[TÌNH TRAI] ĐẠP VỠ KHOẢNG CÁCH

"Bà chủ cho cháu một chai rượu!"

Chính là giọng nói của Trí Tiết Lâm, Hứa Trác thúc tai cậu ta một phát: "Mày chưa tới tuổi thành niên, uống rượu không tốt đâu!"

"Mày cứ lo, đến thuốc lá tao cũng hút rồi rượu chỉ là phụ thôi!"

Trí Tiết Lâm cười hì hì, rượu được mang ra, chỉ một chai chút xíu thôi, cậu ta gọi bốn ly nhỏ, tự nhiên rót cho ba người còn lại mà không biết bọn họ có uống hay không!

Hứa Trác nhìn ly rượu nhỏ, tâm tình hơi phức tạp, cậu không phải là chưa bao giờ uống rượu, mà tửu lượng tương đối nát bét, nên rất ít khi động tới, nhìn Trí Tiết Lâm đã nâng hai ba chén, gặm thịt, ánh mắt len lén nhìn lên Quý Thừa mà rượu trong ly của hắn đã hết sạch, Hứa Trác cầm ly rượu của mình lên một hơi cạn sạch, rượu này thuộc dạng nhẹ nhưng cũng đủ bào xé bụng cậu, rót vào cổ họng rồi lại cay không chịu được, bên ngoài thời tiết lạnh đến nổi cắt da cắt thịt nhưng Hứa Trác cảm thấy toàn thân nóng rực, quả thật là cậu không hợp với rượu bia chút nào, uống một ly thôi cũng thấy đầu lâng lâng trôi dạt đi phương nào rồi.

Trí Tiết Lâm nhìn Hứa Trác không khỏi lớn tiếng nói: "Không phải chứ Triển Dịch, mày mới uống một ly mà say đó à?"

Hứa Trác bỏ tay ở trên thái dương xuống, cười cười, chả ai thừa nhận mình tửu lượng kém cả: "Tao vẫn còn tốt!"

Lý Lâm tửu lượng ngược lại rất tốt, đến nổi thánh đấu cùng với Trí Tiết Lâm còn Quý Thừa chỉ uống một ly đó chưa uống ly nào khác, bầu không khí bỗng chốc hài hòa, thịt nướng nóng hổi bóc khói càng ngày càng ít đi, bản thân cũng quên đi cái lạnh của thời tiết.

Đến khi bốn người ra khỏi tiệm xiên nướng, đã hơn chín giờ tối, ngoài đường ngược lại càng đông hơn lúc nãy, đông tới nỗi không có chỗ lách thân, sau một hồi uống rượu hai người Trí Tiết Lâm và Lý Lâm choàng cổ bá vai, ta nói ngươi nói, chơi nhau rất thân, không biết bọn họ đã say hay chưa? Mà Hứa Trác cảm thấy mình không được lắm rồi, đầu cậu cứ lênh đênh nãy giờ, chỉ uống có một ly thôi mà như chiến ba trăm chai.

Ôi lần sau cậu mà động vào giọt rượu nào nữa thì mình sẽ mang họ Quý.

Nhắc tới họ Quý, Hứa Trác ngẩng mặt lên nhìn sang bên cạnh mình, hắn đi song song với cậu, tay để trong túi áo, hắn mặc áo hơi ít, chỉ có cái áo hoodie dài, nhưng không dày, Hứa Trác mặc cái áo phao to thùng thình còn thấy lạnh thấu xương, thân thể tự động dính gần hắn một chút, Quý Thừa cảm nhận được liền xoay mặt qua, ánh mắt sáng như đuốc, lạ thật không biết có phải vì men rượu lầm lì trong người cậu hay không mà cậu lại hoa mắt ngẩn ngơ.

Hắn giỏi toàn diện như vậy mà là bạn của cậu, Hứa Trác nhìn một bầy hình noel lung linh hai bên đường đi bộ, trên bầu trời không biết làm thế nào mà phát sáng một cổ xe tuần lộc chở ông già noel băng qua áng mây đen đậm, được làm từ ngàn hàng ánh đèn lung linh, rất thu hút ánh nhìn, dưới đất cũng có mấy kẻ giả làm ông già noel, người tuyết đủ mọi nhân vật, mấy cái này chỉ có trẻ em mới thích nổi thôi, Hứa Trác thì không thích chật chội cho lắm.

Hứa Trác bây giờ đang dằn vặt chính mình, chuyện khi sáng còn chưa lên tiếng xin lỗi Quý Thừa, dù gì chuyện cũng là cậu gây ra, bây giờ mặt dày đi chung với hắn như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hứa Trác không biết có phải vì cơn say hay không mà lén lút kéo góc áo của hắn, Quý Thừa rất nhanh đã quay mặt lại, Hứa Trác vội cười lên, có chút xúc động nói.

"Chuyện sáng nay xin lỗi cậu, đến cả tôi còn không hiểu mình bị làm sao mà!"

Không biết tiếng nhạc ở đâu phát ra, là bài Mistletoe của Justin Bieber du dương âu yếm như mật ngọt rót vào tim.

"♫...I don"t wanna miss out on the holiday, But I can"t stop staring at your face, I should be playing in the winter snow, But I"ma be under the mistletoe...!♫"

"♬...With you, shawty with you, With you, shawty with you, With you, under the mistletoe...♬"

"♬...Anh không muốn bỏ lỡ ngày lễ này, nhưng anh lại không thể ngừng ngắm nhìn khuôn mặt em, lẽ ra anh phải chơi đùa dưới cơn mưa tuyết mùa đông, nhưng anh lại đứng dưới bóng cây tầm gửi...♬"

"♬...Bên em, em yêu à, bên em, bên em, em yêu à, bên em, Ở bên em dưới bóng cây tầm gửi...♬"

Dòng người ồn ào náo nhiệt, tiếng của Hứa Trác hòa với tiếng nhạc không nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe rõ, chỉ tiếc ánh trăng hữu hạn không nhìn thấy được biểu cảm phong phú trên mặt hắn, Hứa Trác chỉ hoa mắt thấy được tròng mắt lóe lên tựa như có linh hồn, có dòng người hỗn loạn phía sau, còn có cả hình bóng cậu.

Lời xin lỗi như gió thoáng qua tai, không khiến mọi chuyện trở lại bình thường nhưng cũng khiến lòng người thoải mái hơn, Hứa Trác chính là như vậy.

Bọn Trí Tiết Lâm hét lên như chọc tiết khiến mọi người xung quanh nhìn Hứa Trác như tâm điểm.

"Bọn mày đi chậm như rùa vậy, chạy nhanh cái chân lên, lạc nhau bây giờ!"

Hứa Trác cười lớn gió phả vào mặt đến răng cũng thấy ê buốt, tự nhiên kéo Quý Thừa tránh thoát được dòng người chạy lên.

"Lại đây chụp một tấm đi!"

Đằng kia có biển, dưới có nước trên có bầu trời, ở giữa có gió lạnh, và trên mặt đất có bọn họ.

Bọn họ đứng dựa vào lan can, phía xa là cây cầu lấp lánh, nối qua bên kia bờ.

"Tách___!"

Lý Lâm nhìn vào: "Sao mặt tao xấu thế?"

Cậu ta zoom lên to hơn để nhìn từng mặt: "Ôi Trí Tiết Lâm mày còn xấu hơn cả tao, Triển Dịch đẹp trai nhất, tóc nâu đẹp đó!"

"Ôi tao có hoa mắt không Quý Thừa đang cười nè!"

Trong tấm hình chụp hơi bị nhòe, Quý Thừa đứng ngoài cùng, miệng hơi hở không thể nói là cười được.

"Mắt mày ở đâu mà bảo đây là cười, rõ ràng là đang run vì lạnh!"

Cả bọn bị chọc cho cười điên, Hứa Trác nhìn thử Quý Thừa một chút, rõ ràng là hắn đang cười mà giả bộ hở hàm ra làm chi không biết, chỉ cười thôi mà ngại ngùng gì.

Hề hề.

Cuộc chơi nào cũng có lúc tàn, khi bọn họ bắt xe buýt về tới nhà cũng đã hơn mười hai giờ tối, Hứa Trác cùng Quý Thừa xuống chung một bến, cho nên chia tay bọn Trí Tiết Lâm xuống trước.

Hứa Trác đứng một chút nhìn Quý Thừa thấy hắn vẫn kiệm lời như vậy đành nói: "Cậu về cẩn thận!"

Nhà hắn cùng nhà cậu phải tách ra, hắn vào con hẻm còn cậu đi sang đường cái, đi chưa được ba nước, Quý Thừa đằng sau nói nhỏ, Hứa Trác cảm thấy tai mình lùng bùng, miệng đột nhiên cười lên.

"Xin lỗi cậu!"

Lần này là lần đi chung hắn mở miệng nói chuyện với cậu, Hứa Trác không vui sướng mới lạ, định xoay người lại muốn nhìn thấy khuôn mặt nói ra lời nói đó nhưng đáng tiếc hình bóng hắn đã lu mờ sau con hẻm, đi về nơi thuộc về hắn, mặc dù vậy Hứa Trác vẫn thấy ngày hôm nay vui hơn sức tưởng tượng của cậu nhiều, biết được Quý Thừa không phải chỉ mang mỗi bộ mặt lạnh nhạt đó, cậu muốn thay đổi hắn, muốn Quý Thừa trở lại cuộc sống của chính hắn.

Hứa Trác dẫm chân dưới đất như có ảo giác đang bay lên, bay về nhà, thả ùm người xuống giường, đến áo cũng không cởi đã ngủ luôn đến sáng ngày mai.

Hứa Trác vào đến trường sắc mặt khá tốt, liếc mắt đưa tình với Quý Thừa một cái, rồi ngủ đến quên trời đất.

Sắp đến tết rồi, mà bài tập thầy cho dồn dập vô cùng, sắp đến tết cũng sắp hết năm học, bọn trong lớp hét lên hét xuống, Hứa Trác không vì chuyện này để tâm, cậu biết tình hình học nát bét của mình, cậu sử dụng điện thoại trong giờ học, điện thoại mới mà mẹ Triển mua rất tốt lại còn đời mới, Trí Tiết Lâm gửi hình hôm qua cho cậu, Hứa Trác zoom lên xem cả buổi không chán, nhất là khuôn mặt hở răng của Quý Thừa, dạng cười nữa mùa này trông rất miễn cưỡng, giống như đang làm khó hắn, Hứa Trác không cười thành tiếng đã khó khăn lắm rồi, tắt điện thoại nằm nghiêng nhìn Quý Thừa tập trung học bài.

Ánh mắt của Hứa Trác quá lộ liễu Quý Thừa không cảm nhận được mới lạ, bàn bên cạnh của hắn, khung ảnh của cậu cũng bị dẹp rồi, chỉ có hoa thôi, hôm nay là hoa Hướng Dương? Đệt thằng chó nào mua hoa to đùng này tế cậu thế.

Hứa Trác không nhìn nữa, nhìn hoa Hướng Dương này làm cậu không thoải mái, Hứa Trác xoay mặt qua bên trái, Quý Thừa liền đánh ánh mắt qua nhìn Hứa Trác, chỉ nhìn thấy đầu tóc nâu nhạt của Hứa Trác, khuôn mặt của cậu đã chôn vùi xuống bàn.

Hôm qua hắn suy nghĩ rất nhiều, khuôn mặt Triển Dịch không sao thoát ra khỏi suy nghĩ của hắn, khắc đó hắn như bị điên mà ảo giác Hứa Trác đứng ngay trước mặt hắn, Quý Thừa cố gắng tránh thoát ánh mắt đó mới bình tĩnh đi suốt đoạn đường.

Ra chơi Trí Tiết Lâm ở bàn trên chạy xuống bàn Hứa Trác.

"Tết này mày định đi đâu chơi?"

Hứa Trác từ từ tỉnh dậy, nhíu mắt nói: "Còn một tháng nữa, mày tính xa quá vậy?"

Trí Tiết Lâm làm bộ tính toán: "Năm nay tết sớm, giữa tháng một là tết rồi, tính toán sớm một chút!"

"Lạnh như vậy thì đi đâu?"

Quả thật Hứa Trác không có khái niệm với tết cho lắm, những ngày tết năm trước cùng Hứa Dật ở nhà nấu ăn, nấu xong rồi ăn, ở đây cậu không có họ hàng, họ hàng ở xa, những ngày tết chỉ làm ổ ở nhà, mùng một Quý Thừa đón tết cùng gia đình, mùng hai sẽ qua nhà cậu chơi, buổi tối có thể đốt pháo rần rần, làm chút gì đó ăn, nếu không có Quý Thừa trong mấy ngày nghỉ tết chắc cậu buồn chán đến mức chỉ ngủ thôi.

"Tao xem thời tiết rồi, dự đoán năm sau sẽ đỡ lạnh hơn!"

Lý Lâm từ trên đi xuống nhập cuộc: "Bàn chuyện gì vậy?"

"Đi chơi tết!"

Lý Lâm nhìn Quý Thừa cười không ngớt: "Bọn mày thú vị ghê!"

"Tính trước chứ ở nhà chán lắm, ba mẹ tao đi làm xa, mấy năm mới về lần, tao chỉ có mày thôi Triển Dịch à!"

Mẹ nó, nghe cậu ta nói như cậu và Trí Tiết Lâm thân nhau lắm, chỉ nói chuyện mới mấy ngày thật giỏi làm trò.

Trí Tiết Lâm đợi Hứa Trác nói, Hứa Trác không nói thì không được: "Dù sao tao chỉ muốn ở nhà, ra ngoài đất chật người đông!"

"Đúng! Ý kiến hay!"

Lý Lâm lại nói với Trí Tiết Lâm: "Nhà mày ở đâu?"

"Nhà tao ở xa lắm, bắt xe buýt phải đi từ sáng đến trưa, tao đi học xa nên lên đây thuê nhà!"

Lý Lâm đồng cảm vỗ vai Trí Tiết Lâm, sống một mình không dễ dàng gì.

Hứa Trác suy nghĩ một chút nói: "Hay tới nhà mày đi, tao thích rời đi xa xa thành phố này!"

Trí Tiết Lâm hình như vui lắm, có chút cảm động chết tiệt âu yếm nhìn Hứa Trác: "Mày nói thật không?"

"Nhà mày có ai không?"

"Chỉ có bà ngoại tao thôi!"

Lý Lâm nhìn Quý Thừa đang hì hục làm bài gì đó, chán ghét nói: "Mày đi không?"

Nghe thấy tên mình Quý Thừa ngẩng đầu lên, nhìn sáu con mắt đang nhìn mình chằm chằm: "Mùng hai mới đi được!"

Nhận được câu trả lời không phải từ chối, đương nhiên vui quá chừng: "Vậy thì mùng hai!"

_________

Bình luận

Truyện đang đọc