TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Năm giờ rưỡi, kèn kêu vang, mọi người động tác nhanh nhẹn thức dậy, không lâu sau đều mở cửa phòng đi ra.

Chung Nhạc Sinh nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch cùng ra khỏi một phòng, mặt không đổi sắc chào hỏi họ, “Ở đây có quen không?”

Tiểu An đầu tóc bù xù cúi đầu đi tới, đẩy Chung Nhạc sinh sang một bên, Diệp Lai cầm lược đi sau Tiểu An giúp em chải đầu, cũng học theo em chen đến trước mặt Chung Nhạc Sinh.

“Lão đại, không phải sáu giờ ạ, giờ mới năm giờ rưỡi.”

Trình Cẩm gật đầu với Chung Nhạc Sinh, sau đó nhìn Tiểu An cười nói, “Thời gian thức dậy mỗi nơi một khác, bên này bình minh sớm nên dậy sớm.”

Tiểu An bất mãn, “Vậy cũng sớm quá, hồi trước em tham gia huấn luyện toàn là sáu giờ rưỡi dậy.”

“Thế này có là gì đâu, thức xuyên đêm cũng đâu thấy em phàn nàn.” Bộ Hoan rất có tinh thần, thích ứng rất tốt.

Trình Cẩm nói, “Đi tới trước, đừng chặn ở hành lang.”

“Lão đại, đi đâu ạ? Bảy giờ mới ăn sáng.”

“Vậy mọi người ra ngoài tập thể dục buổi sáng đi, Đại tá Chung, nội dung tập thể dục buổi sáng ở đây là gì?”

Chung Nhạc Sinh nói, “Năm cây số đeo đồ nặng, tám trăm mét chướng ngại vật với một ít huấn luyện thân thể căn bản, huấn luyện rất thông thường. Chúng tôi cũng đi, đi cùng nhau đi.”

Diệp Lai giúp Tiểu An cột tóc gọn gàng, thấy em nhíu mày liền cười nói, “Đừng lo, sẽ không ghi lại.”

Tiểu An rất đau buồn, dù không nhớ mọi người cũng có thể nhìn thấy em là người bị rớt lại sau cùng.

Trình Cẩm nói, “Đều đừng khoe mẽ, giữ nguyên trình độ giống Tiểu An là được.”

“…” Nụ cười kích động trên mặt Bộ Hoan đông cứng.

Tiểu An nhảy dựng lên hoan hô, “Lão đại, anh tốt quá!”

Nhưng tới lúc huấn luyện, chạy sau cùng lại là Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, còn có Chung Nhạc Sinh, họ dùng tốc độ chạy chậm lại không đeo đồ nặng.

Trình Cẩm nói chuyện Đồ Tử Kiệt với Chung Nhạc Sinh, “Tôi đề nghị công bố tin tức Đồ Tử Kiệt đã chết, đưa ra ánh sáng để điều tra, không cần nói tới việc tiết lộ bí mật, cứ nói là muốn điều tra việc cảnh vệ của Tư lệnh chết ngoài ý muốn. Điều tra lén lút, các anh cũng không tra được nhiều hơn, vậy thử điều tra công khai xem.”

“Đồ Tử Kiệt chết rồi, mọi người càng dễ nghĩ là vấn đề an toàn nhân thân của Tư lệnh quân đội, dùng cái cớ này anh có thể thuận lý thành chương tăng cường cảnh giới căn cứ và thành phố Đạm Thủy, nhóm người lấy tài liệu đi chắc chắn sẽ bị kinh động, bọn họ sẽ vội vã hành động, chỉ cần bọn họ động thì sẽ có sơ hở, tôi tin ánh mắt Đại tá Chung khẳng định vô cùng sắc bén.”

Trình Cẩm nói xong, dừng một chút lại nói, “Còn nữa, chúng tôi muốn quyền hạn cao nhất, tôi không muốn mỗi lần ra vào bất kỳ cánh cửa nào đều bị thẩm tra đối chiếu hơn mười phút, anh mời chúng tôi đến thì đừng trói tay chân chúng tôi.”

Chung Nhạc Sinh trầm mặc, công khai một phần sự thật có lẽ có thể trao đổi được rất nhiều thứ có ích, cũng có lẽ có thể khống chế thế cục tốt hơn, nhưng độ nguy hiểm vẫn quá lớn…

Dương Tư Mịch nói, “Bất kể anh có tính toán gì, dù sao chúng tôi không có thời gian để phí mất nửa tháng ở chỗ anh.”

Chung Nhạc Sinh nói, “Vậy các cậu chuẩn bị ở lại mấy ngày?” Ai không mong việc này sớm đi qua chứ? Nếu bị liên lụy thì con đường làm quan cũng chấm dứt ở đây. Vấn đề là mấy ngày có thể giải quyết xong việc.

Trình Cẩm nói, “Thời gian là thứ khó nắm chắc, chỉ có thể hi vọng sẽ không kéo dài quá lâu.”

“Tự bọn họ kéo mất năm ngày, không tính cho chúng ta.” Dương Tư Mịch hình như bị tốc độ chạy này làm mất kiên nhẫn, nói xong liền tăng tốc chạy đi.

Chung Nhạc Sinh nhìn bóng lưng Dương Tư Mịch, “Ý cậu ấy là tôi nên tìm các cậu sớm một chút?”

Ý em ấy là anh tốt nhất đừng tìm đến chúng tôi. “Dù sao sớm vẫn tốt hơn muộn.” Trình Cẩm kéo đề tài về, “Mấy giờ đi gặp Thiếu tướng Chiêm Hoằng?”

“Chín giờ.” Chung Nhạc Sinh lại quấn lấy Dương Tư Mịch, “Trước đây tôi từng gặp Dương Tư Mịch mấy lần, chưa nghe cậu ấy nói chuyện bao giờ, ít nhất là không nói với tôi.”

Dương Tư Mịch ở phía xa dừng lại chờ họ.

Trình Cẩm cười nói, “Em ấy khá tùy tính.”

Chung Nhạc Sinh cười tự giễu, “Đúng vậy, loại người phàm tôi đây cậu ấy chắc chắn không thích phản ứng.”

Anh ta do dự một hồi, nói, “Đừng trách tôi xen vào chuyện của người khác, tôi không biết bình thường hai cậu như thế nào nhưng nơi này là quân khu, hai cậu khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.”

Trình Cẩm kinh ngạc hỏi, “Ví dụ?” Từ khi vào căn cứ đến giờ, họ đã làm ra chuyện khác người nào sao?

“Có lẽ hai cậu có thể tách ra làm việc.” Chung Nhạc Sinh cũng không ngờ có ngày mình sẽ đưa ra đề nghị kiểu này với người khác, nhưng quái lạ, hai người này giống như thông điện vậy, liên tục bắn ra tia lửa, anh ta không hi vọng họ mang đến bất kỳ ảnh hướng xấu nào cho quân khu.

Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch ở đằng xa, hắn đang bắt thứ gì đó dưới tàng cây, ong mật hay côn trùng có cánh?

Trình Cẩm cười nói, “Tôi cho rằng anh có hiểu biết nhất định về em ấy, anh đang nghiêm túc đề nghị tôi để một mình em ấy ở lại?”

Chung Nhạc Sinh nói, “Dĩ nhiên không phải, là cậu và những tổ viên khác cùng ở lại.”

“Đây không phải đề nghị tốt. Anh không cần lo lắng chúng tôi sẽ ảnh hưởng đến công việc, chẳng phải đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa bị đình chỉ sao? Anh phải tin tưởng người lính ở đây đều đã là người trưởng thành thành thục nhân sinh quan, không dễ bị người khác ảnh hưởng. Còn bọn họ sẽ biểu lộ tâm trạng tiêu cực gì trước mặt chúng tôi, nói thật, tôi không ngại.”

“Hay là anh lo chúng tôi sẽ tạo thành tổn thương tâm lý gì đó cho những người lính này? Tôi nghĩ lính của anh không yếu ớt đến thế, hơn nữa còn cho rằng bọn họ sẽ không quan tâm đến nhân viên điều tra từ trên xuống, bọn họ quan tâm nguyên nhân đồng đội của mình đột nhiên chết hơn. Đại tá Chung, trọng điểm anh quan tâm lệch quá rồi.”

Cuối cùng Trình Cẩm bổ sung, “Tuy tôi không định nhận đề nghị của anh nhưng anh cũng không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không làm người khác chú ý.”

Chung Nhạc Sinh còn muốn phản bác nhưng họ cách Dương Tư Mịch không còn xa, anh ta cũng ngậm miệng.

Trình Cẩm đi đến trước người Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch đưa tay phải ra, một con bướm đậu trên lòng bàn tay hắn, đôi cánh màu sắc rực rỡ vẫy đập lại không có sức bay lên.

Trình Cẩm cười nói, “Rất đẹp, là loài đặc biệt à?”

Dương Tư Mịch nói, “Không biết. Em chợt nhớ em có một biệt hiệu liên quan tới bươm bướm hay là thiêu thân gì đó, loài có độc ấy. Nhưng em cảm thấy mình có biệt hiệu đó bởi bươm bướm là sinh vật hoàn toàn biến thái.” Hắn biết cực rõ nói cái gì có thể khiến Trình Cẩm lộ ra ánh mắt dịu dàng nhất.

Chung Nhạc Sinh mặt không thay đổi chạy tại chỗ ở một bên, trời chưa sáng hẳn nhưng mảnh đất này rất sáng, vì anh ta đang là cột đèn đường sáng nhất.

“Là bởi bươm bướm rất đẹp.” Trình Cẩm nhẹ nhàng chạm vào cánh con bướm xinh đẹp trên tay Dương Tư Mịch, “Sao nó không bay? Thả nó đi, chúng ta không tiện mang theo.”

“Bị em làm choáng.” Dương Tư Mịch nghiêng tay đổ con bướm lên bụi cỏ, “Nghỉ một lát là được.”

Chung Nhạc Sinh tin rằng rất nhiều thứ xinh đẹp đều không an toàn nên anh ta không tin con bướm đó chỉ bị choáng, chắc chắn đã bị Dương Tư Mịch giết, nhưng sau khi nó rơi xuống bụi cỏ thì bắt đầu giãy giụa, sau đó lảo đảo ung dung bay lên. Chung Nhạc Sinh kinh ngạc nhíu mày.

Dương Tư Mịch quay đầu nhìn anh ta, “Sao anh còn ở đây?” Trình Cẩm cười nắm tay Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch liếc nhìn Chung Nhạc sinh lần cuối, quay người hướng mặt về Trình Cẩm.

Chung Nhạc Sinh thức thời quay người rời đi, “Tôi đi trước. Bảy giờ ăn sáng. Với lại Trình Cẩm, làm theo lời cậu nói đi, công bố tin Đồ Tử Kiệt chết, cụ thể do cậu sắp xếp.”

Chung Nhạc Sinh từng nghe qua biệt hiệu liên quan đến bươm bướm mà Dương Tư Mịch nói, hình như là một nhà động vật học đặt, có phải Dương Tư Mịch cố ý nhắc tới không? Lẽ nào chất độc độc chết Đồ Tử Kiệt có quan hệ với bươm bướm hay thiêu thân? Chung Nhạc Sinh gọi điện cho nhân viên kiểm nghiệm bảo bọn họ so sánh thử.

Người thông minh chính là dễ nghĩ nhiều.

Nhóm nhân viên kiểm nghiệm thầm mắng anh ta một trận, quan lớn giỏi lắm hả, không biết thì đừng có tới chỉ tay năm ngón, lãng phí thời gian của bọn họ.

“Đại tá, chất độc không liên quan tới bươm bướm, chúng tôi kiểm nghiệm được nó là một loại chất độc thần kinh, có khả năng nhất là độc rắn nhưng quá nhiều loài rắn, chúng tôi đã so sánh với danh sách chủng loài rắn ở Đạm Thủy, không phải loài nào trong số đó.”

Chung Nhạc Sinh độc thoại, “Chẳng lẽ ý Dương Tư Mịch là đi tìm nhà động vật học Vạn Tô đó?” Người này là chuyên gia mà anh ta và Dương Tư Mịch cùng quen biết.

Nhân viên kiểm nghiệm cực kỳ thính tai, kích động nói, “Đại tá, anh nói là giáo sư Vạn Tô à? Anh có thể mời cô ấy tới đây? Đến lúc đó có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt một lần…”

Chung Nhạc Sinh rất sợ dáng vẻ lúc điên cuồng của nhóm nhân viên nghiên cứu, vội nói, “Chưa chắc chắn đâu, cô ấy không phải người dễ mời.”

Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch đi về, “Thật ra Chung Nhạc Sinh cũng tạm được.”

Dương Tư Mịch nói, “Trước đây anh ta rất biết giảng đạo, không uống nước vẫn nói được mấy tiếng liền, hai năm không gặp triệu chứng hơi giảm rồi, trước đây anh ta sẽ không kéo người khác vào loại sự kiện nguy hiểm liên quan tới tiết lộ bí mật như thế này, tiến hóa mấy năm nữa theo tốc độ này, anh ta sẽ vứt bỏ càng nhiều thứ.”

Đây là “ám chỉ” Chung Nhạc Sinh một chút cũng không được? Trình Cẩm cười nói, “Đừng nghiên cứu anh ta, không có quan hệ gì với chúng ta. Chúng ta mau giải quyết vụ án rồi về nhà thôi. Nhưng trước khi đi hẳn nên đến quán ăn nếm thử hải sản ở đây.” Nhà ăn trong căn cứ cũng có nhưng hương vị không ngon không dở.

“Không biết quán ăn ở đây làm tôm như thế nào, có thể bảo bọn họ làm theo công thức mới của chúng ta.”

Trình Cẩm nhịn cười, “… Đừng nghịch, đó là bí mật của quán ăn nhà người ta, không thể tiết lộ cho người cùng nghề.”

Mọi người cùng nhau ăn sáng ở nhà ăn, Tiểu An rất hâm mộ nhìn Trình Cẩm, anh sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, một giọt mồ hôi cũng không chảy, vì lúc anh chạy chậm trở về buổi huấn luyện đã kết thúc.

Trình Cẩm cũng vui mừng nhìn đám Tiểu An, huấn luyện cũng có chỗ tốt, xem khẩu vị họ tốt thế nào kìa, bánh bao lớn như thế mà gặm mấy miếng là hết.

Sau khi cơm nước xong, mọi người chuẩn bị về tắm rửa trước mới đi làm.

Bộ Hoan nói với Diệp Lai, “Anh cảm thấy chúng ta nên mang bộ dạng này đi gặp đồng đội của Đồ Tử Kiệt, hình tượng này quá là thân dân.”

Trình Cẩm nói, “Không cần, để tôi đi, tôi phải đi gặp Thiếu tướng Chiêm Hoằng, nhóm cảnh vệ cũng sẽ ở đó, tôi nhân tiện nói chuyện với họ luôn.”

Bộ Hoan nhún vai, “Được rồi, chúng tôi đi gặp nhóm nhà khoa học của sở Nghiên cứu.”

Thiếu tướng Chiêm Hoằng hơn bốn mươi tuổi, một trong các Thiếu tướng trẻ nhất, vóc dáng cường tráng, ánh mắt kiên định. Anh ta hữu nghị bắt tay Trình Cẩm, “Trình Cẩm, hoan nghênh các cậu đến căn cứ.” Lại nhìn Dương Tư Mịch, cười nói, “Dương Tư Mịch, lâu rồi không gặp, dì út cậu vẫn khỏe chứ?”

Dương Tư Mịch nói, “Dì ấy luôn rất tốt. Thiếu tướng, hiện tại không tốt là anh.”

Chung Nhạc Sinh ngạc nhiên, không ngờ Dương Tư Mịch và Thiếu tướng Chiêm Hoằng biết nhau, cũng không ngờ hắn sẽ nói chuyện với Thiếu tướng như vậy.

Chiêm Hoằng sang sảng cười lớn, “Tôi cũng rất tốt.”

Dương Tư Mịch nhìn anh ta mấy giây, không nói gì nữa.

Chiêm Hoằng nói, “Cậu có thể đến là tốt. Trình Cẩm, giúp chúng tôi tìm ra hung thủ, có gì cần căn cứ phối hợp, các cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Ra khỏi văn phòng Chiêm Hoàng, Chung Nhạc Sinh nhìn Trình Cẩm trầm mặc và Dương Tư Mịch, “Hai cậu có gì muốn nói không?”

Trình Cẩm nói, “Có, chúng tôi muốn đi gặp đồng đội của Đồ Tử Kiệt, chắc chắn anh đã cho họ tạm dừng công việc cảnh vệ, bây giờ có phải họ đang ở sân huấn luyện không?”

Chung Nhạc Sinh gật đầu, “Đúng, giờ này đang ở sân huấn luyện, tôi dẫn các cậu tới đó.”

“Không cần, anh làm việc đi, tự chúng tôi đi.”

Những người lính đó thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tới thì đều đứng nghiêm chào.

Trình Cẩm biết Chung Nhạc Sinh đã báo trước.

Cuộc trò chuyện với nhóm quân nhân tiến hành rất trôi chảy, bọn họ rất am hiểu phục tùng mệnh lệnh, chưa từng ngắt ngang câu hỏi. Trình Cẩm nói chuyện riêng với từng người một lúc, biết được Đồ Tử Kiệt có quan hệ tốt nhất với một người tên Đào Lượng.

Đào Lượng nói, “Bữa tối hôm đó tôi thấy cậu ấy hơi không thoải mái nên bảo cậu ấy đi nghỉ ngơi, tôi thay ca cho, nhưng cậu ấy không chịu, không ngờ…” Nói đến đây, anh lính cương nghị hơi đỏ vành mắt.

Phần sau thì Trình Cẩm đã nghe người trực ca cùng Đồ Tử Kiệt nói.

“Ban ngày anh ta xin nghỉ ra khỏi căn cứ, anh có biết anh ta đi đâu không?”

Đào Lượng nói, “Không biết.”

“Bình thường các anh vào thành phố hay đi đâu nhất?”

“Nếu vào thành phố, thường là đi mua đồ, không có chỗ nào đặc biệt.”

Trình Cẩm suy nghĩ, “Vậy ăn uống thì sao, đến nơi nào nhiều nhất?” Thời gian hơn hai năm, đủ cho bọn họ tìm ra quán ăn hợp khẩu vị nhất.

“Tửu gia Tiểu Kiều, không phải quán rượu, chỉ là quán ăn bình thường thôi.”

“Từ tên quán có thể nghe ra.” Trình Cẩm lại hỏi, “Đồ Tử Kiệt có người yêu hay bạn bè nào ở ngoài căn cứ không?”

Đào Lượng chần chừ một giây, “Không có.”

Dương Tư Mịch chậm rãi hỏi, “Là không có bạn bè hay không có người yêu?” Hắn híp mắt nhìn vẻ mặt thay đổi rất nhỏ của Đào Lượng, sau đó nghiêng đầu về phía Trình Cẩm, “Có người yêu.”

Trình Cẩm cười nói, “Đào Lượng, nói một chút về người yêu của anh ta đi.”

“Cô ấy tên Kiều Băng, quán ăn chúng tôi hay đến là anh trai cô ấy mở, nhưng một tháng trước hai người họ đã chia tay rồi.”

“Biết nguyên nhân không?”

Đào Lượng lại bắt đầu chần chừ, nhưng thấy Dương Tư Mịch đang nhìn mình chằm chằm thì lập tức nói, “Không phải tôi không muốn nói, tôi cũng không rõ lắm, hình như là anh trai Kiều Băng phản đối quá, Đồ Tử Kiệt không kể chi tiết với tôi.”

Trình Cẩm nói, “Được, cảm ơn đã phối hợp, nếu lại nghĩ ra chuyện gì xin hãy liên lạc với chúng tôi.”

Đào Lượng chào xong thì rời đi.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi sân huấn luyện.

“Tư Mịch, thế nào?”

“Lời của Đào Lượng không có vấn đề.”

“Thiếu tướng thì sao?”

“Anh ta sẽ không tiết lộ bí mật. Nhưng Chung Nhạc Sinh nói không sai, anh ta bị liên lụy vào chuyện gì đó.”

Dương Tư Mịch hiểu người khác, Trình Cẩm hiểu Dương Tư Mịch, anh biết Dương Tư Mịch chỉ nói ra một phần sự thật, thật ra hắn biết nhiều hơn nhưng Trình Cẩm chỉ cười, không hỏi thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc