[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Về đến nhà cũng đã trễ lắm rồi, nhà bà ngoại đã ngủ hết, Hứa Trác cùng bọn Quý Thừa lén lút mở rào chạy vào, leo lên gác Hứa Trác liền thấy hai thằng đó đã ngủ rồi, cũng may không tràn qua bên giường cậu, giường này vẫn rộng, ngủ ba người không thành vấn đề.

Hứa Trác leo lên trước nói nhỏ: "Để tôi ngủ kế của sổ cho!"

Quý Thừa đứng ở trong vẫn thấy gió lạnh cuốn vào, khiến người vừa lạnh vừa khó chịu, chăn lại mỏng, không biết là giặt từ khi nào rồi, hắn với Trí Tiết Lâm không có chê nhưng mà nhìn vào vẫn thấy không được tự nhiên lắm

"Cái cửa này bị gỉ sắt rồi đóng không được nữa, yên tâm đi chăn này chính tay tôi giặt đó, lúc mới về tôi thà lạnh chứ không thèm đắp chăn dơ như quỷ này!"

Quý Thừa lên giường, đẩy Hứa Trác qua: "Cậu tránh ra!"

Hứa Trác chưa kịp nói gì đã thấy hắn cởi áo khoác ngoài bao phủ cửa sổ, dù cho gió vẫn lùa vào nhưng như vậy vẫn đỡ hơn là chết cóng, hắn làm xong rồi tự mình nằm gần cửa sổ luôn, Hứa Trác có lay hắn cũng chẳng động đậy.

"Này! Này!"

Thấy không lay được hắn Hứa Trác đành nằm xuống bên cạnh hắn, trong khi Trí Tiết Lâm vẫn đứng trên nền nhìn một màn tình chàng ý thiếp của bọn họ, che chở cho nhau sao, cho lạnh chết chúng mày, Trí Tiết Lâm nằm xuống, còn tệ hơn nhà bà ngoại cậu.

Hứa Trác không hiểu sao lại không thể ngủ được, mấy khi nằm xuống liền ngủ như chết, có thể là do chỗ ngủ hơi chật, rục rịch một chút là đụng mông Trí Tiết Lâm, đụng mặt Quý Thừa, chi bằng khỏi ngủ luôn, Hứa Trác đưa tay mình lên thử, trong không gian tối om đến đèn cũng chẳng bật, ở quê hay tiết kiệm điện nước, Hứa Trác men theo ánh sáng le lói xuyên qua áo khoác của Quý Thừa mới thấy được dây đeo tay trên cổ tay mình, không ngờ là Quý Thừa tặng quà cho cậu, sợi dây y đúc cậu mua này không biết cậu đã vứt ở xó nào rồi.

Sinh nhật thật sự của cậu phải tận tháng mười một kia, bây giờ vẫn còn sớm, ai ngờ cậu lại ăn bánh kem trước rồi, đời này Hứa Trác sống lại, không ngờ mình có thể kết giao bạn tốt như vậy, lúc còn là Hứa Trác cậu chỉ thân với Quý Thừa, trong mắt hình như chỉ có Quý Thừa, Trí Tiết Lâm với Lý Lâm là thằng nhãi nào đều bị cậu cho não mình lãng quên.

Nhắc tới Quý Thừa, Hứa Trác kiềm không được ánh mắt nhìn về phía hắn, lông mi hắn dài đã nhắm chặt, hắn ngủ vòng tay xoay về phía cậu, có thể do lạnh quá, cậu nhìn môi hắn, môi hắn mỏng lắm, một gương mặt như vậy đến bây giờ cậu mới có cảm giác, một cảm giác mãnh liệt không thể ngăn nổi trái tim mình, gần như vậy Hứa Trác có thể ngửi được mùi cơ thể quen thuộc của Quý Thừa.

Cậu là Hứa Trác, còn hắn là Quý Thừa, hắn thích "cậu" còn cậu có cảm giác với hắn, Hứa Trác hơi bối rối, như vậy phải làm sao, cậu cả đời này chỉ có thể sống cho người khác, cậu không phải là chính cậu nữa, Quý Thừa có khi sẽ không bao giờ thích cậu, thân thể này còn là người "giết" cậu, đột nhiên có một chút giận, có một chút tức vì chả thể làm gì, tất cả đều là bất khả kháng lực.

"Triển Dịch! Cậu không ngủ được sao?"

Hứa Trác giật thót tim, cặp mắt nhìn chằm chằm Quý Thừa trong khoảng cách gần, thôi xong, hắn biết cậu ngắm hắn nãy giờ, đường nào chối nữa.

"Cậu...vẫn chưa ngủ sao?"

Quý Thừa vẫn nhìn cậu như vậy, ánh sáng tối quá Hứa Trác không thể thấy được cảm xúc hiện tại của hắn.

"Cậu nhìn tôi chòng chọc như thế tôi vẫn cảm giác được!"

Hứa Trác tim đập loạn xạ, cậu không muốn chối không muốn trốn tránh, như vậy hèn lắm nên là Hứa Trác nói thẳng luôn.

"Tôi không thể ngăn nỗi mình khi nhìn cậu được!"

Tiếng Hứa Trác nói nhỏ như muỗi kêu nhưng Quý Thừa có thể nghe đến rõ ràng, mắt hắn sáng ngời, hỏi rõ: "Cậu không thể ngăn nỗi cái gì?"

Hứa Trác ngập ngừng nói: "Cậu có thể đoán ra được, cậu...còn hỏi tôi làm gì, cũng giống như khi cậu thích "người khác" thôi!"

"Người kia không thích tôi, chỉ mình tôi đơn phương, chúng tôi vẫn chưa là gì hết, cảm giác giống như cậu không dễ chịu gì!"

Hứa Trác sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe Quý Thừa tỏ rõ lòng mình như vậy, cậu chỉ nghe chẳng thể làm gì.

"Bởi vì tôi biết cậu không dễ chịu, người tôi thích đã chết rồi, cậu ta không còn nữa, tôi không thể sống trong quá khứ nữa, vậy nên Triển Dịch, cậu không ngăn nỗi cái gì cậu cứ làm với tôi đi!"

Mẹ nó! Quý Thừa nói như vậy có ý gì, Hứa Trác có thể nghe ra được một câu nói xuất phát từ đáy lòng hắn, làm cậu vừa ngẩn ngơ vừa chìm đắm, nghe ra thật sự đáng thương, Hứa Trác giống như đang núp lùm để nhìn lén hắn, xem thử hắn nghĩ gì, Quý Thừa nói rất đúng, hắn không thể sống trong quá khứ nữa, nếu như Hứa Trác biến mất mãi mãi hắn vẫn thích một ai đó khác, cùng ai đó khác, cứ nghĩ đến như vậy Hứa Trác lại khó chịu, mặc dù đó là điều hiển nhiên, chẳng phải cậu vẫn còn sống sao, cậu còn sống sờ sờ đây, cậu sẽ không để ai cướp mất hắn đâu.

Quý Thừa hồi lâu vẫn chưa thấy Triển Dịch động dậy, hắn nghĩ cậu đang tiếp thu lời nói của hắn, nhìn vẻ mặt của cậu ta, chắc chắn vẫn chưa tìm được trọng điểm, theo ánh mắt lấp ló mặt của Triển Dịch cứ chớp động những vệt sáng, hắn nói không ngăn nỗi trái tim thì cứ làm theo trái tim mình, vậy bây giờ hắn đang làm theo trái tim mình đây.

Khuôn mặt Quý Thừa đột nhiên kề sát tới, Hứa Trác chưa kịp phản ứng gì, môi đã bị môi lạnh của Quý Thừa phủ lên, hết sức nhẹ nhàng, Hứa Trác vẫn chưa cảm nhận được cái gì, tim Hứa Trác như rơi khỏi lồng ngực, vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng, Quý Thừa đã buông ra, hắn đảo mình, xoay mặt về phía cửa, gương mặt nóng hổi.

Hứa Trác cứng đờ toàn thân, như có dòng điện chạy quanh kích cho Hứa Trác giật não, Quý Thừa vừa mới làm cái gì? Hắn lại chủ động hôn cậu, Hứa Trác có làm sao cũng không tin được, chắc chắn ở trên đồi hắn đã bị ma nhập, nhưng cũng có ma ngượng ngùng sao?

Hứa Trác nhìn bóng lưng hắn, miệng cười không khép lại được đến sáng ngày mai.

Hôn đâu phải lần đầu còn ngại ngùng cái gì?

Sáng mai tỉnh dậy Hứa Trác không ngủ cả đêm vẫn thấy tinh thần vô cùng tỉnh táo, giúp bọn Quý Thừa dọn dẹp đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để dọn dẹp, Hứa Trác cũng muốn rủ bọn nó ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà nhìn lại nhà này mình còn không được hoan nghênh huống hồ chi bọn nó, tiễn chân ra xe buýt.

Trí Tiết Lâm nói: "Không phải bọn tao chê mà về sớm đâu, trên thành phố tao còn có việc, tao đang làm bán thời gian kiếm tiền!"

"Ừ! Ráng làm đi!"

Hứa Trác nhìn Quý Thừa cả sáng chẳng nói gì với cậu, mặt gì mà mỏng dữ, Hứa Trác chẳng buồn chọc gì hắn, Hứa Trác sẵn tiện nói vài câu lâm ly bi đát.

"Này Quý Thừa, còn một tháng nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau, cậu làm cho tôi tương tư cậu rồi phải làm sao, ngủ mơ về tôi nhé, tới nhà phải nhắn tin tôi biết nhé!"

Quý Thừa lên xe bỏ lại một câu trái với lòng: "Tôi sợ mơ thấy cậu thì giật mình nhảy đành đạch!"

Hứa Trác cười cả ngày, cũng thu xếp đồ dạc dọn về nội, nhà nội không ngoài ý muốn đối xử rất tốt với cậu, còn coi cậu là cháu đính tôn, phá phách chỉ là chuyện nhỏ, ai đến tuổi này mà không tăng động cho được, Hứa Trác bị nuôi đến béo phì, về lại thành phố béo lên một cục.

Sau khi về lại, mấy ngày còn lại Hứa Trác liền sang nhà Hứa Dật chơi, làm ít đồ ăn cho em ấy, sáng nay cậu mua rất nhiều đồ, nhưng không theo như ý muốn của cậu, cổng nhà lại đóng kín như bưng, Hứa Trác đoán chắc cửa khóa lại chẳng có ai ở nhà, dượng dắt Hứa Dật đi đâu rồi, mẹ kiếp không phải đi đánh bài rồi chứ?

Hứa Trác liền sang nhà Quý Thừa, chẳng đợi được Quý Thừa lại đợi được mẹ hắn.

"Cháu tìm Quý Thừa à?"

"Quý Thừa đi đâu rồi dì?"

Mặt mẹ Quý Thừa không khỏi lo lắng: "Sáng nay ba của bạn Quý Thừa tự dưng hộc ra máu, cho nên nó cuống cuồng đỡ ông ta đi bệnh viện rồi!"

Hứa Trác kinh ngạc, như lờ mờ đoán được ai, cậu hốt hoảng nói: "Có phải là dượng của Hứa Dật không dì?"

"Đúng rồi!"

Hứa Trác nghe xong không khỏi bàng hoàng, cậu vứt túi đồ đạc chạy như điên, mẹ nó! Khi không lại hộc máu, uống rượu cho cố vào, Hứa Trác chửi ba đời nhà ông ta, nhưng thân thể lại tự động phát run, tay run lẩy bẩy bấm số gọi Quý Thừa cũng không nỗi, ngược lại cậu nghĩ, mình liên quan gì mà gọi cho hắn, báo tên bệnh viên cho bác tài, Hứa Trác chạy như điên vào bệnh viện.

"Chị y tá cho em hỏi có bệnh nhân nào tên Trạch Tư Nghĩa mới chuyển vào không ạ!"

"Bệnh nhân đang ở phòng cấp cứu!"

Hứa Trác tới tới phòng cấp cứu, không ngoài dự đoán, bên trong có Quý Thừa đang bế Hứa Dật, Hứa Trác bên ngoài nhìn vào, nhìn thấy Trạch Tư Nghĩa miệng toàn máu tràn ra, thấm vào áo, Quý Thừa vừa bế Hứa Dật vừa lấy khăn thấm máu cho ông ta, bên cạnh có một người bác sĩ đang bu quanh làm gì đó, sau đó Quý Thừa bị đuổi ra, Hứa Trác hoảng hốt chạy ra góc khuất chỗ bức tường, mắt thấy Hứa Dật khóc dữ dội, Quý Thừa ngồi xuống dỗ nó.

"Em đừng khóc nữa, dượng em không sao đâu!"

Mặt Hứa Dật lấm lem: "Nhưng...em thấy dượng nôn ra máu...!"

"Anh đã nói không sao, em không tin anh ư, em còn khóc nữa, anh không cho em gặp dượng đâu!"

Hứa Trác đứng lặng người, không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác không tốt, bệnh của ông ta chắc chắn là do rượu, hộc ra máu chỉ có bệnh liên quan đến dạ dày, máu còn nhiều như thế, chắc chắn đã chuyển biến nặng rồi, Hứa Trác hơi sợ, mặc dù cậu chỉ nghĩ như vậy nhưng không muốn ông ta lâm bệnh gì hết, theo cậu biết là ông ta đã không uống rượu mấy tháng nay rồi, lần nào cậu tới cũng thấy thuốc thang của ông ta để chỗ bếp, Hứa Trác chỉ nghĩ ông ta chỉ bệnh nhẹ không đáng ngại, không ngờ Hứa Trác lơ là ông ta liền trở nặng.

Hứa Trác từ trước đến giờ không hề để ý đến ông ta, mặc ông ta uống rượu, cũng như mặc ông ta sống chết, cho đến bây giờ Hứa Trác mới cảm thấy mình thật sự tồi tệ, tồi tệ từ nhân cách đến con người, ông ta chẳng có máu mủ gì với cậu và Hứa Dật, tình cảm chỉ là sống chung lâu ngày, nuôi hai đứa con như thế, Hứa Trác có khi còn không chịu đựng được như ông ta, muốn tình thương từ ông ta Hứa Trác cảm thấy mình thật sự quá đáng.

___________

Bình luận

Truyện đang đọc