TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Ngân Nhi

Sau khi Thẩm Tu biết Thẩm tổng của Hoa Thụy chính là Thẩm Thuật, đi kèm nỗi khiếp sợ chính là phải suy nghĩ xem làm thế nào để quan hệ giữa hắn với Thẩm Thuật trở nên tốt hơn. Trước giờ có nằm mơ hắn cũng muốn được bám víu lấy Thẩm tổng, hôm nay biết Thẩm Thuật chính là Thẩm tổng, hắn nhất định phải tận dụng cho tốt mới được.

Thẩm Tu bàn bạc với Thường Huỳnh, chuẩn bị tìm cơ hội mời Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ăn bữa cơm, lúc dùng bữa, hắn sẽ tỏ ra ân cần niềm nở, cố gắng tạo thiện cảm với hai vợ chồng. Sau đó hắn sẽ nói một vài lời hay để Diệp Tuệ và Thẩm Thuật dần phá bỏ sự phòng bị, cuối cùng hắn sẽ nói lời xin hòa giải, Thẩm Thuật sẽ chấp nhận thôi.

Thẩm Tu lên kế hoạch rất ổn, chuẩn bị thực hành luôn.

hắn gọi điện cho Thẩm Thuật, cẩn thận mở lời: “Chú ba, cháu muốn gặp chú, có một số việc chúng ta nên mặt đối mặt để nói cho rõ ràng ạ.”

Thẩm Thuật im lặng vài giây rồi đồng ý, Thẩm Tu thở phào nhẹ nhõm.

Đến ngày hẹn đi ăn, Thẩm Tu và Thường Huỳnh đến phòng bao trước, vừa ngồi vừa chú ý nhìn ra cửa.

một lát sau, cửa mở ra, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ đi vào.

Diệp Tuệ liếc mắt nhìn Thẩm Tu Thường Huỳnh, sau buổi đấu giá hôm đó, Thường Huỳnh chắc chắn đã biết được thân phận của Thẩm Thuật, cho nên cô thật sự muốn xem xem bữa ăn hôm nay bọn họ muốn làm gì.

Thẩm Tu vừa trông thấy bọn họ thì lập tức lôi kéo Thường Huỳnh, hai người đứng dậy ra đón, Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cười nói: “Chú ba.”

Thường Huỳnh cũng làm theo Thẩm Tu, gọi một tiếng chú ba.

Tiếp theo, Thẩm Tu nhìn Diệp Tuệ, cực kỳ lễ phép gọi: “Thím nhỏ.” Nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn ban nãy.

Diệp Tuệ sửng sốt vài giây rồi nhíu mày, thái độ hôm nay của Thẩm Tu khác hẳn với ngày thường nhỉ. Trước đây khi hắn nhìn thấy cô, một là sẽ tỏ vẻ lạnh lùng, hai là hếch lỗ mũi lên tận trời, không thèm để cô vào trong mắt.

Thẩm Tu chào xong vẫn còn chưa thấy đủ, hắn huých tay Thường Huỳnh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Em mau chào đi.”

Thường Huỳnh há miệng, không phát ra được âm thanh, thật sự rất khó để gọi Diệp Tuệ là thím.

Thẩm Tu thấy Thường Huỳnh không chịu phối hợp thì có phần nóng nảy, lại nói nhỏ: “Chúng ta đã bàn từ trước với nhau rồi mà?”

Diệp Tuệ thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, cô hướng sang phía Thẩm Thuật, mở to mắt tinh nghịch nhìn anh, cố ý nói: “Bữa cơm hôm nay xem ra không thể ăn được rồi, bọn mình nên đi về thôi.”

Thẩm Thuật lập tức hiểu ý Diệp Tuệ, ngữ điệu anh trầm xuống: “Đúng là không có thành ý gì cả.”

Diệp Tuệ làm bộ muốn về, Thẩm Thuật cũng phối hợp với cô, quay người đi.

Thẩm Tu lo lắng cực kỳ, hắn bóp chặt tay Thường Huỳnh, làm cô ta đau đến mức suýt thì kêu lên.

Thường Huỳnh cũng tưởng là Diệp Tuệ và Thẩm Thuật muốn về thật, nếu thế thì bữa cơm hôm nay sẽ không có ý nghĩa gì nữa rồi.

cô ta vội hô lên, nhưng ngữ điệu vẫn chưa được tự nhiên, giọng nhỏ như muỗi kêu, cố lắm mới nghe rõ được: “Thím nhỏ.”

Diệp Tuệ dừng động tác, cô xoay người nhìn Thường Huỳnh, nói: “cô vừa nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”

Thường Huỳnh tức điên, tôi đã muối mặt gọi cô là thím nhỏ rồi, sao cô còn không chịu bỏ qua hả!!

Thẩm Tu thấy tình hình không ổn, lại dùng lực véo tay Thường Huỳnh, nhắc nhở cô ta phải biết lấy đại cục làm trọng.

Thường Huỳnh không còn cách nào, đành phải gọi lại một tiếng, lần này cô ta đã nói to rõ ràng hơn: “Thím nhỏ.”

Diệp Tuệ lúc này mới mỉm cười, cùng Thẩm Thuật ngồi vào chỗ của mình.

Thẩm Tu tìm một lý do để giải thích: “Mấy hôm nay Thường Huỳnh bị cảm nên giọng nói mới nhỏ hơn một chút, mong thím nhỏ bỏ qua ạ.”

Diệp Tuệ rộng lượng nói: “không sao, tôi cũng rất có kiên nhẫn.”

Thường Huỳnh lại bực, cô mà có kiên nhẫn? Thế cái người vừa nãy muốn quay người đi về luôn là ai? Tuy nhiên bây giờ cô ta đang phải lấy lòng bọn họ, có tức giận thế nào thì cũng phải kìm xuống.

Lúc này nhân viên nhà hàng đi tới mang trà cho bốn người.

Sau khi nhìn thấy trà trong chén của Thẩm Thuật đã đầy, Thẩm Tu mới nịnh nọt lên tiếng: “Chú ba, chắc chú ngồi xe lâu nên cũng khát nước rồi đúng không ạ? Chú uống chút trà đi cho đỡ khô cổ họng.”

Thái độ ân cần của Thẩm Tu thật sự khiến cho người ta nghi ngờ không biết có phải linh hồn của hắn đã bị tráo đổi hay không.

Thẩm Thuật nhìn Thẩm Tu một cái, cầm lấy cốc nước bên cạnh mình, đáp: “không cần, tôi chỉ thích uống nước lọc.”

anh rất thờ ơ phản bác lời của Thẩm Tu, không hề nể mặt chút nào.

Thẩm Tu tái mặt, Diệp Tuệ buồn cười nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.

cô nói: “anh nói là có việc muốn nói với chúng tôi, không biết là chuyện gì?”

Thẩm Tu nhìn Thẩm Thuật, cảm thấy biểu hiện của mình đã đủ ân cần rồi, bây giờ phải nói vào việc chính thôi.

“Chú ba, hiện tại cháu đã biết chú là Thẩm tổng rồi. Tại sao hồi trước khi cháu tìm chú thì chú lại tránh không gặp cháu? Chúng ta là người một nhà, hẳn phải giữ vững tình thân chứ ạ.”

Diệp Tuệ cười lạnh, mục đích của Thẩm Tu rõ ràng quá rồi.

Sau khi biết Thẩm Thuật chính là tổng giám đốc của Hoa Thụy, Thẩm Tu thay đổi sắc mặt cũng nhanh ghê, bây giờ anh ta nói Thẩm Thuật là người một nhà, thế hồi trước sao anh ta lại giữ khoảng cách như vậy? Khi Thẩm Thuật bị người ta nói là khắc mệnh, khắc chết hai người anh trai, sao không thấy anh ta ở phía sau nói đỡ cho câu nào?

Diệp Tuệ vừa định nói thì Thẩm Thuật đã lạnh nhạt nói trước: “Cậu nói xem sao tôi phải gặp cậu?”

Thẩm Tu sửng sốt, sau đó ngượng ngập cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy ạ, chú ba bận rộn nhiều việc, đúng là không có thời gian để gặp cháu.”

Tiếp theo, Thẩm Thuật bình tĩnh mở miệng, giọng nói cực kỳ ổn định: “Đúng là tôi bận thật, nhưng quan trọng là, có những con người không cần thiết phải gặp.”

Thẩm Tu cười cứng đờ cả mặt, nhưng cũng chỉ đổi lại lấy sự lạnh lùng của Thẩm Thuật, dù miệng lưỡi có linh hoạt thế nào thì lúc này hắn cũng không biết phải nói gì nữa.

Diệp Tuệ vui sướng nhìn nét mặt ngỡ ngàng của Thẩm Tu, nhưng cô còn cố ý châm thêm một mồi lửa nữa: “Thẩm Tu, anh đã muốn trò chuyện với chúng tôi thế này, vậy tôi cũng có chút chuyện muốn nói với hai người.”

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Tu, giọng điệu không nhanh không chậm: “Gần đây tôi có đọc được mấy tin tức trên mạng, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, nếu hai người đã gọi tôi một tiếng thím, vậy hôm nay tôi cũng nói chuyện thẳng thắn luôn.”

Ngữ điệu của cô lạnh như băng: “Có chút việc tôi phải tính sổ luôn ngay tại đây.”

Thẩm Tu và Thường Huỳnh vừa nghe Diệp Tuệ nói muốn tính sổ, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.

Diệp Tuệ nói tiếp: “anh hãy giải thích cho tôi nghe về mấy tin tức được đăng lên mạng mấy hôm trước đi.” Nhân vật chính bị bôi nhọ là Thẩm Thuật đang ngồi an vị bên cạnh cô đây, kiểu gì thì kiểu cô cũng phải cho bọn họ một trận.

Thẩm Tu lòng trùng xuống, quyết định giả chết: “Tin tức gì cơ ạ?”

Diệp Tuệ đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ chậm rãi giơ ba ngón tay ra: “Tôi đếm đến ba, anh phải cho tôi một lời giải thích.”

Thẩm Tu Thường Huỳnh dám bêu xấu Thẩm Thuật, việc này đã động đến giới hạn chịu đựng của cô rồi.

cô gần như không để cho Thẩm Tu có thời gian suy nghĩ, hờ hững bắt đầu đếm: “Ba.”

một giây sau: “Hai.”

“…”

Thẩm Tu nào dám chọc giận Diệp Tuệ chứ, không đợi đến lúc Diệp Tuệ đếm đến một, hắn nói luôn: “Mấy tin tức đó là do quản lý của cháu đăng, không liên quan gì đến cháu và Thường Huỳnh hết.”

Tẩy trắng sạch sẽ.

Diệp Tuệ cười khẩy: “Tôi không thích nghe người ta nói láo.”

cô chậm rãi nói: “Nhất là khi ở trước mặt tôi mà vẫn còn dám nói dối hết lần này tới lần khác, anh không thèm để người thím này vào trong mắt à?”

Từng câu từng chữ rất rõ ràng lọt vào tai Thẩm Tu Thường Huỳnh.

Thẩm Tu đỏ mặt: “Là cháu đăng, nhưng mà…”

Diệp Tuệ bật cười, một giây sau liền nói ngắn gọn: “không có nhưng nhị gì hết, bớt nói nhảm lại, mau xin lỗi đi.”

một câu giải thích cô cũng không muốn nghe.

Diệp Tuệ quét mắt nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh: “Làm chuyện có lỗi thì phải xin lỗi, đạo lý cơ bản này mà hai người cũng không hiểu sao?”

Thẩm Tu Thường Huỳnh sững sờ, bọn họ không ngờ là mọi chuyện lại thành ra thế này, Diệp Tuệ không thèm giữ lại chút tình cảm nào, thái độ rất cứng rắn.

Thẩm Tu biết, nếu hôm nay mình không xin lỗi thì chuyện này sẽ không thể giải quyết được, hắn hít sâu một hơi, nhìn Diệp Tuệ: “Xin lỗi, cháu không nên…”

Diệp Tuệ cắt đứt lời Thẩm Tu: “Đợi đã.”

cô cười nhạt nhìn hắn, chỉ vào Thẩm Thuật: “anh không nên nói xin lỗi với tôi, người anh cần xin lỗi là chú ba của anh kìa.”

Thẩm Tu đành phải quay đầu nhìn Thẩm Thuật, gượng gạo nói một câu: “Chú ba, cháu xin lỗi chú.”

Thẩm Thuật không nói gì.

Diệp Tuệ không có ý định bỏ qua cho Thường Huỳnh đang giả chết một bên: “Thường Huỳnh, cô không có gì để nói sao?”

Thường Huỳnh: “Chú ba, cháu xin lỗi.”

Diệp Tuệ cười: “Thế mới ngoan chứ.”

Bốn người bấy giờ mới bắt đầu ăn cơm, nhưng Thẩm Tu và Thường Huỳnh chẳng có cảm giác muốn ăn chút nào. Thẩm Tu nhướn mày, sao mọi chuyện lại bị cuốn theo Diệp Tuệ vậy chứ, càng ngày càng trật khỏi kế hoạch của hắn.

Diệp Tuệ ăn được một ít, cũng thấy lưng lửng bụng rồi, cô đặt đũa xuống, nhìn Thẩm Tu và Thường Huỳnh, thế này mà đã không chịu được, còn dám lôi kéo làm quen với Thẩm Thuật?

Ha ha, đợi kiếp sau đi nhé.

Diệp Tuệ cầm giấy ăn lau miệng, giọng cô vang lên trong bầu không khí yên tĩnh, nói: “Thẩm Tu.”

Tay Thẩm Tu run lên, thầm kêu khổ trong lòng, sao lại gọi tôi rồi, tha cho tôi đi bà cô ơi.

Diệp Tuệ cố ý nói: “Tôi nhớ là trong bài báo có nói, anh giỏi giang hơn Thẩm Thuật đúng không?”

Thẩm Tu phủ nhận ngay: “Làm gì có chuyện đấy! Chú ba chỉ động một ngón tay út thôi cũng giỏi hơn cháu rồi.”

Thường Huỳnh đang giả bộ làm người tàng hình cũng run cả tay, suýt làm rơi đũa xuống bàn, Diệp Tuệ nhướn mày nói: “Hai người còn bảo Thẩm Thuật khắc mệnh?”

Sắc mặt Thường Huỳnh tái nhợt, cố gượng cười: “Chú ba sao lại khắc mệnh được? rõ ràng là vận khí của chú ba rất tốt, hơn nữa thím nhỏ cũng có số vượng phu thật.”

Thẩm Tu nói thêm: “Thím xem, kể từ khi thím kết hôn với chú ba, sức khỏe của chú ba cũng ngày một tốt lên.”

Thẩm Tu mặt không đổi sắc mà nịnh nọt, chỉ muốn thân thiết hơn với Thẩm Thuật.

Bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ra về, Thẩm Tu và Thường Huỳnh nhìn nhau, cùng thở dài một hơi.

Trước khi ăn, Thẩm Tu đã lường trước rất nhiều tình huống, nhưng thực tế xảy ra lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

hắn đã nói xin lỗi Thẩm Thuật, cũng nói rất nhiều lời hay ý đẹp với Thẩm Thuật, nhưng hai vợ chồng họ lại chẳng hề thay đổi thái độ.

Cơm nước xong xuôi, quan hệ giữa hắn và hai vợ chồng Thẩm Thuật vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, bữa cơm này coi như vô ích rồi, tại sao cứ ở trước mặt Diệp Tuệ là hắn lại không làm được cái gì như ý chứ.

Thường Huỳnh im lặng thật lâu, cô ta hỏi: “Từ nay về sau chúng ta cứ phải làm như vậy trước mặt hai vợ chồng Diệp Tuệ sao?”

Thẩm Tu bất đắc dĩ thở dài: “Có thể duy trì như thế này đã là quá đủ rồi.”

Đừng nói đến việc hồi trước bọn họ và Diệp Tuệ luôn như nước với lửa, mà hôm nay chuyện mua bài cũng đã bị Diệp Tuệ phát hiện ra rồi, có thể duy trì quan hệ ở mức độ này đã là quá ổn.

Điều duy nhất mà Thẩm Tu cảm thấy may mắn là Thẩm Thuật có rất nhiều tiền, cho nên chắc chắn anh sẽ không để mắt đến gia sản của nhà họ Thẩm, người thừa kế chắc chắn vẫn là hắn.

Nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy không vui nhỉ.

sự nghiệp của Diệp Tuệ đang đà thăng tiến, từ sau khi cô và Thẩm Thuật xác định quan hệ, dường như chuyện gì cũng tiến triển rất thuận lợi, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thiếu hụt cái gì đó.

Sau khi trở về từ Berlin, Hoa Thụy cho Diệp Tuệ nghỉ ít ngày, tất nhiên chắc chắn là do Thẩm Thuật yêu cầu, công việc của cô quá bận rộn, phải cho cô có thời gian để nghỉ ngơi.

Diệp Tuệ ở nhà rất rảnh rỗi, không có phim mới gì cần quay, chỉ ngồi xem phim với đọc tạp chí.

Tiểu Lưu gửi tạp chí đến công ty, cũng gửi đến nhà Diệp Tuệ luôn, cô ngồi trên salon, trên bàn trà bày những cuốn tạp chí có liên quan đến cô.

cô cầm lấy một cuốn bắt mắt nhất có ảnh bìa là ảnh cô, cùng một hàng chữ lớn nổi bật: “Top 1 trong số những người được khán giả bình chọn là muốn hôn nhất.”

cô đang chậm rãi lật xem thì Thẩm Thuật đột nhiên đi tới, tịch thu luôn cuốn tạp chí trong tay cô.

Phản ứng của Thẩm Thuật lọt vào mắt cô, cô cười thầm trong lòng, xem ra cái tính ghen tuông này của chồng cô sẽ còn kéo dài cả đời.

Hai người đại khái cũng đoán ra được cái cảm giác thiếu hụt kia là gì, nhưng mà chuyện này dù sao vẫn cần có một người chủ động khơi ra trước.

Thẩm Thuật xoay người đi tới chỗ tủ rượu, lấy ra một chai rượu. Tửu lượng của cả hai đều không tốt, đống rượu quý để trong nhà cũng chỉ là đồ trang trí thôi.

Giọng anh rất dịu dàng: “Em muốn uống chút rượu không?”

Diệp Tuệ ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Sao tự dưng lại uống rượu?”

Vì chỉ khi uống rượu thì tâm trí của anh và Diệp Tuệ mới trở nên rối loạn, chỉ cần lòng rối loạn là sẽ làm được những chuyện mà mình muốn làm. Như lần trước hai người uống say đã chủ động hôn nhau vậy.

Thẩm Thuật lắc đầu, không đáp mà hỏi ngược lại cô: “Em nghĩ sao?”

Diệp Tuệ nhìn vào mắt anh, rất nhanh đã hiểu được, cô nheo mắt, môi khẽ cong lên: “Vậy thì uống một chút đi.”

Nếu đã quyết thì phải mạnh dạn tiến tới, nếu không với tính cách của cô thì sợ là càng về đêm thì dũng khí của cô sẽ càng tan biến mất.

cô cầm chai rượu đã mở, rót một ly rượu, đưa lên khóe miệng uống một ngụm, hương rượu rất nồng.

cô rướn người lên kéo cà vạt Thẩm Thuật, lôi người anh xuống kề sát cô, sau đó nhắm mắt lại, chủ động dâng lên đôi môi.

Mắt Thẩm Thuật vẫn mở, anh thấy gương mặt cô hiện lên rõ ràng trước tầm mắt, cô rất chủ động cạy mở môi anh, chủ động thăm dò vào sâu hơn, mớm một nửa phần rượu cho anh.

Mùi rượu nồng quấn quanh môi lưỡi hai người, rơi cả xuống cổ áo sơ mi của Thẩm Thuật.

Thẩm Thuật phối hợp với động tác của Diệp Tuệ, tay anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, cảm nhận lớp vải lụa của váy ngủ trên lòng bàn tay.

Hơi thở ấm áp thuộc về Thẩm Thuật hoàn toàn vây quanh Diệp Tuệ, cô bị anh giữ chặt trong lòng hôn một cách điên cuồng và mãnh liệt.

Có phải anh say rồi không?

Khác hẳn với bình thường, nụ hôn này mang tính xâm lược, không ngừng công thành đoạt đất, khiến cho cô chìm đắm không thoát ra được.

Diệp Tuệ mới chỉ uống một ngụm, rõ ràng vẫn chưa say, nhưng bị anh hôn thế này lại làm cô có cảm giác say rồi. Mùi rượu nồng nàn giống như một mùi hương gây thôi miên, đưa anh và cô rơi xuống vực sâu lãng mạn.

Thẩm Thuật vòng tay mò đến công tắc điện đằng sau cô, đèn trong phòng phụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào.

Hai người chỉ cảm thấy người càng lúc càng nóng hơn, nụ hôn sâu vẫn được kéo dài.

Có lẽ vì trong phòng tối mịt nên đầu óc cũng hỗn loạn hơn.

Động tác của cả hai đều rất mạnh bạo, một đường lùi thẳng về phía vách tường phía sau, không buồn quan tâm đến thiết kế trong phòng khách.

Lưng Thẩm Thuật đập mạnh vào tường, Diệp Tuệ thì vẫn được anh ôm chặt trong lòng.

cô dừng động tác, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt vẫn còn đang mơ màng, nhẹ giọng hỏi: “Đau không anh?”

Chỉ cần được ở cùng cô thì có gì mà đau đớn chứ, tất cả đều sẽ biến thành ngọt ngào, anh lắc đầu: “không đau.”

Cơ thể hai người lảo đảo, cái bàn nhỏ bên cạnh cũng lảo đảo theo, bình hoa cổ đặt bên trên dường như cũng không an phận giống như hai chủ nhân của nó.

Diệp Tuệ đụng phải cái bình hoa, Thẩm Thuật đỡ lấy cái bình, vẫn không quên giữ chắc eo cô, cảm nhận sự mềm mại nhẵn nhụi như nước.

Diệp Tuệ mơ màng nói: “Đắt lắm đấy, đừng làm vỡ.”

Thẩm Thuật cười: “không sao, vỡ thì mua lại cái khác, mua mười cái cũng được.”

Diệp Tuệ tựa đầu vào lòng anh, co rúc người, giọng nũng nịu: “Thẩm Thuật, em mệt quá, anh bế em đi.”

Thẩm Thuật khom lưng cúi đầu xuống, hôn lên tóc cô: “Được, nhưng em phải hôn anh một cái trước đã.”

Hai người cùng bật cười, cũng chẳng biết là cười cái gì, cảm giác như hai kẻ ngốc bị rơi vào bể tình vậy.

Diệp Tuệ nghiêng người lên trước, dâng môi lên hôn vào má anh một cái, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, dường như không có khe hở.

Thẩm Thuật thực hiện lời hứa, anh bế cô lên, mỉm cười với cô, đi thẳng lên phòng ngủ.

Đến trước cửa phòng, anh cúi đầu hỏi cô: “Phòng em hay phòng anh?”

“Phòng anh.” Diệp Tuệ uốn éo trong lòng anh, nắm chặt cổ áo sơ mi của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc