TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Cuối cùng Dương Mạc Đình dùng một câu kết thúc cuộc nói chuyện, y nhìn Trình Cẩm nói, “Bây giờ còn thời gian cho cậu cân nhắc, trả lời tôi trước khi tình hình phát sinh thay đổi là được.”

Ngài đúng là săn sóc. Trình Cẩm nói, “Cảm ơn.”

“Người nhà cả, khách sáo làm gì.” Dương Mạc Đình cười nói, “Vậy ăn cơm thôi, Trình Cẩm, cậu chưa ăn phải không?”

Trình Cẩm nghĩ ngợi, không từ chối, “Chỉ cần ngài không có yêu cầu về lễ nghi trên bàn ăn.”

Dương Mạc Đình nói, “Cứ tự nhiên đi.”

“Cảm ơn.” Trình Cẩm rất tự nhiên đặt di động lên bàn.

Di động nằm trên bàn sáng lên, Cát Duyệt gọi báo cho Trình Cẩm người trong công ty kia chưa từng thấy Giả Như hay Dương Tư Mịch.

Trình Cẩm nghe xong thì nói cảm ơn.

Từ lúc bắt đầu trò chuyện Cát Duyệt chỉ nghe Trình Cẩm nói mỗi hai chữ này, anh ta khẩn trương nói thầm, “Cậu không sao chứ?”

Trình Cẩm nhìn đống đồ ăn mùi vị quái dị trong cái đĩa trước mặt mình, “Không tốt lắm.”

“Cậu ở đâu? Tôi dẫn người đến.”

Trình Cẩm cười nói, “Đừng chuyện bé xé ra to, tôi không sao, anh ăn tối đi.”

“… Vậy cậu cẩn thận.”

Cúp máy, Cát Duyệt yên tĩnh được mấy giây lại cầm ống nghe lên, quay số điện thoại, “Bố, bây giờ bố rảnh không?”

Trình Cẩm đặt di động xuống, cầm bộ đồ ăn, chuẩn bị ưu nhã nuốt đống đồ ăn trong đĩa, nhưng di động lại sáng, anh thở phào, vội thả bộ đồ ăn xuống.

Lần này là Lục Ngang, anh ta đã trở về sở Nghiên cứu, sở bị nổ tung tóe nên anh ta rất tức giận, gần như mỗi câu nói đều kèm một từ thô tục.

Lục Ngang mắng hồi lâu mới phát hiện Trình Cẩm mãi chẳng lên tiếng bèn hỏi, “Anh vẫn ổn đấy chứ? Đau đầu không nói nổi luôn à?”

“Không có, tôi rất khỏe.”

Lục Ngang lại hỏi, “Tiến triển thế nào? Giờ anh đang ở đâu?”

“Đang ăn cơm, trưởng bối mời khách.”

Lục Ngang hạ giọng, “Vào lúc này? Ai vậy?”

Trình Cẩm cười không nói.

“Có muốn tôi tìm người đến cứu không?”

“Đừng quan tâm, anh cứ làm việc đi.”

Lục Ngang liên tục xác nhận, “Không sao thật hả?”

Đĩa trước mặt Trình Cẩm bị lấy đi, đổi thành bát súp sền sệt, nhưng màu sắc không tệ lắm, Trình Cẩm nhẹ nhàng thở ra, “Cứ thế đã, làm việc của anh đi.”

Trình Cẩm cầm thìa, ăn một thìa súp, sau đó động tác liền chậm lại, cái thìa lên xuống liên tục nhưng lượng súp đưa vào miệng cực ít.

Dương Mạc Đình cũng y như vậy.

Tạ Minh bắt đầu nghi ngờ Dương Mạc Đình không phải không tiện ăn vì mắt mù mà là không thích ăn, giống như Trình Cẩm.

Dương Mạc Đình hỏi, “Công việc bận rộn?”

Trình Cẩm nói, “Nhờ phúc.”

Dương Mạc Đình cười nói, “Có hứng thú đi ăn máng khác không?”

Không đợi Tạ Minh tỏ rõ “sếp đương nhiệm của cậu ấy là tôi đang ngồi đây” Trình Cẩm đã nói, “Làm phần tử khủng bố thích nổ bom ở nơi công cộng? Cảm ơn, không cần.”

Phần tử khủng bố? Tội danh này nếu bị gắn chặt thì gia tộc mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ chấm dứt.

Ý cười của Dương Mạc Đình sâu hơn, “Lần này nói rồi thì thôi, sau này đừng nói lung tung như thế nữa.”

Y hơi nghiêng đầu, “Bản, nghĩ cách tìm được Tễ Chước.”

Một người phía sau y gật đầu rồi đi ra.

Dương Mạc Đình nói tiếp, “Cậu muốn Tễ Chước như thế, vậy nó thuộc về các cậu.”

“Cảm ơn.”

Dương Mạc Đình chậm rãi nói, “Không, là chúng tôi gây thêm phiền phức cho cậu, tôi nên “đền bù” như thế nào đây?”

Tạ Minh, “…”

Người bà đã dỗ tốt rồi lại bị vài ba câu của Trình Cẩm chọc giận, chẳng phải phí công dỗ à.

“Đừng khách sáo…” Di động Trình Cẩm lại sáng lên, anh cầm lên xem, đưa cho Dương Mạc Đình, “Vậy giúp tôi nhận một cuộc gọi để đền bù đi.”

Số lạ gọi tới, nếu anh đoán không sai thì hẳn là Quý Chước gọi, Trình Cẩm ở lại ăn cơm chính là đang chờ thời khắc này.

Bất kể dùng cớ gì, anh đều sẽ để Dương Mạc Đình nhận cuộc gọi này.

Người phía sau Dương Mạc Đình nhận di động của Trình Cẩm rồi chuyển cho y.

Bên kia di động, Quý Chước cười hì hì nói, “Này Trình Cẩm, xong chưa?”

“Cậu ta rất khỏe.” Dương Mạc Đình nói, “Chú đang mời cơm cậu ta.”

“… Chú?” Giọng Quý Chước cứng đờ kỳ dị như cái cây sắp chết già.

“Ừ, xem ra còn nhớ giọng chú. Đến không? Chú mời. Dương Tư Mịch ở chỗ cháu cũng nói nó đi cùng đi.”

Quý Chước từ chối, “Xin lỗi, cháu không đến được, Dương Tư Mịch cũng thế.”

Nếu nói không sợ trưởng bối trong nhà thì là nói dối, Quý Chước sợ muốn chết, giọng Dương Mạc Đình làm hắn liên tưởng tới hình phạt sau khi bị bắt về, hầm giam tối tăm, bên trong toàn là tiếng gào thét như dã thú đang đau đớn…

Dương Mạc Đình ôn hòa nói, “Cháu hi vọng chú sẽ nói gì với ông nội?”

“Đừng nói gì cả.”

Dương Mạc Đình nói, “Cháu biết mà, ông chắc chắn rất thất vọng về cháu.”

Quý Chước trầm mặc. Thất vọng? Ông ta từng có kỳ vọng với hắn sao?

“Xin lỗi, chú, cháu phải cúp máy, cháu phải đi.”

“Muốn chạy trốn à? Vậy nhanh chân lên.” Dương Mạc Đình nói xong, không chờ Quý Chước trả lời liền dời di động ra xa tai, người phía sau hai tay nhận lấy di động, cúp máy xong thì trả lại Trình Cẩm.

Ngụy Thanh ở một bên nói, “Tra được vị trí của Quý Chước rồi, người bên ta đang chạy đến.”

Vừa rồi Quý Chước trò chuyện với Dương Mạc Đình quá thời gian làm lộ vị trí.

Dương Mạc Đình cười nói với Trình Cẩm, “Bây giờ có thể yên tâm ăn cơm chưa?”

“Sao yên tâm được.” Trình Cẩm nói, “Hắn mọc chân, biết chạy biết nhảy.”

“Người trẻ tuổi, lạc quan lên.”

Món chính lên, Trình Cẩm cắt vào miếng bò bít tết mới phát hiện bên trong còn sống, lúc trước sao không ai hỏi anh muốn chín mấy phần? Này chắc còn chưa được năm phần chín? Di động cũng không khéo hiểu lòng người mà nhấp nháy tiếp, Trình Cẩm chỉ có thể chậm rì rì cắt nhỏ miếng thịt nửa sống kia, sau khi cho vào miệng thì thấy thật ra hương vị cũng ổn, nhưng anh muốn ăn đồ chín hơn.

Cát Duyệt cũng đang dùng bữa với bố mình.

“Bố, bố có biết chuyện Dương Tư Mịch không?”

“Có nghe nói một ít. Làm sao con biết, Trình Cẩm nói?”

“Cậu ấy sẽ không nói đâu. Nhưng con cảm giác được lần này hai người đó gặp cửa ải khó khăn thật rồi, bố, bố có thể giúp không?”

Cát Truyền Tường không nói.

“Bố, xin bố đấy, bao nhiêu năm qua con chỉ xin bố một lần này.”

“…” Tâm tình Cát Truyền Tường rất phức tạp, con của mình nói cầu xin mình, lại bởi vì người khác.

“Ồ? Sau này không định xin bố nữa?” Giọng nói ông ta lạnh nhạt nhưng mang chút tức giận, giống như nòng súng nguội bị ám mùi thuốc súng.

Cát Duyệt do dự, trước đây anh ta rất nóng tính, nhất là trước mặt bố mình.

Mười năm trước anh ta sẽ phất tay áo bỏ đi vì một lời không hợp; bốn năm trước anh ta sẽ bị chọc giận nói “không sai, sau này sẽ không xin bố nữa”; nhưng bây giờ anh ta biết vì tính khí nhất thời mà nói không lựa lời sẽ lợi bất cập hại.

“Bố, ý con không phải vậy, chỉ là hơi sốt ruột, Trình Cẩm là bạn con, Dương Tư Mịch giờ lại bị bệnh nặng, nhiều kẻ biến thái nhìn chằm chằm họ như thế, bố giúp họ chút đi.”

Nói ai là biến thái hả? Cát Truyền Tường ngờ rằng người trong bộ An ninh đều được xếp vào phạm vi này. Nhưng lời Cát Duyệt nói vừa khéo cho thấy anh ta không hiểu gì cả, Trình Cẩm không nói bất cứ chuyện gì cho anh ta. Thằng nhỏ ngốc, người ta chưa chắc đã xem con là bạn, con ngược lại xem là thật.

Cát Truyền Tường cẩn thận suy tính một hồi, con trai hiếm khi cúi đầu trước mình, lần này mà từ chối có lẽ nó sẽ không đến “xin” mình thật.

“Bố nghe nói có cô gái bị nhốt ở chỗ này.” Cát Truyền Tường báo địa chỉ, chờ Cát Duyệt nhớ kỹ lại nói tiếp, “Con dẫn người đến đó điều tra, cứu cô ta ra, cẩn thận chút, cô ta không phải người bình thường đâu, sau khi thấy người con phải lập tức nói mình là bạn Trình Cẩm.”

“Hả?” Cát Duyệt không hiểu lắm.

Cát Truyền Tường vỗ lưng anh ta, “Mau đi đi.”

“… A, cảm ơn bố.”

Địa chỉ đó là một nhà kho bỏ hoang, lúc Cát Duyệt dẫn người chạy đến trời đã tối đen.

Họ cẩn thận dùng đèn pin chiếu sáng kiểm tra khắp nơi, xung quanh nhà kho không có người.

Cắt ổ khóa sắt, đẩy mở cửa nhà kho, họ nhìn thấy phía sau dãy thùng ở trong cùng có ánh sáng, chia nhóm đánh bọc sườn đi qua, ánh sáng phát ra từ đèn bàn trên chiếc bàn nhỏ, trong góc có một cái giường đơn, một cô gái ngồi trên giường, quần áo nguyên vẹn, đang khóc không thành tiếng, khóc rất thương tâm rất chăm chú, nhóm Cát Duyệt đến cũng không quấy nhiễu được.

Cát Duyệt dặn mọi người đừng đến gần, cô gái này rất đẹp nhưng người đẹp chưa chắc đã vô hại, chẳng hạn như Dương Tư Mịch.

Anh ta nhớ bố mình nói phải cẩn thận, sau khi thấy người phải làm rõ thân phận đầu tiên, “Tôi là bạn của Trình Cẩm, tôi đến giúp cô, cô không sao chứ, có đi được không?”

Cô gái không đáp.

Cát Duyệt cũng không bước tới, anh ta nghĩ ngợi rồi gọi cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm vừa ăn xong bữa tối. “Sao vậy?” Anh không nghĩ Cát Duyệt sẽ gọi tới, tim đập hơi nhanh.

Cát Duyệt nói, “Tôi tìm thấy một cô gái trong kho hàng ở khu mới Cao Kiều, cô ấy không nói gì mà khóc suốt.”

Trình Cẩm sửng sốt, “Hả? Cô gái?”

“Ừ, tôi nhận được tình báo quan trọng, một cô gái bị bắt cóc, với cả có quen cậu.”

“Anh đưa di động cho cô ấy đi.”

Cát Duyệt nói với cô gái, “Trình Cẩm muốn nói chuyện với cô, tôi đi qua nhé, cô đừng khẩn trương.”

Anh ta đến gần cô gái, giơ di động ra, cô gái nhận lấy.

“Trình Cẩm.”

Trình Cẩm nhanh chóng đứng dậy rời bàn, ra ngoài phòng ăn mới lên tiếng, “Đới Duy?”

Anh không ngờ người Cát Duyệt tìm thấy lại là Đới Duy, vì cho dù thế nào anh cũng không nghĩ ra Đới Duy sẽ khóc.

“Cô làm sao vậy? Người kia là bạn tôi, cô đừng lo, không sao cả.”

Đới Duy nghẹn ngào, “… Tôi không lấy được thuốc giải.”

“Không sao, cô bị thương sao?”

“Không.”

“Cũng không trúng độc hay…”

“Không, tôi rất khỏe.”

“Vậy thì tốt. Cô vừa nói không lấy được thuốc giải là chuyện gì? Cô biết thuốc giải ở đâu? Quên đi, cô đừng quản, Tư Mịch nói với tôi đã bảo cô đừng đến.”

“Tôi đến từ hai ngày trước, nhưng bị bắt giữ.” Bị bộ An ninh bắt giữ, Khuất Dược và Tạ Minh sợ Đới Duy phá rối nên cho người bắt lại trước.

“Tôi biết thuốc giải nằm trong tay ai, nhưng họ không chịu giao dịch với tôi… Tư Mịch sẽ chết…”

Cát Duyệt ở một bên nghe mà như lọt vào sương mù, thuốc giải? Sẽ chết?

Nếu người là do Cát Duyệt tìm được, Trình Cẩm không cần đoán cũng biết Đới Duy bị ai bắt, nhưng “giao dịch” thì anh không hiểu.

“Cô nói giao dịch là giao dịch với người nhà Tư Mịch? Cô biết thân phận Quý Chước?”

“Anh cũng biết?”

“Vừa biết.” Nhưng Dương Tư Mịch hẳn đã biết từ sớm. Trình Cẩm hỏi, “Rốt cuộc Dương Tư Mịch có chuyện gì không thể cho tôi biết?”

“…”

Đới Duy rất tuyệt vọng, cảm thấy mình đến làm trở ngại chứ không giúp gì, “Tôi cũng không biết, thật đó, anh hiểu Tư Mịch mà, anh ấy chính là người như thế, không phải cố ý không nói cho anh…”

Trình Cẩm thầm thở dài, ngắt lời cô ta, “Được rồi, không sao, để tôi giải quyết. Cô có thể đi cùng bạn tôi không? Đừng chạy lung tung.”

“Tư Mịch…”

“Lát nữa tôi sẽ cùng em ấy đi thăm cô.” Trình Cẩm nói, “Bây giờ đưa di động cho Cát Duyệt được không?”

Cát Duyệt nhận di động mà Đới Duy trả lại, “Trình Cẩm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Cô ấy là bạn của Tư Mịch, đừng nói cho cô ấy Tư Mịch hiện không ở cùng tôi, cô ấy hỏi cái gì anh cứ đáp không biết là được, dù sao anh vốn chẳng biết gì.”

“…” Cát Duyệt chán nản.

“Thế nhé, phiền anh tạm thời trông chừng cô ấy, cảm ơn.”

Sau khi Trình Cẩm quay lại, Dương Mạc Đình hỏi, “Dương Tư Mịch gọi?”

Trình Cẩm nói, “Không phải, là Đới Duy.”

Tạ Minh, “…” Không muốn Đới Duy chạy mất.

Dương Mạc Đình cười nói, “A, cô ấy à, tôi biết, cô ấy muốn gia nhập Dương thị, nhưng chúng tôi không thiếu người.”

Đới Duy muốn gia nhập nhà họ Dương để đổi lấy thuốc giải cho Dương Tư Mịch nhưng bị từ chối. Cô ta hết cách mới quyết định hy sinh tự do, kết quả bị xem thường không chút lưu tình. Cô ta nổi danh nhiều năm, tưởng mình đã mạnh lắm rồi nhưng nhà họ Dương khiến cô ta biết bản thân vẫn rất bất lực.

Vận mệnh chính là vui giận thất thường như thế, nó vờ thiên vị bạn, nâng bạn lên, cho bạn đứng cao hơn đại đa số người, sau đó bạn phát hiện nó làm vậy chỉ để khi ngã xuống bạn sẽ càng đau.

Trình Cẩm cười, “Cô ấy tình nguyện ở nhà họ Dương bao lâu?”

Dương Mạc Đình cười nói, “Bao lâu đều được, đáng tiếc chúng tôi thật sự không thiếu người.”

Trình Cẩm rút hết biểu cảm trên mặt, muốn duy trì sắc mặt tốt từ đầu tới cuối thật khó.

Dương Mạc Đình dĩ nhiên không nhìn thấy, vẫn vui vẻ dạt dào.

Trình Cẩm nói, “Ngài Dương sống thật tiêu sái, mãi mãi không cần nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện.”

“…”

Thế giới như biến thành chân không, yên tĩnh tới ngạt thở.

Dương Mạc Đình nhìn về phía Trình Cẩm, Trình Cẩm ám chỉ y là kẻ mù làm người ta chán ghét?

“Ừm, đây là ưu điểm cơ thể, cậu muốn cũng có thể làm được.”

Trình Cẩm đối mặt với Dương Mạc Đình, sau đó hiểu ra, “Anh không nhìn thấy?”

Anh tưởng hành vi hơi quái lạ của Dương Mạc Đình là vì mất tập trung, không nghĩ đến chuyện mắt y không nhìn thấy. Trình Cẩm nhớ lại tài liệu về nhà họ Dương, trong đó không viết Dương Mạc Đình bị mù mà.

Dương Mạc Đình cũng hiểu, Trình Cẩm mới phát hiện y không nhìn thấy? Còn cứ thế hỏi ra miệng? Rất nhiều năm rồi không ai hỏi y câu này.

“Tôi thật xin lỗi. Ngài Dương quả thực sống tiêu sái, khiến người khâm phục.” Trình Cẩm đứng dậy, “Tôi có việc, đi trước, ngài Dương và cục trưởng Tạ từ từ trò chuyện.”

Anh chần chừ một chốc lại nói, “Ngài Dương, cảm ơn bữa tối của anh, có cơ hội tôi và Tư Mịch sẽ mời lại, tạm biệt.”

Trình Cẩm đi ra, Ngụy Thanh đuổi theo, nói thầm, “Không bắt được Quý Chước, hắn chạy rồi.”

“Ừm.” Người bộ An ninh cần thời gian, Quý Chước đâu ngốc tới mức chờ tại chỗ. “Tìm được manh mối gì không?”

“Không. Nhưng chúng tôi cho rằng Dương Tư Mịch, Giả Như và Thích Văn Thanh không ở cùng Quý Chước, chúng tôi đã sắp đặt chướng ngại vật dọc đường, nếu là một nhóm nhiều người thì không thể không bị phát hiện.”

“Có manh mối của thuốc giải không?” Trình Cẩm nhìn Ngụy Thanh, “Quý Chước nói hắn không giữ thuốc giải, nhưng thuốc giải cũng không ở sở Nghiên cứu, cho nên ai cầm giải dược đi đầu tiên? Là các anh sao?”

“Cậu đừng kích động!” Tuy trông Trình Cẩm rất bình tĩnh nhưng Ngụy Thanh vẫn thốt lên như thế. Anh ta chợt nghĩ đến chuyện Lục Ngang ăn đấm, vội vàng lùi một bước. Phản ứng này tương đương thừa nhận phỏng đoán của Trình Cẩm.

Trình Cẩm nói, “Lấy ra đi, anh biết Quý Chước nói muốn thuốc giải.”

Ngụy Thanh bừng tỉnh đại ngộ, “Lúc trước cậu nói muốn về cục là để hỏi cục trưởng Tạ chuyện này sao? Sau đó tôi nói cục trưởng Tạ ở chỗ này, cậu mới quyết định đổi đường, đúng không?”

Trình Cẩm thở dài, “Đi lấy thuốc giải trước được không? Dù sao cũng là thuốc giải của tôi, lấy ra chẳng sao cả, không có thuốc giải tôi không chết được, chờ sở Nghiên cứu xây dựng lại thì từ từ nghiên cứu.”

“Tôi nói với cục trưởng Tạ một tiếng.”

Trình Cẩm gật đầu.

Dương Mạc Đình ngồi bên cửa sổ nghe hai người Trình Cẩm đi xa, y nhìn về phía Tạ Minh, “Trình Cẩm này…”

Tạ Minh kiên nhẫn chờ y nói nốt nửa câu sau, chỉ nghe Dương Mạc Đình nói, “Một người rất bình thường.”

Tạ Minh dở khóc dở cười, “Hả?”

Dương Mạc Đình nói tiếp, “Người tài giỏi như thế là tai họa, lúc Dương Tư Mịch vừa thích cậu ta, không nghĩ tới làm cậu ta biến mất sao?”

Tạ Minh nói, “Có cơ hội thì anh hỏi Tư Mịch thử xem. Người anh thích, anh đã làm người đó biến mất?”

“Không.” Dương Mạc Đình nói, “Vì cô ấy không phải người bình thường, không biến mất cũng không ảnh hưởng tới tôi. Cho nên tôi vẫn tốt lành ngồi ở đây còn Dương Tư Mịch thì sắp chết.”

Tạ Minh không nói chuyện nhưng bà không cho là vậy. Dương Tư Mịch một mình, ai biết hắn có thể sống bao lâu? Trình Cẩm mang tới ảnh hưởng tốt cho hắn. Nhưng ai biết được, hoặc giả Dương Tư Mịch không nghĩ thế nên vào thời khắc hấp hối, hắn chọn rời khỏi Trình Cẩm, bỏ trốn một mình.

Ngụy Thanh đi đến, “Cục trưởng, Trình Cẩm cần người giúp tìm kiếm thuốc giải phòng nghiên cứu làm mất, tôi cũng đi giúp?”

Anh ta đang nói là Trình Cẩm biết chuyện họ lấy thuốc giải rồi.

Tạ Minh có thể làm gì được, chỉ đành gật đầu, “Đi đi.”

Không biết Trình Cẩm có trách bà không, nếu bà không tung tin giả thuốc giải bị mất, có lẽ Dương Tư Mịch sẽ không trốn đi.

Bình luận

Truyện đang đọc