Thầy Dương nhấc chân rời đi, đi được một nửa lại quay trở lại: “Khụ khụ, mấy người trẻ tuổi các em thích tình thú, thầy hiểu mà ~”
Thầy Dương ném cho Thịnh Khanh ánh mắt trêu chọc, sau đó ngâm nga một bài hát, tâm trạng không tệ rời đi.
Chỉ để lại Thịnh Khanh với vẻ mặt sửng sốt, thầy ấy biết cái gì rồi?
001: “…” Hệ thống bảo vệ rác rưởi!
Hiện tại càng không thể nói rõ.
…
Thịnh Khanh ngồi trên ghế, tối hôm qua chỉ trêu chọc Tư Thiên vài câu, không ngờ cái tên không biết cố gắng này còn giúp cô kiếm thêm mấy chục điểm chữa trị.
Lúc ấy 001 cho Thịnh Khanh lựa chọn, cô lựa chọn xóa bỏ kỹ năng nói lời âu yếm khiến mình nổi hết da gà.
“Thịnh Khanh, Thịnh Khanh cậu mau nhìn kìa!” Ngô Giang Hoài không biết đến đây từ lúc nào, lôi kéo Thịnh Khanh nhìn xuống dưới tầng.
“Làm gì…” Lời nói của Thịnh Khanh mắc kẹt trong cổ họng.
Một trong những bức tường đối diện với tầng dưới là bức tường hôm qua cô và Ngô Giang Hoài cùng nhau nhảy ra.
Bề mặt nơi đó được mài giũa bóng loáng, dựng một cái thang lỗi thời bên cạnh, trang thiết bị theo dõi cũng bị hủy đi, để trống toàn bộ nơi đó.
Thịnh Khanh nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Này này này, đây là muốn làm gì vậy? Dẫn xà xuất động sao?”
Ngô Giang Hoài lắc đầu: “Không biết, nhưng vấn đề là không phải hôm qua chúng ta bị bắt sao?”
Người phát hiện ra sự thay đổi này đương nhiên không chỉ có Thịnh Khanh và Ngô Giang hoài, mà còn có những học sinh khác của trung học Giai Anh.
Bọn họ nhìn thấy chiếc thang đột nhiên được dựng lên thì lâm vào trầm tư, bắt đầu suy nghĩ xem có phải chính mình làm gì không tốt, cho nên bị nhà trường ghét bỏ dựng lên chiếc thang này hay không?
Còn có người cảm thấy chiếc thang này chính là bẫy rập, vì vậy, học sinh Giai Anh đoàn kết thống nhất, yêu chuộng hoà bình, dũng cảm, không ngừng cố gắng nhổ bỏ tận gốc tấm kính đen phiền toái khảm trên tường.
Bọn họ nhanh chóng cạy xuống nửa tấm kính gắn trên tường, hơn nữa còn trắng trợn táo bạo ném ngay tại đó.
Buổi tối, loa phát thanh truyền đến giọng nói tức muốn hộc máu của chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhật ——
Thịnh Khanh mềm như bông nằm xuống giường lớn, trở qua trở lại giống như cá mặn.
“Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ! +25 điểm chữa trị, tung hoa ~”
Lúc này, Thịnh Khanh đang nằm trên giường không có gì làm: “???”
“Tôi có làm gì đâu?”
Cho tới bây giờ, ngoại trừ ba phút Thịnh Khanh kiếm điểm chữa trị từ trên người Tư Thiên thì chẳng có thu hoạch gì.
Trước mắt cô vẫn là một kẻ nghèo hèn, cán cân bằng không còn hay nổi điên.
“Cô không làm nhưng lại có người làm giúp cô nha.”
“Hả? Không đúng, tôi hoàn thành nhiệm vụ gì vậy?”
“Đương nhiên là từ chối Trịnh Tu rồi!”
Đột nhiên Thịnh Khanh im lặng, lần đầu tiên nhìn thấy nhiệm vụ này cô còn vô cùng tự tin, nhưng ai ngờ Trịnh Tu lại khó chơi như vậy…
Làm với Tư Thiên thì lại đơn giản một cách khó tả.
“Ai làm thế?”
“Hừm, là Lý Trọng Cảnh và Tư Thiên đó!”
“Gì?!” Thịnh Khanh nghe thấy tên của hai vai ác một lớn một nhỏ thì kinh ngạc, lập tức nảy người đứng lên trên giường.
“Sao bọn họ lại dính dáng đến nhau được?!”
Lúc này Thịnh Khanh cực kỳ sợ hãi.
“Bởi vì mỗi tháng thẻ cô đều chuyển tiền cho một người đàn ông lạ không biết tên, đương nhiên là Tư Thiên không thể ngồi yên rồi, đi tìm Lý Trọng Cảnh, sau đó mới biết là cô đưa tiền giúp đỡ Lý Trọng Cảnh và em trai cậu ta là Lý Trọng Hi, tâm trạng rất tốt nên mỗi tháng còn cho bọn họ thêm một khoản tiền, rồi tìm người dạy hai người họ luyện Tán Đả (*) nữa.”
(*) Tán Đả: một trong 3 trường phái của môn Tán Thủ (Sanshou). Nói một cách ngắn gọn, Sanda là môn Sanshou dân sự, tức là nó được lưu truyền trong dân gian dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.
“Dần dà, Lý Trọng Cảnh sẽ chú ý cô nhiều hơn trước, sau đó bọn họ liền nhập thành một hội.”
“Chỉ vì số tiền kia của Tư Thiên mà mà mà mà bán đứng tôi, tiếp tay cho giặc, cấu kết với nhau làm việc xấu, trợ Trụ vi ngược (*)?!”
(*) Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo, cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Dưới cơn thịnh nộ, lời nói của Thịnh Khanh dần trở nên lộn xộn.
Trong cơn giận dữ, Thịnh Khanh ỷ vào mình đang ở nhà họ Thịnh, nơi cách rất xa Tư Thiên, tức giận nói: “Anh ấy cho bao nhiêu?”
“Mỗi tháng đại khái khoảng… Năm vạn.”
“Nhiều hơn tôi bao nhiêu?” Thịnh Khanh suýt nữa bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, miệng nói lắp bắp.
“Ặc, nhiều hơn ba vạn năm so với cô.” 001 ngẫm nghĩ, sau đó cho Thịnh Khanh một con số.
Thịnh Khanh: “…”
Trái tim Thịnh Khanh lạnh đi phân nửa, lửa giận cũng bị sức mạnh của tư bản làm cho tắt ngúm.
“Thế mà tôi còn cảm thấy hai anh em nhà đó đáng thương, kết quả phí sinh hoạt mỗi tháng của bọn họ còn nhiều hơn tôi.” Thịnh Khanh suy sụp tinh thần ngồi xuống mép giường, đầu rũ xuống.
“Không giống nhau, tiền tài chỉ là thủ đoạn Tư Thiên thu mua nhân tài mà thôi!” 001 cố gắng an ủi Thịnh Khanh.
“Ha hả.” Thịnh Khanh giật giật khóe miệng, hiển nhiên là không cảm thấy được an ủi.
001 thấy cô uể oải không phấn chấn thì yếu ớt mở miệng: “… Tôi có ghi hình cảnh bọn họ xử lý tên kia, cô muốn xem không?”
“Muốn!”
Thịnh Khanh nghe vậy thì nét mặt lập tức toả sáng.
001: “… Có lẽ tôi không phải người thật, nhưng cô đúng là chó thật.”
“Mau cho tôi xem, mau lên!” Thịnh Khanh không quan tâm nhiều như vậy, hứng thú hừng hực thúc giục 001.
001 đành phải bất lực cho cô xem.
Hình ảnh đầu tiên là Lý Trọng Cảnh tìm thấy Trịnh Tu bên ngoài trường học, sau đó cảnh cáo cậu ta một phen.
Hiếm khi Thịnh Khanh nhìn thấy biểu cảm rạn nứt giống Thiên Vương lão tử trên khuôn mặt Lý Trọng Cảnh.
Có lẽ là do Trịnh Tu thật sự quá sến súa, cho nên Lý Trọng Cảnh chống đỡ chưa được mười phút đã bỏ chạy trối chết.
Thịnh Khanh tiếc nuối lắc đầu.
Người lên sân khấu tiếp theo chính là Tư Thiên, có lẽ do hào quang vai ác trên người anh đã trấn trụ Trịnh Tu, cho nên trước mắt Tư Thiên, cậu ta chỉ là một con gà con mặc người xâu xé, đánh không lại mắng cũng chẳng xong, thật thoải mải biết bao.
Nhân thiết của Trịnh Tu đã bị Tư Thiên áp chế hoàn mỹ.
Thật ra Tư Thiên không tự mình ra tay dạy dỗ Trịnh Tu mà gọi một đám côn đồ đến.
Hình ảnh kia thảm không nỡ nhìn, 001 phải tự động mã hóa.
Còn mỹ miều nói rằng Hệ thống Bảo vệ Thanh thiếu niên kiên trì công bố, bây giờ Thịnh Khanh chỉ là một thiếu nữ chưa đầy mười tám tuổi, mặc kệ cô có nói gì cũng không chịu cho cô xem.
Thịnh Khanh đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.
Giết người tru tâm, Tư Thiên không chỉ đánh Trịnh Tu một trận, mà còn đánh hạ luôn cả điểm số và cấp bậc cậu ta cực khổ tích lũy trong trò chơi.
Tên nhóc con, gặp phải Tư Thiên, xem như cho cậu giải phóng sớm một chút.
Trong lòng Thịnh Khanh yên lặng thắp cho Trịnh Tu ba nén hương.
“Cộc cộc.”
Theo tiếng tiếng gõ cửa, màn hình phát sóng mà 001 chiếu cho Thịnh Khanh cũng đột nhiên im bặt.
Thịnh Khanh đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Thịnh Đình An, hiếm khi mới thấy anh ấy ở nhà.
“Tiểu Khanh, gia sư anh mời cho em đã tới rồi, xuống tầng chào hỏi đi.”
“Vâng.”
Thịnh Khanh đi theo Thịnh Đình An xuống tầng.
Đi đến phòng khách, vừa ngước mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Ánh mắt Thịnh Khanh chạm đến gương mặt đẹp trai khác thường kia, đôi mắt không nhịn được run lên.
Cô rùng mình, cực kỳ bất ngờ.
“Tiểu Khanh, ngồi xuống đây.” Thịnh Đình An sắp xếp cho Thịnh Khanh một vị trí ngay bên cạnh Tư Thiên.
Nhận thấy Thịnh Khanh bất an, Thịnh Đình An liền kéo cô ngồi xuống đối diện Tư Thiên.
“Chào em, Thịnh Khanh.”
Lúc này, Tư Thiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính, tay đeo đồng hồ, bên cạnh đặt một chiếc cặp sách.
“Chào thầy.” Thịnh Khanh có cảm giác không biết nên làm gì.
Phần này không có trong cốt truyện, xem như là hiệu ứng cánh bướm do Thịnh Khanh thuận miệng đồng ý mà ra.
Nhưng không lý nào lại ảnh hưởng đến cả đại Boss như Tư Thiên trước mặt…
Thịnh Khanh nhìn chằm chằm vào Tư Thiên, như muốn tìm tòi thứ gì đó trong mắt anh.
“Tiểu Khanh.” Thịnh Đình An ở bên cạnh gọi một tiếng.
Lúc này Thịnh Khanh mới hoàn hồn.
Thịnh Đình An thấy cô mơ màng thì giải vây nói: “Anh đã nói chuyện với thầy Tiền rồi, em mau dẫn thầy lên tầng học đi.”
“À ừm, vâng.” Thịnh Khanh ngoan ngoãn đồng ý.
Thịnh Khanh dẫn Tư Thiên vào phòng, đóng cửa lại, Tư Thiên ngồi xuống bàn học nhỏ của cô.
Thịnh Khanh đi đến trước bàn, kéo ghế ra, tay phải chống mặt, nghiêng đầu nhìn về phía anh.
“Sao anh lại đến nhà em làm gia sư?”
“Để người khác làm anh không yên tâm.” Tư Thiên bình tĩnh lấy ra một vài cuốn sách trong cặp, lần lượt đặt chúng lên bàn của Thịnh Khanh.
“Nhưng mà anh đã lâu không đụng đến kiến thức cấp ba rồi.” Thịnh Khanh bất mãn nhíu mày, mời gia sư về là để học hành tử tế, chứ không phải để tán tỉnh yêu đương với Tư Thiên.
“Em cho rằng anh thông qua nhiều lần sàng lọc tuyển chọn của quản gia nhà em bằng cách nào?” Tư Thiên cầm bút nhẹ nhàng gõ lên đầu Thịnh Khanh một cái.
Thịnh Khanh rụt đầu: “Cũng đúng.”
Dù sao Tư Thiên cũng là vai ác lớn, tốt xấu gì cũng có tên tuổi, hẳn là phải có chút tài năng này mới đúng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu nói từ chương một.”
Tư Thiên cầm bút, sách giáo khoa đặt trên bàn, dùng giọng nói trong trẻo giảng bài cho Thịnh Khanh.
Bàn tay cầm bút như bạch ngọc không tì vết, các khớp xương rõ ràng, dưới da có những đường gân xanh nhạt như ẩn như hiện, dưới ánh đèn càng trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Ngón tay của Tư Thiên không có vết chai, Thịnh Khanh chú ý tới điểm này, nhìn xuống tay mình.
Không chỉ nhìn mà còn nhéo nhéo.
Ôi, không thể so sánh được.
Ngoài miệng Thịnh Khanh không nói, nhưng trong lòng chua chát.
“Chuyên tâm nghe giảng đi, đừng làm anh mất mặt.” Tư Thiên nhìn xuống mặt bàn, làm Thịnh Khanh hoàn hồn.
“Ặc.”
Bài giảng của Tư Thiên không hề nhàm chán, ngược lại còn rất hấp dẫn, quả thực khiến Thịnh Khanh nghe xong như muốn thoát thai hoán cốt (*).
(*) Thoát thai hoán cốt: Vốn là một thuật ngữ Đạo Giáo. Họ tin rằng nếu uống kim đan (thần đan) sẽ đổi thai phàm thành thai thánh, đổi xương phàm thành xương tiên, nên mới gọi là “thoát thai, hoán cốt”.
“Phù ——” Thịnh Khanh thở ra một hơi.
Lúc này trong đầu cô đã hình thành một khung kiến thức hoàn hảo, nội dung bài giảng ngày hôm nay đều được cô khắc ghi chặt chẽ trong trí nhớ.
“Em đói không?” Tư Thiên thu dọn đồ đạc, giương mắt nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi.
“Hơi hơi.” Thịnh Khanh sờ bụng, thật ra cô đã sớm có chút đói bụng, chỉ là ngại không dám nói ra thôi.
“Anh dẫn em đi ăn cơm.” Một tay Tư Thiên xách cặp sách lên.
“Được!”
Thịnh Khanh nắm rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thịnh Đình An, bình thường lúc này Thịnh Đình An vẫn đang ở công ty tăng ca, cũng không biết anh ấy có bận lắm không.
Bận công việc hay bận tán gái?
Thịnh Khanh không biết.
Tư Thiên vừa lên xe đã ném cặp sách xuống ghế sau, còn thuận tiện giúp Thịnh Khanh cài dây an toàn.
Thịnh Khanh cầm di động, click mở một ứng dụng, nửa ngày vẫn không load nổi, cô vỗ đầu nói: “Em quên mất, tháng này em dùng hết dữ liệu rồi.”
“Không sao, anh có.” Tư Thiên lái xe.
“Rì rì ——” Di động của Tư Thiên rung lên hai lần.
Tư Thiên cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước: “Anh có vài thứ phải lấy, ở ngay bên cạnh phố ăn uống thôi, lát nữa em ở trên xe chờ anh một chút.”
“Được.”