TỔ ĐIỀU TRA ÁN ĐẶC BIỆT 2

Du Đạc đi hỏi thăm tin tức trở về, chạy đến thở hồng hộc.

Bộ Hoan chế giễu cậu, “Thể lực kém quá.”

Trình Cẩm liếc hắn, ra hiệu cho hắn ngậm miệng rồi nhìn sang Du Đạc.

Du Đạc nói, “Cục Hai. Bọn họ kiểm tra đột xuất cục Hai, chỗ chúng ta chỉ là nhân tiện. Sở Từ nói lúc bọn họ ở cục Hai thấy có người đang tiêu hủy một thi thể nữ vô danh đồng thời từ chối giải thích.”

“… Sau đó bọn họ liền trộm một cái tay đi, sang tay nhét vào chỗ chúng ta?”

Du Đạc lắc đầu, “Không biết, Sở Từ cái gì cũng không chịu thừa nhận, thật muốn đánh cậu ta. Lão đại, cục Hai là cục tình báo quốc tế, muốn tìm người đi thăm dò tình hình không?”

“Đi nhắc bọn họ thi thể không tiêu hủy sạch sẽ, có một cái tay được đưa tới chỗ chúng ta? Bọn họ sẽ không thừa nhận mình làm mất cái tay này, loại thi thể phải tiêu hủy này chắc chắn dính dáng đến chuyện gì đó không thể lộ ra ánh sáng.”

Diệp Lai nói, “Bộ An ninh chính là như thế.”

“Em đến hơn nửa năm rồi, đối với bộ chúng ta vẫn không có lòng cảm mến?” Bộ Hoan đung đưa người đụng vào Diệp Lai, Diệp Lai nhấc tay chặn lại, đinh nhọn trên vòng tay tỏa sáng lập lòe, Bộ Hoan gào thảm thiết.

Trình Cẩm đến văn phòng Tạ Minh.

Dương Tư Mịch đi theo anh, “Em đi với anh.”

Trình Cẩm nhìn hắn, sau đó kéo hắn đến cầu thang phía Tây Bắc. Tòa nhà văn phòng của họ có hình chữ nhật, bốn góc đều có thang máy và thang bộ, hướng Tây Bắc là khu vực phòng thí nghiệm, thường xuyên có bằng chứng kiểu thi thể tới lui nên ít người đi bên này, rất yên tĩnh.

Dương Tư Mịch tới gần Trình Cẩm, dựa đầu vào cổ anh.

Trình Cẩm ôm hắn, “Làm sao vậy, Tư Mịch?”

“Không muốn anh điều tra chuyện này, sẽ đắc tội người khác, bị người khác coi là cái đinh trong mắt.”

Trình Cẩm cười, mãi lâu sau mới dừng.

“Em còn chú ý tới loại chuyện này? Anh chỉ tra án thôi mà, vụ án của chỗ nào anh cũng điều tra, sẽ không ai làm gì anh, tối đa thì có người trông mong anh phạm sai lầm nhưng muốn anh phạm sai lầm đâu dễ vậy.”

Dương Tư Mịch cắn cổ Trình Cẩm một cái.

Trình Cẩm bật cười, “Ây, đừng quậy…”

Trên lầu có người dựa vào lan can huýt sáo, là Phương Viên Viên ở phòng thí nghiệm.

“Hai người đi thuê phòng đi! Lúc nãy tôi còn cá cược với người khác liệu hôm nay các cậu có xuất hiện không, quả nhiên…”

Cầu thang này ít người yên tĩnh, thường có người sang đây nghe điện thoại hoặc tán gẫu, lúc Trình Cẩm và Dương Tư mịch ở văn phòng thỉnh thoảng cũng tới.

Trình Cẩm cười nói, “Chúng tôi đi ngay đây, không phân tán sự chú ý của mọi người nữa.”

Thấy Dương Tư Mịch và Trình Cẩm cùng tới, Tạ Minh không hề nói gì, chỉ cười bảo, “Trang phục của hai người không tệ.”

Trình Cẩm bất đắc dĩ, “Cảm ơn, đều là phẩm vị của Tư Mịch.”

Tạ Minh rót nước cho họ.

“Cậu tới vì cái tay bị Bộ Hoan cắn? Nếu đã đưa đến tay các cậu thì điều tra thử xem, nhưng không cần ghi chép lại.”

“Tự điều tra sao? Sẽ không có người chỉ trích chúng tôi vượt quyền điều tra cơ mật quan trọng của quốc gia chứ?”

“Không, Khuất Dược đã đồng ý nhận việc này, nếu có vấn đề gì anh ta sẽ ra mặt nói tổ đặc án điều tra theo ý anh ta, nhưng các cậu vẫn phải cẩn thận một chút, cố gắng đừng chọc phải phiền phức.”

Nếu phó bộ trưởng Khuất cũng xen vào việc này, xem ra nước đúng là rất sâu.

“Cục Hai có vấn đề gì?”

Tạ Minh giấu giếm hàm ý, “Khó nói, có lẽ cũng chẳng có gì.”

Trình Cẩm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, kéo Dương Tư Mịch đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Tạ Minh chợt nghĩ tới một chuyện, “Đúng rồi, cứ quên nói với cậu, cậu nhận được Huân chương Hồng Kỳ, khen ngợi cậu lãnh đạo tổ đặc án giải quyết hoàn mỹ mối nguy thành phố Mộc Luân, đến lúc đó sẽ có buổi tiệc trao thưởng nhỏ, toàn tổ đặc án phải tham gia, thời gian vẫn chưa xác định, tôi sẽ thông báo cho các cậu sau.”

Huân chương Hồng Kỳ là một trong những vinh dự cao nhất của bộ An ninh, người trong bộ An ninh lấy được Huân chương này đều rất vinh dự.

Trình Cẩm lại không biết bày ra vẻ mặt gì, họ giải quyết rất nhiều vụ án và tình huống nguy cấp, được một cái Huân chương Hồng Kỳ cũng bình thường, nhưng tại sao cứ phải là lần đi thành phố Mộc Luân?

Sự kiện Mộc Luân đó về cơ bản họ chẳng làm gì, sau khi trở về anh cũng không báo cáo lên trên cái gì giá trị, chỉ hàm hồ nói rõ tình huống, chẳng lẽ mấy người lãnh đạo này thích cảm giác thần bí mơ hồ không rõ?

Trình Cẩm thẫn thờ đáp lại, “Vậy không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước.”

Tạ Minh rất khó hiểu, lẽ nào không có ai phổ cập giáo dục cho Trình Cẩm biết Huân chương Hồng Kỳ là gì? Rất nhiều người cả đời cũng không lấy được một cái, anh vào đây chưa tới một năm đã lấy được, thế mà không biến sắc chút nào?

Ra khỏi văn phòng Tạ Minh, Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Em có Huân chương Hồng Kỳ không?”

“Có mấy cái, không biết ném đi đâu rồi, anh muốn xem?” Dương Tư Mịch bắt đầu nhớ lại mình đã ném đi đâu, không biết có tìm lại được không.

“Không cần, không có gì để xem. Anh chỉ nghĩ em từng tham gia rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt, chắc chắn đã nhận Huân chương Hồng Kỳ.”

“Là không có gì xem được, kiểu cách rất khó nhìn.”

Trình Cẩm bật cười, “Câu này không được nói trước mặt người khác.” Quá kéo thù hận.

“À, được.”

Phòng kiểm nghiệm nhanh chóng đưa tới cho Trình Cẩm bản báo cáo kiểm tra bằng chứng sơ bộ.

Cái tay kia là bàn tay phải của nữ, bị chặt sau khi chết, thời gian tử vong không dễ xác định nhưng hẳn là trong một, hai ngày này, chủ cái tay còn trẻ, hai mươi tuổi, thân phận vẫn đang xác minh nhưng thường thì không thể tìm ra vì kho dữ liệu không đầy đủ.

Hàn Bân nói, “Họ còn thiếu một tin tức, đó là tay của nghệ thuật gia.”

Bộ Hoan phụ họa, “Không sai, rất có khí chất, học âm nhạc hay người mẫu?”

Hàn Bân nói, “Cái tay đó rất đẹp nhưng tôi muốn nói chủ cái tay có thể là học mỹ thuật, ngón tay quen dùng cọ vẽ, trên da tay có dấu thuốc màu rất nhạt. Phòng kiểm nghiệm chắc vẫn đang xét nghiệm thành phần thuốc màu, có lẽ một lúc nữa mới có kết quả.”

Diệp Lai đồng tình vỗ vai Bộ Hoan, “Anh không nên nói.”

Bộ Hoan túm tóc, “Đúng vậy, hôm nay không phải không may bình thường thôi đâu.”

Tiểu An nói, “Vẫn tốt mà, đều không phải họa sát thân.”

“… Cô nhóc, đừng có nói gở!”

“Được rồi, đừng cãi nhau.” Trình Cẩm nói, “Kiểm tra ghi chép báo án của cục Công an xem có tìm được người mất tích phù hợp điều kiện không. Nhưng người bị hại mới chết một, hai ngày, có thể sẽ báo án chậm, Diệp Tử, mấy ngày tới em cũng để ý nhé.”

“Được ạ, lão đại.” Diệp Lai lại hỏi, “Nhưng người bộ An ninh xử lý thi thể, có khả năng bọn họ cũng giải quyết tốt những vấn đề tiếp theo không, căn bản sẽ không có người đi báo án?”

Du Đạc đồng ý, “Đúng vậy, kết thúc là thường thức, bọn em đều biết.”

Diệp Lai phản đối, “Giết người diệt khẩu rồi loại bỏ tất cả dấu vết là thường thức? Chị không hiểu cái loại thường thức này.”

Bộ Hoan chụp vai Diệp Lai, “Có thể học nha.”

Diệp Lai giơ cánh tay để lộ vòng tay gắn đinh dọa hắn, Bộ Hoan cười làm tư thế giơ tay đầu hàng.

Trình Cẩm nói, “Nếu tra từ cục Hai, có khả năng không?”

Bộ Hoan nhớ lại, “Tôi từng hợp tác với mấy người bên đó, chính là kiểu đặc công điển hình ấy, không khác gì người của cục chúng ta, sẽ không tốt bụng phối hợp với chúng ta đâu.”

Dương Tư Mịch hỏi, “Cần em đi một chuyến không?”

Bộ Hoan và Hàn Bân liếc nhau, Dương Tư Mịch muốn tự nguyện ra tay thì xác suất thành công khá cao, họ cũng có thể đi hỗ trợ.

Trình Cẩm tưởng tượng cảnh Dương Tư Mịch lôi người nào đó của cục Hai đến một nơi hoang vu tra khảo…

Anh nhìn Bộ Hoan và Hàn Bân, “Nếu hai người dư tinh lực có thể đến phòng tập bắn, đến phòng cận chiến cũng được, mang Du Đạc theo luôn.”

Du Đạc bị “tai họa bất ngờ” đập trúng khóc không ra nước mắt.

Trình Cẩm lại nhìn Dương Tư Mịch đang nằm nhoài trên bàn của anh nghiêng đầu nhìn anh, lắc đầu cười nói, “Bên đó cần em phải tự mình ra tay, hơn nữa còn là đối phó người một nhà? Chúng ta cứ điều tra theo trình tự bình thường là được, hai mươi tuổi, rất có thể là sinh viên đại học, sinh viên mất tích vẫn khá nổi bật, có thể điều tra từ hướng này.”

Mọi người nghe xong liền nhức đầu. Nói dễ làm khó. Thành phố này nhiều sinh viên lắm, cho dù là người học mỹ thuật cũng rất nhiều, chưa nói tới không học mỹ thuật nhưng thích vẽ tranh.

Trình Cẩm nói tiếp, “Du Đạc, đi hỏi Sở Từ xem cậu ta còn nhớ được bao nhiêu về hình dáng thi thể, dù không thấy mặt chắc cũng thấy tóc có dài không, có nhuộm tóc không, cao khoảng bao nhiêu, dáng người thế nào… Tóm lại, hỏi tất cả chi tiết cậu ta nhớ được.”

Du Đạc càng đau đầu hơn, “Cậu ta không chắc sẽ bằng lòng phối hợp, anh xem loại người như cậu ta…”

Trình Cẩm chẳng thông cảm với cậu, “Vậy cậu ca ngợi cậu ta, cầu xin cậu ta, dù sao làm thế nào cũng được, anh chỉ cần kết quả.”

“…” Du Đạc nhỏ giọng nói, “Không thể nói thầy Dương đi thôi miên cậu ta?”

Trình Cẩm liếc cậu, “Tại sao cậu cho rằng Sở Từ sẽ bằng lòng bị thôi miên? Đến ép buộc à? Trước tiên bỏ qua xác suất thành công, xem như thành công đi, anh cũng nghi ngờ đến lúc đó cậu ta sẽ không trách bọn anh mà đem món nợ này ghi lên đầu cậu.”

“…” Du Đạc lau mồ hôi, Sở Từ quả thực sẽ đem mọi chuyện tổ đặc án làm tính lên đầu cậu, tên đó chính là người toàn cơ bắp. “Được rồi, được rồi, em đi cầu xin.” Cậu thật muốn bổ nhào, sao mấy người không giết em quách đi.

Trình Cẩm nói, “Tốt lắm, anh có thể cân nhắc xin trợ cấp tinh thần giúp cậu.”

Tiểu An hiểu thành trợ cấp bệnh tâm thần. Em đồng tình nhìn Du Đạc.

Bình luận

Truyện đang đọc