TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Ngân Nhi

Tống Bạch và Kim Cương cùng dụi mắt, thái độ bình thản của Diệp Tuệ thật sự làm cho bọn họ tưởng là dấu vết in trên cửa ban nãy là ảo giác của bọn họ thật.

Con ma ban nãy bị cửa đập vào mặt lúc này đang gục bên cửa sổ, nó mặc quần áo thời dân quốc, tủi thân ôm mặt, nhưng vì sợ Thẩm Thuật nên không dám nhích lại gần, chỉ biết núp trong góc tường, dùng ánh mắt để lên án.

Diệp Tuệ lo mọi người sợ nên đã lau đi lau lại cửa sổ mấy lần, đến khi không còn thấy dấu vết gì mới thôi.

Kim Cương bạo dạn bước vài bước đến chỗ cửa sổ, nhưng vẫn cách xa Diệp Tuệ vài mét, anh ấy chỉ vào cánh cửa vừa bị hằn vết mặt lên rồi nói: “Chỗ kia ban nãy rõ ràng có gì đó mà?”

Diệp Tuệ vì không muốn anh ấy sợ nên có đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận.

“Chắc là anh nhìn nhầm rồi.” Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, “anh nhân viên này vẫn đứng cạnh tôi nãy giờ, anh có nhìn thấy gì không?”

Thẩm Thuật cúi đầu, cái mũ che đi hơn nửa gương mặt anh, lúc ở trên xe Diệp Tuệ còn trang điểm thêm cho anh, nên nhìn khác xa so với mặt thật.

Thẩm Thuật nghe xong câu hỏi của Diệp Tuệ, anh không nói gì, chỉ cúi xuống lắc đầu, đương nhiên là anh phải đứng về phe cô rồi.

Diệp Tuệ nói có là có, cho dù không có thì anh cũng sẽ biến ra cho cô, nếu Diệp Tuệ nói không có thì chính là không có, anh chắc chắn sẽ cùng cô xóa sạch chứng cứ.

Kim Cương yên lặng hoài nghi hai mắt mình, có thể đúng là anh đã nhìn nhầm thật.

Dân mạng xem xong cảnh này thì cười như điên.

“Diệp Tuệ đáng yêu thật, cả phản ứng của Tống Bạch và Kim Cương nữa chứ, tôi cười ngã lăn xuống ghế rồi, ai tìm giúp tôi cái đầu với!”

“Xem ra mấy tin đồn ma quái kia đúng là có liên quan đến Diệp Tuệ, không thì sao hôm nay việc gì cũng toàn là cô ấy đứng ra giải quyết chứ?”

“Cái cửa sổ mà Diệp Tuệ lau ban nãy đúng là có in hình mặt người mà.”

Có nhiều bạn còn tua chậm lại đoạn ban nãy để xem rồi chụp lại màn hình, đúng là có thể nhìn thấy dấu vết in trên cửa sổ.

“Ngôi nhà này có ma thật đó, tự dưng tôi thấy lạnh sống lưng quá.”

“Thế mới nói Tuệ Tuệ đúng là Diệp đại tiên mà, ban nãy con ma kia nhìn thấy cô ấy nên sợ chạy mất rồi.”

Điều dân mạng suy đoán cũng đúng một nửa, con ma là bị chồng của Diệp Tuệ là Thẩm Thuật dọa chạy, coi như cũng chính là Diệp Tuệ dọa nó đi.

Diệp Tuệ không hề biết là danh hiệu Diệp đại tiên của mình đang dần được công nhận, cô đứng bên cạnh Thẩm Thuật một lúc để lây chút dương khí của anh, sự sợ hãi trong lòng cũng vơi đi không ít.

Diệp Tuệ bình tĩnh quay về ngồi bên cạnh Tống Bạch, Kim Cương là một đại nam nhân, cứ núp một chỗ thì cũng ngượng, đành phải chậm rãi trở về chỗ của mình.

Triệu Hủy thì may là con gái, có thể quang minh chính đại bám lấy Diệp Tuệ không đi.

Kim Cương nhìn Chu thiên sư nãy giờ vẫn không nói lời nào, chắc Chu thiên sư cũng phải biết chuyện gì đó chứ nhỉ.

“Chu thiên sư, chị nói xem ban nãy ở cửa sổ có ma không?”

Năng lực của Chu thiên sư không tệ, nhưng chị ta cũng chỉ mở một nửa con mắt, có thể thấy một nửa số quỷ, nửa còn lại thì không nhìn thấy.

Con ma ở cửa sổ chị ta không thấy, chỉ thấy mấy con ma ở phòng bên cạnh.

Nhưng đã có người hỏi thì chị ta phải trả lời, nhưng trả lời theo một cách khác.

“Nếu anh sợ thì cầm mấy lá bùa này cho tăng thêm lòng dũng cảm đi.” Chu thiên sư móc trong người ra một xấp bùa nhét vào tay Kim Cương.

Kim Cương chẳng hiểu ra sao, nhiều bùa thế này thì biết dùng cái nào trước hả?

Nhét bùa cho Kim Cương xong, Chu thiên sư lại yên lặng lui về vị trí của mình, ngồi yên như người tàng hình.

“Ha ha ha nhìn cái mặt ngơ ngác của Kim Cương kìa! Có phải đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy nhiều bùa như vậy không nhỉ?”

“Tôi thì tôi nghĩ bám lấy Tuệ Tuệ là tốt nhất, Tuệ Tuệ có thể hàng yêu trừ ma, cũng có thể tạo cho người ta cảm giác an tâm, mà ôm chị Tuệ lại thơm thơm mềm mềm nha.”

“Lầu trên stop lại hộ cái, bắt đầu lạc đề đấy hả?”

Thời gian ở trong căn nhà ma vẫn phải tiếp tục, Kim Cương không dám kể chuyện ma nữa, mấy hiện tượng kỳ lạ xuất hiện cũng đều tại câu chuyện của anh ấy mà ra, anh ấy không dám liều nữa đâu.

Tất cả lại nằm xuống, Tống Bạch bỗng lên tiếng: “Chị Diệp Tuệ, hay là chị kể chuyện đi?”

Nếu so sánh với các khách mời ở đây thì Diệp Tuệ là người có kinh nghiệm đối diện với ma nhiều nhất, đừng nói là một chuyện, có khi nói đến mấy ngày vẫn chưa hết chuyện đâu.

Khổng Giang có biết về mấy tin đồn về Diệp Tuệ, cảm thấy lời đề nghị này không tệ: “Diệp Tuệ kể chắc chắn hay hơn Kim Cương.”

Triệu Hủy đã đắp mặt nạ xong, cô ấy cũng nói: “Kim Cương kể chuyện không đủ sợ nên ma nó mới không chấp nhận được đấy.”

Triệu Hủy và Kim Cương trước khi vào giới giải trí đã là bạn cùng lớp, cô ấy tranh thủ trêu chọc cậu bạn mấy câu.

Đạo diễn nhìn nhóm khách mời gan dạ trước mắt, tự cảm thấy có phải mình đã mời nhầm người rồi không? Tiếng hét chói tai đâu hả? Sao không có người nào sợ run bần bật lên thế?

Dưới sự chờ mong của mọi người, Diệp Tuệ bắt đầu kể chuyện ma.

Tâm trạng cô tự dưng có phần phấn khích, cô đã bị hù dọa lâu quá rồi, bây giờ đến lượt cô hù lại mọi người.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật đang đứng ngay trước công tắc điện, mỉm cười với anh, cố ý trêu chọc: “anh zai quay phim tắt đèn hộ tôi với.”

Thẩm Thuật nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của Diệp Tuệ, bất đắc dĩ mỉm cười, nghe lời tắt đèn đi.

Cả buổi tối Diệp Tuệ chưa có cơ hội nói chuyện với Thẩm Thuật, lúc này cô tranh thủ nói thêm với anh mấy câu: “Cho xin một ánh đèn nào, kể chuyện ma mới có không khí chứ.”

Thẩm Thuật rất phối hợp ném cho cô một cái đèn pin cầm tay.

Các khách mời và nhân viên làm việc đều không nhìn thấy rõ hành động của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ, Diệp Tuệ chuẩn bị dọa ma rồi đây, bọn họ vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu.

Diệp Tuệ bật đèn pin lên, ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cô, cô vuốt nhẹ tóc mình, cúi đầu xuống.

“Hờ hờ.”

một tiếng cười giễu cợt vang lên trong không gian yên ắng, khiến cho người ta sợ hãi.

Tống Bạch, Kim Cương và mọi người theo bản năng nín thở, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tuệ lúc này đã thay đổi thái độ.

Lúc mọi người đang giữ im lặng, Kim Cương đánh bạo gọi: “Diệp Tuệ?”

Diệp Tuệ giống như không nghe thấy, mấy giây sau mới có phản ứng, cô dùng một tốc độ cực kỳ chậm, ngẩng đầu lên.

“anh gọi tôi à?”

Giờ phút này nhìn Diệp Tuệ khác hẳn bình thường, giọng cô khàn đi nhiều, phối hợp với cử động cứng nhắc của cô, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Kỹ năng diễn xuất của cô quá tốt, khiến cho mọi người tưởng thật, đồng loạt bị kéo vào thế giới mà Diệp Tuệ tạo ra, chỉ có Thẩm Thuật là vẫn mỉm cười quan sát.

Kim Cương sợ đến nỗi muốn khóc luôn, người run lẩy bẩy, lắp bắp hỏi: “Tôi tôi tôi…cô cô cô, cô là ai?”

Lại một tiếng cười khẽ khàng vang lên, Diệp Tuệ nhếch môi nhìn rất đáng sợ, nói: “Tôi là chủ căn nhà này.”

Tống Bạch và Triệu Hủy nghe xong liền sợ hãi chạy biến khỏi chỗ Diệp Tuệ, dựa vào cùng với các khách mời khác, bọn họ đều đã quên là ban nãy chính mình là người muốn Diệp Tuệ kể chuyện ma.

Người to con nhất hội là Kim Cương lúc này trở thành người phát ngôn của cả hội: “Chúng tôi không…không phải cố ý muốn quấy rầy cô đâu.”

Diệp Tuệ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi biết, vậy thì phạt mấy người nghe tôi hát một bài nhé.”

“Cổ họng tôi năm xưa đã bị thương, tiếng hát chắc sẽ không dễ nghe đâu.”

Diệp Tuệ không đợi bọn họ trả lời mà hát luôn: “Nguyệt sắc dung dung dạ, hoa âm tịch tịch xuân, như hà lâm hạo phách, bất kiến nguyệt trung nhân…*”

*Những câu trong tác phẩm “Tây Sương Ký”, bản dịch trên mạng như sau: Ánh trăng loang thắm màn đêm, hoa âm thầm lặng xuân êm dịu dàng, đã đem soi ánh hào quang, sao còn chẳng thấy mặt nàng Tiên Nga?

Những câu hát qua giọng của Diệp Tuệ nghe vô cùng bi thương, đặc biệt cô còn dùng giọng khàn để hát nên cực kỳ dọa người.

Hát xong mấy câu, Diệp Tuệ lại cười nhạt với những khách mời lúc này đã sợ đến ngây người: “Xem ra mấy người không thích nghe rồi, vậy mấy người hãy ở lại đây hầu hạ tôi suốt đời đi.”

Các khách mời sợ hãi đứng bật dậy rồi chạy đi, vừa chạy vừa hô lên: “Mẹ ơi con muốn về nhà, sợ quá giời ơi!!!”

Diệp Tuệ lập tức hất mái tóc dài lên, nói với bọn họ: “Ơ kìa ơ kìa ơ kìa, tôi vẫn còn chưa kể chuyện ma mà?”

Mấy con ma trong phòng: “…” Sao lúc bọn họ lên sàn lại không tạo được ảnh hưởng lớn như Diệp Tuệ chứ? Bây giờ muốn làm ma cũng khó quá.

Đèn trên trần được bật sáng, Diệp Tuệ trở lại bình thường, các khách mời mềm nhũn cả chân quay về bên cạnh cô, vì muốn xem xem có đúng là Diệp Tuệ bị ma nhập không, Tống Bạch còn chọt cô mấy cái.

Kim Cương đã không còn là chàng trai không sợ trời không sợ đất như lúc đầu nữa rồi, anh ấy ôm trái tim yếu đuối của mình, run run nói: “Tuệ à, lần sau muốn dọa ma thì cũng phải chào hỏi một tiếng đã chứ.”

Hành động ban nãy của Diệp Tuệ cũng đồng thời khiến cho dân mạng bùng nổ.

“Tôi còn tưởng Diệp Tuệ bị ma nhập thật cơ, sợ quá tí thì quăng điện thoại đi rồi.”

“Bây giờ còn ai dám nói kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ không tốt nữa không? Vừa nãy cô ấy đã làm cho mọi người sợ phát khóc kia kìa.”

“Diệp Tuệ còn thay đổi cả giọng nói nữa chứ, tôi quên mất hẳn luôn người kia là Diệp Tuệ rồi, thật sự quá dã man.”

Diệp Tuệ chỉ muốn nghiêm túc dọa ma một lần thôi, ai ngờ lại nhận được hiệu quả ngoài mong đợi như thế, khả năng diễn của cô đã được các bạn trên mạng công nhận, bọn họ ai cũng mong chờ bộ phim tiếp theo của cô.

Trong lúc vô tình Diệp Tuệ đã quảng cáo miễn phí cho phim của mình, nhưng bản thân cô lại không biết gì cả.

Ngoài các khách mời ra thì toàn bộ các nhân viên làm việc cũng bị Diệp Tuệ làm cho kinh sợ, đến khi cô quay về với giọng nói thật của mình thì bọn họ mới bình tĩnh lại được.

Tập ghi hình đầu tiên rất thành công, đạo diễn Tôn một lần nữa cảm thấy may mắn khi mình đã mời Diệp Tuệ tham gia, không thì chưa chắc chương trình đã hot thế, lượt xem của tập đầu tiên đã được hơn hai trăm triệu rồi.

Hôm sau, các khách mời đi ra khỏi căn nhà ma, ấn tượng sâu đậm nhất mà căn nhà này để lại cho bọn họ không phải là vì nó đáng sợ, mà là vì trong nhà có Diệp Tuệ.

Cả bọn thầm nghĩ, lần sau không thể tùy tiện bảo Diệp Tuệ kể chuyện ma được.

Trải qua một buổi tối, các khách mời đã trở nên thân thiết hơn, trước khi ra về, Diệp Tuệ còn trêu Kim Cương: “Nếu còn muốn nghe chuyện ma nữa thì cứ đến tìm tôi nhé.”

Kim Cương nhăn nhó lắc đầu: “Tuệ à, chúng ta ở trong nhà ma thôi là được rồi, cô đừng bày thêm trò gì nữa.”

Đối với Kim Cương thì Diệp Tuệ còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.

Diệp Tuệ ngồi lên xe bảo mẫu của mình, Thẩm Thuật đã ngồi trong xe chờ cô, vừa mới lên xe, cô liền cầu được khen ngợi: “Thẩm Thuật, anh thấy em giỏi không? Bọn mình có thể coi là một đôi vợ chồng bắt ma rồi đấy.”

Thẩm Thuật cười gật đầu, vợ nói thế nào thì chính là thế ấy.

Tiểu Lưu không xem nổi hai người show ân ái, vội vàng quay người đi.

Trong buổi tiệc mừng sinh nhật Thẩm Thuật, Diệp Tuệ đã cố ý nói với người nhà họ Thẩm chuyện Thẩm Thuật rất giàu có, chính là muốn bọn họ không coi thường anh nữa.

Chuyện này cô cũng chỉ tiện mồm thì nói thôi, nhưng đối với Thẩm Tu thì đó lại là một lời khẳng định cho suy đoán lúc trước của hắn.

Thẩm Thuật vốn là người nhạt nhòa nhất của nhà họ Thẩm, vậy mà bây giờ lại trở thành một người giàu có.

Thẩm Tu nghĩ mãi không ra, sao một kẻ vô tích sự như Thẩm Thuật lại đột nhiên phất nhanh như thế được? Chuyện này còn phát sinh sau khi Thẩm Thuật và Diệp Tuệ kết hôn, không lẽ đúng là vì Diệp Tuệ có số vượng phu sao?

Thẩm Tu không tin mấy chuyện mê tín này, cả cái câu mọi người nói Thẩm Thuật sẽ không sống quá 30 tuổi hắn cũng nghĩ là bịp bợm.

Trước mắt thì chuyện Thẩm Thuật phát tài này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ của hắn.

Từ trước đến nay Thẩm Tu luôn được coi là niềm hy vọng của nhà họ Thẩm, cũng là người được cả nhà quan tâm nhiều nhất.

Nhưng bây giờ nhìn Thẩm Thuật đi, người ta đầu tư làm ăn thế nào mà mua được cả máy bay riêng rồi, nếu so với Thẩm Thuật thì số tiền mà Thẩm Tu kiếm được trong showbiz thật chẳng thấm vào đâu.

hắn chỉ có thể tổng kết chuyện này bằng hai chữ: Bẽ mặt.

Làm lưu lượng minh tinh nhìn qua thì có vẻ đứng đắn chỉnh tề, nhưng thật sự cũng rất áp lực, mặc dù có fan ủng hộ, nhưng dư luận trên mạng cũng đủ khiến cho người ta bực bội khó chịu.

Hai ngày nay tâm trạng của Thẩm Tu cực kỳ tệ, tranh thủ một ngày rảnh rỗi, hắn liền một mình đi uống rượu giải sầu.

Phải rồi, làm minh tinh thì không được đến mấy quán nhậu vỉa hè, Thẩm Tu không thể phá hỏng hình tượng, đành phải chọn một khách sạn vậy.

Thế mà không ngờ lại trùng hợp gặp được Thẩm Thuật ở đó.

Thẩm Thuật không đi một mình, bên cạnh anh còn có một người nữa, nếu Thẩm Tu không nhầm thì đó là Ngưu tổng của công ty điện ảnh Quang Hòa.

Trong lòng hắn thật sự muốn chửi thề, hắn đã từng hợp tác với công ty của Ngưu tổng trong một bộ phim, nhưng sau lần đó thì không gặp mặt lần nào nữa.

Còn Thẩm Thuật thì sao? Sao Ngưu tổng lại cười nói với Thẩm Thuật như thế? Hai người còn trò chuyện rất vui vẻ, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Thẩm Tu suýt nữa lại nghi ngờ Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy, nhưng nhìn Thẩm Thuật thì thật sự không cảm thấy anh có khí chất của một con người với giá trị lên đến trăm tỷ.

Thẩm Tu trơ mắt nhìn Thẩm Thuật và Ngưu tổng đi vào thang máy, bên trong thang máy không có ai khác cả.

Thẩm Tu, một người vô sỉ vô địch thiên hạ cứ thế xông tới bấm nút thang máy lia lịa, cửa thang máy ngay khi chỉ còn hé ra một khe nhỏ lại được mở ra.

Thẩm Tu chậm rãi đi vào thang máy, nói: “Ngưu tổng phải không ạ?”

Ở đâu tự nhiên lòi ra một người đến bắt chuyện làm quen như đúng rồi vậy? Hai người đứng trong thang máy cùng nhau quay đầu nhìn Thẩm Tu.

không hổ là người đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nét mặt của Thẩm Tu cực kỳ chân thật, ra vẻ kinh ngạc khi tình cờ gặp người quen, trong sự kinh ngạc còn có cả vui mừng nữa.

Thẩm Thuật thấy hơi buồn cười, môi anh mím lại thành một đường thẳng, nhìn đi chỗ khác. Thái độ của Ngưu tổng thì tương đối khách khí và xa cách: “Thẩm Tu đấy à, lâu rồi không gặp.”

“Tôi chỉ tiện đi ngang qua thôi.” Thẩm Tu nhìn Ngưu tổng rồi lại liếc sang Thẩm Thuật, “Vị này là…”

Thẩm Thuật tự nhiên bị chỉ điểm: “…”

Ngưu tổng và Thẩm Thuật liếc nhau một cái, Ngưu tổng không giới thiệu thân phận thật của anh mà nói: “anh ấy là bạn của tôi.”

Thẩm Tu bắt đầu suy nghĩ xa xôi. Bạn ư? Chẳng lẽ gần đây Thẩm Thuật đang hợp tác với Ngưu tổng để đầu tư cho một bộ phim nào đó?

Có thể vì đã đóng quá nhiều phim, cho nên Thẩm Tu đã suy diễn Thẩm Thuật thành một đại boss thần bí với lòng dạ thâm độc và đầy mưu mô thủ đoạn.

Nếu lời độc thoại nội tâm của Thẩm Tu mà bị Diệp Tuệ nghe thấy thì nhất định cô sẽ chửi hắn một trận ra hồn. Thẩm Thuật hiền lành tốt bụng như thế, lòng dạ thâm độc ở đâu? Mưu mô thủ đoạn chỗ nào hả?

Nội tâm của tên Thẩm Tu ngu ngốc này quả thật có thể viết thành sách luôn được rồi.

Thẩm Thuật quay đầu nhìn Thẩm Tu, mỉm cười như đang suy nghĩ đến điều gì, tựa như đang muốn nói với hắn rằng, đừng có đoán, mày không thể biết được sự thật đâu.

Thẩm Tu nhìn Ngưu tổng, khách sáo nói: “Ngưu tổng và anh này đến đây ăn tối ạ?”

Thẩm Thuật khẽ nhướn mày, thờ ơ liếc Thẩm Tu một cái, thái độ lạnh nhạt không nói năng gì.

Ngưu tổng vẫn lịch sự trả lời, nhưng câu đầu tiên đã vạch trần ngay ý đồ của Thẩm Tu: “Bây giờ không phải giờ làm việc, tôi với bạn tôi còn có chút chuyện riêng, chúng tôi đi trước đây.”

Ý là cậu đừng có đi cùng, chúng tôi không chào đón cậu đâu.

Khóe miệng đang cười của Thẩm Tu trở nên căng cứng: “Tôi chỉ đến đây tìm người thôi, không quấy rầy hai người nữa.”

Thẩm Tu tùy tiện lên đại một tầng, cửa thang máy mở ra, hắn chẳng biết đâu với đâu, cứ thế đi ra ngoài, đeo khẩu trang đội mũ kín mít.

Nhân viên vệ sinh vừa mới quét dọn phòng xong, bỗng trông thấy một người che mặt kín bưng, thậm thà thậm thụt đứng trước mặt.

Giọng nói của nhân viên vệ sinh rất lạnh lùng: “thật ngại quá, thưa anh, xin hỏi anh ở phòng nào ạ?”

Thẩm Tu tức giận đi vào một thang máy khác, chẳng buồn ăn uống gì mà về luôn.

Bao nhiêu năm qua, ai cũng nghĩ chỉ có Thẩm Tu hắn là người có khả năng thừa kế công ty, ỷ vào việc này nên hắn cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện đi học kinh doanh, cứ tập trung cho giới giải trí.

Gen của nhà họ Thẩm rất tốt, ngũ quan của Thẩm Tu vốn không tệ, càng không cần nói đến Thẩm thị là chỗ dựa quá vững chắc của hắn, cho nên sự nghiệp của hắn trong giới giải trí vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Có thể vì nhà họ Thẩm đã ngầm thừa nhận Thẩm Tu là người thừa kế, cho nên ngay từ nhỏ bọn họ đã rất nuông chiều Thẩm Tu, mặc dù lớn lên Thẩm Tu có dấn thân vào showbiz thì Thẩm Sĩ cũng chưa từng quản hắn.

Cho đến lúc này, Thẩm Tu mới bắt đầu biết sợ.

Bây giờ Thẩm Thuật đã không giống như ngày xưa nữa, anh chẳng những có thành tựu về mặt sự nghiệp, mà mối quan hệ cũng rất rộng.

Nếu Thẩm Thuật cũng muốn giành lấy tập đoàn Thẩm thị, thì liệu hắn sẽ có bao nhiêu phần thắng đây?

Bình luận

Truyện đang đọc