TÓC CÔNG CHÚA


Hạ Tang bước ra khỏi khoảnh khắc cuối cùng của màn đêm trước khi bình minh ló dạng, giống như một tên trộm, lén lút rời khỏi cổng trường Trung học số 13.
Cảm giác lo sợ trong lòng, xem như đã biến mất.
Mặc dù đêm qua không tài nào an giấc, nhưng cô vẫn cảm thấy đầu óc mình minh mẫn, không mệt mỏi chút nào.
Thậm chí còn có một loại tự tin, nhất định sẽ thi thật tốt.
Vẫn còn hai ba tiếng nữa mới tới giờ thi, Hạ Tang đi dạo quanh khu phố ẩm thực tìm chỗ ăn sáng.
Để thích ứng với thời gian lên lớp và nghỉ ngơi của học sinh hai trường, mà ngày nào các ông chủ cũng lao động đến mệt mỏi quá độ.

Mười hai giờ khuya mở hàng ăn đêm, năm giờ sáng đã mở cửa trở lại.
Đúng lúc này, sắc trời vừa hừng sáng, khu phố ẩm thực chìm trong làn sương mù mờ ảo, cửa tiệm điểm tâm bốc khói nghi ngút kèm theo hương thơm của vị bánh bao nhân thịt.
Hai ba nhóm học sinh xếp hàng mua bánh bao và sữa đậu nành, chuẩn bị mang về lớp để vừa đọc sách vừa ăn sáng.
Hai ngày nay, Hạ Tang đều ăn bánh bao, bây giờ phải đổi khẩu vị mới được.
Cô ghé vào một tiệm bún vịt, ngồi xuống chỗ trống trong góc, gọi một tô bún nóng hổi.
Cửa tiệm bún vịt mới khai trương, bàn ghế còn tương đối mới, các góc quán đều được bày trí cây xanh tươi mát, không gian nhỏ nhắn trong lành.
Vừa gọi món không bao lâu, cô đã thấy người vừa huấn luyện xong - Chu Cầm, cũng bước vào và nói với bà chủ: “Một tô bún vịt, không rau mùi, thêm một suất bánh bao.”
Vài tia sáng ban mai xuyên qua những tán lá, chiếu xuống khuôn mặt anh, khiến đồng tử của anh ánh lên màu nâu nhạt, làn da cũng được tô vẽ thành màu lúa mì khoẻ mạnh.
Bước vào cửa tiệm, anh đi thẳng đến chỗ ngồi phía sau Hạ Tang.
Bởi vì ghế trong tiệm bún vịt đều là ghế dài không vách ngăn, khoảng cách giữa bàn và ghế rất hẹp nên Chu Cầm và Hạ Tang gần như dựa lưng vào người nhau.
Thiếu niên mang theo hơi nóng sau khi vận động, khiến trái tim cô hanh khô.
Cô quay đầu, khẽ nói: “Trùng hợp thật, cậu cũng ăn ở tiệm này.”
“Không trùng hợp.” Chu Cầm nghiêng mặt: “Tôi đi theo sau cậu từ nãy.”
“……”
“Vậy sao không ngồi chung bàn?” Hạ Tang bình thản nói: “Cùng nhau ăn sáng đi.”
Chu Cầm nói nhỏ bên tai cô: “Lát nữa sẽ có thêm người.”
Hạ Tang nghĩ đến những lời cô nói vội sáng nay, có thể đoán được rằng, Chu Cầm không muốn gây phiền phức cho cô.
Trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, thấp giọng nói: “Đó không phải lời trong lòng của tôi đâu, tôi xin lỗi cậu, được chưa nào.”
Chu Cầm đáp: “Không cần, những gì cậu nói đều là sự thật.”
Người như anh, quả thực không nên tiếp xúc quá nhiều với cô.

Ngoại trừ phiền phức, anh thể mang lại cho cô bất cứ điều gì.
Chu Cầm là người có tính tự khống chế rất cao, vài năm nay hiếm khi bốc đồng mà làm ra những chuyện ngu xuẩn, dù cho hiện tại anh vẫn chỉ ở độ tuổi sung sức thiếu niên nhất.
Anh không thể mắc sai lầm.

Cô thở dài thất vọng: “Cậu vẫn còn giận.”
Chu Cầm không biết phải làm sao, chỉ có thể vờ nhẹ giọng nói: “Tôi là lưu manh, không kiềm chế được bản thân, nhìn thấy em gái xinh đẹp là sẽ động tâm.

Cậu nghe lời, ngoan ngoãn mà tránh xa tôi là được.”
Mặc dù đây là giọng điệu đùa cợt, nhưng Hạ Tang nghe anh nói thế, tâm tình vô thức nổi sóng.

Cô hỏi: “Tống Thanh Ngữ không đủ xinh đẹp khiến cậu động tâm?”
“Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng tôi không thể nhớ được cô ta trông như thế nào.

Giống như bây giờ, không nhớ nổi dù một chút.”
“Đây là bệnh của cậu, cần được chữa.”
“Cậu có thuốc không?”
Hạ Tang cười nhạo báng, dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào người anh, “Cậu đùa nhạt thật!”
Khoé miệng Chu Cầm cũng hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, người phục vụ bưng tô bún vịt của Hạ Tang lên.

Cô cúi đầu ăn một miếng, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Chu Cầm, ngon lắm đó!”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Chu Cầm ngon thế nào?”
“……”
Mỗi một câu nói của anh, đều câu dẫn trái tim nơi cô.
Hạ Tang đỏ mặt, vội giải thích: “Ý tôi là tô bún này, rất ngon.”
“Ừ.”
“Nước dùng cũng rất vừa.”
Chẳng mấy chốc, tô bún vịt của Chu Cầm cũng bưng lên.

Hạ Tang ngó đầu qua, chăm chú nhìn anh ăn một miếng, ghé vào lỗ tai anh và hỏi: “Có phải rất ngon không!”
Chu Cầm đáp: “Ngon.”
“Cậu mau ăn đi.”
“Vậy cậu có thể đừng thổi vào tai tôi nữa không.”
Hạ Tang bĩu môi, xoay người cúi đầu húp nức dùng.
Chu Cầm tiếp tục dùng bữa sáng.
Trước kia, anh không có yêu cầu nhất định về hương vị của món ăn.


Ngon hay không ngon chẳng quan trọng, có thể ấm bụng là được rồi.
Nhưng giờ phút này, nghe cô gái nhỏ không ngừng cảm thán “Thật ngon” bên tai, anh mới nhận ra hương vị này vô song đến nhường nào.
Ăn uống thì ra là một chuyện quan trọng đến thế.
Chu Cầm cũng bắt đầu thích ăn sáng hơn đôi chút.
Lúc này, người phục vụ mang bánh bao tới.

Chu Cầm bưng suất bánh bao lên, quay đầu đưa cho Hạ Tang chọn.
Hạ Tang gắp ba cái bánh bao, cho vào trong bát, nếm thử: “Woa, cái này cũng rất ngon!”
“Sao ăn gì cậu cũng khen ngon thế?”
“Không biết nữa, có lẽ đã lâu rồi tôi mới được ngồi ăn một bữa bình thường chăng.”
Mặc dù Hạ Tang nói thế, nhưng cô biết rõ vì sao hôm nay mọi thứ đều ngon.
Cô biết, nhưng không thể nói.
Cô cảm nhận được hơi ấm toát ra từ bóng lưng chàng thiếu niên, không nhịn được mà xích qua, giả bộ vô tình dựa vào người anh.
“Cậu đừng ăn nhanh quá, nóng lắm đó.” Cô nói.
“Ừm.”
Cô dựa vào lưng anh, không biết vô tình hay hữu ý, anh thậm chí còn ngửi được hương thơm ngọt ngào toả ra từ ngọn tóc cô.
Anh khẽ cười, tốc độ ăn cũng chậm lại.
Hai người chậm rãi ăn xong bữa sáng, trong tiệm cũng không có nhiều học sinh, thật ra không cần ngồi kiểu lưng tựa lưng, giả vờ như không quen biết.
Tần suất hai người quay đầu trò chuyện, khiến ngay cả người phụ vụ cũng phải mệt mỏi.
“Chu Cầm, tôi đi đây.”
“Bye.”
Hạ Tang xách cặp sách, đứng dậy đi đến quầy thu ngân ở cửa, muốn trả tiền cho cả bữa sáng của Chu Cầm.

Nào ngờ ông chủ lại nói, anh đã trả cho cả hai rồi.
Hạ Tang quay người, thấy Chu Cầm vẫy tay với cô: “Thi tốt nhé.”
“Được.” Cô gật đầu.
Trên đường trở về trường học, trời đã hửng sáng, mặt trời cũng đã xuất hiện, lan toả tia nắng ấm áp tới mọi nơi.
Hạ Tang cảm thấy rất hạnh phúc, thậm chí cảm thấy, mình có thể đứng vị trí thứ nhất trong cuộc thi cuối kỳ lần này!
Cô chợt nghĩ, nếu như Chu Cầm học chung trường với cô, cô có thể vượt qua anh hay không.

Dẫu sao, khi anh trở thành quán quân của kỳ thi Olympic Toán năm đó, đã biến thành cơn ác mộng bao trùm cô suốt bao lâu.
Bất kể có vượt qua được hay không, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức tiến gần vị trí của anh hơn.
Hạ Tang nhận ra, bản thân không chỉ bắt đầu thích đàn violin, mà còn đột nhiên thích học hành.
Bước chân dần tăng tốc, miệng còn ngâm nga một bài hát.

Khi cô bước vào cổng trưởng, tin nhắn của Chu Cầm gửi tới-----
“Mở cặp sách.”
Hạ Tang tò mò mở cặp ra, thấy một chú chuồn chuồn tre cắt gỗ đang nằm bên trong.
Cô lấy chú chuồn chuồn tre ra, thoạt nhìn có thể nhận ra, là cắt gọt theo kiểu thủ công.
Phần cánh rất mỏng hình cánh cung, không biết phải mài bao lần thì thứ gỗ thô ráp mới mịn như thế này.
Hạ Tang kinh ngạc hỏi: “Cậu đút vào cặp khi nào vậy?”
“Ban nãy, lúc cậu đang cắm mặt vào ăn.”
Khoé miệng Hạ Tang nở nụ cười: “Sao lại tặng tôi chuồn chuồn tre?”
“Nó có thể bay, tôi muốn nó mang theo cậu bay xa cùng.”
Làn gió ban mai tươi mát thổi qua mặt cô, đọc những lời này, lòng Hạ Tang dâng lên cảm giác ấm áp, sống mũi cũng có chút chua xót.
Anh có thể hiểu được cô.
Đầu ngón tay run run của Hạ Tang không biết phải trả lời gì, hai từ “cảm ơn” dường như quá đơn giản để diễn tả cảm xúc lộn xộn của cô lúc này.
Chu Cầm lại gửi tới một tin: “Cậu thử đặt nó lên đầu đi, có thể đưa cậu bay lên thật đấy.”
“Thật không vậy?”
“Thật.”
Hạ Tang đặt chuồn chuồn tre lên đầu, đợi chừng mười mấy giây.
Các bạn học đi ngang qua đều nhìn cô như con ngốc, Hạ Tang đột nhiên ý thức được, cô đúng là ngớ ngẩn!
Hạ Tang: “……”
Chu Cầm: “Đừng nói là cậu thật sự đặt nó lên đầu nhé?”
Hạ Tang: “………”
Chu Cầm: “Chuồn chuồn tre thủ công phải xoay tròn mới bay được, cậu có biết chơi không vậy?”
Hạ Tang: “Tôi đương nhiên biết chơi rồi.”
Cô đi đến sân trường trống vắng, giơ chuồn chuồn tre lên, xoa hai tay vào nhau, chuồn chuồn tre thật sự bay theo làn gió.
“Kìa!” Cô hưng phấn reo lên: “Thật sự bay lên được kìa!”
Có điều, sân trường chỉ có duy nhất mình cô, tất cả niềm vui đều thuộc vào bản thân cô.

Cô cầm chú chuồn chuồn tre chơi đùa một lúc, nụ cười trên môi càng ngày càng xán lạn hơn.
Dường như mọi điều không vui, mọi áp lực đều được chuồn chuồn mang đi.

Trái tim cô cũng theo chuồn chuồn tre bay lên bầu trời.
Vài học sinh lớp mười và mười một đi ngang qua, thấp giọng thì thầm-----
“Năm cuối áp lực lớn vậy sao?”

“Giống như phát điên ấy.”
“Sợ quá.”
Hạ Tang không quan tâm họ nghĩ gì, cô đã chơi rất vui vẻ, còn ngâm nga giai điệu của bài hát Nổi gió lên.
Đúng lúc này, chuồn chuồn tre bất ngờ đậu dưới chân một người đàn ông, cậu ta cúi xuống nhặt lên.
Thời khắc Hạ Tang trông thấy Kỳ Tiêu, nụ cười trên môi lập tức đông cứng lại.
Kỳ Tiêu mặc áo khoác trắng phối quần tây đen, trên vai đeo cặp, lưng quay về phía mặt trời, khẽ cười nói với cô: “Tiểu Tang, cậu lấy chuồn chuồn tre ở đâu vậy? Doraemon đưa cho cậu sao?”
Hạ Tang rất muốn giật lấy chuồn chuồn tre rồi quay người rời đi, nhưng cô không dám…
Kỳ thực, cô rất sợ phải đối mặt với người này.
“Là… tôi mua.” Cô giải thích: “Áp lực học hành hơi lớn, nên tôi mua để thư giãn.”
“Mua ở đâu thế, Taobao sao?” Kỳ Tiêu cười dịu dàng: “Tớ cũng mua một cái.”
“Không phải.” Não bộ của Hạ Tang nảy số rất nhanh, nói: “Ở chợ bông sen bên phía Bắc, có thợ thủ công rao bán.

Hôm qua tôi tới mua đồ về làm sổ tay, nhìn thấy nên mua một chiếc, chơi rất thích.”
Lời nói dối chi tiết của cô quá hợp lý, khiến Kỳ Tiêu không nghi ngờ gì nữa, nhún vai nói: “Cậu bao tuổi rồi, còn thích chơi thứ này.”
Hạ Tang ổn định tâm tình, tới gần cậu ta, bình tĩnh hỏi: “Cậu thi phòng nào thế?”
“Tầng 3 phòng 11, còn cậu?”
“Tầng 1 phòng 5.”
“Có hơi xa nhau.”
Hạ Tang bất động thanh sắc đáp: “Ừm, thi tốt nhé.”
“Cậu cũng vậy.

Đợi đến kỳ nghỉ đông, tớ sẽ hẹn thêm vài phòng mật thất nữa, gọi cả đám Từ Minh theo.

Bọn họ đã mong chờ từ lâu, lúc nào cũng hỏi bao giờ đi tiếp.”
Hạ Tang sao dám chơi mật thất với cậu ta, cô hận không thể mau tới kỳ nghỉ đông để tránh xa cậu ta một chút.
Nhưng cô không thể từ chối luôn, bèn nói: “Phải xem lúc đấy có nhiều bài tập không đã.

Phải rồi, tôi đến phòng thi đây, cậu trả tôi cái đó đi.”
Cô nói xong liền tiến tới muốn giật lấy, nhưng Kỳ Tiêu đã nhanh hơn một bước, đưa tay về phía khác rồi nói-----
“Cho tớ mượn chơi một lúc đi, tớ muốn xin vía của học thần.

Buổi tối cùng nhau lên lớp tự học, tớ sẽ trả cho cậu.”
Dứt lời, cậu ta cầm chuồn chuồn tre lên, mỉm cười với Hạ Tang: “Bye bye.”
“……”
Hạ Tang nhìn thân ảnh đang đi xa dần, sắc mặt dần trầm xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc