TÔI CÓ MẮT ÂM DƯƠNG

Edit: Ngân Nhi

Diệp Tuệ ngờ vực, tại sao tự dưng mẹ của Thẩm Thuật lại gọi điện cho cô? rõ ràng là bà ấy đã rời khỏi nhà họ Thẩm từ lâu lắm rồi mà, còn bỏ lại Thẩm Thuật lúc ấy vẫn còn bé.

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa.

Diệp Tuệ nhìn vào mắt mèo, bên ngoài là một người phụ nữ xa lạ, nhìn cũng có tuổi rồi, nhưng da dẻ chăm sóc tốt nên trông trẻ hơn những người phụ nữ cùng độ tuổi rất nhiều.

Gương mặt của bà ấy rất đẹp, có nhiều nét giống Thẩm Thuật, Diệp Tuệ rùng mình, Thịnh Vân, mẹ của Thẩm Thuật thế mà lại tới tận cửa nhà rồi!

Thế thì cuộc điện thoại ban nãy chỉ là một lời thông báo trước của bà ấy với cô thôi, bà ấy đã có chuẩn bị cho cuộc gặp mặt hôm nay từ lâu rồi.

Diệp Tuệ không nghĩ ngợi nữa, cô mở cửa ra, nhìn Thịnh Vân, Thịnh Vân ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ, nói: “Mẹ là mẹ của Thẩm Thuật.”

nói xong, ánh mắt Thịnh Vân chậm rãi đánh giá Diệp Tuệ một lượt, dường như đang ngẫm xem Diệp Tuệ có đủ tư cách để làm con dâu của mình hay không.

Diệp Tuệ chợt cảm thấy khó chịu trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Thịnh Vân đã bỏ rơi Thẩm Thuật, cảm giác khó chịu ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Diệp Tuệ gật đầu với bà ấy một cái, lạnh nhạt nói: “Chào cô ạ.”

Thịnh Vân nhìn vào trong nhà, hỏi: “Thẩm Thuật có nhà không?”

“anh ấy vẫn chưa về ạ.”

Thịnh Vân tỏ vẻ thất vọng, đưa cái bánh kem đang cầm trong tay cho Diệp Tuệ, nói: “Ngày kia là sinh nhật Thẩm Thuật rồi, mẹ đã tự tay làm một cái bánh kem, con giúp mẹ đưa cho nó nhé.”

Diệp Tuệ liếc nhìn cái bánh được làm rất cầu kỳ, nhưng vẻ ngoài có đẹp mắt đến đâu cũng không thể che giấu được một điều, đó là bà ấy đã nhớ nhầm ngày sinh nhật của Thẩm Thuật.

Sinh nhật của anh không phải là vào ngày kia.

Diệp Tuệ không nhận cái bánh, cô lạnh lùng nhìn Thịnh Vân, nói: “cô à, sinh nhật của con mình mà cô cũng nhớ nhầm sao?”

Thịnh Vân sững người.

Diệp Tuệ nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Sinh nhật của Thẩm Thuật là vào mùa đông, cùng với ngày mà cô nói, nhưng là tháng sau cơ ạ.”

Thịnh Vân cũng không dám chắc là mình nhớ đúng, bà chỉ có một ấn tượng rất mơ hồ về ngày sinh nhật của Thẩm Thuật thôi.

Diệp Tuệ bật cười, ngữ điệu càng lạnh hơn: “À, suýt nữa thì cháu quên mất, dù gì thì cô cũng đã rời khỏi nhà họ Thẩm nhiều năm rồi, chả trách mà lại nhớ nhầm ngày sinh của Thẩm Thuật.”

“Khi đó Thẩm Thuật còn nhỏ thế, vậy mà cô nói đi là đi, người nào không biết còn tưởng là cô sẽ không quay về nữa ấy chứ.”

“Bây giờ đang yên đang lành lại đột ngột đến đưa bánh kem thế này, cháu thật sự không dám nhận đâu ạ, nếu nhận thì có lỗi với lương tâm quá, cô thấy có đúng không?”

Diệp Tuệ vừa âm thầm trách Thịnh Vân làm mẹ mà không nhớ nổi ngày sinh của con mình, nói bóng gió ám chỉ bà ta là người vô trách nhiệm, không có tình người, lại vừa nhắc nhở bà ta rằng, nhiều năm về trước bà ta đã nhẫn tâm bỏ lại Thẩm Thuật mà đi, cho nên bây giờ bà ta chỉ là một người xa lạ đối với anh mà thôi. Nếu cô mà là Thịnh Vân thì chắc chắn ngày nào cô cũng cảm thấy cắn rứt lương tâm, không bao giờ dám quay trở về nữa.

Hôm nay bà ta chưa nói tiếng nào mà đã trực tiếp tới đây rồi, vừa mất lịch sự mà vừa mặt dày nữa.

Thịnh Vân không ngờ Diệp Tuệ lại mồm mép tới vậy, nhưng cô lại cố tình dùng một chất giọng rất nhẹ nhàng êm ái mà nói ra những câu đó.

Thịnh Vân cố gắng duy trì sự bình tĩnh: “Con là vợ của Thẩm Thuật, gọi cô nghe xa cách quá, phải gọi là mẹ mới đúng.”

Diệp Tuệ thầm cười trong lòng, bà đã đối xử với Thẩm Thuật như thế, bây giờ còn muốn bám víu lấy chút quan hệ này sao? Nghĩ đến những lần Thẩm Thuật bị mộng du là có liên quan tới bà ta, Diệp Tuệ thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.

cô hờ hững phun ra một câu: “Dù sao cũng chẳng gặp được mấy lần, xưng hô thế nào không quan trọng lắm.”

Thịnh Vân tức giận: “cô…”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền tới, so với lúc bình thường còn lạnh lùng hơn mấy lần: “Bà đến đây làm gì?”

Diệp Tuệ nhận ra giọng nói này, lòng cô trùng xuống.

Thẩm Thuật đang đứng đằng kia, ánh mắt anh tối đi, môi mím chặt.

anh đang tức giận.

Ánh mắt Thịnh Vân hiện lên sự vui mừng, bà ta bước lại gần, nói: “Lâu rồi mẹ con mình không gặp nhau, hôm nay mẹ tới là muốn…”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Thuật đã quay người đi, anh không hề nhìn thẳng mặt Thịnh Vân một lần nào, cứ thế bỏ đi.

anh bước rất nhanh, bóng lưng vô cùng dứt khoát.

Thái độ của anh rất rõ ràng, anh không muốn nhìn thấy Thịnh Vân.

Thịnh Vân không ngờ là Thẩm Thuật lại lạnh lùng với mình đến thế, chỉ biết lúng túng đứng tại chỗ. Diệp Tuệ thấy phản ứng của anh như vậy thì cực kỳ lo lắng.

cô nhìn Thịnh Vân, thằng thừng đuổi khách: “Mời bà cầm cái bánh kem đi về đi, đừng bao giờ đến đây nữa, chúng tôi không chào đón bà đâu.”

“Năm đó bà đã chọn bỏ rơi anh ấy rồi, bây giờ đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy nữa.”

Thịnh Vân im lặng vài giây, sau đó ra về.

Bà ta vừa đi, Diệp Tuệ liền đuổi theo Thẩm Thuật luôn, lòng cô đang rất rối bời, lúc chạy đến chỗ thang máy thì đã chậm một bước, cửa thang máy đã đóng lại.

Trước khi cửa khép lại, Diệp Tuệ vẫn kịp nhìn thấy Thẩm Thuật, anh cúi đầu, không tập trung nhìn vào một điểm gì, dáng vẻ cứ thẫn thờ.

Tim cô nhói đau, giống như khi thấy anh mộng du, lúc đó anh yếu đuối vô cùng.

cô cố gắng bình tĩnh lại, đưa tay ấn nút thang máy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn số tầng hiển thị, xin mày đấy, lên nhanh một chút đi…

cô muốn mau chóng đuổi theo anh, bây giờ trạng thái của anh không ổn, cô không thể để anh bỏ đi một mình được.

Mấy giây sau, cửa thang máy cũng mở ra, Diệp Tuệ bước nhanh vào, ấn tầng một.

Thang máy chậm rãi đi xuống, rõ ràng tốn khá ít thời gian nhưng cô vẫn thấy quá lâu.

Cuối cùng cũng xuống tầng một, Diệp Tuệ chạy ra khỏi thang máy, nhìn bên ngoài một lượt, không thấy anh đâu cả.

đã tối muộn rồi, không biết trời đã đổ cơn mưa từ khi nào, từng hạt mưa lạnh như băng rơi xối xả xuống mặt đất.

Diệp Tuệ lo lắng đi ra ngoài, trong màn mưa dày đặc, cô nhìn thấy một người, lập tức hô lên: “Thẩm Thuật.”

Thẩm Thuật không đứng lại, vẫn bước đi trong gió mưa, quần áo của anh đã ướt hết, nhưng anh vẫn chưa tỉnh táo lại được, cứ đờ đẫn đi về phía trước.

Diệp Tuệ cũng chạy vào trong cơn mưa, chặn đường anh lại, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Thẩm Thuật, em đuổi bà ấy đi rồi.”

cô nhẹ nhàng nói: “Bây giờ bọn mình về nhà thôi.”

Thẩm Thuật không nhìn cô, mắt không có tiêu điểm, tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh thì thào: “Về nhà?”

Diệp Tuệ nắm tay anh, nhấn mạnh một lần nữa: “Đúng vậy, bọn mình về nhà nhé.”

Mưa vẫn rơi, không có dấu hiệu tạnh, thấm ướt quần áo của cả hai. Thẩm Thuật đứng trong mưa, Diệp Tuệ cũng đứng cùng anh.

anh nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, mưa càng lúc càng lớn, nhưng bóng dáng cô lại dần trở nên rõ ràng hơn trong mắt anh.

Diệp Tuệ cố chấp đứng trong mưa với anh, dáng người mảnh mai, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sáng trong ẩn chứa sự lo lắng.

Tầm mắt Thẩm Thuật từ từ khôi phục lại bình thường, anh nhướn mày nói: “Em ướt sũng rồi.”

Diệp Tuệ thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì thì anh đã kéo cô đến chỗ mái hiên. Mưa to quá, hai người tạm thời không thể lên nhà được, đành tìm tạm một chỗ để trú mưa đã.

Dưới mái hiên rất yên bình, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.

Bất chợt Diệp Tuệ nghe thấy Thẩm Thuật nói: “Ngày bà ấy đi, trời cũng mưa to thế này.”

Diệp Tuệ nhìn anh, còn anh nhìn vào màn mưa, dường như đang nhìn lại một đoạn ký ức đã qua: “anh vẫn luôn nghĩ là bà ấy sẽ quay về…”

“anh chờ mãi, chờ một ngày bà ấy trở lại tìm anh, nhưng không, bà ấy thật sự đã vứt bỏ anh rồi.”

“Bà ấy không yêu bố anh, sau khi sinh anh ra, bà ấy bị trầm cảm sau sinh. Cứ khi nào bà ấy thấy bực bội khó chịu là sẽ nhốt anh trong một căn phòng tối.”

“anh rất sợ, anh đập cửa cầu xin bà ấy hãy cho anh ra ngoài, nhưng bà ấy không để ý đến anh, cứ làm thế hết lần này đến lần khác…”

Giọng anh nhỏ đi một chút: “Nếu bà ấy đã bỏ anh mà đi, vậy tại sao hôm nay còn quay về?”

Diệp Tuệ đến bây giờ mới hiểu là vì sao hôm khóa cửa phòng cô bị hỏng, anh lại điên cuồng phá cửa như vậy, vì hồi nhỏ bị ám ảnh, nên anh không muốn cô cũng phải trải qua cảm giác ấy giống mình, bị nhốt trong không gian kín.

Những lần anh mộng du cũng là tại Thịnh Vân mà ra, lúc mộng du, anh trở lại thành một đứa trẻ yếu đuối bất lực của quá khứ.

Trong lòng Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng đau đớn.

anh trai của anh qua đời, khiến cho anh phải cõng trên lưng cái mệnh khắc người thân, khi ấy, đáng ra Thịnh Vân phải ở bên cạnh che chở cho anh mới đúng.

Nhưng bà ta không chỉ không làm vậy, mà còn ngược đãi anh, cuối cùng bỏ anh mà đi. Bà ta mãi mãi sẽ không thể biết rằng, mình đã khiến cho con trai tổn thương biết bao nhiêu.

Hôm nay, Thịnh Vân đến, nỗi ám ảnh lại ùa về, lòng anh ngỡ như đã bình thường trở lại, nhưng một lần nữa lại xuất hiện một vết thương không thể chữa lành.

Trong đêm mưa, lần đầu tiên Thẩm Thuật nói chuyện nhiều như thế, anh đã đem chuyện mà mình đã giấu kỹ vào nơi sâu nhất trái tim, chậm rãi kể hết cho cô nghe.

anh nhìn cô, nói: “Xin lỗi em, lúc anh mộng du chắc đã làm em sợ rồi.”

Diệp Tuệ lắc đầu, mắt ướt nhòa, lúc này rồi mà anh vẫn nghĩ đến cảm thụ của cô được, cô khẽ nói: “không đâu, làm sao mà làm em sợ được chứ.”

cô nhìn vào mắt anh, giọng rất dịu dàng: “Về sau mỗi khi anh không vui, anh nhất định phải nói cho em biết đấy nhé.”

“Có chuyện gì thì bọn mình cùng nhau giải quyết.”

Lời cô nói Thẩm Thuật nghe rất rõ, anh nhìn cô, mấy giây sau mới nhếch môi đáp: “Được.”

Diệp Tuệ nhìn trời, mưa đã tạnh, cô nói: “Tạnh mưa rồi, bọn mình về nhà thôi.”

“Ừ.”

Hai người sánh vai bước đi, bóng của họ một cao một thấp chiếu xuống mặt đất.

Bất chợt, Diệp Tuệ hắt hơi một cái, cô xoa mũi, ban nãy bị ngấm mưa, chắc cảm mất rồi. cô chỉ mải suy nghĩ, không chú ý đến ánh mắt của Thẩm Thuật đang nhìn mình.

Diệp Tuệ vẫn đi tiếp, nhưng bỗng dưng trước mặt cô có một bóng đen đổ xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết Thẩm Thuật đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.

Thẩm Thuật giơ tay đội mũ áo lên cho cô, làm ánh sáng trước mắt cô bị che hết.

Ngay lúc cô đang ngơ ngác không hiểu gì thì lại thấy anh cúi đầu xuống, hai tay cầm lấy vạt áo cô.

Diệp Tuệ mở to mắt, anh làm gì thế hả?

Thẩm Thuật cài khóa kéo, nhẹ nhàng kéo khóa áo cô lên, Diệp Tuệ cứ thế nhìn anh kéo khóa áo lên tận cằm mình, cuối cùng kéo hẳn lên tận đỉnh đầu cô luôn.

Trước mắt cô bây giờ hoàn toàn là một màu đen, chẳng nhìn thấy gì nữa cả.

Giọng cô rầu rĩ nói: “Thẩm Thuật à, anh kéo khóa xuống cho em.”

Thẩm Thuật không nghe cô, ngữ điệu rất hùng hồn: “không được, em bị cảm rồi, phải tránh gió.”

Diệp Tuệ nghiến răng: “Em sắp không thở được đây này.”

Bấy giờ Thẩm Thuật mới không cam lòng kéo khóa áo cô xuống một chút, mặt Diệp Tuệ cũng từ từ lộ ra bên ngoài.

Đầu tiên là lông mày, sau đến đôi mắt, rồi đến cái mũi…Tới khi dừng ở miệng cô thì Thẩm Thuật không có ý định kéo xuống tiếp nữa.

Diệp Tuệ ngạt thở muốn chết, cô vội vàng hít thở sâu, không quên lườm anh mấy lần.

Nhìn hành động của Diệp Tuệ, ánh mắt Thẩm Thuật thoáng xao động, nhẹ nhàng nở nụ cười.

- --

Ôi giời ơi hai ông bà ơi có đi lên nhà thôi cũng không yên được ) Lại tấu hài rồi ))

Chị Tuệ thông cảm cho anh nhà em Bị cảm là không được để gió lùa chị ạ không cảm nặng thêm đấy, nên anh nhà em phải bịt kín chị lại cho chắc Mà quên cmn mất chị là con người, haizz, thôi thì anh em cho chị thòi được cái mũi ra ngoài là tốt rồi đấy, lại tưởng bịt kín xong bá đạo vác lên vai đi lên nhà thì chết bà

Bình luận

Truyện đang đọc