TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

Lúc này Thịnh Khanh mới nhớ ra tết Thanh Minh sẽ được nghỉ những ba ngày lận.

May mà hôm nay cô tới, nếu không thì theo lời anh nói, thật sự biến thành viếng mộ rồi…

“Em sai rồi.” Thịnh Khanh rầu rĩ nói.

“Sai chỗ nào?” Tư Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, rốt cuộc cũng mềm lòng mà buông tha cho cô.

“Chỗ nào cũng sai.” Thịnh Khanh trả lời.

“Hừ, câu trả lời của em lúc nào cũng không thành thật.” Tư Thiên lạnh lùng cười một tiếng.

Thịnh Khanh nghe vậy thì biết anh lại tức giận, sởn hết gai ốc, hận không thể chọc thủng vài lỗ máu trên người cô.

“Em xin nghỉ học để tới thăm anh đấy, nếu anh không muốn gặp em thì em về học tiếp vậy, dù sao thì em cũng chưa hiểu mấy kiến thức đó.” Thịnh Khanh lạt mềm buộc chặt làm bộ muốn đi.

Tư Thiên nghiến răng, biết rõ Thịnh Khanh đang cố ý nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện mắc mưu.

“Em đừng đi, không phải anh không muốn gặp em.” Tư Thiên có chút khó xử.

Thịnh Khanh thấy chuyển biến tốt thì ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Em tưởng anh chết rồi hả?” Một lát sau, Tư Thiên đột nhiên mở miệng.

“Hả? Là sao?” Thịnh Khanh có chút mờ mịt.

“Những gì em không biết anh đều có thể dạy cho em, em không cần lo lắng, không biết thì cứ hỏi anh.”

“Ồ.”

“Anh là người duy nhất sao?”

“Không thì sao?”

“Ha hả.”

Tư Thiên lại tức giận.

Thịnh Khanh mỉm cười, lúc này Tư Thiên thực sinh động, một chút cũng không giống trong tiểu thuyết.

“Em còn cười nữa à? Được rồi, em mau đi đi, đừng ở đây chọc điên anh nữa.” Tư Thiên xụ mặt lấy gối ra khỏi lưng đặt lên giường, sau đó kéo chăn nằm xuống.

“Sao anh lại giận nữa rồi?” Thịnh Khanh túm lấy chăn Tư Thiên.

“Em tự hỏi chính mình xem vì sao lại làm anh tức giận trước đã, anh nói cho em biết, anh sẽ không để yên chuyện ngày hôm đó ở tiệm cơm đâu.” Tư Thiên nói xong thì nhắm hai mắt lại.

Thịnh Khanh không nói gì, ngồi bên cạnh anh trong chốc lát.

Chờ Tư Thiên tỉnh lại lần nữa thì bên cạnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng Thịnh Khanh nữa rồi.

Anh nhìn thoáng qua cái ghế tối hôm qua cô ngồi, nhìn chằm chằm rất lâu vẫn không có phản ứng.

Mấy ngày kế tiếp, Thịnh Khanh vô cùng bận rộn, thật sự không có cách nào đi thăm Tư Thiên, vì sợ anh tức giận, cô đành phải hẹn anh cuối tuần gặp ở Nguyệt Lượng Loan.

Cuối tuần vừa hay Tư Thiên cũng xuất viện, lúc trở lại Nguyệt Lượng Loan thì Thịnh Khanh vẫn chưa tới, đầu đột nhiên cảm thấy choáng váng, anh đỡ tường đi vào phòng ngủ, định nghỉ ngơi chốc lát.

Thịnh Khanh ngựa quen đường cũ đi đến Nguyệt Lượng Loan.

Ngày hôm qua cô đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định áp dụng ba đề xuất có vẻ khả thi nhất.

Điều thứ nhất chính là nấu một bữa cơm cho Tư Thiên.

Trước nay Thịnh Khanh chưa từng xuống bếp, mặc kệ là trong tiểu thuyết hay ngoài tiểu thuyết, lúc nào cô cũng gọi cơm hộp hoặc là trong nhà có dì nấu cơm, đây vẫn là lần đầu tiên Thịnh Khanh tiến vào nhà bếp.

Căn cứ vào thái độ khoa học nghiêm cẩn, Thịnh Khanh thận trọng nghiên cứu chọn ra vài món ăn, sau đó xem hướng dẫn sử dụng đồ làm bếp, quyết định bắt đầu với món đơn giản nhất ——

Kem chiên!

Thịnh Khanh và Tư Thiên đã từng ăn món này, lúc ấy cô cũng cảm thấy món này không tệ lắm.

Nhưng liệu Tư Thiên có thích hay không…

Mấy chàng trai trẻ thường thích đồ ngọt mà phải không?

Nhưng Thịnh Khanh lại không nhớ nổi rốt cuộc Tư Thiên đã bao nhiêu tuổi, nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống trai mới lớn cho lắm.

Thịnh Khanh quyết định hỏi 111.

111 lập tức trả lời: “25 tuổi.”

“25 tuổi?” Thịnh Khanh líu lưỡi: “Thế thì chẳng phải Tư Thiên hơn tôi những bảy tuổi sao, cứ cách ba năm là một thế hệ, vậy thì tôi và Tư Thiên cách nhau đến hai phần ba thế hệ đó?”

“Thảo nào cả ngày anh ấy cứ như ông cụ non, tôi còn tưởng là do nhân thiết, không nghĩ tới lại do tuổi…”

Thịnh Khanh ngẫm nghĩ, nhưng vẫn kiên trì, dù sao đây cũng là công thức thành công nhất trong số tất cả những công thức cô tìm thấy.

Đặt iPad lên bàn, Thịnh Khanh dựa theo phương pháp mà làm theo từng bước một.

Nhưng không nghĩ tới từ Thịnh Khanh tràn đầy tự tin lúc bắt đầu đến lúc sau lại ——

“Số lượng bột mì vừa phải?”

“Số lượng dầu đậu phộng vừa phải??”

“Đun sôi dầu đến 70%???”

Thịnh Khanh bị mấy thuật ngữ chuyên môn làm cho bối rối, không thể nào hiểu nổi rốt cuộc “Số lượng vừa phải” và “Nhiệt độ đạt 70%” là cái gì, cô chỉ có thể làm theo cảm hứng.

Thịnh Khanh có tất cả các nguyên liệu, duy chỉ có kem là không tìm thấy.

“Quái lạ, sao lại không có?” Thịnh Khanh mở ngăn đá của tủ lạnh ra, sờ soạng một hồi lâu vẫn không tìm thấy, cuối cùng chạm phải thứ gì đó trong góc tủ lạnh.

Thịnh Khanh lấy ra xem, vừa lòng gật đầu: “Thôi thì dùng cái này đi!”

Tư Thiên nằm trong phòng ngủ, sắc mặt đỏ bừng mất tự nhiên, anh cảm thấy bây giờ mình đang hơi sốt nhẹ.

Cơ thể nằm trên giường đã lâu vô thức thả lỏng, lâm vào ngủ say.

Tư Thiên lạ giường, cho nên mấy đêm ở bệnh viện chẳng có hôm nào ngủ ngon, nhưng Thịnh Khanh và người trợ lý không đáng tin kia lại sống chết không chịu để anh xuất viện, nằng nặc đòi chờ đến khi bác sĩ nói có thể xuất viện mới buông tha cho anh.

Không biết qua bao lâu, nhà bếp truyền đến tiếng động dữ dội, đánh thức người đàn ông đang nằm trên giường.

Người đàn ông mở to mắt, vẫn là đôi mắt đó, vẫn là gương mặt đó, cơ thể chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đã thay đổi kể từ khi anh mở mắt.

111 không biết đã tiến vào phòng của Tư Thiên từ lúc nào, lúc anh ngủ say vẫn luôn canh giữ ở mép giường, nhìn thấy Tư Thiên tỉnh lại thì kích động nhảy nhót vòng vòng.

Dáng vẻ giống như một con mèo ngốc nghếch.

“111, đừng quậy nữa.” Người đàn ông từ trên giường ngồi dậy, đỡ cái đầu có chút đau nhức, nhíu mày nói.

“Chủ nhân! Rốt cuộc người cũng tới rồi!” 111 lấy đà, cố gắng nhảy lên giường.

Nếu 001 và Thịnh Khanh ở đây nghe thấy giọng điệu này của 111, nhất định sẽ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Dù sao thì hai người bọn họ đều không biết, ngoại trừ giọng nói nhẹ nhàng kia, 001 còn có thể phát ra những âm thanh phấn khích như vậy.

111 lải nhải: “Người đưa Thịnh Khanh đến đây mà bản thân lại ở bên ngoài lâu như vậy mới vào, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”

“Không có gì, chỉ là quy tắc thế giới có chút bài xích thôi.”

Tư Thiên vừa nói vừa xoa giữa mày, xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thịnh Khanh đang cầm nắp nồi, bát đũa rơi đầy trong nhà bếp, còn cô thì đang đứng đó mặt xám mày tro.

Khắp nhà bếp bẩn đến nỗi không còn hình dạng gì.

Tư Thiên nhìn tình huống trước mặt, khóe mắt đột nhiên giật giật.

“Tư Thiên, anh tỉnh rồi hả.” Thịnh Khanh khô khốc nói, nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, vô cùng chột dạ.

“Em đang làm gì vậy?” Tư Thiên nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, có chút bất lực.

“Em đang nấu cơm cho anh!” Thịnh Khanh hợp tình hợp lý nói, nhưng đúng là như vậy thật, có điều khi bắt tay vào làm lại gặp chút rắc rối, cô chỉ khiến nhà bếp…

Nổ tung thôi mà.

“Đây là em làm?” Tư Thiên nhìn Thịnh Khanh, sau đó chỉ vào đống hỗn độn trên mặt đất.

“Cái này… Có chút ngoài ý muốn…” Cô vừa nói vừa gãi đầu.

“Nhưng! Em thật sự muốn nấu cho anh một bữa cơm mà, xuất phát điểm tốt, anh không được đánh em đâu đấy.” Thịnh Khanh nói, còn lui về phía sau vài bước, sợ Tư Thiên thật sự ra tay với mình.

Rốt cuộc Tư Thiên này hung ác như thế nào vậy…

Người đàn ông thầm nghĩ.

Nhưng ba giây sau, cô gái nhỏ lại dán tới, thật cẩn thận kéo tay áo Tư Thiên lắc lắc, hơi ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt ngập nước.

Đây là phương án thứ hai mà tối hôm qua Thịnh Khanh chọn lọc ra.

“Vừa nãy em làm món gì thế?” Hầu kết của Tư Thiên lăn lộn, mất tự nhiên quay đầu đi về phía nhà bếp.

Thật ra anh rất muốn nhìn xem là loại đồ ăn gì mà có thể khiến một cô gái nhỏ xinh như Thịnh Khanh làm nổ tung nhà bếp.

“Kem chiên!” Thịnh Khanh có chút kiêu ngạo trả lời.

“Nhà chúng ta lấy đâu ra kem?” Ngày nào Tư Thiên cũng nấu ăn ở nhà, tủ lạnh dư lại bao nhiêu đồ ăn và sữa bò anh đều nắm rõ.

Kem…

Đá…

Đừng nói là…

Trong lòng Tư Thiên nảy lên một đáp án rất không tốt.

“Đúng là không có, nhưng vẫn còn đá mà!” Thịnh Khanh chớp chớp đôi mắt vô tội.

“Em dùng dầu chiên đá hả?” Tư Thiên hít sâu một hơi.

“Chẳng lẽ em không biết thêm nước vào dầu sôi…” Chính là tai nạn sao?

Tư Thiên không nói hết vế còn lại, nhưng đằng sau không cần phải nói Thịnh Khanh cũng biết.

“Em biết chứ, em đâu ngốc đến nỗi trực tiếp dùng dầu chiên đá, em lấy chất lỏng trứng và vụn bánh mì gói chặt lại, nhưng không ngờ…” Thịnh Khanh càng nói càng nhỏ, càng nói càng không có tự tin nói tiếp.

“Nó vẫn nổ…” Thịnh Khanh bổ sung.

Tư Thiên cảm thấy mình không nên nổi nóng với một cô gái nhỏ: “Được rồi được rồi, dọn dẹp một chút là được, để anh làm cho.” Tư Thiên vừa nói vừa xoa huyệt thái dương.

“Có phải anh lại tức giận rồi không?” Thịnh Khanh thật cẩn thận nhìn Tư Thiên.

“Anh không tức giận.” Anh cúi đầu nhìn cô.

Chỉ thấy đôi mắt trong veo của cô ầng ậng nước, khóe mắt ửng đỏ, như thế giây tiếp theo nước mắt sẽ trào ra.

“Được rồi, đừng khóc, anh không trách em.” Tư Thiên xoa đầu Thịnh Khanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thảm trạng của nhà bếp.

“Quên đi, để anh gọi người giúp việc tới quét dọn, chúng ta ra ngoài ăn đi.” Tư Thiên buông tay, rũ xuống bên người.

“Được.” Thịnh Khanh đồng ý, vừa đảo mắt đã nhìn thấy 111 chạy ra khỏi phòng ngủ của Tư Thiên.

Nói thật, trong hai ngày Thịnh Khanh nhìn thấy 111 thì ngoại trừ nằm bò và ngồi xổm, hiếm khi nhìn thấy nó chạy, đến cả đứng lên đi lại cô cũng chưa từng thấy.

Nhưng hiện tại ——

Mèo nhỏ 111 màu xám trắng nhảy nhót vây quanh Tư Thiên.

001: “…”

Thịnh Khanh: “…”

“Cái kia, Tư Thiên, ngày đó đến bệnh viện con mèo này vẫn luôn đi theo em, cho nên em mới ôm nó về.” Thịnh Khanh có chút bất an nắm góc áo, thật cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, sợ anh tức giận lên lại quăng cả cô lẫn 111 ra ngoài.

Tuy rằng cô mới là người mua căn hộ này, nhưng chỉ cần Tư Thiên đứng ở đây, tự nhiên lại khiến Thịnh Khanh cảm thấy mình mới là người ăn nhờ ở đậu.

“Em thích thì giữ lại đi, tên nó là gì?”

Thịnh Khanh nghe Tư Thiên nói vậy thì trong lòng vui vẻ, vội trả lời: “111.”

Bình luận

Truyện đang đọc