[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

Hứa Trác nằm sấp lên người hắn kinh hoàng nghĩ, lúc nãy Hứa Trác chưa có nghĩ kĩ, nếu làm thật mẹ nó chắc chắn sẽ rất đau, liên tưởng tới đợt chấn thương khó nói đó khiến Hứa Trác năm ngày vẫn chưa hết thốn.

Quý Thừa nằm ở dưới sắc mặt đã bớt đỏ, hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng bọn họ sẽ lăn lộn đến như vậy, một màn khó nói nỗi đó khiến Quý Thừa cứ cảm thấy xấu hổ cùng cực, chỉ có cảm giác kích thích là không thể che giấu được, hắn đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Hứa Trác nhúc nhích hắn đành nói khẽ: "Cậu...cứ nằm mãi thế à!"

Hứa Trác mở mắt ra: "Cậu muốn thế nào?"

Dường như nói ra hơi mất mặt nhưng hắn vẫn phải nói: "Đi thay quần!"

Hứa Trác nâng ánh mắt lên, nhấc mình dậy nằm qua bên cạnh chừa lại hơi thở cho hắn, Quý Thừa khó khăn ngồi dậy vẫn chưa dám nhìn xuống phía dưới.

"Cậu không....thay...!"

Hứa Trác đang suy nghĩ là có nên tiến tới luôn hay không, mẹ nó chắc chỉ đau xíu thôi, nào đến nỗi rách như đợt Hứa Trác bị đá đâm đấy, cậu thật sự phải nghĩ kĩ về vấn đề này: "Cậu đi trước đi!"

Quý Thừa mở tủ lấy quần mới vào phòng tắm, sau đó hắn bước ra thúc vào vai Hứa Trác, Hứa Trác suy nghĩ đến chợp mắt luôn, ánh mắt cậu lờ mờ hé mở, phiền phức ngồi dậy.

Quý Thừa đưa quần của hắn cho cậu: "Chỗ tôi không có quần lót mới!"

Hứa Trác vẫn không quên chọc Quý Thừa một chút: "Thế thì đưa quần của cậu cho tôi mặc cũng được, tôi nghĩ cùng size đấy!"

"..."

Hứa Trác lấy quần của Quý Thừa vào phòng tắm, trong khi đó Quý Thừa lại gần bàn học, lục trong hộc tủ ra một thứ, đến khi Hứa Trác quay vào phòng, Quý Thừa kéo cậu lên giường.

Hứa Trác nhìn điệu bộ của hắn: "Gì vậy!"

"Tôi đã nói muốn tặng quà cho cậu mà!"

Hứa Trác ồ lên, nhìn thử vật trong tay hắn, một thứ hơi quen mắt, Quý Thừa đã đặt vào tay cậu, ánh mắt không giấu nỗi tia chờ mong.

"Quyển sách này là tôi viết khi cậu còn là Hứa Trác, bây giờ tôi muốn tặng cho cậu!"

Đây chính là quyển sách mà Hứa Trác đã đọc trộm được một trang đó, trang tiếp theo cậu liền không muốn đọc nữa, bởi vì lúc đó cậu chưa thể xác định được cảm xúc của mình với Quý Thừa, lúc đọc cuốn sách này lòng Hứa Trác chỉ ngoài kinh ngạc ra thì chẳng có gì, bây giờ nghĩ lại chẳng có ai viết cho bạn thân mà kể lể như thế cả, có thể Quý Thừa lén lút sau lưng viết cả bầu trời tâm tư của hắn, giấu cậu vào trang sách.

Hôm nay Quý Thừa đột nhiên đưa cho cậu Hứa Trác vẫn thấy hoảng hốt, ánh mắt hắn nhìn cậu quá đỗi thâm tình làm Hứa Trác cứ như bị cuốn vào, ngoài miệng chỉ biết liên tục cảm ơn hắn.

"Quý Thừa cảm ơn cậu Quý Thừa!"

Lại hôn hắn một cái, Hứa Trác muốn mở ra ngay luôn, cậu muốn biết trong mấy năm ngắn ngủi đó hắn viết gì về cậu, cậu bây giờ không trốn tránh như trước kia nữa, Quý Thừa đã cản cậu lại.

"Tuy ngày mai là chủ nhật nhưng mà bây giờ khuya rồi đi ngủ sớm đi!"

Hứa Trác đành đặt sách trên đầu giường, nằm xuống đắm chăn kín mít, vòng tay vòng chăn ôm Quý Thừa vào lòng, hít thở một chút.

Nằm xuống vẫn chưa thể ngủ được ngay, Hứa Trác muốn thừa nhận một chút: "Quý Thừa!"

Quý Thừa mở mắt nhìn cậu: "Gì?"

"Thật ra cuốn sách đó tôi lén đọc được một trang rồi!"

Quý Thừa hơi cứng đờ: "Cậu đọc lúc nào?"

"Lúc cắm trại bị thương, cậu đưa tôi về nhà, tôi có mở ra đọc một trang!"

"À thế à! Cậu đọc rồi mà làm như không biết?"

Hứa Trác ôm hắn chật hơn: "Lúc đó tôi chỉ vô tình thôi, mà cậu viết hay thật!"

Quý Thừa có chút giận dỗi, mở móng vuốt của cậu ra, Hứa Trác cười như điên: "Gì? Giận à!"

"Trong lúc cậu nóng giận đáng yêu như vậy thì tôi cũng đang muốn cậu giận đây, thật ra quà sinh nhật cho cậu tôi có mua chính là cái vòng tay này, bị tôi vứt ở xó nào rồi, tìm lại không thấy đâu nữa!" Hứa Trác vừa đưa tay chỉ vào sợi dây vừa nói.

Lời nói trần trụi của Hứa Trác đáng bị đánh đòn lắm, Quý Thừa chẳng nói được lời nào.

"Chẳng phải cậu còn dư một cái sao?"

Hai thằng đàn ông mà đeo dây cặp chói mắt như vậy kiểu gì cũng đáng nghi.

Rốt cuộc Hứa Trác cũng thấy não mình bớt hoạt động, buồn ngủ muốn chết, Quý Thừa nhìn thấy Hứa Trác đã bớt nhoi, hướng khuôn mặt chìm sâu vào giấc ngủ của cậu khẽ cười.

"Học học nữa học mãi biết không, giờ ra chơi cũng phải học, sắp ra trường rồi không học cũng phải học, học cho các em hay là học cho tôi, nhìn bộ dạng mắt nhắm mắt mở của các em đi, phấn chấn tinh thần lên!"

Thầy chủ nhiệm đứng lên bục giảng vừa gào vừa hét rất nỗ lực, đám tương lai của đất nước ở bên dưới, phụ họa bằng mấy cái ngáp bằng mồm, đặt biệt là Hứa Trác, mồm rộng cả thước ngáp đến trời long đất lở.

"Triển Dịch khép cái miệng lại, định táp đầu tôi luôn hả!"

Hứa Trác che mồm nhưng vẫn thấy buồn ngủ, giờ ra chơi còn lại năm phút thấy chủ nhiệm mới tha cho, Quý Thừa liền dừng bút khèo tay cậu: "Cậu mệt lắm à!"

Hứa Trác nhìn cậu nói: "Cậu có khinh thường tôi không Quý Thừa, thật sự tôi học không vào nỗi!"

Quý Thừa lại cười vì câu hỏi ngu ngốc của cậu: "Mỗi người có chí hướng riêng, tôi làm sao phải khinh thường cậu, hơn nữa cậu còn là bạn trai của tôi!"

Quý Thừa nói năng trắng trợn như vậy, Hứa Trác nhìn xem thằng Tạ Trình có nghe thấy không nữa, cậu nhìn hắn thì thầm: "Đúng rồi cậu là bạn trai tôi!"

Trí Tiết Lâm đi xuống cắt đứt khung cảnh màu hường của bọn họ: "Gì vậy! Mắt có ghèn à, ngồi sát nhau như vậy!"

"Ghèn mả nội mày!"

Hứa Trác cố gắng lật sách ra học môn tiếp theo.

Ra về bọn Trí Tiết Lâm đột nhiên nhúi tới, gào thét bên tai Hứa Trác: "Lâu rồi không tập trung ăn chơi một bữa, hôm nay triển đi!"

Lý Lâm bên cạnh nói: "Lúc trong chợ tôi có thấy người ta bán bột bánh xèo nhiều lắm!"

Hứa Trác cùng Quý Thừa đồng thời nhìn nhau, ánh mắt không giấu nỗi hai cây gai phiền phức này, Hứa Trác chỉ tay vào Trí Tiết Lâm: "Địa điểm phòng trọ nhà cậu!"

Trí Tiết Lâm nói: "Được thôi!"

Cả bọn đi chợ mua bột, thời tiết vẫn cứ lạnh như vậy, phòng trọ của thằng Trí Tiết Lâm không xa mấy, Hứa Trác đèo Quý Thừa, còn hai thằng vừa xách bột vừa đi bộ, đi bộ về đến nhà mặt nóng nực, toát cả mồ hôi lưng.

Trí Tiết Lâm mở cửa phòng, mùi gì vô cùng kì lạ bốc ra, có lẽ phòng nó chỗ này kín gió kín ánh sáng, mùi không thoát hơi được.

Nhìn sắc mặt bọn Quý Thừa, Trí Tiết Lâm liền đen mặt: "Bọn mày đừng nghĩ lung tung!"

Nó đi tới lấy mấy chiếc tất vứt lên ghế lên giường mở cửa phòng vệ sinh vứt vào, mặt Hứa Trác nhăn lại, hình như tới nhà nó là một quyết định điên rồ.

Bỏ đồ xuống, Trí Tiết Lâm đi thay đồ đạc, lấy trong hốc tủ ra một cái chảo bự đen xì: "Chảo này của bà ngoại tao đưa mà chưa có dịp sài!"

Lý Lâm bộ mặt ghét bỏ: "Đi chà nửa tiếng đi!"

Quý Thừa đổ bột vào chảo, Hứa Trác sắp xếp thịt vào đĩa, nồi được Trí Tiết Lâm rửa sạch để lên cái bếp điện, Quý Thừa lục đục một hồi mới đổ được mấy cái bánh xèo to đùng.

Hắn mới vừa để vào đĩa còn nóng hổi đã bị bọn Trí Tiết Lâm bóc ăn sạch, nghe thằng chả nói, ăn nóng mới ngon, Hứa Trác tức quá chờ Quý Thừa bỏ xuống một cái, móng vuốt Trí Tiết Lâm vừa với tới đã bị Hứa Trác giành mất.

"Ăn không chừa lại cho ai, bọn mày thấy Quý Thừa đang cực khổ không!"

"..."

Hứa Trác nói xong rồi nhận được đôi mắt hung tợn kinh hoàng của bọn Trí Tiết Lâm, cậu mặc kệ bọn đó, gở ra miếng nhỏ đưa cho Quý Thừa.

"Cậu ăn đi!"

Quý Thừa khóe môi giật giật nhận lấy bỏ vào miệng nhai: "Ngon!"

"..."

Hứa Trác cùng Quý Thừa kẻ xướng người họa chướng mắt lắm, Lý Lâm nói: "Đợi Quý Thừa làm xong rồi ăn!"

Trí Tiết Lâm đi lấy nước ngọt, bia rượu đã bị hắn uống hết rồi, chỉ còn nước ngọt thôi.

Bánh xèo Quý Thừa làm ăn ngon lắm, nhưng ăn mấy cái thấy đã hơi ngán rồi cho nên Hứa Trác không có ăn nhiều.

"Tết này bọn mày có về quê với tao không!"

Hứa Trác thẳng thừng nói: "Tao nghĩ là không, tết năm ngoái không ở cùng ba mẹ rồi cho nên tết này muốn ở nhà hơn!"

"Nhớ gửi lời hỏi thăm tới bà ngoại mày!"

Trí Tiết Lâm không biết là bọn nó trả lời thẳng thừng như vây, thật chẳng có tình cảm anh em gì cả: "Bọn mày có muốn về cũng không được, năm nay ba mẹ tao về cho nên bà tao mua vé lên thành phố chơi với tao, bọn mày khỏi tới ha!"

Đáng ghét! Làm Hứa Trác khó xử nãy giờ.

Lý Lâm xỏ dép vội: "Tao về cho kịp chuyến xe buýt đây!"

Hứa Trác ăn no nê cũng không muốn nán lại lâu, nhà thằng này có mùi gì khó ngửi lắm, hình như là mùi nhang muỗi với thuốc xịt côn trùng, không bay hơi được.

Ngồi một chút đã ba giờ chiều rồi, ngoài trời gió lạnh lắm, lùa vào tai rất khó chịu Hứa Trác lấy mủ đội lên, nắm chặt tay Quý Thừa, Quý Thừa giành đèo cậu.

"Ngồi đằng trước lạnh lắm, để tôi chở cậu!"

Hứa Trác cảm động không giành với hắn: "Mau hôn tôi, tôi liền thấy nóng!"

Đợi xe đi hết Quý Thừa liền tình tứ ập tới hôn cậu một phát, Hứa Trác tim rung rinh cười vào mặt hắn.

Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng hét vào gió cực kì chói tai.

"Ôi thần linh ơi!"

Ôi đệt!

Hứa Trác hết hồn cùng Quý Thừa cứng đờ quay mặt lại, nhìn thấy thằng Trí Tiết Lâm ở đâu xuất hiện lù lù trước khu chung cư, mặt thằng chả ngoài tròng mắt sắp rớt ra thì không có gì khác, Hứa Trác lục đục, mẹ nó không phải nó thấy gì rồi chứ? Nguy rồi!

Cả hai sắc mặt như tái phát bệnh trĩ, đồng điệu mà cùng có một suy nghĩ.

Chôn nó!!!

Trí Tiết Lâm tay chân lanh lẹ như vận động viên điền kinh, ném chìa khóa để quên vào tay Hứa Trác, sắc mặt trắng bệt hình như bị dọa không ít chạy như điên lên lầu.

Hứa Trác định chạy lên Trí Tiết Lâm thì mắt nhìn thấy người cực kì quen mặt ở đằng trước.

Phía trước có một chị gái ăn mặc cực kì bốc lửa, khuôn ngực lồi lõm lộ cả khe rãnh sâu, nhảy xuống còn bị chết ngạt, tóc cực dài màu xanh gì đấy dựa vào con xe Ferrari trong truyền thuyết, Hứa Trác còn không nhận ra là ai thì khỏi phải bàn tới, chẳng phải là...gì ta? Hứa Trác hình như không biết tên chị ta.

Hình như chị ta đang nói gì đó với một người đàn ông khác, khoảng cách giữa cậu và chị ta không quá lớn có thể nghe rõ được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Người đàn ông đó bộ dạng trông rất thành thục, là một người đàn ông trưởng thành vừa nhìn đã biết vừa có tiền vừa có quyền, hơn nữa bộ dáng lại cao lớn, trông rất dễ nhìn.

"Anh chắc chắn muốn bán công ty thật sao?

"Chúng ta đã chia tay rồi em còn hỏi anh vấn đề này làm gì?"

Chị ta vịn vào thành xe, hít điếu thuốc phả vào mặt người đàn ông đó: "Em chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi, dù sao đó cũng là tất cả tâm huyết của anh, nói bán liền bán, không phải là vì em đó chứ!"

"Không phải vì em mà là chuyện của riêng anh!"

Chị gái nói tiếp vẻ mặt thở dài tiếc nuối: "Em đẹp như vậy mà tình duyên thật là lận đận, bị đá thì không nói, tùy tiện vớ phải một người thì người đó liền thành Gay!"

Ngay sau khi chị ta nói câu đó xong Hứa Trác tức khắc nhìn Quý Thừa, hai người nhìn nhau, cảm thấy nghe lén người khác nói chuyện không tốt lắm nhỉ!

"Em đó Triển Dịch, nghe lén chị không tốt đâu nha!"

Chị ta lấy tay cầm điếu thuốc chỉ thẳng vào cậu, Hứa Trác kinh ngạc không còn chỗ để trốn tránh, vậy mà bị phát hiện rồi, người đàn ông nọ cũng nhìn về phía cậu, đường nhìn làm Hứa Trác hơi khó chịu.

"Người tình của em đấy à, nhắc tới làm chị buồn quá, lũ đàn ông các người thật là bội bạc, xem phụ nữ chúng tôi là trò đùa à! Cũng may chị vừa đẹp vừa có tiền nếu không cũng bị các người đá như chong chóng rồi!"

Chị ta đang nói đến Quý Thừa, Khi nói ra câu này trên mặt vẫn treo nụ cười chẳng có ý gì là trách móc, bộ dạng rất thảnh thơi làm Hứa Trác không biết là chị ta có đang giận hay không.

__________

Bình luận

Truyện đang đọc