TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Trình Cẩm tỉnh lại trong phòng bệnh, một cô gái nhỏ trông còn vị thành niên vừa khóc vừa cười, “Lão đại, anh không sao rồi! Hức… Anh hôn mê ba ngày, thầy Dương không sao, bọn em thuyết phục anh ấy đi kiểm tra tổng quát… Chị Diệp Lai và Bộ Hoan đi theo…”

Đầu Trình Cẩm rất choáng, bị cô nhỏ ồn ào một lúc càng choáng hơn nhưng thấy em nước mắt đầy mặt liền hỏi, “Em làm sao vậy?”

Giọng anh khàn khàn, cổ họng khô khốc.

“Không sao, em không sao, bọn em đều không sao, lão đại, anh uống nước đi đã!” Cô nhỏ cầm ly nước đút nước cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm thấy bên cạnh còn có hai người đàn ông, một người rất trẻ không biết hơn hai mươi chưa, một người thoạt trông khoảng hai mươi mấy, họ đều rất vui mừng cười xán lạn nhìn anh.

Người trẻ hơn nói, “Anh tỉnh rồi là tốt, em đi báo cho mấy người kia.”

“Chờ chút.” Trình Cẩm gọi cậu lại.

“Sao vậy?”

Trình Cẩm nhìn bốn phía, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, nồng mùi nước khử trùng, giường anh đang nằm là kiểu giường bệnh trong bệnh viện, một bên giường đặt một số thiết bị chữa bệnh, đây là một phòng điều trị nhưng trên người anh không có vết thương, hành động cũng không trở ngại, có điều đầu thật sự rất choáng.

Những người trước mắt hình như rất quen thuộc, rất quan tâm anh, dựa vào cách xưng hô của họ, hình như là đồng nghiệp của anh?

Trên tủ đầu giường cạnh giường có để điện thoại, ví tiền và một ít đồ lặt vặt, kỳ lạ nhất là trong đó có mấy viên kẹo, anh không cảm thấy mình thích ăn kẹo nhưng trực giác cho biết những thứ này đều là của anh.

Lấy ví tiền tới xem, thẻ căn cước trong ví tiền là chính anh, trong ngăn kép có ảnh chụp hôn môi, chụp ảnh anh hôn một người khác, người kia rõ ràng là đàn ông, cơ mặt Trình Cẩm không bị khống chế hơi giần giật.

Thả ví tiền xuống, cầm lấy thẻ công tác trên bàn, một thẻ là anh, một thẻ khác là của người đàn ông hôn môi với anh, thẻ chứng nhận cho thấy họ là nhân viên của bộ quái lạ nào đó.

Điện thoại di động thì trông vừa quen vừa lạ, Trình Cẩm cầm nó lên, dùng màn hình như gương mà soi mặt mình, bản thân hẳn là dáng vẻ này.

Di động yêu cầu mật khẩu, trong đầu Trình Cẩm hiện lên một dãy số, anh nhập nó vào khung mật khẩu, chính xác, thời gian ngày tháng hiển thị trên màn hình khiến anh sửng sốt, anh phát hiện mình không có khái niệm thời gian, không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, làm thế nào cũng không nhớ nổi. Anh nhanh chóng xem xét nội dung trong điện thoại, muốn tìm chút dấu vết nhưng tin nhắn, hình ảnh, lịch sử đều không có gì cả, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng.

“… Lão đại, anh sao vậy? Đừng dọa bọn em!” Cô nhỏ kia đưa mặt tới sát mặt anh.

Trình Cẩm cười, nâng tay gõ nhẹ đầu mình, “Đầu rất choáng. Nói cho anh đã xảy ra chuyện gì nhé?”

Cô nhỏ đang định nói gì đó thì bị người đàn ông lớn tuổi hơn cản lại, y mạch lạc trần thuật lại tiến trình Trình Cẩm bị thương, “… Anh bị thương rất nặng, trên đường đưa đến sở Nghiên cứu đã hôn mê, may mà cuối cùng không sao.”

Nói tới đây, trên mặt y xuất hiện vẻ áy náy, “Rất xin lỗi lúc đó tôi không có mặt.”

Mọi người nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm mỉm cười theo phản xạ, “Không sao, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện này.”

Nói vậy nơi này không phải bệnh viện, là sở Nghiên cứu? Nghe có hơi kinh dị.

“Tôi chỉ hôn mê ba ngày? Trên người tôi hình như không có vết thương.”

Cậu trai trẻ nói, “Lão đại, anh quên anh có năng lực tự lành vượt xa bình thường sao?”

Đúng, Trình Cẩm quên rồi, tỉnh lại sau giấc ngủ, ký ức trống rỗng, mọi thứ nhìn vừa quen vừa lạ.

Trình Cẩm mỉm cười, “Hiểu rồi.” Quái quỷ, anh không biết tí gì hết nhưng việc này nói sau đi. “Mấy người tự giới thiệu một lần đi, nhân tiện nói ấn tượng của mọi người về tôi luôn.”

“…”

Cô nhỏ sửng sốt, há miệng muốn gào liền bị cậu trai trẻ đứng cạnh bịt miệng lại, em cố sức giãy dụa, thảm thiết nói, “Thảm rồi thảm rồi!… Lão đại mất trí nhớ, lần trước Hạ Thụ Sâm mất trí nhớ đã xem bạn gái thành người lạ rồi giết…”

Hạ Thụ Sâm là ai? Trình Cẩm muốn nói mình không có ham muốn giết người nhưng anh còn chưa mở miệng cô nhỏ đã khóc trước, “Hu hu… Lão đại, em là Tiểu An, anh sao lại không nhớ em nữa…”

Trình Cẩm vội an ủi em, “Đừng khóc, anh không cố ý… Chỉ là bây giờ anh không nhớ ra, có thể tối nay sẽ nhớ…”

Cậu trai trẻ bên cạnh nói, “Anh là tổ trưởng tổ đặc án bộ An ninh Trình Cẩm, bọn em là tổ viên của anh, em tên Du Đạc, em ấy là An Tiếu Nhan, anh thường gọi em ấy là Tiểu An.”

“Bộ An ninh?” Thẻ chứng nhận vừa nãy Trình Cẩm xem không phải là bộ An ninh.

“Không sai, bộ An ninh…” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói, “Tôi là Hàn Bân. Còn ba người không ở đây, một người là Diệp Lai, cô ấy là đồng nghiệp ở đội Cảnh sát Hình sự anh làm lúc trước, sau này được điều tới bộ An ninh cùng anh, một người là Bộ Hoan, cuối cùng là Dương Tư Mịch.”

Trình Cẩm biết Dương Tư Mịch, trên bàn có thẻ chứng nhận của hắn, trên thẻ có ảnh, người đàn ông trên thẻ chứng nhận và ảnh hôn môi là cùng một người, người này có quan hệ đặc biệt với anh.

“Quan hệ của Dương Tư Mịch và tôi là?”

“…”

Trình Cẩm thấy ba người kia lộ ra vẻ mặt sợ hãi, Tiểu An nỉ non, “Làm sao đây làm sao đây, thầy Dương sẽ giết người… Chúng ta chết chắc rồi… Lão đại, làm sao đây?”

Giết người? Ôi giời ơi, đó là loại người gì? Trình Cẩm hơi kinh hãi lại hơi buồn cười nhìn mọi người vòng tới vòng lui trong phòng như kiến bò trên chảo nóng, thấy họ vòng một hồi vẫn không có dấu hiệu khôi phục thần trí, anh liền hắng giọng, nói, “Cậu ấy đang kiểm tra tổng quát? Mấy người có thể nhờ bác sĩ tiêm cho cậu ấy một liều thuốc an thần. Sau đó lúc cậu ấy ngủ thì nói cho tôi mọi chuyện cần thiết, tôi sẽ biết tiếp theo nên làm thế nào.”

“…”

Du Đạc nói, “Cách này hay.”

Hàn Bân nói, “Anh ấy kháng thuốc, phải tăng liều lượng, để tôi đi.” Y nhanh chân rời đi.

Trình Cẩm nhìn Hàn Bân ra khỏi cửa, “Cậu ấy đi? Nói vậy là cậu ấy biết y thuật?”

Du Đạc nói, “Trước đây anh ấy là bác sĩ.”

Tiểu An cũng bình tĩnh lại, em ngồi trên mép giường Trình Cẩm, khẩn trương đung đưa hai chân.

“Lão đại, bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

Trình Cẩm cười nói, “Rất hoang mang. Hai người tốt nhất nắm chắc thời gian thuyết phục tôi tất cả đều là thật. Nếu đúng như lời mấy người nói, Dương Tư Mịch có tính kháng thuốc, hẳn cậu ấy sẽ không hôn mê quá lâu nhỉ?”

Trình Cẩm khiến Tiểu An an tâm hẳn, em cảm thấy Trình Cẩm trước và sau khi mất trí nhớ cơ bản chẳng thay đổi gì.

Du Đạc nói, “Tại sao anh cho rằng hiện tại có khả năng không phải thật?”

Trình Cẩm nói, “Đầu tiên mọi người nhắc tới bộ An ninh, bộ này cho người ta cảm giác rất kỳ lạ, rất không thể tin. Tiếp theo, tôi chỉ tin tưởng bằng chứng, hai người tốt nhất có thể lấy ra đủ bằng chứng.”

Du Đạc nói, “Anh nghĩ giờ là năm bao nhiêu?”

“Không biết. Không thể phán đoán thời gian cũng là một trong các nguyên nhân tôi cảm thấy không thực.”

“…”

Trình Cẩm cười nói, “Dương Tư Mịch…”

“Không phải Dương Tư Mịch, là Tư Mịch, cậu luôn gọi cậu ấy như thế.” Có người mở cửa đi vào, “Tôi là Bộ Hoan.”

Trình Cẩm gật đầu, nhìn về phía cô gái tóc dài đi sau Bộ Hoan, “Diệp Lai?”

Bộ Hoan lại nói, “Là Diệp Tử, từ lúc tôi vừa quen cô ấy cậu đã gọi như vậy.”

Diệp Lai trừng Bộ Hoan, sau đó vội vàng nhìn Trình Cẩm, “Lão đại?”

Thế mà cũng không cảm thấy xưng hô này kỳ lạ, Trình Cẩm cười gật đầu, anh nhận dạy bảo hỏi, “Tư Mịch bây giờ thế nào?”

Diệp Lai nói, “Ngủ rồi, Hàn Bân đang trông anh ấy.”

Bộ Hoan dùng ánh mắt tham cứu nhìn Trình Cẩm, “Sao cậu không bối rối gì hết? Sau khi mất trí nhớ không phải nên khủng hoảng lắm hả?”

Trình Cẩm cười nói, “Vốn có hơi hơi, nhưng thấy mọi người bị dọa quá, tôi bình tĩnh chút thì hơn.”

“…”

Du Đạc nhắc, “Chúng ta nên nhanh lên, lão đại bảo chúng ta đưa ra bằng chứng chứng minh hiện tại là thật.”

Bộ Hoan chỉ vào ảnh hôn môi của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, “Tấm ảnh kia không thể chứng minh?”

Trình Cẩm nói, “Ảnh có thể làm giả, có lẽ mọi người có thể chứng minh nó không bị chỉnh sửa nhưng hình như không đủ thời gian. Thế này đi, kể vài chuyện sau khi chúng ta quen biết.”

Mọi người mồm năm miệng mười nói, vào tai Trình Cẩm liền biến thành đủ loại truyện kỳ quái, nhưng chi tiết lại hết sức chân thực…

“Lão đại, thế nào?” Tiểu An hỏi Trình Cẩm cảm giác khi nghe xong.

Trình Cẩm nói, “Hơi quái dị.”

Bộ Hoan nói, “Tôi tưởng cái gì cậu cũng chấp nhận được.”

Trình Cẩm cười nói, “Tôi chỉ quên ký ức, không có mất lý trí.”

“Câu này của cậu rất quái, là cảm thấy chúng tôi đều là kẻ điên không để ý tới lý trí, chỉ có cậu lý trí nhất sao?

“…”

“Được rồi, cậu lý trí nhất thì lý trí nhất đi.” Bộ Hoan tỏ vẻ không tính toán với bệnh nhân, “Vấn đề bây giờ là Dương Tư Mịch sắp tỉnh rồi, nếu cậu ấy biết cậu không nhớ mình, cậu ấy sẽ mất khống chế, trạng thái trong truyền thuyết này của cậu ấy cực kỳ đáng sợ… Cho nên không thể để cậu ấy biết cậu đã quên. Căng thẳng quá, hay là chúng ta chạy trốn đi?”

“…”

Bộ Hoan lại bắt đầu, “Không được, chạy cũng không chạy xa… Thế này vậy, bọn tôi làm mẫu một số hình thức ở chung thường ngày của cậu và Dương Tư Mịch cho cậu xem, thật ra không khó đâu.”

Hắn nhìn mấy người kia.

Du Đạc lùi một bước, “Đừng hòng nghĩ bảo em làm mẫu với anh!”

Diệp Lai nói, “Em và Tiểu An làm.”

Con gái làm động tác thân mật sẽ dễ hơn chút, chính là dắt tay và ôm thôi mà.

Trình Cẩm im lặng nhìn, nụ cười ngày càng cứng, “Nói chúng tôi trải qua một ngày hoàn chỉnh như thế nào trước đi.”

“Được, nói từ buổi sáng. Cùng nhau rời giường, tôi không biết hai người có mặc quần áo cho nhau không…”

Trình Cẩm ngắt lời họ, “Chúng tôi đang sống chung?”

Mọi người đáp lại bằng ánh mắt khẳng định, mồm năm miệng mười nói từ hồi mới quen anh thì anh đã sống chung với Dương Tư Mịch.

Trình Cẩm khoát tay, “Bỏ qua cái này, nói chuyện khác trước.”

“Sau khi rời giường thì rửa mặt, có một lần tôi thấy cậu rửa mặt cho cậu ấy…”

Trình Cẩm ngắt lời lần nữa, “Bữa sáng cậu ấy ăn gì?”

“Hình như không kén ăn…”

Trình Cẩm cười nói, “Bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây, nước trái cây hay sữa bò hay yến mạch hay cháo, bánh mì hay sandwich hay trứng chiên hay bánh bao, sủi cảo, bánh nướng? Nếu là cháo, cháo hoa hay cháo khác? Nếu là cháo hoa, mặn hay ngọt, ngọt thì mấy thìa đường?”

Diệp Lai oán giận nói, “Lão đại, đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ tới vấn đề chi tiết thế này?”

Bộ Hoan thở dài, “Cậu ấy đang đùa giỡn chúng ta đấy.”

Du Đạc nói, “Bánh mì, sandwich, trứng chiên, bánh bao, sủi cảo, bánh nướng anh ấy đều ăn; bọn em ăn sáng chung với hai anh, bọn em mua gì hai anh ăn đó; nước trái cây thì uống nước cam không thêm đường, sữa bò và cháo anh sẽ cho anh ấy thêm hai thìa đường hoặc mật ong cỡ vừa; cháo mặn em thấy anh ấy ăn cháo thịt nạc, cháo cải xanh, cháo trứng nhuyễn; yến mạch, cà phê, trà sữa anh ấy cũng uống.”

Trình Cẩm ra dấu nói tiếp đi.

Mọi người lại nói về bữa chính, rồi lúc đi xe, đi bộ, đứng ngồi thì thế nào, địa điểm khác nhau thì sao… Diệp Lai và Tiểu An làm động tác phối hợp.

Trình Cẩm càng nghe càng bình tĩnh, mọi người cũng nói kha khá rồi, đều dừng lại nhìn anh.

Anh cười nói, “Một điểm rất mấu chốt, bộ An ninh cởi mở như thế sao? Không ai nói gì về hành vi của chúng tôi?”

Du Đạc nói, “Bình thường không ai quản, người ta năng đi xa mà, có chuyện gì chưa từng làm hay chưa từng thấy?”

Bộ Hoan cười nói, “Với lại tình huống của hai cậu đặc biệt, cấp trên bằng lòng dễ tha thứ.”

Trình Cẩm nói, “Tại sao bằng lòng dễ tha thứ chúng tôi?”

“Bởi hai cậu có ích, nói cách khác là ưu điểm hơn xa khuyết điểm.”

Trình Cẩm nhíu mày.

Lúc này chuông điện thoại vang lên, mọi người cúi đầu nhìn di động, là tin nhắn của Hàn Bân báo Dương Tư Mịch sắp tỉnh.

Mọi người đứng ngồi không yên nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm cười nói, “Đừng căng thẳng.”

Anh vén chăn xuống giường, Tiểu An đỡ anh, anh cười nói, “Không sao, ngoài choáng đầu ra mọi thứ đều bình thường.”

Tiếng bước chân trên hành lang vọng vào, càng lúc càng gần, Diệp Lai mở cửa phòng, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện ở cửa, hắn có mái tóc đen hơi xoăn hơi dài, làn da trắng bóc, ngũ quan lập thể khôi ngô, áo sweater đen và quần thường đen.

Trình Cẩm đờ đẫn, người này, người này…

Người đàn ông đi thẳng đến ôm lấy Trình Cẩm, thân mật dán vào Trình Cẩm, “Anh tỉnh rồi.”

Trình Cẩm cảm giác được hàng mi dài của đối phương đang quét trên mặt mình, tim anh dừng mất một giây, tay cũng dừng một giây rồi ôm lại đối phương, cười đáp, “Ừm, anh tỉnh rồi.”

Trình Cẩm không biết Dương Tư Mịch có chú ý tới bầu không khí căng thẳng xung quanh không nhưng anh thấy mọi người đều cười hoặc cứng đờ hoặc khoa trương, anh cười trấn an họ, sau đó lúc hơi tách ra khỏi Dương Tư Mịch thì nói, “Tư Mịch, anh muốn nói với em…”

Rầm! Du Đạc đụng đổ ghế, Bộ Hoan lớn tiếng nói, “Xem Du Đạc ngốc kìa! Thế mà còn đụng đổ ghế!”

Dương Tư Mịch không bị dời sự chú ý, có thể nói là hoàn toàn không để ý xung quanh, chỉ nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm lắc đầu cười, nói tiếp, “Tư Mịch…”

Tiểu An nói to, “Lão đại, có phải anh đói bụng không, anh muốn ăn gì? Giờ chúng ta đi ăn đi?”

Trình Cẩm bật cười, dường như họ thật sự tin sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.

Dương Tư Mịch tiếp tục nhìn Trình Cẩm, đôi con ngươi là ao nước đen có thể dìm chết người.

Lần này Trình Cẩm không để mình bị ngắt lời giữa chừng nữa, anh nói liền một hơi, “Tư Mịch, chúng ta phải nói chuyện yêu đương một lần nữa.”

Mọi người hít một hơi khí lạnh.

“Một lần nữa?” Dương Tư Mịch từ từ chớp mắt, Trình Cẩm biết hắn đang suy tư, không biết thuốc an thần có ảnh hưởng đến tốc độ suy nghĩ không.

Dương Tư Mịch im lặng nhìn Trình Cẩm, như hơi nghi hoặc, “Biểu hiện sau khi mất trí nhớ của anh tại sao không giống những người khác? Đặc biệt nhất em từng thấy.”

Trình Cẩm cười nói, “Ừm, em có thể nghiên cứu dần, có lẽ em sẽ có một thời gian dài không nhàm chán.”

Dương Tư Mịch hình như bị anh thuyết phục, mắt lóng lánh nhìn Trình Cẩm.

Mưa sao băng trút xuống từ bầu trời đêm, rơi vào hồ nước, mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

Trình Cẩm chạm vào hàng mi cong dài của Dương Tư Mịch, kéo hắn đến hôn lên hai mắt hắn, động tác này Diệp Lai và Tiểu An không làm mẫu, Trình Cẩm cũng không biết tại sao mình muốn làm vậy, có lẽ vì anh tin người trước mắt này đúng là người anh yêu.

Trình Cẩm không biết rằng bình thường trước mặt người khác, anh và Dương Tư Mịch không thân mật như thế.

Nhóm Diệp Lai âm thầm hít khí lạnh, nghĩ bụng mất trí nhớ hình như vẫn ảnh hưởng lớn tới Trình Cẩm!

Đồng thời, ảnh hưởng tới người khác cũng sẽ rất lớn – sẽ có rất nhiều người bị anh và Dương Tư Mịch chói mù mắt.

Sau này, chuyện này quả thực sôi trào hồi lâu, còn có người viết bài luận “Bàn về tính đa dạng của hành vi khi người yêu mất trí nhớ”.

Một dạo Trình Cẩm còn nghi là người trong tổ đặc án dùng bút danh để viết.

Nhưng lúc này Trình Cẩm vô tri vô giác với những chuyện sẽ xảy ra, “Được rồi, chúng ta đi ăn nào, đúng là đói thật.”

Dương Tư Mịch nghiêng đầu hôn lên môi Trình Cẩm, mỉm cười, “Cơm ở đây khó ăn lắm, chúng ta ra ngoài ăn.”

Trình Cẩm cười nói, “Anh đi rửa mặt, thay quần áo.”

Mọi người hoàn hồn, trước mắt tình hình tốt đẹp, hi vọng có thể tiếp tục duy trì.

Hàn Bân nói, “Tôi đi hỏi bác sĩ xem có thể xuất viện chưa.”

Tiểu An nói, “Nhưng không phải anh là bác sĩ à?”

Bộ Hoan đảo mắt ra hiệu cho mọi người, chỉ vậy thôi? Thế này là xong?

Diệp Lai liếc nhìn cửa phòng vệ sinh đóng kín, lại nhìn Dương Tư Mịch đang suy tư, không phải chỉ vậy thôi sao, vừa rồi tại sao mọi người lại căng thẳng như thế? Hoàn toàn không cần thiết mà.

Trong phòng vệ sinh, Trình Cẩm vừa đánh răng vừa soi gương, anh trong gương trông rất thả lỏng, thế này không đúng, đã thành một cái băng từ trống mà sao không có chút cảm giác nguy hiểm nào…

Trình Cẩm thầm tổng kết tình hình hiện nay. Anh làm việc ở bộ An ninh, phụ trách điều tra vụ án, quan hệ với mấy đồng nghiệp không tệ, tình cảm với người yêu cũng rất tốt, người yêu giới tính là nam, nghe nói là người thất thường nhưng trước mắt nhìn không ra.

Trình Cẩm cười với tấm gương, anh hi vọng mình sẽ không làm hỏng bất kỳ chuyện gì, nếu không chờ anh khôi phục ký ức có thể sẽ nhức đầu.

Sau khi làm rõ tình tình hiện nay, Trình Cẩm phát hiện cho dù mọi thứ khiến người ta khó tin được, anh vẫn bằng lòng tin đây là hiện thực, vì anh muốn tin.

Bình luận

Truyện đang đọc