TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

Thịnh Khanh vừa đi vừa sờ soạng phân biệt mặt nạ.

Đi một vòng lớn vẫn chưa thấy chiếc mặt nạ màu bạc nào.

Thịnh Khanh cầm di động, đi vào trong góc định nhắn tin cho Ngô Giang Hoài.

Nhưng do tắt điện nên trực tiếp tắt hết công tắc, không kết nối được mạng.

Thịnh Khanh tắt di động, đang lo nên đi tìm Ngô Giang Hoài như thế nào thì một bàn tay to lớn duỗi đến trước mặt cô.

Người tới không phải đang đeo mặt nạ màu bạc có cánh sao!

“Hóa ra cậu ở đây, làm tớ tìm mệt muốn chết, đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ.” Thịnh Khanh không khỏi phân trần, bàn tay hưng phấn trực tiếp kéo người đàn ông đi về phía sàn nhảy.

Cô bắt đầu nhìn thấy đống đồ ăn thơm ngào ngạt đang vẫy gọi mình rồi.

Thịnh Khanh chỉ muốn mau chóng kết thúc buổi khiêu vũ, sau đó đi ăn tiệc.

Nhưng không biết vì sao lúc này Ngô Giang Hoài cực kỳ yên tĩnh.

Trong lòng Thịnh Khanh buồn bực, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Tư Thiên được cô gái kéo đi, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực.

Khiêu vũ cùng Ngô Giang Hoài đáng để vui mừng như vậy sao?

Anh không nói lời nào, phối hợp với cô gái nhẹ nhàng khiêu vũ, cố tình để lộ khuyết điểm cho cô nhìn ra.

Nhưng Thịnh Khanh không chỉ không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì, mà còn ngây ngô mỉm cười một cách khó hiểu.

Tư Thiên nhếch môi, ngàn tính vạn tính, ngàn phòng vạn phòng, tính toán Thịnh Đình An rồi đề phòng đủ thứ.

Ngàn tưởng vạn tưởng, không ngờ anh lại bại dưới tay Ngô Giang Hoài.

Bản nhạc kết thúc, Thịnh Khanh còn đang chìm đắm trong niềm vui được lấp đầy bụng.

Nghe thấy tiếng nhạc kết thúc, cô lập tức kéo cổ tay người đàn ông đi xuống sàn nhảy: “Ngô Giang Hoài, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”

Thịnh Khanh hưng phấn kéo Tư Thiên đi, không hề ý thức được người cô đang kéo đi căn bản không phải Ngô Giang Hoài.

“Thịnh Khanh, đủ rồi.” Tư Thiên gỡ tay Thịnh Khanh xuống, tháo mặt nạ ném lên trên bàn.

Cô nghe thấy giọng nói của anh thì sửng sốt, xoay người lại.

“Lâu như vậy vẫn không phát hiện ra là anh sao?” Tư Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

“Sao lại…” Thịnh Khanh có chút kinh ngạc, “Vừa nãy em tìm anh mãi, sao anh lại ở đây?”

“Đừng đánh trống lảng, Thịnh Khanh, em kinh ngạc cái gì, kinh ngạc anh không phải Ngô Giang Hoài sao?”

“Em…” Thịnh Khanh cảm thấy mình quả thực hết đường chối cãi.

“Khoan đã, sao anh lại biết em muốn khiêu vũ với Ngô Giang Hoài, anh nghe lén tụi em nói chuyện hả?” Đôi mắt Thịnh Khanh híp lại, quan sát phản ứng của Tư Thiên.

“Vì sao anh không tới tìm em?”

“Em khiêu vũ cùng người đàn ông khác, anh đến rước nhục vào người ư?” Tư Thiên lạnh lùng cười một tiếng, không phản bác, xem như cam chịu.

“Chỉ nhảy thôi chứ có làm gì đâu, hơn nữa đó chỉ là một buổi khiêu vũ bình thường, đây là sinh nhật của người ta, sinh nhật mới quan trọng.” Thịnh Khanh cố gắng giải thích với Tư Thiên.

“Có làm gì đâu? Em còn muốn làm gì?”

Tư Thiên dầu muối không ăn, thậm chí còn làm trầm trọng thêm: “Hơn nữa, anh chỉ nghe qua đám tang mới quan trọng.”

Thịnh Khanh: “…” Phiền quá.

“Em không muốn tranh cãi với anh, em đói rồi, anh muốn làm gì thì làm.” Thịnh Khanh từ bỏ giãy giụa, quyết định lấp đầy bụng trước rồi nói, sau đó xoay người đi tới bàn ăn lấy bánh kem.

“Thịnh Khanh, nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ đã.” 111 nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người thì lo lắng gãi đầu, thậm chí còn muốn trả lời thay Thịnh Khanh.

“Có hai mươi điểm, tôi không làm đâu.” Thịnh Khanh lạnh nhạt từ chối, chấp nhất với đồ ăn.

“Vậy sao?” 111 lạnh nhạt hỏi lại.

“Đương nhiên.” Thịnh Khanh mải ăn bánh kem, không hề ý thức được nguy hiểm đang cận kề.

“Bốp ——” Thịnh Khanh ném miếng bánh đi.

Cô đi đến trước mặt Tư Thiên, kéo tay anh đi lên ban công tầng hai.

Thịnh Khanh nhận ra cảm giác kiểm soát quen thuộc này, thậm chí còn muốn nằm yên tiếp nhận vận mệnh an bài.

“Tư Thiên.” Thịnh Khanh ấn Tư Thiên lên tường, tay chống lên trên, một Thịnh Khanh nhỏ bé vây một người cao 1,86m như Tư Thiên vào góc tường.

“Em không thích Ngô Giang Hoài…”

Lúc Thịnh Khanh nói những lời này, nội tâm không hề gợn sóng.

Cũng không biết vì sao miệng lại thốt ra những lời chân thành tha thiết như vậy.

“Đối với Thịnh Đình An cũng chỉ là tình cảm anh em đơn thuần.”

Thịnh Khanh nói, đỉnh đầu chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi.

???

Liên quan gì đến Thịnh Đình An?

Đừng gợi ý, Thịnh Đình An một mình mỹ lệ.

“Lý Trọng Cảnh thì càng không thể.”

Thịnh Khanh: “…”

Chuyện này thì liên quan gì đến cả Lý Trọng Cảnh nữa thế?

“Em chỉ thích anh, từ đầu tới cuối chỉ thích anh.”

Thịnh Khanh chết lặng khi nói câu này, cũng không biết Tư Thiên có cảm tưởng gì.

Cô lặng lẽ quan sát anh.

Tư Thiên có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Ồ, ai biết có phải em đang gạt người hay không?”

Thịnh Khanh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh dần phóng đại trước mặt, trên môi còn có cảm giác mềm mại.

Ôi, thói quen…

!!!

Cảm giác rất lạ.

Thịnh Khanh đột nhiên cảm thấy cả người không ổn.

Ồ, duỗi đầu lưỡi.

Cái quái gì vậy? Duỗi! Đầu! Lưỡi!!

Rốt cuộc Thịnh Khanh cũng nổi lên tâm tư phản kháng.

“111, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi làm nhiệm vụ ngay đây.”

Lúc trước chỉ là môi chạm môi với Tư Thiên, lần này thì hay rồi, con mẹ nó tiếp xúc bên trong luôn rồi.

A…

“Xem như cô thức thời.”

“Thực xin lỗi, em sai rồi…” Thịnh Khanh buông bàn tay đang chống lên tường ra, tạm thời lấy lại quyền điều khiển cơ thể.

“Sai chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng sai…”

“… Nói cụ thể.”

“Em không nên ra ngoài cả ngày không về nhà, không trả lời tin nhắn, đăng lên vòng bạn bè làm ngơ tin nhắn của anh.”

“Còn gì nữa không?”

Vẫn còn à?!

Thịnh Khanh vắt hết óc: “Em không nên tùy tiện đồng ý khiêu vũ với Ngô Giang Hoài, không nên không nhận ra người khiêu vũ với em là anh…”

Thịnh Khanh càng nói càng nhỏ.

Một mặt là cô không sai, mặt khác, Thịnh Khanh thật sự không nghĩ ra được hôm nay đã làm ra chuyện gì có lỗi với Tư Thiên.

Nếu không phải 111, cô căn bản sẽ không phải hạ mình nói xin lỗi vì những chuyện không đâu như thế này.

“Nói tiếp đi.”

Xem ra vẫn còn chưa đủ…

Thịnh Khanh chầm chậm nói tiếp: “Em không nên ăn nhiều đồ ăn nhanh như vậy, không nên đăng ảnh đồ ăn lên…”

Vẻ mặt Tư Thiên rất bình tĩnh, điểm chữa trị vẫn chậm chạp chưa về tới tay.

Nói cách khác, Thịnh Khanh vẫn phải nói tiếp.

Cô sai chỗ nào chứ?

Thịnh Khanh im lặng.

“Không nghĩ ra được?” Tư Thiên nhìn chằm chằm vào cô.

“Không nghĩ ra được.”

Nắm giữ vận mệnh của mình ở trong tay tương đối có cảm giác an toàn.

Nhiệm vụ được tuyên bố vào giữa trưa, vậy thời điểm Tư Thiên tức giận là lúc giữa trưa hoặc trước lúc đó sao?

Thịnh Khanh thử nói: “Em không nên ở một mình với người con trai khác?”

“Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%.”

“Cậu còn có cả chức năng này nữa hả?” Thịnh Khanh có chút kinh ngạc, phân tâm hỏi 111.

“Chẳng phải tôi nói là tôi mới được cập nhật sao ~”

“Đừng phân tâm.” Tư Thiên gõ lên đầu Thịnh Khanh một cái.

“Oái ~” Thịnh Khanh ăn đau.

“Em… Em không nên…… Trang điểm lộng lẫy như vậy?”

Đột nhiên cô nhớ ra, trước kia khi ở cùng Tư Thiên chỉ mặc đồng phục hoặc là áo ngủ, ngoài ra còn có quần áo bình thường và hoodie.

Lần này thì hay rồi, không chỉ ở một mình với Ngô Giang Hoài mà còn son phấn lòe loẹt.

Khó trách Tư Thiên lại tức giận.

“Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 80%.”

Trong lòng Thịnh Khanh vui vẻ, không ngừng cố gắng: “Có lẽ, em không nên tặng sô cô la?”

“Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 90%.”

Quả nhiên, buổi sáng anh đã nhìn thấy.

“Em…”

Còn lại Thịnh Khanh không nghĩ nổi nữa.

“Rì rì ——” Di động Thịnh Khanh vẫn luôn cầm trong tay rung lên hai cái.

Thịnh Khanh click mở tin nhắn, là Ngô Giang Hoài gửi đến.

Cậu hỏi cô đang ở đâu, vừa nãy sao lại không tìm thấy cô.

Từng tin nhắn như hạt mưa ập đến, ào ào theo đúng phong cách của Ngô Giang Hoài.

Bên Tư Thiên vẫn còn chưa có cách giải quyết, Thịnh Khanh đành phải kéo cậu vào danh sách đen trước.

Tư Thiên nhìn thấy hành động của cô, tâm trạng lập tức khá hơn một chút.

“Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 92%.”

“Sao càng ngày càng ít thế?” Vừa mới bắt đầu đã là năm mươi, sau đó lại thêm ba mươi, tiếp theo là mười, miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Bây giờ chỉ thêm có hai phần trăm?

Thịnh Khanh khó hiểu.

111 chỉ có thể giải thích: “Chủ yếu phụ thuộc vào cảm nhận trong lòng Tư Thiên đối với hành động của cô, dẫn đến quyết định tiến độ hoàn thành nhiệm vụ và mức độ khen thưởng.”

Nói một cách không chính thức là: “Tư Thiên vui vẻ thì điểm chữa trị tới tay.”

Thịnh Khanh cầm di động, vén gọn đám tóc vương vãi sau tai.

Người làm công khổ quá mà, điểm chữa trị càng ngày càng khó kiếm.

Tư Thiên đứng trong góc tường, nhìn Thịnh Khanh đột nhiên ghé lên tay vịn ban công.

Mặt trái di động theo động tác của cô quay ra trước mặt Tư Thiên.

Bên trên có hai bức ảnh.

Một cái là bức ảnh ba người chụp chung Tư Thiên đã sớm nhìn thấy, bức ảnh còn lại là lần đó anh và Thịnh Khanh chụp chung trên xe…

Đột nhiên anh cảm thấy khô nóng, gió buổi tối không còn khí lạnh, thổi vào người chỉ thấy càng thêm hừng hực.

“Leng keng! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 100%.”

Thịnh Khanh sửng sốt: “Tôi còn chưa làm gì, sao đã hoàn thành rồi?!”

“Leng keng! Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng 55 điểm chữa trị! Hiện tại điểm chữa trị là 55 điểm!”

“Tung hoa ~ tung hoa ~”

111 nói xong, giọng nói của 001 đột ngột vang lên, cực kỳ mâu thuẫn, cũng chứng minh một sự thật ——

001 thật sự rất vô dụng.

Hiện tại lời kịch trên sân khấu đã bị 111 đoạt sạch, phỏng chừng chỉ còn dư lại hai chữ “tung hoa” cho nó nói.

Lần trước cho nó về bảo trì cập nhật cũng chẳng có tác dụng gì, quá lãng phí.

Thịnh Khanh: “Khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ không phải chỉ có hai mươi điểm chữa trị thôi sao? Sao lại có thêm ba mươi lăm điểm nữa thế?”

“Là dựa vào cảm nhận trong nội tâm của Tư Thiên, anh ta mà vui vẻ thì sẽ cho nhiều, huống chi, điểm dâng tới cửa cô lại không cần sao ~”

111 làm sao tưởng tượng nổi, mấy giờ trước người đàn ông này còn nổi giận đùng đùng muốn tìm Thịnh Khanh tính sổ, lúc này vừa nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của hai người là quên hết ngay.

Đến cả chuyện Thịnh Khanh quên mất ngày kỷ niệm một năm của bọn họ cũng không so đo, thậm chí còn vui vẻ cho thêm nhiều điểm chữa trị như vậy.

“Mà khoan, anh ấy vui vẻ như vậy cũng có chút kỳ lạ, chẳng lẽ tôi đứng trên ban công thổi gió một cái là anh ấy lập tức cảm thấy vui vẻ sao?”

111 không đủ tự tin nói: “Có lẽ vậy…” Đương nhiên không phải!!!

“Ồ ~” Thịnh Khanh cái hiểu cái không.

Dù 111 đã giải thích sơ qua, nhưng Thịnh Khanh vẫn không hiểu mình đã làm ra chuyện gì khiến Tư Thiên đại xá thiên hạ.

Lừa dối Tư Thiên xong, cô trốn vào WC, đề phòng anh nhìn ra chuyện gì nữa lại tuyên bố nhiệm vụ, Thịnh Khanh kéo Ngô Giang Hoài ra khỏi danh sách đen.

Vừa kéo ra, tin nhắn đã gửi đến không ngừng.

Đến cả âm thanh nhắc nhở còn không nghe được đầy đủ, di động điên cuồng rung lên.

Đột nhiên Thịnh Khanh có chút hối hận vì sao vừa nãy chỉ đơn thuần kéo Ngô Giang Hoài vào danh sách đen.

Vì sao không xóa cậu luôn cho rồi?

Như vậy về sau sẽ không gặp phải tình cảnh này nữa.

Lần này có thể là Ngô Giang Hoài thật sự nóng nảy, không gõ chữ nữa, trực tiếp gửi một tràng voice chat đến.

Mỗi đoạn voice chat đều là giọng nói siêu dài năm mươi chín giây.

Thịnh Khanh ngây người ba giây, ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng rơi xuống, click mở đoạn voice chat siêu dài mới nhất.

Cô quyết định chỉ nghe một câu cuối cùng.

Gần một phút trôi qua ——

Thịnh Khanh chậm rãi trả lời: Tớ không sao, vừa nãy không tìm thấy cậu, xin lỗi nhé.

Bên kia thật lâu sau mới trả lời: Ờ, hóa ra cậu không có chuyện gì.

Không biết vì sao, khi Thịnh Khanh nhìn thấy dòng tin nhắn bình tĩnh không phù hợp với nhân thiết của Ngô Giang Hoài, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Bên kia lại nhắn đến: Vừa nãy suýt nữa thì tớ phát điên rồi, vậy mà cậu còn kéo tớ vào danh sách đen. Tớ thật sự rất lo lắng cho cậu, nhưng tớ lại không biết sự lo lắng của mình lại biến thành gánh nặng cho cậu.

Lần này Ngô Giang Hoài nói rất ít, ít nhất là ít hơn so với lúc trước, Thịnh Khanh cân nhắc một hồi lâu mới gõ chữ trả lời: Tớ không sao đâu, cậu không cần phải lo cho tớ.

Ngô Giang Hoài lập tức trả lời: Tớ mặc kệ cậu sao được?

Nhìn thấy những lời này, Thịnh Khanh chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ trong tim chảy xuyên qua cơ thể, lúc này, sự ấm áp mà cô chưa từng trải qua đồng loạt nảy nở trong lòng.

Ngô Giang Hoài: Tớ quýnh lên mới nói năng lộn xộn như vậy, biểu đạt không rõ ràng, nhưng tớ thật sự quý trọng người bạn như cậu.

Thịnh Khanh: Tớ cũng rất quý trọng cậu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ.

Ngô Giang Hoài sâu kín trả lời: Đúng vậy, dù sao thì người bạn tốt nhất này vẫn bị cậu kéo vào danh sách đen.

Thịnh Khanh: “…” Có cần phải như vậy không?

Ngô Giang Hoài: Trước kia cậu không bao giờ chặn người khác, nhưng lại thích kéo tớ vào danh sách đen, có một lần tớ nhìn thoáng qua danh sách đen trong điện thoại cậu, trống trơn chẳng có gì, cái đồ đáng ghét này, thỉnh thoảng lại kéo một mình tớ vào trong.

Thịnh Khanh có chút xấu hổ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Ngô Giang Hoài tiếp tục gửi tin nhắn đến: Thời gian không còn sớm nữa, cậu đừng ở đây quá lâu, dù sao thì ở đây không phải ai cũng là người tốt, lỡ như gặp phải mấy người quá chén, đám háo sắc đó mà nhìn thấy một cô gái nhỏ nũng nịu như cậu thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Ngô Giang Hoài: Tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.

“Thịnh Khanh, em không sao chứ?” Tư Thiên đứng ngoài cửa chờ cô.

“Em ổn!” Thịnh Khanh nào dám chậm trễ, gửi cho Ngô Giang Hoài một cái biểu tượng cảm xúc “OK”, sau đó vội vã định ra khỏi cửa.

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nhấn nút xả nước.

Đã diễn phải diễn cho trót, huống chi còn có người đứng chờ ngoài cửa.

“Thời gian không còn sớm, về nhà thôi.” Trong tay Tư Thiên cầm một cái áo khoác, nhìn thấy Thịnh Khanh ra ngoài thì phủ lên người cô.

Thịnh Khanh khoác áo, gật đầu.

“Tí thì quên, em chưa đón 111.” Thịnh Khanh vỗ đầu một cái, quay người nhìn về phía Tư Thiên.

“Đừng lo, anh cho người đi đón nó rồi, mình cứ về trước đi.” 111 đã là một con mèo trưởng thành, hẳn là nên học cách tự mình về nhà.

“Được.”

Lúc ra cửa, Thịnh Khanh còn nhìn thoáng qua khóm hoa đỗ quyên trong vườn bị Ngô Giang Hoài bứt trụi.

Chỉ thấy một nhóm phụ nữ vừa nói vừa cười đi qua bên đó, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Mấy người phụ nữ đứng trước khóm hoa đỗ quyên bị bứt trụi, Thịnh Khanh nhận ra người sắc mặt xanh mét cầm đầu.

Đây không phải là mẹ Ngô Giang Hoài sao.

Trong lòng Thịnh Khanh lặng lẽ thắp cho Ngô Giang Hoài một nén nhang, âm thầm gửi tin nhắn nhắc cậu bảo trọng.

Thịnh Khanh bước ra khỏi cửa, ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô dần cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tư Thiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy cô nhắm mắt lại, dựa đầu lên cửa sổ.

Di động của Thịnh Khanh đặt trên ghế, mặt trái quay lên, bức ảnh ba người chụp chung lọt vào trong mắt anh vô cùng chói mắt.

Tư Thiên chần chờ một giây, sau đó quyết định thừa dịp Thịnh Khanh ngủ say, lấy bức ảnh kia ra.

Suy nghĩ một lát, anh kẹp bức ảnh này vào một quyển sách đặt trên xe.

Khép trang sách lại, Tư Thiên đặt cuốn sách về vị trí cũ, thậm chí còn không dùng bất cứ thứ gì che đi, để nó tùy ý lộ ra dưới ánh đèn, vô cùng dễ thấy.

Các góc của tấm bìa màu xanh trắng hơi nghiêng, mơ hồ có thể nhìn thấy nét bút lung tung rối loạn, ánh đèn chiếu lên hai chữ mượt mà ngay ngắn ——

Toán học.

Tư Thiên cực kỳ tự tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thịnh Khanh sẽ không bao giờ tìm thấy bức ảnh này.

Bởi vì cô không thể nào chủ động đọc một quyển sách giáo khoa Toán học.

Cho dù quyển sách này có trắng trợn đặt trước mặt cô đi chăng nữa.

Cô tuyệt đối không thể nào chủ động lật lớp bìa mỏng kia lên được.

Bình luận

Truyện đang đọc