm được vị trí giao hợp của đối phương, Dương Lực rõ ràng co rúm một chút.

Vào thời kỳ động dục đặc thù, huyệt khẩu nhăn nheo của omega sẽ theo trình độ pheromone mà trở nên mềm mại trơn trượt thích hợp giao phối, điều này đại diện cho phản ứng động tình chín muồi, Dương Lực có thể nói là vừa mong đợi lại bất an chờ Hoa Tranh tiến vào mình.

Hoa Tranh híp mắt, đương nhiên hắn cũng có phản ứng, nói thật thì, ở trước mặt Dương Lực, trước đó có tiêm nhiều thuốc ức chế hơn nữa cũng là vô dụng đối với hắn.

Quản gia trẻ tuổi tự nhiên có thể thấy rõ ràng hạ thể của chủ nhân mình, khác với khuôn mặt tuyệt đẹp tinh xảo của Hoa Tranh, phía dưới người đàn ông ấy thật sự là dữ tợn có chút khủng bố, dù giờ khắc này tình dục chiến thắng lý trí, Dương Lực cũng hơi sợ hãi con quái vật khổng lồ đó.

Anh theo bản năng lùi về sau, nhưng lại bị Hoa Tranh bắt lấy mắt cá chân mạnh kẽ kéo qua.

“Dù sao thì anh cũng nên nhớ chút gì đó.” Hoa Tranh đỡ quy đầu quanh quẩn mài cọ quanh huyệt khẩu đối phương, hắn cứ như đột nhiên thành thạo điêu luyện lên, từ trên cao chăm chú nhìn vào mặt Dương Lực.

Con ngươi người đàn ông như hổ phách lưu ly, hắn khẽ cụp mi, trong miệng thốt ra lời ân ái mềm nhẹ lại tàn khốc: “Nếu muốn, thì tự mình nuốt vào đi.”

Trước năm 15 tuổi, Hoa Tranh luôn cảm thấy, trên thế giới này không ai có thể xứng với mình.

Alpha hàng đầu đã loại bỏ hạng mục dựa vào pheromone và hormone để chọn bạn đời, dù sao thì không pheromone của omega nào có thể dễ dàng chinh phục bọn họ, cái này như quay ngược về 1000 năm trước, như nhân loại nguyên thủy tìm bạn đời, người muốn có được họ, nhất định phải đạt được trái tim của họ trước.

Vào thời kỳ trẻ trâu đương nhiên Hoa Tranh không cảm thấy là trái tim mình sẽ yêu bất cứ ai.

Hắn xinh đẹp giàu có, tràn ngập mị lực, vào giai đoạn còn 5 năm nữa là ttưởng thành về mặt sinh lý, luôn hình dung mình là người do trời chọn, nói độc nhất vô nhị cũng không quá đáng.

“Cái tính cách như cậu sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.” Năm đó Marvin đã quen biết hắn, bởi vì lớn hơn năm tuổi, nên y là một nhân loại rất hiếm có, còn sống, có thể chen mồm vào được trước mặt Hoa Tranh.

Hoa Tranh không tỏ ý kiến đối với việc này.

Hắn vừa qua sinh nhật tuổi 16, chúc mừng ở trang trại ngựa, mái tóc màu trắng bạc của thiếu niên chỉ dài đến cổ, tùy ý cột một cái đuôi nhỏ ở sau ót, dưới thân hắn là một chú ngựa Fresian thành niên đen tuyền, tạo ra sự chênh lệch rõ ràng với vẻ lạnh nhạt của hắn.

Cùng là alpha hàng đầu, nhưng Marvin cảm thấy mình cũng bị sự mỹ mạo của Hoa Tranh mê hoặc đến độ có chút thần hồn điên đảo rồi.

“Cái tuổi của cậu cần phải tiếp xúc với omega nhiều.” Marvin tận tình khuyên nhủ, “20 tuổi chúng ta sẽ hoàn toàn trưởng thành phát tình, qua thời kỳ động dục muốn tìm bà xã sẽ rất khó.”

Bởi vì màu da, nên ngay cả tròng mắt Hoa Tranh cũng nhạt màu, hắn nhìn Marvin, có hơi lạnh lùng: “Anh cho rằng tôi là anh à?” Dừng một chút, hắn châm biếm, “A ế?”

“…” Marvin thực sự là nghiến răng nghiến lợi, “Trừ cậu còn chưa trưởng thành ra, thì sáu người bọn tôi đều là A ế, đấu sĩ A ế độc thân hoàng kim của thế giới”

Hoa Tranh chán ghét cau mày: “Mấy người sao còn có mặt mũi mà tổ chức thành đoàn thể vậy?”

Marvin nở nụ cười ác độc, như trưởng bối vỗ vỗ vai Hoa Tranh: “Cậu đừng vui mừng quá sớm, chúng tôi chờ cậu lên vị trí trung tâm.”

Hoa Tranh: “…”

Vừa qua tuổi 16 đã bắt đầu phát sầu vì chuyện đại sự cả đời, đồng thời vì để tránh cho mình qua thời kỳ động dục 20 tuổi liền đi vào hàng ngũ đấu sĩ A ế độc thân hoàng kim thế giới, có thể nói là Hoa Tranh tương đối phiền não.

Hắn biết người mê luyến mình đếm không xuể, nhưng phải nhanh chóng hữu hiệu tìm được một người thoả mãn mình lại vô cùng khó khăn.

Trần nữ sĩ không ít lần âm thầm đập số tiền lớn mua thẻ hội viên VVVVIP trên các website tìm bạn lớn cho chủ nhân của mình, thế nhưng kết quả đều không thể nào làm người ta thoả mãn.

“Ánh mắt ngài có lẽ hơi cao quá.” Bà mai thất bại vô số lần —— Trần nữ sĩ hiếm khi cẩn thận từng li từng tí một đưa ra ý kiến, “Ngài không thể chỉ nhìn ảnh, ngay cả mặt mũi cũng không gặp.”

Dường như ngay cả mí mắt Hoa Tranh cũng lười nâng lên một chút, hắn thay ủng cưỡi ngựa xong, chọn một cặp bao tay bằng da mình thích.

Trần nữ sĩ giãy dụa hỏi lại một lần: “Đến tột cùng là ngài thích dạng gì?”

Hoa Tranh nhẹ nhàng vẩy roi ngựa trong tay, hắn nhíu mày dường như đang suy nghĩ, qua chốc lát, mới chậm rãi nói: “Đen đen một chút.”

Trần nữ sĩ: “…”

Trang trại ngựa to lớn, nhân viên quản lý tự nhiên cũng không ít, mấy học trò mà thầy thuần hóa ngựa mới thuê cũng không phải đều chuyên nghiệp, chẳng hạn như… ánh mắt thầy thuần hóa ngựa rơi vào thiếu niên trước mặt.

“Cậu học ngành quản gia à?” Thầy thuần hóa ngựa hỏi.

Năm ngoái Dương Lực mới vừa thi đậu học viện quản gia, trường này 99% đều là beta, omega như anh chỉ chiếm 1%.

“Đúng!” Anh đứng thẳng tắp, vóc người cao to, vai phẳng, da thịt màu chocolate vô cùng bắt mắt, nếu không có dấu hiệu omega trên vòng tay, sẽ không có ai cho rằng anh không phải beta.

Thầy thuần hóa ngựa líu lưỡi: “Làm nghề này rất ít khi nhìn thấy omega.” Ông có chút phiền não, “Mặc dù tuổi tác không tới, sinh lý cũng chưa trưởng thành, nhưng dù sao ở đây cũng có alpha hàng đầu…”

Dương Lực nâng nâng tay: “Cháu có thể chăm sóc ngựa.”

Thầy thuần hóa cười nói: “Chăm sóc ngựa là một việc cần thể lực đó.”

Đại khái là bởi vì màu da, nụ cười của Dương Lực xán lạn hơn người bình thường không ít: “Cháu rất tình nguyện, tiên sinh.”

Khi Trần nữ sĩ đăng cái yêu cầu “da đen đen một chút” lên trên website tìm bạn, đề tài đứng đầu diễn đàn lại trở nên sống động, các bảng tin dùng lượng lớn ngôn từ để bày ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Hoa Tranh, theo sát đó là quảng cáo các sản phẩm làm đen da bắt đầu tuyên truyền che trời lấp đất.

“Làn da đen xinh đẹp, mở ra cánh cửa cuộc sống mới cho bạn!” “Đen đẹp đen đẹp! Đen mới là đẹp!” “Muốn đen đẹp không? Muốn có được sự ưu ái của nam thần không? Giao cho chúng tôi đi! Chỉ cần 9998! Mang màu đen hoàn mỹ về nhà!”

Dương Lực: “…”

Rõ ràng anh tìm quảng cáo làm trắng mà…

Khó hầu hạ nhất trong chuồng chính là một con ngựa Fresian, Dương Lực bỏ ra cả thời gian giữa trưa mới tắm gội được cho nó, trong quá trình đó còn bị tên nhóc thông minh này đùa cợt nhiều lần.

Anh cách hàng rào nằm trên đống cỏ khô, hiếm khi dùng thời gian nghỉ ngơi xem tin tức một chút, lúc lướt tới tin này biểu tình rất là kinh ngạc.

—— 7 alpha đỉnh cấp đương nhiên Dương Lực biết đến, nhưng trừ 6 người đã thành niên, người duy nhất còn chưa công khai tin tức và ảnh cá nhân cũng chỉ có Hoa Tranh.

Đương nhiên, các loại lời đồn bay đầy trời nhất định là không thiếu được, vấn đề mà toàn thế giới thích hóng hớt nhất đại khái là lễ trưởng thành của mỗi một alpha đỉnh cấp, cái gọi là lễ trưởng thành, chính là thời kỳ động dục đầu tiên sau khi trưởng thành của họ, đây là cơ hội dễ dàng nhất cũng là có khả năng tìm được người yêu duy nhất trong cuộc đời, nhưng đáng tiếc chính là, sáu người đầu tiên không ai tìm được, toàn bộ đều tiến vào giai đoạn đấu sĩ A ế hoàng kim gian nan.

Thậm chí có sòng bạc ngầm còn mở một vụ cá cược kếch xù, tiền đặt cược chính là alpha đỉnh cấp cuối cùng Hoa Tranh có thể phá thân trai tơ vào năm 20 tuổi hay không.

—— Nói thật, mấy nhân vật này không hề có riêng tư gì đáng nói, dù là sinh hoạt tình dục tư mật nhất cũng là đề tài mà toàn cầu để ý, dưới cái nhìn của Dương Lực thì chẳng hề hào nhoáng, ngược lại, còn có chút đáng thương.

Anh lướt topic lướt đến độ có chút mơ hồ, đang định tham dự đề tài, ánh sáng trước mắt đột nhiên bị người ta che đi.

Dương Lực cuống quít ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đến ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống đứng trước mặt anh.

“Anh đang lười biếng à?” Hiển nhiên đối phương vẫn chưa thành niên, giọng thiếu niên thanh lãnh hệt như tiếng kim loại.

Bởi vì ngược sáng, Dương Lực không lập tức thấy rõ mặt của đối phương, nhưng nhìn ăn diện hiển nhiên là người chuẩn bị đến cưỡi ngựa.

“Tôi xin lỗi.” Thân là thực tập sinh quản gia, Dương Lực đương nhiên không muốn phạm bất kỳ sai lầm nào khiến chủ nhân hiểu lầm, anh cúi đầu, cung kính nghiêng người, “Yên ngựa đã lau sạch… Tôi cũng không phải đang lười biếng, thưa tiên sinh.”

Hoa Tranh không nói gì, hắn mím môi, ánh mắt đảo quanh cổ áo mở rộng của đối phương, nhẹ nhàng hừ một tiếng.

“Ngài muốn cưỡi ngựa sao, tiên sinh?” Im lặng một lát, Dương Lực kiên trì hỏi trước.

Hoa Tranh chưa nói muốn hoặc là không muốn, giọng điệu của hắn có chút khinh bỉ, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt ung dung cất lời: “Anh bỏ ra bao lâu làm cho mình đen như vậy.”

“?” Dương Lực cúi đầu, hiển nhiên anh không hiểu tại sao đối phương đột nhiên hỏi như vậy.

Hoa Tranh đưa tay ra, hắn nắm roi ngựa, cong một đầu roi lại ngả ngớn nâng cằm Dương Lực lên.

“Anh cho rằng anh như vậy rất đẹp à?” Gương mặt thiếu niên trong ánh sáng chậm rãi rõ ràng lên hệt như tấm phim điện ảnh, hắn mang theo sự lạnh lẽo cay nghiệt như băng tuyết, từng câu từng chữ châm chọc, “Xấu xí.”

Bình luận

Truyện đang đọc