TÓC CÔNG CHÚA


Từ Đông Hải về thành phố Nam Khê xong là đã sắp bước sang năm mới.
Hạ Tang và Đàm Cận cùng nhau đi siêu thị mua rất nhiều đồ Tết, bởi vì sẽ có rất nhiều thân thích bên nhà ngoại của Hạ Tang đến chơi.
Lúc dán câu đối Tết, Đàm Cận nghiêm túc căn dặn Hạ Tang: “Mấy ngày này con hãy chuẩn bị thật tốt.

Họ hàng thân thích sẽ đến vào đêm 30.

Con phải thể hiện tài năng của mình, biểu diễn cho bọn họ kỹ năng chơi violin của con.”
“???”
Hạ Tang cực kỳ thắc mắc: “Mẹ bảo con phải làm gì cơ?”
“Biểu diễn tài nghệ đó.”
“Con cũng có phải mấy đứa con nít trong nhà trẻ đâu cơ chứ, biểu diễn tài nghệ cái gì!” Hạ Tang lập tức xù lông.

“Cái này….

Cái này cũng kỳ cục quá đi!!”
“Có gì đâu.” Đàm Cận xé băng keo hai mặt rồi dán vào mặt sau câu đối, bình tĩnh thản nhiên nói: “Họ hàng thân thích đều biết con chơi violin giỏi, đã biểu diễn trong các buổi hòa nhạc luôn rồi, kéo cho người thân nghe một bản thì có làm sao đâu chứ.”
“Con không muốn biểu diễn.” Hạ Tang cau mày nói: “Chuyện này quá kỳ cục, nó khiến con giống như con khỉ trong vườn bách thú vậy.”
“Mẹ dành bao nhiêu tâm huyết bồi dưỡng con như thế, bây giờ Tết nhất, bảo con thể hiện một chút cho họ hàng xem có gì đâu mà kỳ.

Con không thể để cho mẹ mát mày mát mặt được sao?”
“Mẹ đừng có dùng con như một công cụ để khoe mẽ có được không!”
“Dù sao chuyện này cũng đã quyết định xong.

Con luyện tập thật tốt cho mẹ, đêm 30 mẹ sẽ mời con lên biểu diễn.”
Đàm Cận đưa cây búa cho cô, đồng thời không cho cô bất kỳ cơ hội nào để biện hộ và phản đối.
Hạ Tang xoay người chạy tới vườn hoa trong tiểu khu Lộc Cảnh Đài, thở hổn hển bẻ một cành cây thò ra ven đường, ném thật mạnh xuống đất.
Cô móc điện thoại di động ra gửi cho Chu Cầm một biểu tượng cảm xúc mèo con tức giận.
Chu Cầm: [ Ai chọc giận em thế? ]
Hạ Tang: [ Mẹ em! Mẹ bắt em kéo đàn violin biểu diễn tài nghệ của mình trước mặt họ hàng vào lễ mừng năm mới ]
Chu Cầm: [ Ha ha ha ha ha ]
Hạ Tang: [ Không được cười! ]
Chu Cầm thu hồi tin nhắn trước đó.
Chu Cầm: [ Chuyện như này anh đã từng làm rồi.

Không sao đâu, cùng lắm chính là không biết xấu hổ ấy mà ]
Hạ Tang: [ Ồ? Anh cũng đã từng biểu diễn rồi sao? ]
Chu Cầm: [ Ừ, Tết năm ngoái, bố anh uống một chút rượu, khoe khoang rằng anh có thể vào đội tuyển tỉnh, bảo anh biểu diễn chơi bóng rổ trước mặt họ hàng một phen ]
Hạ Tang: [ Sau đó thì sao? Anh làm theo luôn à? ]
Chu Cầm: [ Anh biểu diễn chuyền bóng trước mặt mọi người, kết quả bóng đập vào mâm cơm tất niên, anh bị phạt đứng ngoài cửa một lúc lâu ]
Hạ Tang ngồi xổm xuống, một mình ngốc nghếch cười không mình, tâm trạng tệ hại lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.
Hạ Tang: [ Anh thật là đáng yêu quá đi! ]

Chu Cầm: [ Mỉm cười ]
…….
Dù gì đi chăng nữa Hạ Tang cũng không muốn biểu diễn trước mặt họ hàng, tính cách của cô không hướng ngoại đến thế.

Vì chuyện này mà cô đã cự cãi với Đàm Cận mãi cho đến đêm giao thừa.
Cô đã hạ quyết định, tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục mà biểu diễn, thậm chí còn lên kế hoạch dấu cây đàn violin đi, hoặc là làm hỏng một sợi dây đàn.
Chiều 30 Tết, Hạ Tang trở về nhà sau lần mua sắm lớn cuối cùng trong siêu thị, nhìn thấy chiếc xe ô tô màu đen của Hạ Thả An đỗ dưới lầu.
“Bố đến sao?”
Hạ Tang bước ra khỏi thang máy, trông thấy cửa lớn mở toang, cô không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cãi vã và ồn ào truyền đến từ trong nhà.
Hạ Tang xách túi đồ Tết nặng trĩu, đứng ở cạnh cửa, từ đầu đến cuối vẫn không có đủ can đảm để bước vào.
Bọn họ đã ly hôn rồi mà còn cãi vã ầm ĩ.
Nếu đã đối địch không đội trời chung như vậy thì năm đó kết hôn làm gì cơ chứ.
Hạ Tang khẽ thở dài, chán nản dựa vào cửa.
Trong những tiếng cãi vã truyền tới, cô nghe sơ qua được rằng, nguyên do chính khiến bố mẹ tranh chấp chắc hẳn là việc cô sẽ ở lại nhà ai trong đêm 30 ---
“Chúng ta ly hôn đã gần ba năm rồi, Tang Tang luôn ở bên cạnh bà, bình thường cũng ở đây với bà, Tết năm nay tôi muốn đưa con bé đến nhà tôi cũng không được sao?”
“Ông nói mà không thấy ngượng miệng à? Bình thường ông có từng quan tâm chăm sóc nó hay chưa, có dẫn nó đi ra ngoài chơi bao giờ? Vậy nên tất cả đều là lỗi của tôi phỏng?”
“Tôi không thể dẫn con bé ra ngoài chơi chẳng phải là vì bà cứ khăng khăng bắt con bé học hết cái này đến cái khác sao.

Không phải học thì cũng là luyện đàn.

Làm sao mà con bé có thời gian đi chơi với tôi chứ!” Hạ Thả An tức giận nói: “Bà quả thật muốn đào tạo con bé thành một cái máy học rồi!”
Đàm Cận cười khẩy: “Ông muốn nói thế nào kệ ông.

Đợi sau này khi con bé lớn lên xuất sắc hơn hẳn mọi người, tự nhiên nó sẽ biết nên cảm ơn ai mà thôi.

Là ông, người bố chỉ biết mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình mà bỏ rơi con bé hay là tôi, người mẹ bỏ tâm bỏ sức chăm lo cho con bé đây.”
“Dù thế nào đi chăng nữa Hạ Tang cũng là con gái của tôi.

Bà không thể tước đoạt cơ hội ở chung của tôi và con bé được.”
“Bình thường tôi có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, Tiểu Tang phải ở đây với tôi.

Các chị em dâu và nhà mẹ tôi đều về, bọn họ đang chờ được gặp Tang Tang.”
“Bà xem con gái mình là gì hả? Con gái là vốn liếng để bà khoe mẽ với nhà mẹ của bà sao? Nhìn xem bà đã nuôi dạy được một đứa bé ngoan như thế nào, nhìn xem bà thành công ra sao hả?”
Dường như Hạ Thả An đã đâm trúng chỗ đau của Đàm Cận, giọng điệu của bà trở nên kích động: “Hạ Thả An, ông có tư cách gì mà nói tôi như thế? Mọi nỗi bất hạnh trong hôn nhân của tôi đều là do một tay ông gây ra!”
“Cuộc hôn nhân của bà bất hạnh, chẳng lẽ tôi không như thế sao? Rốt cuộc đó là do một tay ai gây nên, tự bà suy nghĩ cho thật kỹ đi!!”
“Đã ly hôn rồi, tôi không muốn nói với ông những chuyện này nữa.”
Đàm Cận tinh ý liếc thấy Hạ Tang chuẩn bị chuồn êm về phòng, bà gọi cô lại: “Tiểu Tang, con cũng nghe thấy rồi đó, đêm giao thừa bố con muốn con về nhà ông ta, cùng nhau đón năm mới với con hồ ly tinh kia.

Con nghĩ thế nào?”
“Bà đang nói lung tung vớ vẩn cái gì trước mặt con cái vậy! Thân là chủ nhiệm giáo dục mà mở miệng ra là hồ ly tinh, thật là chẳng ra thể thống gì!”
“Ông làm ra được chuyện như vậy mà còn không biết xấu hổ nói chuyện thể thống trước mặt tôi.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không hề ngoại tình, cô ấy là người sau này tôi quen.”

“Trong đầu ông nghĩ gì ai mà chẳng biết.

Khi tôi còn ở với ông, ông chẳng qua chỉ là một thanh niên một nghèo hai trắng.

À, bây giờ có tiền rồi, phải đi tìm mấy đứa trẻ trung.” Đàm Cận nói với Hạ Tang: “Tiểu Tang, con nhớ kỹ cho mẹ, sau này yêu đương tuyệt đối không thể đi tìm cái loại tham ăn nhác làm chỉ dựa vào cái mặt mà bám váy phụ nữ như thế này.

Trèo cao thế nào cũng tốt hơn kết hôn với cái loại ấy!”
“Bà truyền bá cho con gái mình cái tư tưởng gì vậy chứ! (Tâm lý) của bà thật sự đã vặn vẹo lắm rồi, làm sao tôi dám để con bé ở bên cạnh bà nữa chứ.” Hạ Thả An chỉ vào Đàm Cận: “Bà hãy đợi đấy, qua hết năm tôi phải đi tìm luật sự, giành lại quyền nuôi dưỡng con gái.”
“Ông dám! Nó là của tôi! Tôi sẽ không để cho ông cướp nó đi!”
Hạ Tang nghe bọn họ tranh chấp như thế, vậy mà lại bắt đầu cảm thấy trái tim được an ủi ----
Bố mẹ đều tranh giành cô, dù sao cũng tốt hơn việc bố mẹ không cần cô….

rất nhiều.
Gia đình hạnh phúc mà trước đây cô hằng khao khát giờ đã biến thành bong bóng mộng ảo, thế nên trong lòng cô chỉ có một mong mỏi nhỏ bé như vậy mà thôi, rằng chỉ cần vẫn còn người muốn cô thì cô vẫn còn có cảm giác an toàn.
“Tôi lười tranh cãi với bà, để Tiểu Tang tự quyết định đi.” Hạ Thả An chuyển hướng về phía Hạ Tang: “Tiểu Tang, Tết năm nay con muốn tiếp tục ở đây với mẹ hay qua đón năm mới với bố?”
Hạ Tang liếc nhìn Đàm Cận, hỏi: “Mẹ, con không biểu diễn violin cho họ hàng có được không?”
Đàm Cận biến sắc: “Đây là hai chuyện khác nhau!”
Hạ Tang biết, thật ra vừa rồi Hạ Thả An nói không hề sai.

Đàm Cận chính là muốn dùng cô để chứng minh, chứng minh tuy bà thất bại trong hôn nhân nhưng vẫn thành công trong việc giáo dục, nuôi dưỡng ra được đứa con gái ưu tú như thế.
Nhưng Hạ Tang không hề cảm thấy mình là một “sản phẩm mẫu” mà bà đã giáo dục thành công, ngược lại, cuộc sống của cô không mấy vui vẻ.
Cô không muốn biến bản thân mình thành một “sản phẩm mẫu” nữa.
“Mẹ, nếu mẹ khăng khăng bắt con phải biểu diễn trước mặt họ hàng, vậy thì con sẽ đến nhà bố.”
“Con….”
Đàm Cận tức giận đến nỗi cơ mặt đều run rẩy: “Bảo con kéo violin một lúc thôi, chẳng lẽ việc đó giết con à? Cút đi, cút ra ngoài với bố con! Mẹ không muốn nhìn thấy con nữa!”
Đàm Cận ra lệnh đuổi khách, tất nhiên Hạ Thả An rất vui mừng.

Ông bảo Hạ Tang vài phòng thu xếp một ít đồ dùng vệ sinh và quần áo, sau đó đeo cặp sách của cô, dẫn cô xuống lầu, ngồi lên xe.
Hạ Tang hạ cửa kính xe xuống, nhìn về hướng nhà mình.

Cô trông thấy Đàm Cận đang nhìn cô từ ban công.
Tình cảm của cô với mẹ….

thật ra rất phức tạp.
Một mặt, cô thông cảm cho sự thất bại trong hôn nhân của bà, thông cảm cho nỗi cô đơn vắng vẻ của một người phụ nữ; nhưng mặt khác, cô thật sự không chịu nổi những yêu cầu hà khắc và biến thái của Đàm Cận đối với mình.
Như thể bà đã biến tất cả những thất bại trong cuộc hôn nhân của mình thành khao khát tột độ muốn thành công giáo dục cô.
Hạ Tang sắp không hít thở nổi.
Hạ Thả An lái xe, nhanh chóng ra khỏi vành đai số ba, đi về phía nam, đến khu sinh thái hồ Nam Khê.
Hạ Tang biết, nơi đây là khu biệt thự giành cho những người giàu có ở thành phố Nam Khê.


Ở đây có một hồ sinh thái rất lớn, biệt thự của những người giàu đều ở ven hồ.
Trước đây cô, Đoạn Thời Âm và các bạn đã đến đây dã ngoại, trông thấy biệt thự nào ở đây cũng có du thuyền, cuối tuần sẽ lái du thuyền dạo chơi trên hồ, khỏi nói ngầu thế nào.
Hạ Tang thấy chiếc xe lái vào con đường bên trong khu hồ thì ngạc nhiên hỏi: “Bố! Nhà mới của bố ở trong khu sinh thái hồ à?”
“Ừ.” Hạ Thả An đi chậm lại, hạ cửa xe xuống để Hạ Tang thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ: “Con có thích nơi này không?”
“Lúc trước con và bạn từng đến đây đi dã ngoại, còn bị bảo vệ của nơi này đuổi đi.

Chẳng qua là con thấy… người nào phải giàu có lắm mới có thể ở đây.”
Hạ Thả An nở nụ cười: “Tang Tang, con cũng là phú nhị đại [1] đấy.”
[1] Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai.
“Con không phải.

Sau này con của bố với dì Tôn mới là phú nhị đại.”
Cô chỉ là một đứa trẻ với gia đình tan vỡ và cuộc sống bất hạnh mà thôi.
Hạ Thả An dịu dàng nói: “Tang Tang, bố và dì Tôn có lẽ sẽ không sinh con nữa, vậy nên con không cần phải sợ, bố chỉ có một mình con thôi.”
“Tại sao ạ?”
“Lúc trước con đã từng gặp dì Tôn rồi, cũng biết tính cách của cô ấy.

Cô ấy là một người vô cùng tự do, cũng vì điểm này mà bố mới thích cô ấy.”
Hạ Tang nhớ lại lần gặp gỡ với Tôn Thấm Nhiên, có chút ngại ngùng: “Cô ấy có nói lung tung gì với bố không vậy?”
“Chuyện hôm đó bố đã nghe các trợ lý trong công ty nói lại rồi.

Cô ấy có lỗi, con cũng có phần sai, đợi lát nữa gặp, hai người đừng gây gổ nữa, biết không?”
Hạ Tang hậm hực đồng ý.
Tuy cô không thích Tôn Thấm Nhiên nhưng cô lại càng không thích cãi vã hơn.

Mấy năm nay cô đã nghe đủ bố mẹ cãi nhau rồi.
“Con sẽ không tranh cãi với cô ấy, chỉ cần cô ấy đừng có gây sự với con.”
Hạ Thả An nhìn cô qua gương chiếu hậu với ánh mắt yêu chiều: “Cái tính khí nóng nảy này của con là học từ đâu vậy.

Hồi trước đâu có như vậy đâu.”
“Hừ.”
Hạ Tang cũng nhận thấy gần đây tính tình của mình càng lúc càng khó chịu nóng nảy, không yên lặng nhẫn nại như trước đây.
Có lẽ….

có thể là….

Bởi vì có ai đó xuất hiện, cho cô cảm giác cực kỳ an toàn.
“Được rồi, lát nữa sẽ có vài vị khách khác đến nhà, vậy nên con hãy nền nã, lễ phép một chút, biết chưa?”
“Là khách nào thế ạ? Người nhà của dì Tôn sao?”
“Không, là đối tác kinh doanh của bố.”
“Đối tác kinh doanh? Nhưng hôm nay là giao thừa mà?”
“Bởi vì ở gần, là hàng xóm của nhau nên sang đón năm mới cùng thôi.”
“À.”
Hạ Tang ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Hạ Thả An lái chiếc xe vào trong gara của căn biệt thự nhỏ.

Cô nhìn quanh đánh giá căn biệt thự ven hồ này, tò mò hỏi: “Bố, nhà bố có du thuyền không?”
“Cái gì mà nhà của bố chứ.” Hạ Thả An sửa đúng lại lời cô: “Đây cũng là nhà của con mà.”

“Vậy….

có du thuyền không bố?”
“Nếu con mua nhà ở đây thì sẽ được nhận một chiếc du thuyền, có điều bình thường không ai chơi cả nên cất vào trong kho.

Nếu con muốn chơi hoặc hẹn bạn bè đến tụ hội thì có thể nói cho bố trước, bố bảo bên nhà đất sắp xếp.”
“Không cần đâu, con chỉ hỏi chút thôi mà, cảm giác rất là ngầu.”
“Con bé ngốc.”
Sau khi xuống xe, Hạ Thả An dẫn Hạ Tang ra khỏi gara.

Cổng vườn của biệt thự mở toang, có thể thấy trong vườn đang tổ chức một buổi tiệc nhỏ.
Ăn uống linh đình, bóng người chớp nhoáng.
Hạ Tang bỗng kéo góc áo Hạ Thả An, dừng lại.
“Sao thế Tang Tang?”
“Bố, con….

Con có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì vậy?”
Tim Hạ Tang bắt đầu đập thình thịch, căng thẳng đến nỗi hai tay đều run rẩy.
Cô muốn kể cho bố nghe chuyện Kỳ Tiêu theo đuổi cô một cách bệnh h.oạn như thế nào.
Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng cô, mặc dù….

Mặc dù bố cô có thể không giàu có bằng nhà họ Kỳ, nhưng chung quy lại ông vẫn là bố của cô.
Trên thế giới này, ngoại trừ bố ra, còn ai có thể bảo vệ cô nữa chứ.
“Bố, con….

Con gặp phải một chút phiền phức.” Cô mở miệng một cách khó khăn.

“Trong lớp con có một nam sinh kia, cậu ta….”
Lời vừa đến miệng, Hạ Tang chợt nhìn thấy chàng trai đang đứng dựa vào hàng rào trong vườn.
Cậu ta bưng ly rượu, chào cô từ phía xa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ----
“Hello, Hạ Tang.”
Hô hấp của Hạ Tang cứng lại, cô mở to mắt nhìn cậu ta, cảm giác như máu toàn thân đã dồn lên não.
Kỳ Tiêu!
Hạ Thả An kéo Hạ Tang đang cực kỳ không muốn lại gần đến trước mặt Kỳ Tiêu, giới thiệu: “Tang Tang, đây là hàng xóm mà bố đã nói với con, con trai của chú Kỳ - Kỳ Tiêu.

Nghe nói hai đứa là bạn học, chắc là quen biết chứ hả.”
 
“Không chỉ quen thôi đâu ạ.” Kỳ Tiêu mỉm cười, nói với Hạ Thả An: “Chú Hạ, chúng cháu biết nhau quá rõ rồi, bạn cùng lớp mà.”
“À, vậy đây quả là trùng hợp.”
Hạ Tang siết chặt ống tay áo, khẽ run lên.
Hạ Thả An dường như vô cùng kính cẩn với Kỳ Tiêu, ông quay sang Hạ Tang, nói: “Hạ Tang, chú Kỳ là khách hàng lớn của công ty nhà chúng ta, con chào hỏi khách hộ bố nhé, tán gẫu với Kỳ Tiêu một chút.”
Nói đoạn, ông vỗ vỗ bả vai cô: “Bố đi xem xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa.”
Dứt lời, ông liền rời khỏi hoa viên, chỉ để lại một mình Hạ Tang đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ông một cách bất lực và tuyệt vọng.
Trái tim như chìm vào đáy hồ lạnh như băng.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc