TÓC CÔNG CHÚA


Sau khi hôn lễ kết thúc, Hạ Tang và Chu Cầm phải về thành phố Đông Hải luôn.
Đêm cuối cùng, Từ Chính Nghiêm làm một bữa cơm phong phú để tiễn bọn họ.

Trên bàn cơm, Đàm Cận muốn nói lại thôi mấy lần, tựa như có tâm sự nặng nề.

Mà Từ Chính Nghiêm cũng nháy mắt mấy lần với Chu Cầm, hình như có chuyện muốn nói.
Hạ Tang có dự cảm không ổn, lo lắng hỏi thử: “Mẹ, chú Từ, mọi người muốn nói gì vậy?”
Đàm Cận lấy thư mời của học viện âm nhạc hoàng gia nước Anh ra, đưa tới trước mặt Hạ Tang: “Tang Tang, cô Hàn Hi viết thư giới thiệu cho con, các màn biểu diễn và thành tựu, các giải thưởng của cô nhận được sự tán thành của học viện, đồng ý đơn xin du học đào tạo chuyên sâu trong hai năm của con.”
Trước đây Đàm Cận đã nhắc tới chuyện này không chỉ một lần với Hạ Tang, nhưng từ đầu đến cuối, Hạ Tang đều không đồng ý.
Bây giờ, bà nhắc lại chuyện cũ, hiển nhiên là đã làm xong chuẩn bị.
“Mẹ, hiện tại con ở trong nước phát triển thì đã rất tốt rồi, không cần…”
“Con có thể đạt tới trình độ hạng nhất ở trong nước, nhưng còn kém rất nhiều.

Tới học viện âm nhạc hoàng gia, con có thể nhận được sự hướng dẫn và đào tạo chuyên ngành tốt nhất, đồng thời còn sẽ có nhiều cơ hội biểu diễn hơn, tham gia vào ban nhạc nổi tiếng trên thế giới để rèn luyện, mở rộng tầm mắt và kiến thức.”
“Con không đi.” Hạ Tang từ chối thẳng thừng: “Nhưng con không muốn đi!”
Đàm Cận biết không phải cô không muốn đi, mà là luyến tiếc người thiếu niên bên cạnh.

Đàm Cận nhìn Chu Cầm: “Chu Cầm, con nói xem sao.”
Chu Cầm im lặng rất lâu, không trả lời.
Sự im lặng dài đằng đẵng khiến Hạ Tang cảm thấy hơi hơi bất an ở trong lòng.

Cô duỗi tay kéo ống tay áo của Chu Cầm: “A Đằng…”
“Hạ Tang, thế giới rất lớn, em nên đi xem.”
“A Đằng! Sao anh cũng nói như vậy?”
“Bởi vì trước đây, anh đã phải trải qua quá nhiều bất công, con đường phía trước gập ghềnh, lòng người quỷ quyệt.

Sau đó ở bên em, anh đã thề sẽ mãi mãi bảo vệ em, để em đứng sau lưng mình.” Chu Cầm nhìn cô, kiên định nói: “Nhưng em sẽ không cam lòng mãi mãi đứng ở sau lưng anh.”
Những lời này của anh khiến trái tim Hạ Tang run rẩy thật lâu, tựa như gảy vào sợi dây đàn xúc động trên linh hồn cô.
Đúng vậy, thật ra cô đã nghĩ thông suốt từ lâu.
Việc chiến đấu đến chết với Kỳ Tiêu đã làm cô hiểu ra, chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ người bên cạnh.

Mà cái gọi là “quy tắc ngầm” của đám Tôn Lãng và Mục Dương lại càng khiến Hạ Tang hiểu được… Cô phải mặc thêm áo giáp trở thành dũng sĩ chân chính thì mới có thể bảo vệ được bản thân!
Hạ Tang cầm bức thư mời kia lên, lật xem tỉ mỉ, một lúc lâu sau, rốt cuộc đã hạ quyết tâm: “Con đi là được.”
Chỉ hai năm mà thôi.
Đường đời còn dài, lúc này mới đến đâu chứ.
……
Đầu tháng tư, hoa anh đào nở mở màn cho mùa chia ly.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, Hạ Tang vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp, cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân lên xuống tầng của Chu Cầm.
Bởi vì tối hôm qua hai người “chơi” đến đêm khuya, thật sự quá mệt nên khi Hạ Tang bị tiếng ồn này đánh thức, cô rất cáu khi tỉnh dậy, tức muốn hộc máu cầm gối lên ném về phía người đàn ông trước mặt: “Chu Cầm, anh lại làm phiền em ngủ thử xem!”
Chu Cầm lập tức thả nhẹ động tác, cởi giày, đi chân trần trên mặt đất, nhẹ nhàng thu dọn hành lý giúp cô.
Nửa tiếng sau, Hạ Tang lơ mơ ngồi dậy, cầm đồng hồ báo thức lên với vẻ vẫn còn buồn ngủ, nhìn thoáng qua: “Mới 6 giờ mà anh đã gấp gáp muốn tiễn em đi rồi à?”
Chu Cầm sững sờ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái.
Mái tóc của cô gái nhỏ rối tung, tóc xù bay tán loạn, mắt nheo nheo, ngồi một lát với vẻ mặt cực kì buồn ngủ, rồi lại đổ ập xuống giường.
Vô cùng đáng yêu.
Anh thật sự không nhịn được nên sấn lại gần, ghé vào trước mặt cô, nhìn cổ cô rồi cọ cọ.
“Cọ cái gì thế.”
“Em ngoan quá.”
“…”
Hạ Tang ôm cái đầu xù xù của anh, mở mắt ra.
Thiếu niên tựa cằm vào ngực cô, nhìn cô, ánh mắt có chứa vài phần gợi cảm kiểu cợt nhả: “Tỉnh rồi à?”
“À… vẫn chưa.”
“Anh có cách khiến em tỉnh táo đấy.” Anh dùng cằm để chơi xấu bằng cách cọ cọ vào nơi ấy của cô qua một lớp váy ngủ mỏng manh.
Hạ Tang bị anh làm cho tê dại cả người, cô vội vàng ngồi dậy, cười nói: “Được rồi được rồi, em không ngủ nữa.”
Cô chìa tay về phía Chu Cầm, Chu Cầm kéo cô dậy, cô ngồi ở trên giường, nhìn thấy anh đã sắp xếp vali hành lý đâu vào đấy.

Quần áo của cô được gấp vuông vắn, đặt gọn gàng ngay ngắn ở trong vali.
Kem dưỡng da, các loại mỹ phẩm và chăm sóc da dạng kem dạng nước và đồ trang điểm mà cô vẫn dùng hằng ngày được phân loại cho vào túi lưới, trong túi lưới của vali hành lý còn có ô che mưa và ô che nắng, còn có mấy thứ lặt vặt linh tinh cô dùng hằng ngày, đầy đủ mọi thứ.
Hạ Tang ôm lấy Chu Cầm từ phía sau, tựa vào lưng anh, hôn cần cổ nóng rực của anh: “A Đằng, anh đừng khóc nhé, em sẽ về nhanh thôi.”
Chu Cầm cạn lời nói: “Ông đây sẽ không khóc.”
“Mắt anh đỏ hoe rồi, còn có tơ máu nữa.”
“Ngủ không ngon, cũng giống như lúc anh thức đêm viết chương trình thôi.”

“Vậy anh đừng lưu luyến em nhé.”
“Không lưu luyến, còn ước gì em đi sớm một chút ấy.

Không có ai bày bừa trong phòng, anh đỡ phải làm một nửa việc nhà.”
Hạ Tang khẽ hừ một tiếng, đẩy anh ra: “Quả nhiên, anh ước gì em không ở nhà, không ai quản anh, không ai gây phiền phức cho anh, để anh được tự do.”
Chu Cầm vừa cười vừa gấp đồ lót giúp cô, cất vào túi lưới chuyên đựng nội y, dặn dò: “Anh không chuẩn bị quá nhiều quần áo cho em, thời tiết bên kia hay thay đổi, sau khi em sang đó thì tự mua sắm quần áo đẹp cho bản thân.

Nếu khó chọn thì mặc thử rồi gửi ảnh cho anh, anh chọn giúp em.”
“Ừ.”
Cô ngồi khoanh chân ở mép giường, ngáp dài, uể oải gật đầu.
Chu Cầm tìm túi đựng thẻ cho cô, bỏ vào cả ba cái thẻ của mình: “Mua nhiều quần áo một chút, đừng tiết kiệm ở khoản này.

Cũng đừng để bản thân thiếu thốn trong chuyện ăn ở, lại càng không được học người ta đi làm thêm, không đủ tiền thì hỏi anh.

Dành toàn bộ thời gian cho việc đúng đắn, anh đợi em học xong sớm về sớm.”
Hạ Tang nghe anh lải nhải dặn dò, vừa ghét anh lải nhải lại vừa có chút thương cảm mơ hồ ở trong lòng.
Cô đè nén sự xót xa trong cổ họng: “Biết rồi, em sẽ cố gắng hết sức.”
“Cũng đừng cố quá, phải sắp xếp thời gian hợp lý.”
“…”
“Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào hả!”
“Ý anh là, em nên quen bạn mới, tha hương nơi đất khách quê người, đừng để mình quá cô đơn, đừng nhớ nhà rồi khóc lóc gọi điện thoại cho anh.”
Như vậy anh sẽ phát điên mất.
Hạ Tang không hiểu ẩn ý của anh, bĩu môi: “Biết rồi, sẽ không làm phiền anh đâu.”
Chu Cầm chẳng thể yên tâm nổi, dặn đi dặn lại không dứt: “Đọc chục nghìn quyển sách, đi nghìn dặm đường, ra ngoài đi du lịch nhiều vào, đi ngắm cảnh đẹp khắp nơi, đi xem tuyết trên dãy An-pơ, đi ngắm sông băng và cực quang ở Bắc Cực… Nhớ gửi ảnh cho anh nhé.”
“Ờ.”
“Bất kể đi đâu, nhất định phải báo bình an cho anh biết.”
“Ờ.”
Tiếng anh lải nhà lải nhải cứ như thể lưỡi dao nhẹ nhàng cắt từng nhát vào tim cô.


Cô gái nhỏ cúi đầu, lại rơi mấy giọt nước mắt.
“Anh yêu ơi, anh lưu luyến anh, ôm một cái đi.”
Cô vừa khóc, lòng Chu Cầm đã rối bời, nhưng anh không muốn khoảng thời gian cuối cùng trước khi chia xa lại đau xót như vậy, vì thế anh đứng lên đẩy cô một cái: “Khóc cái quái gì, mau rời giường thay quần áo rồi xéo đi.”
“Anh phiền muốn chết.” Hạ Tang kìm nén nước mắt, rời giường đuổi đánh anh.
Chu Cầm lấy sợi dây chuyền hình lá cây ra khỏi ngăn tủ, trịnh trọng đeo nó lên cổ cô: “Anh không có ở bên cạnh thì để nó làm bạn với em đi.”
“Em vẫn luôn muốn hỏi anh đấy, vì sao anh lại thích dây chuyền dạng xích như vậy chứ, còn đeo nhiều năm đến thế?”
“Em nhìn xem nó giống cái gì?”
Hạ Tang vuốt ve từng hoa văn nhỏ dài hình lá của sợi dây chuyền: “Giống như một sợi lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng.”
Chu Cầm khoanh tay, dựa nghiêng vào bên cạnh cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào đường nét sắc cạnh trên mặt anh, con ngươi màu nâu như thể phát ra ánh sáng: “Bởi vì vào lúc khốn đốn nhất, buổi tối bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ban đêm tối đen như mực chỉ có một mình anh, nhìn về phía cánh cửa sổ nho nhỏ, anh muốn mọc thêm cánh, bay ra ngoài.”
Bay ra ngoài...
Cuối cùng sau mười mấy năm chiến đấu vật lộn trong lồng giam, anh đã xông ra.
Bây giờ là cuộc chiến của cô.
Hạ Tang nhét sợi dây chuyền lạnh lẽo vào trong cổ áo: “Chu Cầm, em sẽ không để anh phải thất vọng.”
Chu Cầm cười khẽ, vỗ đầu cô: “Cuối cùng tặng em một câu.”
“Xin mời nói!”
“Bốn bể còn tri kỷ.

Góc trời xa mấy cũng coi như gần*.”
“…”
*Hai câu thơ trong bài Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục châu của Vương Bột, ý chỉ tuy cách xa nhưng vẫn còn tri kỷ trong bốn bể thì người ở xa nhưng tinh thần lại ngay bên cạnh.
Hạ Tang lại bị anh chọc cười, đánh nhẹ vào ngực anh một cái: “Phiền muốn chết.”
“Sau nay em có thể yên tĩnh một thời gian, anh không có cơ hội làm phiền em rồi.”
“Ít nhất thì đêm nào cũng có thể ngủ sớm.”
Chu Cầm nghe thấy lời này, đáy mắt đen như mực tựa hồ lại bị gợi lên vài phần ham muốn, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Em nhắc nhở anh, bây giờ… vẫn còn sớm.”
Hạ Tang lập tức nhận ra anh muốn làm cái gì, vội vàng kiếm cớ từ chối: “Em rửa mặt chải đầu trang điểm xong thì không còn sớm nữa!”
Đương nhiên, Chu Cầm cũng không ép cô, vùi mặt vào cổ cô rồi hít sâu, tựa hồ phải nhớ kỹ mùi hương của cô.
Hạ Tang nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của anh, cuối cùng phải thỏa hiệp nói: “Cho anh hai mươi phút! Tốc chiến tốc thắng.”
Người đàn ông nhếch khóe miệng lên: “E rằng cái này không dễ đâu.”

Một giờ chiều, Chu Cầm cầm hành lý, đưa Hạ Tang ra sân bay Đông Hải.
Trong sảnh chờ máy bay, Hạ Tang đổi vé lên máy bay, đứng ở lối vào, vẫy vẫy tay với Chu Cầm: “Anh yêu ơi, em đi đây.”
Chu Cầm giơ tay lên: “Đừng khóc khi đi vào nhé, lát nữa anh gọi video để kiểm tra đấy.”
“Em sẽ không khóc! Anh đừng khóc khi chạy ra mới đúng ấy.”
“Anh là đàn ông, đàn ông sẽ không khóc.”
“Đừng nói sớm quá, cẩn thận vả mặt.”

“Anh sẽ không vả mặt.”
“Hừ, đi đây!”
“Hạ Tang, chờ chút.”
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn thấy Chu Cầm vẫn luôn chắp tay sau lưng, cẩn thận chìa ra, là một con chuồn chuồn được vót bằng tre ——
“Tối qua, sau khi em ngủ, anh đã làm cả đêm không nghỉ, tặng cho em.”
Hạ Tang nhận lấy chuồn chuồn tre, bỗng nhiên nhớ lại năm học lớp 12, anh cũng tặng cô một con chuồn chuồn tre như này, bây giờ vẫn còn ở trên bàn học trong nhà cô.
“Tại sao lại tặng em một con chuồn chuồn tre thế?”
Chu Cầm ngẫm nghĩ một lát, nói: “Năm đó tặng em con kia là hi vọng nó có thể đưa em bay lên.

Mà một con bây giờ, anh hi vọng… nó có thể đưa em quay về một cách bình an.”

Hạ Tang kéo vali hành lý vào cửa soát vé, Chu Cầm dõi theo bóng lưng cô, cô thông qua kiểm tra an ninh, sau đó quay đầu lại mỉm cười xinh đẹp với anh, giơ tay lên, ý bảo anh mau về đi.
Chu Cầm ngẩn người đứng trong sảnh lớn người đến người đi ở sân bay, nghe tiếng loa phát thanh không ngừng truyền ra tin tức đăng ký các chuyến bay.
Thậm chí trong lòng anh còn trào dâng xúc động, tranh thủ lúc máy bay còn chưa mang người con gái của anh đi xa, anh phải dùng mọi cách… để giữ cô lại.
Hạ Tang lại còn sợ anh khóc, khi thật sự đau lòng đến tận cùng thì sao có thể khóc ra được.
Trong lòng chỉ có trống vắng, không có bất kì cảm giác gì khác.
Hạ Tang đi thì đã mang theo nửa linh hồn của anh.
Ăn không biết ngon, ngủ không ngủ được… Điều này đâu phải cứ khóc một trận là có thể xoa dịu được.
Hạ Tang nắm chặt di động, ngồi trên ghế lạnh lẽo chờ ở cửa máy bay, cầm di động thật chặt, đợi rất lâu, cuối cùng đã đợi được cuộc gọi video của Chu Cầm.
Cô lau nước mắt, vừa khóc tu tu vừa nhận video: “Cục cưng này, em sắp phải đăng ký rồi mà anh mới gọi.”
Chu Cầm biết, chắc chắn là cô đang khóc, cho nên anh không dám gọi đi quá sớm, sợ mềm lòng, sợ hối hận về quyết định này.
“Đừng ngủ quá say ở trên máy bay, phải giữ chút tỉnh táo.” Anh ổn định tâm trạng, không yên tâm mà dặn dò: “Tha hương ở đất khách quê người cũng đừng sợ, có bất kì vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Em biết rồi.”
Anh dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để dặn dò cô từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thật ra đã xua tan bi thương trong lòng Hạ Tang, cho cô có cảm giác an toàn hơn.
Cô ra sức gật đầu, nói với anh một cách bảo đảm: “Em có thể xử lí được, anh đừng lo cho em, chúng ta cùng nhau cố gắng, gặp nhau ở đỉnh cao!”
Chu Cầm cười nhạt nói: “Muốn gặp anh ở đỉnh cao, chỉ sợ em phải cố gắng hơn một chút.”
“Chờ xem!”
Chu Cầm đứng ở bãi đỗ xe ngoài trời trống vắng bên ngoài sân bay, tính toán thời gian, nhìn chiếc máy bay Boeing đang đưa người con gái anh yêu dần dần đi xa trên bầu trời xanh thẳm.
“Hạ Tang, hai năm sau, em hãy về xem sao nhé.”
Chu Cầm khi đó sẽ không phải là Chu Cầm của ngày hôm nay.
……
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc