[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Cách Để Vượt Qua Chỉ Có Thể Là Đối Mặt.

Hứa Trác cứ tưởng cuộc đời của cậu như vậy coi như chấm dứt, cuộc sống chả mấy tốt đẹp như vậy cứ thế nói kết thúc là kết thúc, cậu dù gì phát chán cuộc sống này cũng không thể cam lòng, cậu mới bao nhiêu, chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi, chết đi chẳng phải còn quá trẻ hay sao?

Cậu thật sự có chút không cam lòng, ông trời chẳng cho cậu cứ thứ gì mất đi lại thành cái dạng này, cách chết cũng thảm nhất, chắc hẳn sẽ trở thành quỷ lang thang oán niệm chất chồng mất.

"Bác sĩ! Con tôi hôn mê đã một tuần rồi, tại sao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại?"

Ở một nơi gọi là bệnh viện, mọi thứ dường như yên tĩnh đến đáng sợ, có tiếng khóc, tiếng thất thanh lo lắng, tiếng hỏi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Một người đàn ông trung niên bao bọc người đàn bà lại, bà ta khóc rất thảm trên mặt không còn một chút huyết sắc.

Hứa Trác ý thức duy nhất chỉ thấy đầu mình đau như búa bổ, mọi tạp âm cứ loanh quanh trong màng nhĩ cậu, mắt đột nhiên bị đẩy lên, đèn PIN chiếu thẳng vào, Hứa Trác cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bác sĩ rọi đèn vào mắt người nằm trên giường nói: "Việc này phải do ý thức của bệnh nhân, gia đình phải chuẩn bị tâm lý có thể bệnh nhân có thể hôn mê cả đời!"

Người đàn bà nghe như vậy, mặc cắt không còn giọt máu, cả người như đê vỡ, nước mắt tuông như mưa, tràn ngập ánh mắt đầy vết chân chim của bà, vẻ lo lắng như chiếm toàn bộ lý trí rốt cuộc không thể chịu nổi, mất đi ý thức.

Người đàn ông vội bế bà lên, khuôn mặt phút chốc cũng già nua hẳn đi.

Hứa Trác không hiểu tại sao lại cảm nhận được toàn bộ chân thực ngoài kia, cảm nhận được đau đớn lấp kín, cảm nhận được khóe mắt nặng trĩu, cái đầu như có toàn bộ tảng đá đè lên, ép ra cả óc, ngoài đau đớn ra thì không còn gì khác.

Rốt cuộc ý thức sống sốt của cậu quá mức mãnh liệt, bên tai Hứa Trác như có một lời kêu gọi mật ngọt, rót vào tai cậu, hắn kêu cậu tỉnh lại, vớt cậu từ địa ngục lăn lộn lên thiên đàng.

Cậu phải sống!

Đôi mắt nhạt màu đột ngột vụt mở, ánh sáng đột nhiên thu vào tròng mắt cậu, không chịu được ánh sáng mạnh như thế mà đôi mắt hơi nhíu lại, thứ trong tròng mắt đầu tiên mà cậu thấy duy nhất chính là trần nhà trắng toát, thân thể không thể cử động, hệt như không thể làm chủ được bản thân.

Mình còn sống sao?

Hứa Trác không ngốc, cậu vẫn nhớ cậu là Hứa Trác và bản thân mình trong tình cảnh này, đây chính là bệnh viện, Hứa Trác nhận thấy đầu mình đau lắm, đau không thể chịu nổi, nhưng thứ mà cậu mơ hồ ý thức được là sinh mạng như cỏ rác của mình, vì một người dưng mà chết thay, vẫn còn sống sao?

Vẫn còn sống sao?

Hứa Trác thật sự có chút không trân trọng sinh mạng của mình, nhưng giờ phút này đôi mắt cũng tràn ngập lệ nóng, khuôn mặt đầy vết xước méo mó trông rất khó coi, nếu như không chết cậu có thể lo cho Hứa Dật, Hứa Dật một mình sống thế nào được, ông ta sẽ chẳng thương xót nó đâu.

Tình hình thật sự của cậu bây giờ trông có hơi thảm, một chân bó bột, một cánh tay bó bột, cánh tay kia cũng trật gân không nhấc lên được, cậu cảm nhận được trên đầu mình còn có băng gạt cực dày, hèn gì đau như thế.

Phòng này rất im ắng, hơn nữa lại một giường, đãi ngộ này Hứa Trác có mơ cũng không dám, ông ta thật sự tốt như vậy sao?

Bất thình lình cửa phòng mở toang, tròng mắt Hứa Trác hơi nhíu lại, cậu cố gắng mở to đôi mắt đang đi về phía mình là ai, Hứa Dật hay là ông ta?

Không, người tới là một kẻ Hứa Trác không hề quen biết, sắc mặt ông ta rất kém, đến khi hai mắt giao nhau, ông ta mới trở nên kinh ngạc, biến hóa rất lớn, nút bấm trên đầu giường vang lên inh ỏi, ông ta thở hồng hộc, vành mắt đã đỏ hoe.

"Triển Dịch! Triển Dịch..con tỉnh rồi, có nghe thấy ba nói không?"

Hứa Trác nghĩ đầu mình có hơi hỏng, ai là Triển Dịch, nhưng mà đến cơ hội xác nhận cậu cũng không làm được, cơ thể đau quá, đầu cũng đau, trước mắt chỉ thấy một loạt người áo trắng bao quanh cậu, bọn họ kiểm tra nhịp tim của cậu, trong mắt cậu chỉ hiện ra mấy hình ảnh hỗn loạn, mắt một lần nữa nhắm lại.

"Bác sĩ con tôi tỉnh rồi!"

"Bệnh nhân nếu tỉnh rồi, cơ hội hồi phục sẽ tăng lên!"

Đến khi Hứa Trác mở mắt ra lần nữa, xung quanh cậu liền tràn ngập hơi thở, có hai người trung niên, ông ta là người lúc nãy cậu gặp còn người đàn bà trung niên này...ai cũng xa lạ, cách tỉnh dậy của mình có vấn đề sao? Hay khuôn mặt mình đã biến dạng, không còn nhận dạng được mặt mũi.

Người đàn bà đó, mắt ướt đẫm, khuôn mặt tím tái hốc hác đến đáng thương, hai tay nắm lên vành giường để chống đỡ cơ thể, bà ta mở miệng cực kì khó khăn: "Tạ ơn trời đất! Triển Dịch con rốt cuộc cũng trở về!"

Người đàn ông vỗ vai bà: "Con đã tỉnh rồi, đừng làm con sợ!"

Hứa Trác ngoài khó hiểu ra thì không còn gì khác, tai nạn như thế này phải nói là ý chí sống sót của cậu quá lớn, nhưng hình như có thứ gì đó đã khiến "cậu" biến mất.

Hứa Trác nâng mắt lên, cổ họng nghẹn như mắc xương, nhưng cậu cũng phải cố nói: "Hai người...là ai?"

Nghe cậu nói như vậy người kia còn khóc thảm hơn nữa, Hứa Trác tai như muốn ù, cứ liên tiếp trải qua mấy ngày như vậy, người cậu muốn thấy nhất lại không thấy đâu, chỉ thấy hai người trung niên này tự nhận là ba mẹ cậu, bây giờ Hứa Trác bị đau toàn thân nếu không cậu đã vùng dậy hỏi cho rõ ràng.

Chưa kịp hiểu gì, cậu đã bị chuẩn đoán là mất trí nhớ tạm thời, trong khi bộ não cậu vẫn hoạt động tốt, trí nhớ từ tám đời cậu vẫn còn nhớ được.

Hôm nay là trời nắng, sau những ngày âm u lạnh lẽo, cửa rèm được kéo ra, Hứa Trác nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt chớp động theo những ánh nắng không có mục đích rãi lên tán lá ngoài kia, thật muốn ngồi dậy, thật muốn vùng lên, chạy thoát khỏi đây, như mọi hôm người đàn bà đó lại ngồi bên cạnh cậu, mặc dù cậu chẳng ăn được táo, nhưng bà ta cứ một chút là cắt một đống táo để trên bàn, vừa cắt vừa nói nhảm.

"Nếu mẹ biết con xảy ra chuyện thì mẹ sẽ không đuổi con đi vào lúc trời tối như vậy, tất cả là tại mẹ, con có đánh bao nhiêu giáo viên đi nữa mẹ cũng không có ý kiến...!"

"..."

Logic gì kì vậy? Khuyến khích con mình đánh giáo viên? Hứa Trác trong mấy ngày nay chắc có lẽ đã bị họ làm xáo trộn, nhưng mỗi khi nghĩ tới việc mình đã "chết" rồi khiến cậu không thể nào ngấm được nỗi, khó khăn lắm mới giãy giụa được mười bảy năm, nói chết là chết, tất cả đều qua đi, đều rơi vào quên lãng, chắc hẳn chẳng có ai nhớ đến một Hứa Trác từng sống như vậy.

Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn chưa cử động được, nhưng cậu biết đã hai tuần trôi qua rồi, cũng đủ để cậu biết, thật ra thân thể này không phải là của cậu, thân thể thật sự của cậu chắc hẳn đã chết và nằm sâu dưới lòng đất ở xó nào rồi, nhưng mọi khi cứ nhìn vào gương là cậu không tài nào chấp nhận nỗi, tại sao xuyên vào ai cũng được, lại xuyên vào thằng nhãi này, thằng nhãi mà mình có ý tốt mà cậu ta lại đẩy cậu vào đường chết, nhưng nói đi nói lại, con đường này chỉ có mình cậu sống, cậu ta đã gặp quả báo rồi.

Cậu ta chết, còn mình sống trong thân xác của cậu ta.

Và ba mẹ cậu ta nữa, tại sao có ba có mẹ lại không biết quý trọng, trong khi cậu cầu mà chẳng được?

Hứa Trác có lẽ khó khăn lắm mới có thể chấp nhận sự thật này, sự thật điên rồ chẳng ai thèm tin, Hứa Trác cũng không bị điên mà đi kể với hai người, tôi không phải con của hai người, con của hai người đã chết rồi.

Chắc chắn họ sẽ nghĩ cậu không những mất trí nhớ mà còn bị điên.

Nghe trong miệng bọn họ nói, thằng nhãi này lại bằng tuổi cậu, không học hành đàng hoàng lại đi đánh thầy giáo, bắt buộc phải chuyển trường, thời gian nằm trong bệnh viên càng lúc càng dài, bạn bè của kẻ này không ai đến thăm chỉ có cô giáo cũ và một vài họ hàng, ai cậu cũng đều không quen, phút chốc đã một tháng trôi qua, thạch cao trên tay được gỡ bỏ, Hứa Trác có thể ngồi xe lăn, đợi một tuần nữa chân của cậu cũng sẽ gỡ thạch cao, đến lúc đó cậu có thể thoát khỏi nơi này.

"Triển Dịch nếu con không thích đi học cũng được, mẹ không ép con!"

Hứa Trác nhìn vào khoảng không, cười nhạt: "Ai nói là con không muốn!"

Mẹ Triển Dịch cầu còn không được, cười không ngớt vỗ vai cậu: "Đợi con xuất viện, mẹ làm thủ tục chuyển trường cho con!"

Khi Hứa Trác đứng dậy được cũng là lúc mùa đông tới, cái lạnh chẳng phải tê tái này cũng khiến Hứa Trác rụt đầu vào trong áo ấm, chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, trong đầu Hứa Trác đột nhiên có một ý niệm, muốn bỏ chạy, chạy thật xa, cậu không muốn sống trong thân phận của người khác, chiếm lợi của người khác, sống với bọn họ cậu không sống nổi.

Suy nghĩ với hành động khác xa nhau, rốt cuộc cậu cũng lên chiếc xe đó đi về nơi không thuộc về cậu, nếu ông trời đã muốn cậu sống lại lần nữa, không an ổn mà sống thì quá uổng phí rồi.

Nhà của Triển Dịch thật ra rất có tiền, sống ở khu sầm uất tấp nập trên phố, khác xa với con phố đầy rẫy chung cư mốc meo có giá trị lịch sử kia, mở cửa ra có thể thấy đèn đường xa hoa tráng lệ, có thể thấy con người hoạt động về đêm vô cùng náo nhiệt, đột nhiên Hứa Trác cảm thấy nghẹn ngào, cậu cứ như thế bỏ lại Hứa Dật, nó còn nhỏ như vậy, ai chăm sóc nó, e rằng Hứa Trác phải tìm cơ hội trở về mới được.

Cậu không hơi đâu đánh giá căn phòng này, dù to nhưng chẳng có thứ gì, thứ hấp dẫn ánh mắt cậu chỉ có, đằng sau tấm rèm, trời sáng có thể thấy ánh nắng, trời tối có thể thấy ánh đèn, không giống như căn phòng cũ nát của cậu, tăm tối chỉ với bốn bức tường, không có lỗ thông khí hệt như cuộc sống giãy giụa như đầm lầy của cậu vậy.

Chuyện làm thủ tục chuyển trường cậu không hề căn thiệp, nhưng trùng hợp là mẹ Triển Dịch lại chuyển cậu đi học ở trường hiện tại Hứa Trác đang học, cậu không có phản đối, cách ngày đi học còn mấy ngày, Hứa Trác buồn bực xin "mẹ" đi ra ngoài, bà cằn nhằn một chút nhưng cũng đồng ý.

Hứa Trác tâm trạng tốt hẳn lên, nổi hứng đi bộ, đi hết ba bốn đoạn đường, chân đột nhiên dừng ở con hẻm quen thuộc, Hứa Trác đột nhiên muốn cười thật lớn, còn có thể trở về không phải ai cũng có đãi ngộ này, nhà cậu nằm cuối con hẻm, bước chân liền trở nên Hứa Trác vội vàng, rồi cất bước chạy như điên.

Đệt!

Đến nơi thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là Quý Thừa? Hắn ở đây làm gì?

Chỉ thấy Quý Thừa vẫn mặc đồng phục, mang cặp đeo một bên, tựa lưng vào tường bên cạnh, khói lượn lờ bên miệng hắn, bóng tối mờ nhạt như nuốt chửng cả người hắn vào, kéo theo hắn chìm tận đáy, hắn đang hút thuốc, khuôn mặt rất đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì, Hứa Trác chưa bao giờ thấy hắn hút thuốc, có chút xúc động muốn tiến lên vỗ vai hắn, xúc động muốn nói với hắn.

Này! Tao trở về rồi!

Nhưng cậu không dám, đột nhiên ánh mắt hắn lơ đãng tia tới Hứa Trác, Hứa Trác giật bắn mình, như có hoảng sợ vô hình vội vàng xoay mặt lại, sau lưng cậu Quý Thừa không nhìn nữa, mang ba lô lên, quay đầu đi khuất, đến khi Hứa Trác quay lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng nặng trịch của hắn, dần dần chìm vào bóng tối.

_________

Bình luận

Truyện đang đọc