TÌNH THIÊU

Dương Lực không phải chưa từng lén lút điều tra tên đầy đủ của Hoa tiên sinh, lý lịch cá nhân của hắn trên bách khoa vũ trụ còn đặc sắc hơn cả truyền thuyết, mái tóc dài màu trắng bạc mang tính đặc trưng quả thật cũng rất phù hợp với cái kiểu người thần bí thế này, chỉ có điều nói những việc này cho Trần nữ sĩ, đối phương hiển nhiên là rất xem thường.

“Cái kiểu người thần bí?” Trần nữ sĩ khịt mũi coi thường, “Hắn thần bí chỗ nào?”

Dương Lực suy nghĩ một chút, nói: “Vừa nãy thật ra ngay cả mặt lão gia tôi cũng không nhìn rõ.”

Trần nữ sĩ rất thiếu kiên nhẫn: “Lát sau cậu đi gọi hắn rời giường là có thể nhìn thấy hết thôi.”

… Hiển nhiên Dương Lực đánh giá thấp trình độ của cái “có thể nhìn thấy hết” này.

Anh ghi nhớ yêu cầu trước 6 giờ dù thế nào cũng phải gọi chủ nhân rời giường, tự nhiên cũng không quên đối phương yêu cầu muốn anh mang theo lục lạc, vì vậy khi anh mang vòng cổ lục lạc, đúng năm giờ rưỡi tiến vào phòng đối phương, nhìn thấy người đàn ông trần truồng nằm trên giường, Dương Lực nhất thời không cách nào khống chế vẻ mặt kinh ngạc của mình.

Hoa tiên sinh trên bách khoa vũ trụ, hiện giờ đang ngủ vô cùng say giấc.

Bởi vì là chính diện trần truồng, ngoại trừ cơ ngực cơ bụng đường nhân ngư, thì độ lớn khả quan và màu sắc nơi đó đều có thể gọi là vui tai vui mắt, dù Dương Lực vẫn chưa động dục, nhưng dù sao cũng là omega, nhìn thấy alpha chất lượng thượng thừa như vậy, hormone và pheromone hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có gợn sóng trên mức độ khác biệt.

Nhưng dù sao thì anh cũng là một quản gia ưu tú, hơn nữa cách thời kỳ động dục đặc thù của anh còn một quãng thời gian, chút gợn sóng ấy vòng tay hoàn toàn có thể khống chế.

Mấu chốt của vấn đề, là làm thế nào gọi một alpha trần truồng rời giường.

Dương Lực đi tới đầu giường, bởi vì mang theo lục lạc, nên anh làm bất cứ động tác gì cũng không cách nào tránh khỏi phát ra tiếng vang, âm thanh lục lạc không hề chói tai, thế nhưng liên tục không ngừng cũng rất quấy nhiễu mộng đẹp.

Vì vậy người trên giường mở mắt ra, ánh mắt rất tự nhiên nhìn về phía anh, bởi vì quá mức đột ngột, có một tích tắc Dương Lực thậm chí cho rằng ánh mắt của đối phương có thể nhìn thấy anh.

“Chào ngài.” Dương Lực có chút sốt sắng, anh thả nhẹ giọng, “Ngài tỉnh chưa?”

Hoa tiên sinh không nói gì, hắn nhếch môi, khẽ cau mày, hai má hiện lên màu đỏ nhàn nhạt có chút tức giận xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng chỉ ngắn gọn ra lệnh: “Quần áo.”

Dương Lực vội vàng lấy áo ngủ đã sớm chuẩn bị ra, hầu hạ đối phương mặc vào, trong quá trình khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc tứ chi, Dương Lực tận hết chức trách trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nhưng người được hầu hạ thì lại có chút phập phồng thấp thỏm.

“Anh mang vòng tay à?” Hoa tiên sinh đột nhiên hỏi.

Dương Lực không nghi ngờ hắn: “Đúng, tôi sắp đến thời kỳ động dục đặc thù, để tránh tạo ra phiền phức không tất yếu, hiện giờ vòng tay là hình thức khống chế cao nhất, ngài không cần lo lắng.”

Hoa tiên sinh nhẹ nhàng bĩu môi, lẩm bẩm một câu gì đó, Dương Lực cũng không nghe rõ, đương nhiên tố chất nghề nghiệp nhắc nhở anh không nên hỏi nhiều, sau khi xử lý thỏa đáng, quản gia liền yên tĩnh đứng ở một bên.

Hoa tiên sinh vẫn không có bất cứ thứ gì kiểu như gậy chống để giúp đỡ đi lại, nhưng ở trong mắt Dương Lực thì việc này hoàn toàn không ảnh hưởng, thậm chí bởi vì đối phương đi lại quá nhanh, có mấy lần Dương Lực còn không thể không tăng nhanh tốc độ đuổi theo, việc này dẫn đến lục lạc trên cổ anh vang càng thêm hăng hái, hơi có chút cảm giác xấu hổ như chủ nhân dắt chó đi dạo.

Dương Lực không có cách nào từ chối yêu cầu của ông chủ, nhưng lại lúng túng luống cuống với tình trạng hiện giờ, mãi đến tận khi Hoa tiên sinh ngồi xuống cạnh bàn ăn rồi, rốt cuộc anh mới thở phào một cái, có thể đứng bất động.

Mà dường như chủ nhân “thần bí” cũng không muốn anh nhẹ nhõm như vậy.

Khi món ăn thứ nhất bưng lên, Hoa tiên sinh hơi nghiêng đầu, ra lệnh lạnh như băng: “Đút tôi.”

Trần nữ sĩ giám sát chủ nhân ăn cơm không phải một ngày hai ngày, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lão gia đòi quản gia tự đút ngay lúc món thứ nhất bưng lên.

Hoa Tranh —— cũng chính là Hoa tiên sinh, cô theo hắn nhiều năm, cũng coi như thăm dò được chút tính nết, tuy nói tính cách không được tốt lắm, nhưng cũng không phải cái loại cố tình gây sự, tối thiểu thì, lúc mấy quản gia trước làm việc, Hoa tiên sinh đều ngoan ngoãn ăn cơm, chưa một lần nào đòi đút.

Dương Lực nhìn Trần nữ sĩ một cái, biểu cảm người kia nghiêm túc, liếc mắt ra hiệu với anh, Dương Lực chỉ đành kiên trì cầm muỗng súp trên bàn lên.

Trước đây anh từng có rất nhiều kinh nghiệm đút đồ ăn.

Không tính cho báo sư tử ăn ở nơi này, Dương Lực còn từng đút cho vẹt xám Châu Phi, loài chim thông minh nhất trên thế giới ấy thậm chí còn hệt như con nít không chịu ăn cơm đàng hoàng, làm nũng thừa dịp mình không chú ý, mổ rơi thức ăn chim mà mình đưa tới.

Nhưng mà cho nhân loại ăn, vẫn là lần đầu tiên.

Hoa Tranh có đường cằm vô cùng ưu mỹ đẹp đẽ, việc này dẫn đến lúc hắn nhai đồ ăn cũng vạn phần tao nhã, bởi vì mắt bị mù, nên dù có mở to mắt, thì mắt người đàn ông cũng không có tiêu cự, Dương Lực cẩn tuân quy củ không thể nhìn chằm chằm đối phương, nhưng ánh mắt vô cơ này vẫn như là có nhiệt độ, giằng co dính chặt ở trên người anh.

Một bữa cơm đút tới cuối cùng, áo sơ mi Dương Lực ướt đẫm lưng, cổ tay nắm muỗng hơi run run, muỗng canh cuối cùng thậm chí còn để vẩy ra vài giọt, dính vào bên khóe miệng Hoa Tranh.

“Vô cùng xin lỗi.” Dương Lực rút tấm khăn lụa ra, luống cuống tay chân đặt bên môi Hoa Tranh, dáng vẻ đối phương không nhìn ra tức giận, như là nhìn anh nhưng lại không giống như nhìn anh, Dương Lực vẫn là lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát mặt đối phương như vậy, bề ngoài của chính anh vốn đã thường được người ta đánh giá là ngũ quan lập thể rồi, thế nhưng so sánh với Hoa Tranh thì lại kém hơn một chút, người mù lúc mở to mắt thường cho người ta cảm giác hai mắt vô thần, nhưng Hoa Tranh thì không, bởi nguyên nhân màu da, nên con ngươi hắn không khác gì hổ phách trong suốt, thậm chí Dương Lực còn có thể nhìn thấy cái bóng của mình từ trong con ngươi đối phương.

Đại khái là tấm khăn lụa dừng lại bên mép đối phương quá lâu, Hoa Tranh đột nhiên lè lưỡi, bởi vì hắn không nhìn thấy, hiển nhiên không có nắm giữ tốt khoảng cách, đầu lưỡi không cẩn thận đụng phải ngón tay Dương Lực.

Dương Lực theo bản năng lại xin lỗi, Hoa Tranh nhíu mày lại.

“Anh chỉ có thể nói xin lỗi à?” Hắn lạnh nhạt nói.

Dương Lực há miệng, cẩn thận nói: “Có muốn súc miệng không?”

Rõ ràng là Hoa Tranh có chút không vui.

Trước tiên Dương Lực đi lấy ly nước đến, lúc đưa tới bên môi đối phương, Hoa Tranh cứ như giận hờn nghiêng đầu đi, đông cứng nói: “Không muốn.”

“…” Dương Lực không thể làm gì khác hơn là thả ly nước về.

Đầu bếp nữ bưng trái cây lên, có dâu tây và nho mới hái xuống, Dương Lực liếc mắt nhìn, do dự một chốc, rốt cuộc chủ động hỏi: “Lão gia có muốn ăn trái cây không?”

Hoa Tranh chưa nói được, cũng không nói không được, hắn chống đầu, mái tóc dài màu trắng bạc rối tung trên vai, có vài sợi từ bên má trượt tới trên cùi chỏ hắn, ánh mắt không có tiêu điểm rơi vào trên mặt Dương Lực.

Cuối cùng quản gia vẫn tự mình cầm mâm đựng trái cây đến trước mặt, tỉ mỉ lột sạch một quả nho, đưa tới bên môi Hoa Tranh.

Hoa Tranh không nhúc nhích.

Dương Lực ý thức được hắn không nhìn thấy, lại đưa về phía trước.

Dường như Hoa Tranh vẫn không phát hiện.

Dương Lực không có cách nào, chỉ đành kề sát quả nho tới bên miệng đối phương, nước nho thơm ngọt dính lên hai cánh môi nhạt màu của Hoa Tranh ẩm ướt, người đàn ông chậm rãi mở miệng ra, cũng không biết là vô tình hay cố ý, ngậm cả đầu ngón tay của Dương Lực vào cùng.

Dương Lực: “…”

Đầu lưỡi Hoa Tranh tỉ mỉ liếm sạch sẽ nước nho trong kẽ móng tay anh, rốt cuộc hời hợt nhả miệng ra, hắn cầm tấm khăn lụa, nhẹ nhàng lau lau hai cánh môi.

Qua nửa phút, dường như rốt cuộc đã nhấm nháp hương vị xong, Hoa Tranh lạnh nhạt ra lệnh: “Lột thêm một quả.”

Bình luận

Truyện đang đọc