TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

“Ồ.” Đối với Tư Bắc Xuyên, Thịnh Khanh chẳng có hứng thú chút nào, xuyên suốt cuốn tiểu thuyết anh ta chỉ được nhắc đến như một kẻ có cái miệng rộng, giọng nói y như tiếng móng tay cào trên bảng đen.

Thịnh Khanh vừa nhớ tới đoạn miêu tả này thì lại liên tưởng tới âm thanh kia, cả người nổi da gà.

Buổi chiều cô không về Nguyệt Lượng Loan với Tư Thiên, vì ở nơi này cô vẫn còn người thân phải hiếu kính.

Ngoài tiểu thuyết, thật ra bố mẹ của Thịnh Khanh không chết sớm, mẹ cô gả cho một phú ông hơn mình hai mươi tuổi, mỗi tháng chỉ chu cấp cho Thịnh Khanh mấy vạn, còn bố cô thì thay phụ nữ như thay áo, chưa từng trùng lặp một người nào, ngoại trừ chu cấp cho cô như thường lệ thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến, thậm chí còn bảo cô đừng hủy hoại hình tượng người đàn ông độc thân hoàng kim của ông ta.

Thịnh Khanh vẫn luôn không hiểu vì sao mình lại quấy rầy hình tượng độc thân của ông ta, hai người bọn họ trông chẳng giống người phù hợp chút nào.

Nếu một hai phải rút ra quan hệ, đó chính là bọn buôn người lừa bán trẻ em và thiếu nữ vô tri.

Cũng chẳng biết ông ta lấy đâu ra tự tin.

“Tiểu Khanh, đặt hoa xuống đi.” Thịnh Đình An cầm khăn tay lau bia mộ.

“Dạ vâng.” Thịnh Khanh vội vàng đặt hoa xuống trước mộ của bố mẹ.

Thịnh Đình An lớn hơn Thịnh Khanh vài tuổi, cho nên tiếp xúc với vợ chồng nhà họ Thịnh nhiều hơn so với cô, tình nghĩa cũng sâu đậm hơn.

Anh ấy liếc nhìn Thịnh Khanh, không nói chuyện. Quả thật, cho dù là quan hệ huyết thống sâu sắc, nhưng nhiều năm không tiếp xúc thì cũng dần trở nên xa lạ.

Chưa kể lúc ấy cô vẫn còn quá nhỏ, cho đến bây giờ ngay cả anh ấy cũng không còn nhớ rõ giọng nói và hình dáng của bố mẹ nữa.

Nghĩ vậy, Thịnh Đình An có chút tự giễu mỉm cười.

Chỉ trong chốc lát, ngoài trời bắt đầu tí ta tí tách đổ mưa.

Thịnh Khanh mở chiếc ô đã chuẩn bị từ sáng đưa cho Thịnh Đình An.

“Trời mưa rồi, Tiểu Khanh, chúng ta đi thôi.” Thịnh Đình An cầm ô, bàn tay to lớn vươn ra ngoài hứng lấy vài giọt nước mưa.

“Vâng.” Thịnh Khanh đuổi theo bước chân của anh ấy.

“Leng keng!”

Thịnh Khanh nghe thấy âm thanh nhắc nhở này còn tưởng là 001.

“001? Các cậu đi đâu vậy?” Thật lâu vẫn không có ai đáp lại.

Lúc này, Thịnh Khanh mới ý thức được âm thanh nhắc nhở này không phải do 001, mà rõ ràng là di động cô đặt trong túi kêu lên.

Thịnh Khanh đổi tay cầm ô, dùng tay phải lấy điện thoại trong túi ra.

Là tin nhắn Tư Thiên gửi đến.

Thịnh Khanh nhìn ảnh đại diện xám xịt của Tư Thiên, nhấn vào khung thoại.

[Đêm nay em có về không? 111 nhớ em rồi.]

“Leng keng!”

Ngay sau đó, Tư Thiên lại gửi một tấm hình đến.

Trong ảnh là Tư Thiên đang ôm 111 và chuột nhỏ tự sướng.

Mặt anh cách màn hình rất gần, gần như chiếm toàn bộ khung hình.

Chắc chắn người bình thường sẽ không chụp như vậy, nhưng Tư Thiên lại chụp rất tốt, làn da tinh tế đến mức không thể nhìn thấy lỗ chân lông, ngũ quan lập thể, dưới ánh đèn ấm màu vàng, người đàn ông trở nên dịu dàng như nước.

Thịnh Khanh nghĩ đến đây, cả người không nhịn được rùng mình một cái, cũng không biết là bị gió thổi hay là bị ý nghĩ của mình làm cho ghê tởm.

Nhưng cho dù sắc đẹp của Tư Thiên có mê người như thế, Thịnh Khanh vẫn mải miết nhìn theo bóng dáng của Thịnh Đình An, trái tim run lên, trả lời: Không được, đêm nay anh trai em ở nhà, em thấy tâm trạng của anh ấy không tốt lắm nên muốn ở bên cạnh anh ấy.

Lúc này, Tư Thiên đang ở Nguyệt Lượng Loan không dám tin nhìn tin nhắn của Thịnh Khanh trên màn hình.

Anh nắm chặt tay, 111 ở bên cạnh run bần bật, đến cả 001 cũng không nhịn được tránh về phía sau.

“Thế mà tôi lại bại dưới tay một tên tiểu bạch kiểm (*)…” Tư Thiên lẩm bẩm.

(*) Tiểu bạch kiểm: Ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Không thể nghi ngờ, “tiểu bạch kiểm” trong miệng anh chính là đang chỉ Thịnh Đình An.

Tư Thiên không dám tin, vừa mới về đến Nguyệt Lượng Loan anh đã mạnh mẽ túm lấy 111 chụp một đống ảnh, sau đó chọn ra bức ảnh vừa lòng nhất từ mấy trăm bức ảnh.

Tiếp theo bắt đầu chỉnh sửa.

Trước sau phải trải qua ít nhất hai ba tiếng đồng hồ, lúc này anh mới quyết định nhắn tin cho Thịnh Khanh.

“Chủ nhân, Thịnh Đình An là anh trai của Thịnh Khanh mà…” Cơ thể 111 co rúm lại, yếu ớt nói.

“Anh trai thì sao?!” Tư Thiên lạnh lùng nhìn thoáng qua mau 111 và 001 đã co thành một nhúm.

“Chủ nhân, người vẫn nên nhanh chóng trả lời Thịnh Khanh đi, không thể để lại ấn tượng xấu với cô ấy được.”

Tư Thiên tạch tạch gõ chữ, nhưng nội dung tin nhắn lại không bốc mùi thuốc súng như anh hiện tại.

[Được, hôm nay nhiệt độ hơi thấp, còn mưa nữa, em phải chú ý chăm sóc bản thân đấy.]

Thịnh Khanh nhìn thấy tin nhắn của Tư Thiên, rồi lại nghĩ đến bức ảnh vừa rồi, trái tim lập tức tan chảy.

Trả lời tin nhắn xong cô mới phát hiện ra mình chưa đặt nickname cho Tư Thiên, chỉ có nickname trước kia của anh.

Nhưng Thịnh Khanh lại không chịu nổi nickname buồn nôn như vậy, trực tiếp xóa đi, đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra nickname gì mới để đặt cho Tư Thiên.

“Tiểu Khanh! Mau tới đây!” Thịnh Đình An đã sớm đi đến xe, thấy Thịnh Khanh vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ thì hô một tiếng, mở cửa xe vẫy tay với cô.

“Dạ!” Thịnh Khanh cầm di động chạy về phía Thịnh Đình An.

Cô ngồi lên xe, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lập tức gõ một cái nickname ——

Mạch Đại Đế.

Thịnh Đình An ngồi bên cạnh Thịnh Khanh đang định hỏi cô buổi tối muốn ăn cái gì, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc qua ba chữ cô vừa gõ.

Anh ấy im lặng, còn ba tháng nữa Thịnh Khanh mới thành niên, không nghĩ tới thế mà cô lại…

Còn chưa bước qua giai đoạn hai.

Thịnh Khanh sửa xong nickname thì tắt di động, nhìn khung cảnh đang khuất dần bên ngoài cửa sổ, không hề chú ý tới người anh trai trưởng thành bình tĩnh lại biết săn sóc dịu dàng của mình đang suy nghĩ xem nên bảo vệ lòng tự trọng của cô như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc