TÓC CÔNG CHÚA


 
Đêm hôm đó, từng động tác của Chu Cầm đều rất mạnh mẽ, cô đại khái có thể cảm nhận được rằng anh mang theo vài phần trút giận.
Lòng cô cảm thấy có lỗi, cố gắng thoả mãn anh hết sức có thể, nhưng kết cục anh vẫn khiến cô khóc.
Lúc hôn lên mặt cô, đã nói thêm rất nhiều điều, nhưng Hạ Tang đầu óc quay cuồng đến mức không nghe lọt tai một chữ nào, chỉ nhớ ngữ khí của anh rất dịu dàng, đang dỗ dành cô.
Trong phòng tập nhảy, biên độ vũ đạo của Hạ Tang cũng biến mất rất nhiều, động tác cũng không quá cởi mở như trước nữa.
Hứa Thiến nhảy xong, cả người đổ mồ hôi nhễ nhại, ngồi xuống bên cạnh cô uống một ngụm nước rồi nói: “Đừng nói là Chu Cầm, chuyện này dù là ai nghe xong cũng sẽ tức giận thôi.

Tính khí Chu Cầm xem như vẫn tốt, không cãi nhau với cậu một trận ra trò.”
Hạ Tang nhìn ngón chân sơn màu hồng nhạt của mình, buồn bực nói: “Anh ấy biết tớ không thích lời qua tiếng lại, nên sẽ không cãi nhau với tớ đâu.”
Trong trí nhớ của cô vài năm trở lại đây, cuộc hôn nhân của bố mẹ hầu hết đều là những cuộc cãi vã không ngừng, ngay cả những vấn đề nhỏ nhặt nhất trong thường nhật, hai người đều có thể cãi nhau.
Đây là cảm nhận chân thật nhất của Hạ Tang về hôn nhân.

Không phải cô chưa từng chứng kiến khoảnh khác cha mẹ thời còn mặn nồng, mà bởi vì chứng kiến rồi nên khi mọi chuyện đi đến bờ vực sụp đổ, nỗi đau mới ngày càng sâu sắc tới tận xương tuỷ.
Hứa Thiến áp thân mình vào gần cô, kéo giãn dây chằng chân, nhìn sang nói với Hạ Tang: “Cổ ngữ nói: Yêu nhau mà không có mục đích kết hôn thì chính là giở trò lưu manh.”
Hạ Tang quay đầu: “Đây là thời đại nào rồi chứ? Điều đó đã lỗi mốt lâu rồi.”
“Nhưng nếu như cậu là con trai, với thái độ như vậy, thì cậu chính là một tên tra nam vô trách nhiệm.”
“Tra nam lừa gạt của khác, nhưng tớ đâu có lừa anh ấy.” Hạ Tang tự tin nói: “Kể từ khi thích anh ấy hồi trung học, mỗi giây mỗi phút, tớ đều thật lòng với anh ấy.

Nhưng khi đó, tớ không dám nghĩ về tương lai lâu dài.

Chỉ cảm thấy rằng, dù có thể bên nhau thêm một phút thôi đã là món quà tuyệt vời từ Thượng đến rồi.

Nhưng đến khi chúng tớ phải thực sự đối mặt với tương lai sau dài rộng, tớ có hơi… sợ hãi.”
“Sợ gì chứ? Sợ anh ấy sau này sẽ giống ba cậu, bỏ rơi vợ con sao?”
Hạ Tang lắc đầu, kiên định đáp: “Anh ấy sẽ không như thế.”
“Nếu cậu đã biết, vậy còn do dự điều gì?”
“Nhưng đôi khi…”
Hạ Tang nằm xuống thảm tập yoga, nhìn ánh đèn sáng chói trên trần nhà: “Tớ tận mắt chứng kiến cuộc hôn nhân của bố mẹ từng bước đi đến ngày hôm nay, thực sự rất sợ cảm giác yêu nhau rồi lại biến thành thù hận.

Thật sự rất sợ.

Anh ấy là người tớ yêu, nhưng cuộc đời đôi khi có những sức mạnh kỳ quái, có thể biến người mình yêu sâu đậm trở thành kẻ thù.”
Hứa Thiến nhìn Hạ Tang hồi lâu, thốt lên một câu “Cmn”---
“Hạ Tang, vốn dĩ tớ đến là để thuyết phục cậu, nhưng nghe cậu nói thế, khiến tớ có chút sợ hãi việc kết hôn rồi.”
Hạ Tang cười: “Phải không.”
Hứa Thiến vẫn thử thuyết phục cô: “Nhưng cậu xem, trên đời này có rất nhiều người kết hôn, vẫn có thể bên nhau trọn đời mà.”
“Tất nhiên là có, nhưng không ở cạnh tớ.” Hạ Tang nghẹn ngào nói: “Cuộc hôn nhân của bố mẹ tớ, tớ mỗi ngày đều đã tận mắt nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được… Hồi còn rất nhỏ tớ đã hạ quyết tâm, về sau nhất định sẽ không như thế với người tớ yêu.”

“Vậy… cậu cũng không muốn sinh con sao?”
“Sau này rồi nói.” Hạ Tang đi tới cạnh loa, chuyển bài hát: “Cho dù anh ấy đã sẵn sàng, nhưng tớ vẫn chưa.”
Hứa Thiến nhìn cô gái đang nhảy vũ đạo gợi cảm trước mặt, lắc đầu, cảm thán thở dài: “Cũng chỉ có Chu Cầm cưng chiều cậu, không muốn cãi nhau với cậu mà thôi.

Đổi thành người khác, đã sớm chia tay rồi.”
Hạ Tang vừa nhảy vừa nói: “Cậu với đàn anh Lâm Chỉ Ngôn sao rồi?”
Nhắc đến Lâm Chỉ Ngôn, sắc mặt Hứa Thiến trầm xuống, giống như không muốn nhắc đến chủ đề này: “Đừng nói nữa, chính là như thế đó.

Dù sao sắp tốt nghiệp rồi, rất có khả năng tương lai sẽ không cùng một thành phố?”
“Cậu sẽ không ở lại thành phố Đông Hải?”
Hứa Thiến nói: “Trong nhà nói tớ quay về thi biên tập, gần đây tớ đang chuẩn bị cho kỳ thi.”
“Cậu? Thi biên tập?” Hạ Tang không thể ngờ rằng, một Hứa Thiến trẻ trung và nổi loạn năm nào, từng là ‘nữ thần vườn trường’ nay sẽ trở thành một biên tập viên nghiêm túc.
“Sao nào, tớ không thể thi biên tập?”
“Không phải, chỉ là tương phản quá mạnh mà thôi.” Hạ Tang cười nói: “Tớ cho rằng cậu sẽ bước chân vào giới giải trí, dù sao cậu yêu thích vũ đạo đến vậy.”
Đôi mắt Hứa Thiến hiện lên một tia buồn bã và bất luận: “Trước đây tớ cũng từng nghĩ vậy, nhưng giờ không có dũng khí đó.

Sự trôi nổi vô định và năng lực sinh tồn ở thành phố lớn không giống sự ổn định của thành phố nhỏ.

Đại khái là, tớ không đủ dũng cảm để lựa chọn vế trước, mặc dù cũng không thích vế sau.”
Trông thấy dáng vẻ mất mát của Hứa Thiến, Hạ Tang cũng cảm khái.

Có lẽ trưởng thành, chính là quá trình không ngừng thoả hiệp với cuộc sống.
“Hứa Thiến, cậu thích khiêu vũ đến thế, thay vì làm việc mà cậu không giỏi, tại sao không ở lại và chiến đấu một trận?”
“Tớ không giống cậu.

Cậu và Chu Cầm, trước giờ đều rất kiên định.

Nhưng tớ…” Hứa Thiến lắc đầu: “Tớ là người rất nhát gan, tớ không tự tin, lại muốn có một tương lai ổn định và chắc chắn.”
Hạ Tang nghĩ đến sự phát triển về mặt tình cảm của cô ấy và Lâm Chỉ Ngôn một năm nay, dường như đã biến thành một người khác, ánh sáng nơi đáy mắt cũng đã cháy lụi, các góc cạnh sắc sảo trước kia đều đã tan biến.
Lâm Chỉ Ngôn không phải người tốt, Hạ Tang đã nói với cô ấy ngay từ đầu.

Nhưng Hứa Thiến vẫn đâm đầu lao vào, kéo thế nào cũng không ra.
“Phải rồi.” Hạ Tang đột nhiên nói: “Lý Quyết đã vào đội tuyển quốc gia, cậu biết chưa?”
“Lý Quyết vào đội tuyển quốc gia?” Hứa Thiến có chút kinh ngạc: “Lợi hại vậy sao?”
“Đúng thế, cậu ấy thực ra rất nỗ lực, được giới thiệu là một tuyển thủ có tiềm năng để giam gia vào Đại hội thể thao toàn quốc đó.” Hạ Tang nhìn Hứa Thiến đầy ẩn ý: “Mặc dù hai người luôn cãi cọ, nhưng cậu ấy rất quan tâm đến cậu.

Lúc gọi điện cho Chu Cầm, còn hỏi thăm tình hình của cậu nữa.”
“Cậu ấy hỏi thăm tình hình của tớ, phần lớn là không muốn thấy tớ sống tốt thôi.” Hứa Thiếp bĩu môi: “Hỏi dò quân địch, chuẩn bị gặp mặt sẽ chế giễu.”

Hạ Tang cười: “Vậy thì để chế giễu cậu, cậu ấy cũng tốn nhiều tâm tư thật.”

Buổi tối, hai người ra ngoài ăn tối cùng nhau.

Để đi đường tắt, hai người băng qua sân bóng Phong Vũ, nhưng lại đột nhiên bắt gặp Lâm Chỉ Ngôn và cô gái khác trên phía khán đài.
Anh ta thân mật hôn lên cổ cô gái, siết chặt bàn tay cô ta.
Hai má cô gái đỏ bừng, ánh mắt long lanh tựa nước, trước sự động chạm của anh ta… rõ ràng là động tình rồi.
Hạ Tang cảm nhận được cô gái bên cạnh mình đang cứng đờ cả người.
“Hứa Thiến, hai người… chia tay chưa?”
Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Thiến, ánh mắt của Hứa Thiến mang vài phần lảng tránh, nhanh chóng rời khỏi khán đài, trốn dưới lối đi.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, Hạ Tang kinh ngạc hỏi: “Không phải là chưa chia tay chứ?”
“Chia tay hay chưa, có gì khác biệt sao?” Giọng Hứa Thiến khàn khàn, toàn thân run lên: “Anh ấy vốn luôn vậy, người ưu tú như thế có rất nhiều cô gái vây quanh, anh ấy cũng không thể từ chối.”
“Ưu tú cái…”
Hạ Tang máu dồn đỉnh đầu, tức đến mức sắp chửi bậy.

Sau khi kiềm chế, mới nắm lấy tay áo Hứa Thiến: “Người nên trốn không phải cậu! Bây giờ cậu qua đó, nói rõ ràng với cậu ta, chia tay với cậu ta đi!”
Hứa Thiến hơi dừng lại, lắc đầu nói: “Chuyện chia tay, tớ… tớ sẽ suy nghĩ.”
Hạ Tang thấy Hứa Thiến vẫn lưu luyến, sốt sắng nói: “Cậu đã biết anh ta là người như thế rồi, tại sao không chia tay? Mang cái danh phận bạn gái của anh ta làm gì, anh ta phát lương cho cậu sao?”
“Không phải!” Hứa Thiến gỡ tay Hạ Tang: “Tớ… tớ và cậu không giống nhau.

Hạ Tang, tớ không xuất chúng như cậu, cậu có tất cả mọi thứ.

Nhưng tớ, tớ không có gì cả.

Tớ đàn violin không giỏi bằng cậu, khiêu vũ cũng không nổi bật, khó khăn lắm mới có một người con trai như Lâm Chỉ Ngôn chịu ở bên tớ, anh ấy là thứ duy nhất tớ có được…”
Hạ Tang bỗng dưng cạn lời.
Một lúc sau, cô nắm lấy tay Hứa Thiến: “Hứa Thiến, cậu biết hồi cấp ba tớ ngưỡng mộ cậu đến mức nào không? Cậu là một cô gái rạng rỡ và ngay thẳng như thế.

Sau đó lên Đại học, cậu vì không phục mà thành lập đội cổ vũ, đối đầu với Thẩm Thư Ninh.

Một người khí phách và phong độ ngời ngời như cậu, suốt một năm nay đã chiến thắng bao trận thi nhảy cơ chứ, cậu lợi hại biết bao!”
Hứa Thiến nghe xong những lời này, nội tâm chấn động một hồi.
Cuối cùng, cô đã hiểu tại sao mình không thể kết thân với những nữ sinh khác, mà chỉ thích chơi cùng Hạ Tang…
Đây là sức mạnh của sự dịu dàng.
“Hạ Tang, tớ… tớ sẽ chia tay với anh ấy, nhưng không phải bây giờ.” Hứa Thiến nhìn đôi chích bông vụng trộm trên khán đài: “Hiện giờ, tớ không có dũng khí.”
Hạ Tang biết, theo tích cách nóng nảy trước kia của Hứa Thiến, bạn trai có ong bướm bên ngoài, cô ấy nhất định sẽ làm loạn một trận, thậm chí tát thẳng vào mặt anh ta.
Nhưng ở trước mặt Lâm Chỉ Ngôn, cô ấy quá tự ti.

Hạ Tang không miễn cưỡng cô ấy nữa, nói: “Vậy chúng ta đi ra lối cửa sau.”
“Ừm.”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy có tiếng động truyền đến chỗ khán đài.

Cô tò mò nhìn sang, thấy Lâm Chỉ Ngôn đang đánh nhau với chàng trai cao hơn anh ta gần một cái đầu.
Cô gái váy đen ngoại tình với Lâm Chỉ Ngôn hét lên: “Hai người đừng đánh nhau nữa!”
Hạ Tang và Hứa Thiến vội bước tới, ngăn anh chàng cao lớn kia lại: “Đừng đánh nữa! Còn động tay chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Người đàn ông cao lớn dừng lại, đôi mắt một mí hẹp dài hơi nheo lại, ánh lên vẻ tức giận.
Hạ Tang nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, mới phản ứng lại: “Là, là Lý Quyết sao?”
Hứa Thiến nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông nọ.
Có điều, mái tóc vàng đặc trưng ngày nào của cậu ta đã biến mất, thay vào đó là tóc đen ánh xanh rêu, gọn gàng chỉnh tề, hiển nhiên anh tuấn vô cùng.
Hứa Thiến nhìn chằm chằm cậu ta, không nói nên lời.
Lý Quyết nhướng mày nhì Hứa Thiến: “Nhìn cái gì, ông đây đẹp trai quá khiến cậu mù rồi sao?”
Giọng điệu trào phúng của anh khiến Hứa Thiến lập tức tỉnh táo trở lại: “Cậu…”
Từ cậu cất ra một lúc, không nói thêm gì nữa.
Lâm Chỉ Ngôn nhìn Hứa Thiến, cảm thấy có chút áy náy.

Lửa giận từ cú đấm vào má trái vừa rồi liền tan biến, chỉ nói: “Bạn của em… thật quá thô lỗ.”
Lý Quyết đứng trước mặt hai cô gái, quay đầu nhìn Lâm Chỉ Ngôn, cười lạnh chế nhạo: “Tôi có thô lỗ đến đâu, cũng không bao giờ chân đạp hai thuyền.”
Lâm Chỉ Ngôn biết mình sai, cũng không có gì để chối cãi.

Anh ta loạng choạng đi qua Lý Quyết, nói với Hứa Thiến: “Em về trước đi, muộn chút anh sẽ giải thích với em.”
Đôi mắt của Hứa Thiến dâng lên hàng lệ, nghiến chặt răng, bất mãn nói: “Anh muốn giải thích gì với tôi?”
“Chuyện không như em thấy, tóm lại… tối nay anh sẽ nói chuyện với em.”
Cô ấy liếc nhìn Hạ Tang một cái, Hạ Tác dùng ánh mắt kiên định tiếp sức mạnh cho cô ấy.

Hứa Thiến thu hết dũng khí, nói: “Không cần giải thích nữa, vừa rồi tôi thấy rất rõ ràng là anh ở bên cô ta.”
“Anh không ở bên cô ta.” Lâm Chỉ Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Em là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, ai cũng biết điều đó.”
“Vậy còn cô ta?”
Cô gái váy đen xua tay, tỏ vẻ rất vô tội đáp: “Tôi quen biết anh ấy qua phần mềm, cũng không thân thuộc gì đâu.

Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, trước kia có liên lạc qua lại nên nảy sinh cảm xúc mà thôi, không có gì phát sinh cả.

Tôi sẽ không làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong, cô ta chạy bước nhỏ ra khỏi sân bóng Phong Vũ.
Hứa Thiến lùi sau hai bước, nước mắt dâng trào.
Lâm Chỉ Ngôn bất lực, nhưng vẫn ra vẻ ta đây mà nói: “Vốn dĩ anh cho rằng em là kiểu con gái rất cởi mở, nhưng bên nhau đã hơn một năm, em vẫn không cho anh động vào người, anh đương nhiên…”
Hứa Thiến run rẩy ngắt lời anh ta, nói: “Vậy chia tay đi.”
Ngữ khí của Lâm Chỉ Ngôn cũng rất bình tĩnh: “Anh thật lòng thích em, nếu như em vì những chuyện này mà chia tay với anh, thì anh cũng không có gì để nói.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời khỏi khu vực khán đài, để lại một Hứa Thiến vừa bất lực vừa đau khổ, đang ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối.
Hạ Tang nghe được những lời của Lâm Chỉ Ngôn, cảm thấy nó gần giống những lời pua [1] mà cô từng nghe ở lớp giáo dục giới tính.
[2] Lời pua: Ám chỉ lời dụ dỗ của con trai.
“Rõ ràng là bản thân làm sai, còn đổ lỗi cho người khác.” Hạ Tang ngồi xuống, an ủi cô ấy: “Loại người này không xứng để lưu luyến.”

Chứng kiến một màn này, Lý Quyết thật sự không chịu nổi nữa, từ đau lòng chuyển qua tức giận, hỏi: “Đây là bạn trai mà cậu tìm?”
Hứa Thiến nghe ra giọng điệu hung hăng của anh, cũng có chút phát hoả, đứng dậy đáp: “Liên quan gì đến cậu?”
“Lúc mới yêu đương với cậu ta, ngày ngày đều show ân ái trước mặt ông đây.

Tôi còn tưởng cậu nhặt được bảo vật gì, hoá ra chỉ đến thế?”
“Lý Quyết, cậu không phải vào đội tuyển quốc gia rồi à? Sao còn có thời gian rảnh rỗi đến đây quản tôi?”
“Tôi rất bận, ai cmn có thời gian quan tâm đống lộn xộn của cậu?”
“Vậy cậu đi đi!”
Hạ Tang thấy hai người đúng là oan gia, không kịp hỏi han đã bất đồng cãi vã với nhau, bèn nói: “Nếu như Lý Quyết đã về rồi, vậy tối nay chúng ta cùng ăn tối đi.

Lý Quyết, cậu cũng phải kể cho chúng tôi nghe về đội tuyển quốc gia đi.”
Lý Quyết hai tay đút túi, lúng túng liếc nhìn Hứa Thiến.
Hứa Thiến bực bội nói: “Tớ không có khẩu vị ăn chung với cậu ta.”
“Ăn với cả cậu bạn trai nhặt từ thùng rác kia của cậu, thì vừa ngon vừa thơm, còn với tôi thì lại không có khẩu vị?”
“Cậu…”
Hạ Tang kéo tay áo Lý Quyết, thấp giọng nói: “Cậu biết tính cách của Thiến Thiến rồi, sao lúc nào cũng gây sự với cậu ấy vậy?”
“Tôi là…”
Lý Quyết lẩm bẩm, cuối cùng nuốt lại lời định nói.
Là đau lòng.
Trên đường ra ngoài trường học, Lý Quyết nhìn sang Hạ Tang, nói: “Gái ngoan, gọi cả anh Cầm đi.

Đã lâu tôi không gặp anh ấy, cùng nhau ăn tối đi.”
Nghĩ đến ‘trận chiến’ của hai người tối qua, cô dừng lại rồi nói: “Cậu không có điện thoại sao, tự đi mà gọi.”
Lý Quyết thấy bộ dạng khó xử của cô, đoán được hai người đang cãi nhau, cười nói: “Thôi bỏ đi, không gọi nữa, ăn một bữa cơm thanh đạm là được, không tình nguyện ăn thêm cẩu lương của hai người.”
Hứa Thiến nói nhỏ với Hạ Tang: “Cậu ta là cẩu độc thân, đương nhiên không nỡ nhìn người ta yêu đương rồi.”
Hạ Tang cười nói: “Cậu ấy độc thân vì ai?”
“Còn vì ai chứ, vì không tìm được bạn gái chứ sao.”
“Vậy thì cậu đánh giá thấp cậu ấy rồi, Lý Quyết là nam thần học viện thể thao, cậu không biết người ta được yêu thích thế nào đâu, có mỗi cậu là thấy cậu ấy xấu thôi.”
Hứa Thiến không khỏi liếc qua, mái tóc anh ngắn cũn, ngũ quen trên mặt cuối cùng đã lộ ra hoàn toàn, không hề ăn khớp với nửa nét của chữ xấu.
Đặc biệt là đôi mắt một mí giống như ngôi sao Hàn Quốc, nước da trắng nõn, nhìn thì mịn màng, nhưng tính cách thì không hề giống thế.
Anh như cơn gió hoang dã thổi qua cánh đồng cỏ hoang.
Thấy Hứa Thiến nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta hung hăng trừng mắt một cái.
Hứa Thiến lập tức thu hồi tầm mắt, hừ một tiếng.
Lý Quyết gọi điện cho Chu Cầm, nói: “Anh Cầm, tối cùng nhau ăn một bữa nhé.”
“Có em, Hứa Thiến, và vợ anh.”
Lý Quyết nghe anh nói gì đó, liếc nhìn qua Hạ Tang: “Sao lại không phải là vợ anh?”
Hạ Tang nghe vậy, nhịp tim có hơi ngừng lại, cúi đầu ghé qua nghe trộm.
Lý Quyết ngại ngùng đáp vài tiếng rồi cúp máy.
Hạ Tang kiềm chế lòng hiếu kỳ, giả vờ cố tình hỏi: “Anh ấy nói sao?”
Lý Quyết nhún vai: “Anh ấy nói, anh ấy không xứng.”
“……”
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc