TÓC CÔNG CHÚA


 
Bởi vì màn biểu diễn trong buổi lễ ngày 4 tháng 5 của Hạ Tang và đội cổ vũ mà sự việc của Kỳ Tiêu một lần nữa trở thành chủ đề nóng.
Lần này, lãnh đạo nhà trường không ngăn nổi nữa, vì Bộ Giáo dục bắt đầu điều tra vụ bắt nạt học đường này.
Hạ Tang biết, chỉ có duy trì độ nóng và làm càng nhiều người biết đến, mới là cách tốt nhất.
Cho dù nhà họ Kỳ có tiền có quyền, nhưng con mắt của quần chúng cũng rất tinh tường, mọi thủ đoạn bẩn thỉu phía sau đều không giấu được bọn họ.
Đối với chuyện này, cư dân mạng cũng bình luận rất kịch liệt----
“Chuyện này ồn ào lâu như vậy rồi vẫn chưa kết thúc, chứng tỏ đằng sau vẫn còn bí mật.”
“Nhà trường muốn bịt miệng, nhưng sao có thể bịt được cơ chứ? Làm ơn, bây giờ là thời đại gì rồi!”
“Nên điều tra tới cùng! Tuyệt đối không được dung túng cho bạo lực học đường!”
“Tôi sợ không chỉ là bạo lực học đường đâu, mọi chuyện có khi còn tệ hơn nhiều.”
“Đây là cuộc đọ sức giữa tư bản và pháp luật, ai thua ai thắng, tôi sẽ chờ phán quyết cuối cùng của Kỳ Tiêu.”
“Tiếp tục theo dõi kết quả chuyện này!”

Lãnh đạo nhà trường bị Bộ Giáo dục phê bình nghiêm khắc một trận, sau đó liền nổi trận lôi đình, trực tiếp giải tán đội cổ vũ.

Có điều, so với đủ loại hình phạt mà Hứa Thiến nghĩ ra trước đó, hình phạt này tương đối nhẹ.
Giải tán đội cổ vũ không phải vấn đề gì to tát, dù sao cũng sắp tới ngày thi Đại học, giải tán thì càng tốt chứ sao.

Mọi người tách nhau ra cắm đầu vào học, nói không chừng còn vào được trường Đại học trọng điểm.
Chỉ là, Hạ Tang vẫn đánh giá thấp sức mạnh của tư bản.
Vài ngày sau, chiều hướng dư luận trên mạng thay đổi một cách vô cùng tinh vi, thậm chí các tài khoản marketing bắt đầu nhắm vào Hạ Tang.
Chuyện giữa cô và Chu Cầm, đương nhiên không thể che giấu được lâu.
Vì mối quan hệ của Hạ Tang và Chu Cầm, việc cô ra mặt cáo buộc hành vi bắt nạt học đường của Kỳ Tiêu trở nên hợp tình hợp lý hơn.
Ngay sau đó, một số tài khoản marketing đã liên kết với nhau để xây dựng thuyết âm mưu, nói Hạ Tang cố tình gài bẫy và hắt nước bẩn lên người Kỳ Tiêu để báo thù cho Chu Cầm.
Thậm chí còn có người nói, Kỳ Tiêu dùng dao găm chém Chu Cầm là do tình huống cấp bách, nói không chừng là Chu Cầm làm hại người khác trước còn Kỳ Tiêu chỉ tự vệ, nhưng là tự vệ quá mức.

Hạ Tang đã kiểm tra các điều luật, biết được bản án của tự vệ quá mức và cố tình gây thương tích không hề giống nhau.
Rất nhanh, chuyện Tống Thanh Ngữ theo đuổi Chu Cầm ngày trước cũng bị đào bới.

Bao gồm cả việc, Hạ Tang vì giúp Chu Cầm mà gài bẫy Tống Thanh Ngữ.
Từng chuyện, từng chuyện phanh phui.
Mọi việc ám chỉ cô và Chu Cầm hoàn toàn không phải nạn nhân, cho nên cư dân mạng chẳng bao lâu cũng thay đổi 180 độ---
“Rõ ràng là cô gái kia có vấn đề!”
“Đúng thế, cái gì mà cắt tóc với bạo lực học đường cơ chứ, đều là lời nói từ một phía, không có chứng cứ xác thực.”
“Tôi nghĩ cô ta và bạn trai cố tình hợp lực để vu cáo hãm hại Kỳ Tiêu.”
“Một người tống đối tượng vào tù, một người huỷ hoại danh tiếng nhà người ta, cmn! Tàn nhẫn thật đấy!”
“Đây là một ván cờ rất lớn!”
“Không thể ngờ mọi chuyện có thể đảo ngược đến mức này.”
“Lúc trước tôi từng mắng chửi Kỳ Tiêu, tôi xin lỗi, thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ thế này…”
“Tôi cũng xin lỗi, về sau sẽ không tuỳ tiện đưa ra kết luận để bị kẻ có tâm cơ lợi dụng nữa.”
“Kết quả điều tra của cảnh sát vẫn chưa được đưa ra, quá sớm để nói thực hư thế nào.”
“Lầu trên là bạn thân cô ta à?”
“Trong này có rất nhiều bạn thân của cô ta đó.”
Dư luận đổi hướng, là điều mà Hạ Tang không thể ngờ tới.
Cô cũng đoán được sự thay đổi chiều hướng dư luận lần này, chắc chắn có sự can thiệp nhà họ Kỳ, không chỉ mua chuộc những tài khoản marketing mà còn mua cả thuỷ quân.
Trong chốc lát, Kỳ Tiêu từ một kẻ sát nhân trở thành nạn nhân vô tội, thậm chí còn thu hút một làn sóng thương cảm từ đám cư dân mạng thiếu não.
Nếu như Kỳ Tiêu ngồi trong tù đọc được những bình luận của cư dân mạng, Hạ Tang thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười của cậu ta lúc này.
Chỉ cảm thấy… sởn tóc gáy.
Buổi trưa ở bãi cỏ của trường, Hứa Thiến chán nản nằm trên bãi cỏ phơi mình dưới nắng, Hạ Tang ngồi bên cạnh đọc sách.
Nắng tháng năm ấm áp, nhưng lòng cô sớm đã nguội lạnh.

“Hứa Thiến, thật sự… không có cách nào để bình minh tới sao?”

Hứa Thiến kéo cô nằm xuống, nheo mắt nhìn ánh mặt trời rồi nói: “Hạ Tang, chúng ta đã cố hết sức rồi.

Bây giờ là tháng 5, sắp tới kỳ thi Đại học rồi.

Tớ tin sau kỳ thi Đại học, bình minh chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Hạ Tang đau lòng, lắc đầu: “Tớ cảm thấy, bình minh sẽ không tới nữa…”
“Thực ra cậu chỉ đang cố gắng giúp Chu Cầm mà thôi, không nhẫn tâm để cậu ấy chịu khổ.” Hứa Thiến ngồi dậy, nói một cách nghiêm túc: “Nhưng cậu ấy đã rời đi rồi, nếu cậu tiếp tục loay hoay trong mớ hỗn loạn này thì người thiệt thòi nhất chính là bản thân cậu.

Cậu nhìn xem trên mạng mắng chửi ác liệt cỡ nào.”
“Tớ không phải vì anh ấy…” Hạ Tang vuốt mái tóc càng ngày càng ngắn của mình: “Tớ đang đi tìm công lý cho chính mình.”
“Bây giờ thì tớ hiểu rồi, có tiền chính là công lý lớn nhất.” Hứa Thiến đưa tay ra, cũng vuốt tóc Hạ Tang: “Chỉ cần tương lai chúng ta kiếm được thật nhiều tiền, tìm được một người chồng cơ cơ bụng, thì không ai có thể bắt nạt chúng ta nữa!”
Nụ cười biến mất bao lâu nay trên khuôn mặt Hạ Tang cuối cùng cũng xuất hiện: “Tìm một người chồng có cơ bụng, mới là điều cậu mong muốn nhất phải không.”
“Này này, cơ bụng tám múi, ai mà không mong muốn cơ chứ.”
“Tám múi sao đủ, đợi cậu lên Đại học rồi, một người bạn trai ít nhất hai mươi múi mới có thể thoả mãn cậu!”
“Hahahaha, vậy tớ đang tìm bạn trai hay tìm con rết nấu rượu vậy!”
Hạ Tang nhìn mây trắng trôi lơ lửng trên trời, thở dài nói: “Không biết sau này… có thể gặp lại người đàn ông tám múi đó không nữa.”
“Chu Cầm có cơ bụng tám múi?”
“Đương nhiên rồi.” Hạ Tang liếc cô ấy: “Anh ấy là sinh viên trường thể thao đó.”
“Cmn…” Hứa Thiến nuốt nước bọt: “Thật ngưỡng mộ quá đi.”
“Thôi thôi.” Hạ Tang cầm cặp sách lên: “Trở về thôi.”
Cả hai quay về thư viện tự học, đúng lúc trông thấy, Giả Trăn Trăn đang cãi nhau với vài nữ sinh khác---
“Đây rõ ràng là chỗ của tôi, các cậu sao có thể tuỳ tiện chiếm chỗ của người khác chứ?”
Cô gái cao ráo với mái tóc dài nói: “Cái gì cơ? Thư viện không cho phép chiếm chỗ này chỗ nọ, là cậu phạm quy trước.”
“Nhưng… Tôi chỉ đi vệ sinh mà thôi, đâu có rời đi hẳn.”

“Cậu nói đi vệ sinh là đi vệ sinh? Đồ béo phì.”
Giả Trăn Trăn đỏ mặt: “Cậu nói ai là đồ béo phì! Cậu ăn nói kiểu gì thế hả?”
Nữ sinh tóc dài khinh thường nhìn Giả Trân Trân, cay nghiệt nói ra từng chữ---
“Đồ-béo-phì! Soi gương đi, béo như vậy mà còn dám lộ diện à? Một mình cậu có thể chiếm chỗ ba người rồi, có tư cách gì mà đến thư viện tự học?”
“Cậu đừng ức hiếp quá đáng!” Giả Trăn Trăn tức giận đến mức bật khóc, trên khuôn mặt tròn trịa lộ ra sự nhục nhã.
“Tôi bắt nạt cậu đó, sao nào, không phải người béo phì thường đều hiền lành lễ độ sao?”
Mấy nữ sinh bên cạnh bật cười.
Nữ sinh tóc dài vừa định ngồi vào chỗ, Hạ Tang đã bước nhanh tới, một tay di chuyển ghế qua một bên.
Nữ sinh tóc dài mất cảnh giác, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Cô ta loạng choạng đứng dậy, hung hăng mắng: “Cậu, cậu điên à!”
Hạ Tang ngồi xổm xuống, nhặt sách của Hạ Tang đặt lên trên mặt bàn, lạnh lùng nhìn nữ sinh tóc dài: “Giả Trân Trân vừa đi vệ sinh, cô đã ném sách của người ta xuống đất rồi chiếm chỗ.

Không có liêm sỉ à?”
“Cậu là ai, quản tôi được chắc!”
“Tôi là bạn cô ấy.”
Giả Trân Trân ngạc nhiên nhìn Hạ Tang, nước mắt rơi xuống đầm đìa.
Không ngờ rằng, Hạ Tang sẽ nhận là… bạn của cô ấy.
Nữ sinh tóc dài phản bác: “Không nghĩ tới đồ béo phì cũng có bạn nha.”
Bởi vì những bình luận của cư dân mạng mà tâm trạng của Hạ Tang vốn không tốt, bây giờ thấy nữ sinh kia xỉa xói người khác là “đồ béo phì” thì càng tức giận hơn.

Cô giật lấy quyển sách trên bàn của nữ sinh tóc dài, ném toàn bộ xuống mặt đất.
“Cậu, cậu làm cái gì thế! Điên à!”
“Xin lỗi bạn tôi đi.”
“Tôi không xin lỗi.

Vốn dĩ là một con heo mập, tôi đâu có đổ oan cậu ta.” Tóc dài ngạo nghễ nó: “Đã béo còn xấu, một mình chiếm hai chỗ, còn dám lên mặt?”
“Cậu cho rằng cậu đẹp lắm sao?” Hạ Tang khinh thường đánh giá từ trên xuống dưới, “Gầy như cái sào, tôi còn tưởng cậu suy dinh dưỡng, không có khả năng hấp thụ.”
“Hừ, tôi có gầy thế nào, cũng tốt hơn đồ béo phì.”
Hạ Tang không muốn đôi co vấn đề ngoại hình với cô ta nữa, cô cầm lấy một cái ghế đưa cho Giả Trăn Trăn, nói: “Giả Trăn Trăn, cậu cầm lấy ghế, qua chỗ bọn tôi ngồi tự học.”

Giả Trăn Trăn vội cầm lấy ghế, đi theo Hạ Tang đến chỗ ngồi bên cửa sổ.
Tóc dài thấy mình đã chiếm được chỗ, nhưng không có ghế để ngồi, cô ta cũng không thể nào đứng tự học, vì thế tức giận mắng lớn: “Đồ béo phì, đồ tóc ngắn như đàn ông! Cá mè một lứa!”
Không lâu sau, dưới sự báo cáo của các bạn học khác, thủ thư đã tới yêu cầu nữ sinh tóc dài rời khỏi thư viện.
Bởi vì cô ta chửi bậy trong thư viện nên ban quản trị đã cho thẻ học sinh cô ta vào danh sách đen, từ nay về sau không được ra vào thư viện nữa.
Giả Trân Trân cắn rứt lương tâm, im lặng cúi đầu ôm sách, không dám nhìn lên Hạ Tang.
Hạ Tang cũng cảm nhận được dáng vẻ không yên của cô ta, thấp giọng nói: “Cậu muốn nói gì?”
“Hạ Tang, cảm ơn cậu đã giúp tôi.”
“Không có gì.”
Dù sao trước kia, hai người đã làm bạn lâu như thế, cô cũng không muốn nhìn thấy Giả Trăn Trăn bị người ta bắt nạt.
Bởi suy cho cùng, cô biết điều cô ta bận tâm nhất là ngoại hình của mình, lúc nào cũng cảm thấy tự ti về điều đó.
Hứa Thiến trợn ngược mắt, xem thường hành vi thánh mẫu của Hạ Tang đối với Giả Trăn Trăn: “Cậu đúng là người tốt hiếm thấy, bị người ta chửi là tóc ngắn như đàn ông mà còn bình thản như thế, cũng không biết là do ai hại.”
Giả Trăn Trăn nhìn mái tóc ngắn gần giống con trai của Hạ Tang, áy náy đến độ nước mắt chảy dài: “Thực xin lỗi…”
“Cậu không cần khóc, tập trung học hành đi.

Sau khi lên Đại học, thì nỗ lực giảm cân.”
Giả Trăn Trăn gật mạnh đầu, lau hai hàng nước mắt.
Mười giờ tối, Hạ Tang và Hứa Thiến rời khỏi thư viện, Giả Trăn Trăn vội vàng xách cặp đuổi theo.
“Hạ Tang! Tớ… tớ có thứ này muốn đưa cho cậu!”
Hạ Tang quay đầu nhìn cô ta: “Thứ gì?”
Giả Trăn Trăn đỏ mặt, tay nắm chặt điện thoại, dáng vẻ rất bối rối: “Một thứ có thể giúp được cậu!”
“Cậu định đưa cho cậu ấy cái gì?” Hứa Thiến mất kiên nhẫn hỏi: “Mau lên, lề mề cái gì!”
“Tớ…”
Giả Trăn Trăn run rẩy, né tránh ánh mắt, vừa sợ hãi vừa hoang mang, cuối cùng cất điện thoại vào cặp sách: “Bỏ đi, không có gì cả! Chỉ muốn nói lời cảm ơn cậu thôi…”
Nói xong, cô ta bỏ chạy không thèm quay đầu nhìn lại.
“Dở hơi.” Hứa Thiến khoác tay Hạ Tang: “Mặc kệ cậu ta đi, khó hiểu thật đấy…”
Hạ Tang nhìn bóng lưng đang chạy của Giả Trăn Trăn, khẽ cau mày.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc