TÔI BỊ NHÂN THIẾT BẮT CÓC

Thịnh Khanh không ngờ Tư Thiên nói đi lấy đồ mà đi hết gần nửa giờ.

Cô không ngồi im được, dựa theo con đường anh đã đi lần theo dấu vết.

Không nghĩ tới vừa mới bước vào đã nhìn thấy Tư Thiên, phía sau anh còn có một người đàn ông đang đuổi theo.

“Sao em lại ra đây?” Tư Thiên đi đến trước mặt Thịnh Khanh, ôm lấy cô.

“Em thấy sốt ruột quá nên ra xem thế nào.”

“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Tư Thiên giống như cố tình muốn che giấu chuyện gì đó, nôn nóng muốn đưa Thịnh Khanh rời đi.

“Này, Tư Thiên, cậu giấu cái gì mà giấu? Có phải tôi chưa từng gặp em ấy bao giờ đâu.” Không khó để nghe ra sự phấn khích ẩn chứa trong giọng nói của người kia.

Người đàn ông theo sau Tư Thiên đến gần.

Gương mặt kia, không phải là người trùng tên với chú chó Hứa Mặc Vân thì là ai?

Hứa Mặc Vân đút hai tay vào túi, bước nhanh tới trước mặt Thịnh Khanh, nhìn thấy cô thì ánh mắt sáng lên, đứng bên cạnh Tư Thiên hỏi.

“Em còn nhớ tôi không? Em gái nhỏ?”

Thịnh Khanh gật đầu, vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên là nhớ rồi.”

Hứa Mặc Vân tiếp thu ánh mắt không mấy thiện cảm của Tư Thiên, anh ta không tin Tư Thiên sẽ vì một câu nhớ này của Thịnh Khanh mà thật sự ra tay với anh em.

“Tinh tinh! Tinh tinh! Tinh tinh tinh tinh!”

Đột nhiên, di động trong tay Thịnh Khanh rung lên, bởi vì quá nhiều tin nhắn nên không thể nghe thấy trọn vẹn âm thanh thông báo.

“Ai nhắn tin cho em vậy? Có vẻ gấp gáp lắm nha ~” Hứa Mặc Vân vừa nói vừa nghiền ngẫm nhìn về phía Tư Thiên, nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi mới trở nên vui vẻ.

“Ai vậy?” Tư Thiên hỏi.

Thịnh Khanh thờ ơ liếc nhìn thanh tin nhắn trên màn hình: “Tin nhắn hệ thống ấy mà.”

“Ừm.”

Tuy rằng cũng là một chữ, nhưng cảm xúc đã khác biệt như trời với đất.

“Vừa nãy không phải em nói hết lưu lượng rồi sao?”

Đột nhiên Tư Thiên mở miệng, sau đó dùng ánh mắt giống nhìn người chết nhìn về phía Hứa Mặc Vân nằm không cũng trúng đạn.

Hứa Mặc Vân tỏ vẻ vô tội, nhưng dưới ánh mắt hùng hổ doạ người của Tư Thiên lại khiến anh ta sinh ra vài phần chột dạ.

Cái này là ảo thuật sao?!

Hứa Mặc Vân lo lắng đề phòng nhìn về phía Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh cũng bày ra vẻ mặt vô tội.

“Đi theo anh, em phải cho anh một lời giải thích.” Tư Thiên kéo Thịnh Khanh đi ra xe.

Anh thô lỗ nhét cô vào trong xe, sau đó lạnh mặt ngồi xuống ghế lái.

“Chuyện này là sao?”

Thịnh Khanh chớp chớp mắt, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Không phải anh nói gần đây có một phố ăn uống sao, em đang kết nối WiFi với quán ăn gần đó.”

Vẻ mặt Tư Thiên nghiêm túc, nhưng vẫn xụ xuống, rõ ràng là không tin.

“Ai da, anh không tin thì chúng ta đến phố ăn uống thử xem?”

Tư Thiên liếc mắt nhìn Thịnh Khanh một cái, sau đó lái xe đến phố ăn uống bên cạnh.

Lúc này lượng người rất đông, vài cửa tiệm còn đông nghịt người, rộn ràng nhốn nháo, sương mù lượn lờ.

Thịnh Khanh cầm di động, tìm kiếm phố ăn uống trên một phần mềm nào đó.

Tư Thiên đi theo sự chỉ dẫn của Thịnh Khanh, dọc theo con đường, nhờ có kết nối internet tốt nên mọi thứ cô tìm kiếm đều xuất hiện ngay lập tức.

“Tiệm này đi Tư Thiên.” Thịnh Khanh lướt xem hình ảnh đồ ăn, kéo Tư Thiên đi vào tiệm cơm trước mặt.

Thịnh Khanh chưa ăn ở tiệm này bao giờ, nhưng thấy những người khác đánh giá rất cao, hơn nữa còn chưa kết nối với internet ở đây, cho nên hôm nay cô quyết định đến tiệm cơm này ăn.

Tiệm này chủ yếu bán đồ ăn vặt, so sánh với mấy quán lẩu cay đông đúc trên phố thì có vẻ quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Thịnh Khanh cầm thực đơn lên chọn vài món.

Sau đó click vào cài đặt kết nối WiFi theo dòng chữ trên tường của tiệm cơm.

Tư Thiên im lặng thu hồi hành động thuần thục kết nối WIFI của cô trên màn hình vào tầm mắt.

Quả nhiên tiệm cơm này rất xứng đáng với số điểm cao là 4.9, Thịnh Khanh gọi nhiều món nhưng không có món nào là khó ăn, mỗi món đều mang hương vị đầy đủ, môi răng lưu hương.

Thanh toán xong, nhân viên phục vụ cầm hóa đơn, thân thiện nhắc nhở: “Tiệm chúng tôi đang có hoạt động để các cặp đôi cùng nhau viết ra tâm nguyện, sau khi thanh toán quý khách có thể dùng những tờ hóa đơn làm bằng gỗ kia để viết lên, viết xong thì mang lên cầu thang treo.”

Cửa hàng khai trương đã mấy ngày nay, cầu thang từ tầng một đến tầng hai đều được treo dày đặc, bây giờ ngay cả lan can tầng hai cũng được treo.

Thịnh Khanh nhìn thoáng qua trùm phản diện Tư Thiên sâu không lường được đang bình tĩnh ngồi bên cạnh mình, vừa định lắc đầu nói không cần.

Ai biết Tư Thiên đã mở miệng nói trước.

“Đưa hóa đơn cho tôi.”

Ý tứ này chính là muốn viết.

Thịnh Khanh không ngờ Tư Thiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện trẻ con này.

Trùm phản diện có vẻ không hợp với hành động ấu trĩ này lắm.

Cô lại không thích viết mấy thứ buồn nôn này: “Tư Thiên, hay là…”

“Leng keng! Tuyên bố nhiệm vụ mới [Viết lên bảng gỗ thể hiện tình cảm], hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng 25 điểm chữa trị!”

“Thịnh Khanh, 25 điểm chữa trị đó!!!”

Thịnh Khanh bị 001 kêu đến nhức đầu: “Biết rồi, có phải tôi không hiểu tiếng người…” đâu.

Thịnh Khanh dừng một chút, nhớ ra 001 cũng đâu phải người: “Tôi biết rồi, mới có 25 điểm mà cậu đã kích động như vậy, chẳng có tiền đồ gì cả.”

“Không giống nhau! Cô vừa kiếm được 25 điểm, nếu hiện tại lại có thêm 25 điểm nữa, cộng vào chính là 50 điểm, 50 điểm lận đấy!”

“50 thì 50, tôi tùy tiện giúp Thịnh Đình An và Quý Thanh Thanh ở bên nhau là có rồi.” Thịnh Khanh không để tâm nói.

“Ha hả, cô cho rằng loại chuyện tốt này còn đến phiên cô sao?” 001 chế nhạo.

“Lần trước không phải mới đến phiên tôi sao? Có một thì phải có hai chứ.” Thịnh Khanh vẫn thờ ơ không thèm để trong lòng.

“Lần trước nếu không phải vì cốt truyện thực sự gặp bế tắc không vượt qua được, không thì làm sao loại chuyện tốt này có thể đến phiên cô chứ.”

“Quên đi, 50 điểm có thể loại bỏ hai kỹ năng đấy.” 001 bất lực, không uy hiếp được thì dụ dỗ vậy.

Thịnh Khanh vẫn không hài lòng, cố tình lên giá: “Ba cái, loại bỏ ba cái tôi mới làm.”

Lòng 001 hung hăng run rẩy, cắn răng nhắm mắt, bất chấp tất cả nói: “Được được được, ba cái thì ba cái.”

“Thế còn được.”

“Em nói gì thế?” Tư Thiên nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh.

“Em nói hay là để em viết đi?” Thịnh Khanh cười hì hì.

“Được.” Tư Thiên đưa bút và bảng gỗ vừa nhận được cho Thịnh Khanh.

Thịnh Khanh nhanh chóng liếc mắt nhìn những người khác viết, cũng ra dáng bắt chước viết theo.

Chỉ là lúc viết đến chỗ ký tên cuối cùng, đột nhiên Thịnh Khanh gặp khó khăn.

Cô đã viết xong tên mình rồi, đến cả trái tim cũng vẽ xong luôn, nhưng trong đầu lại một mảnh trống trơn, căn bản không thể hạ bút xuống viết tiếp được.

“001! Sao lại thế này?!” Trong lòng Thịnh Khanh điên cuồng rít gào, còn Tư Thiên thì đứng phía sau cô như hổ rình mồi.

“Không biết, sao trí nhớ cô lại kém như vậy? Đến cả tên Tư Thiên cũng quên được.”

Thịnh Khanh nghe 001 nói vậy thì càng chắc chắn là nó giở trò quỷ, hai ký tự phía sau từ ‘tên’ đã trực tiếp bị tắt tiếng, nó cố tình làm vậy là sợ cô không nhìn ra sao?

“Ầy gu, hôm nay ba kỹ năng sẽ bắt đầu vào lúc này đấy, chờ qua ngày hôm nay là cô kiếm lời rồi.” 001 được tiện nghi còn khoe mẽ, xuýt xoa nói một tràng.

Thấy Thịnh Khanh chậm chạp không hạ bút, Tư Thiên nhíu mi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ừm, cuối cùng nên để anh tự viết tên thì có ý nghĩa hơn.” Thịnh Khanh mỉm cười ngượng nghịu, cố gắng đẩy bảng gỗ cho người đàn ông cô đột nhiên quên mất tên trước mặt.

Tư Thiên nhìn cô: “Tự anh viết tên mình thì còn ý nghĩa gì nữa?”

Tư Thiên dùng giọng điệu không thể nghi ngờ.

Vẻ mặt Thịnh Khanh đau khổ, hận không thể tự vả mình mấy cái, sớm biết vậy đã không đòi loại bỏ thêm một kỹ năng…

“Em viết ngay đây bảo bối!”

Sau con đường khúc chiết lại nhìn thấy hy vọng, Thịnh Khanh nói xong, quả thực bội phục sự thông minh cơ trí của mình muốn chết.

Hóa giải hoàn mỹ…

“Bảo bối? Em định viết bảo bối nào?” Ánh mắt Tư Thiên khóa chặt lấy Thịnh Khanh, nhìn chằm chằm vào cô, con ngươi đen nhánh không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Nguy rồi! Thịnh Khanh, nguy thật rồi!

Trong lòng Thịnh Khanh vang lên hồi chuông cảnh báo ầm ĩ, cô ngây ngô cười: “Bảo bối là anh chứ ai!”

“Đừng có giả ngu.”

“Được rồi, là em đột nhiên quên mất tên anh.” Thịnh Khanh gục đầu xuống, định sử dụng mỹ nhân kế, tay túm vạt áo, dáng vẻ vô cùng đáng thương, đôi mắt to ngập nước nhìn vào Tư Thiên.

“Chậc.” Tư Thiên bực bội, nắm lấy tay Thịnh Khanh, từng nét từng nét viết ra tên của mình.

“Đã nhớ chưa?” Viết xong, Tư Thiên buông tay Thịnh Khanh ra, hỏi.

Thịnh Khanh gật đầu cái rụp: “Ừm ừm, nhớ kỹ rồi!”

“Leng keng! Hoàn thành nhiệm vụ! Khen thưởng 25 điểm chữa trị, tung hoa ~”

Thịnh Khanh nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì biết 25 điểm chữa trị này đã về tới tay, có thể chém rớt ba kỹ năng chướng mắt kia rồi, còn chưa kịp đắc ý đã nghe thấy Tư Thiên mở miệng.

“Tên anh là gì?” Tư Thiên đột nhiên hỏi.

Toang rồi, vẫn chưa hết ba phút..

Trong lòng Thịnh Khanh khổ sở muốn chết.

Miệng lưỡi Thịnh Khanh trơn tru đáp: “Bảo bối!”

“Anh hỏi lại một lần nữa, tên anh là gì?” Ánh mắt Tư Thiên trở nên u ám.

Thịnh Khanh cầu cứu nhìn về tấm bảng gỗ treo trên tường.

Những ký tự khác đều hoàn chỉnh, duy chỉ có dòng chữ bên cạnh trái tim là như biến thành từng mảnh ghép.

Đừng nói là chữ, ngay cả số cô còn không nhìn rõ.

Tư Thiên thu từng cử chỉ hành động của Thịnh Khanh vào mắt, hít sâu một hơi, cuối cùng cố nén lửa giận liếc nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.

Tư Thiên đi rất nhanh, chắc là tức giận thật rồi.

Thịnh Khanh vội vàng đuổi theo Tư Thiên, đứng trước cửa sổ, có chút cầu xin nói: “Thực xin lỗi, em thật sự không cố ý đâu, là do… Do đầu óc của em không được tốt lắm.”

Bằng bất cứ giá nào, đừng bảo là chỉ nói đầu óc mình không tốt lắm, vì để Tư Thiên không tức giận, Thịnh Khanh có nói mình bị liệt nửa thân trên cộng thêm mắc chứng Alzheimer cũng chẳng sao.

Nhưng Tư Thiên lại không hề để mình bị xoay vòng vòng, anh đổi vấn đề nói: “Định luật Hồ Khắc?”

“f=kx.”

Bình luận

Truyện đang đọc