TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

hín giờ sáng hôm sau, phòng nhân sự đúng thời gian gửi mail đến các phòng.

Cách chức chẳng khác nào bị đuổi, trong <thông báo> ghi rõ cách chức Trần Chấn, cũng để Khương Hựu lên làm trưởng phòng.

Nói cách khác từ nay về sau, Khương Hựu là trưởng phòng sales, trưởng phòng Trần trở thành một nhân viên bình thường dưới trướng của hắn.

Mà công ty đưa ra quyết định cũng không bị nói ra nói vào: Thứ nhất, trong thời kỳ nhậm chức, trưởng phòng Trần liên tiếp làm Norns bị lỗ hai năm, coi như là người phụ trách phòng sales, ông khó mà né tránh được trách nhiệm.

Thứ hai, chuyện lớn xảy ra trước nhà vệ sinh tối hôm qua mọi người đều đã nghe. Có thể ra tay đánh cấp dưới là một lãnh đạo không có trình độ, còn giữ lại để làm gì.

Huống chi lần nào họp ông cũng mắng chửi nhân viên rất khó nghe, đồng thời luôn khen Hoắc Văn Đông, đơn giản là chỉ kéo người giỏi về phía mình, là một đại sư PUA level max.

Nhìn lại Dữu tử thì không như vậy, vẻ ngoài đẹp trai, tính cách mềm mại dễ gần, bị ăn hiếp còn nói mình không sao.

Ai mà không muốn có một lãnh đạo như vậy chứ?

Dữu tử saiko! Ti thảo saiko!

Thật ra chính Khương Hựu cũng không tính được kết quả sẽ như thế này, thẳng thắn mà nói, từng là sếp của mình giờ trở thành nhân viên, hắn có hơi lúng túng.

Cho đến khi trưởng phòng Trần --- À không, bây giờ hắn phải gọi là Trần Chấn, dọn xong phòng làm việc, dùng ánh mắt cay độc trừng hắn, hắn liền không lúng túng nữa. Bình thường nên chia công việc thế nào thì chia công việc thế ấy, luôn luôn gọi, "Trần ca, lát nữa báo cho tôi tiến triển hạng mục mới nhé."

Hai từ thôi, thoải mái!

Tiếp nhận một công việc mới sẽ luôn không quen tay, Khương Hựu chưa từng làm quản lý, bận rộn lục tục mười mấy ngày mới thích ứng, lễ Giáng Sinh cũng lặng lẽ đến gần.

Hắn không có hứng thú với lễ tết, anh em thích làm gì thì làm đó. Vì thế cùng ngày Giáng Sinh vừa tan ca, Khương Hựu liền bị Tống Nam Kha kéo đi ăn nhà hàng Nhật.

Gọi món xong, Khương Hựu cảm thấy không đúng lắm, "Nam Kha, tối nay chỉ đi ăn thôi?"

Tống Nam Kha vừa chơi di động vừa nói, "Đúng đó, nhà hàng này làm đồ ăn ngon lắm."

Khương Hựu nhấp miếng rượu trắng, "Mấy năm trước mày còn làm tiệc chủ đề cosplay, năm nay sao không làm, tao thấy cứ sai sai."

"Haiz." Tống Nam Kha để điện thoại xuống, "Chủ yếu là chồng tao không cho tao đi chơi với đàn ông khác."

"Phụt ---!"

Khương Hựu thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, "Chồng mày?"

"Tao nói với mày rồi mà, khoảng thời gian trước tao có quen được ông 1 trong mộng ở trong game đó."

À... Khương Hựu nhớ ra rồi, vì đêm giao thừa muốn gặp mặt 1 trong mộng, người này còn đi Nhật sửa mũi, hại hắn xài hết tiền lương.

"Đúng rồi." Tống Nam Kha lấy lòng lại gần, "Dữu tử, vừa lúc tao có một chuyện muốn nhờ mày."

"Hả?"

"Hôm đó mày đi với tao đi, lần đầu gặp mặt ngoài đời, tao đi một mình có hơi sợ."

Đừng thấy Tống Nam Kha là một đống phế liệu đầu toàn H, trên thực tế vẫn còn là trinh nam, chưa từng yêu đương chứ đừng nói gì là yêu đương qua mạng xong ra ngoài gặp mặt.

Khương Hựu cũng không yên tâm để Tống Nam Kha đi một mình, lỡ như gặp người xấu thì như nào, không biết làm sao nhận lời, "Được rồi, tao đi chung với mày, nhưng không được về quá khuya."

"Biết biết, tao chắc chắn sẽ không trễ nãi chuyện của mày với Bùi tổng! Nào nào nào, để tao cậy con nhím biển cho mày..."

Hẹn xong thời gian với Tống Nam Kha, cả hai cùng ăn cơm tối.

Mới vừa ăn hai miếng, Tống Nam Kha dùng cùi chỏ chọt chọt Khương Hựu, "Dữu tử, công ty nhà mày mới đăng bài weibo hả."

"Công ty nào?"

"Norns đó." Tống Nam Kha giơ màn hình điện thoại cho Khương Hựu xem, "Số lượng limited dành cho Giáng Sinh, thiết kế không tệ... Ê, cái vòng này hình như..."

Trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, Khương Hựu chụp lấy điện thoại.

"Bùm!" một tiếng, đầu bùng nổ.

... jongwookislove.wordpress.com

Lúc gọi điện cho Hứa Đức Thăng và trưởng phòng thiết kế, tay của Khương Hựu run lên.

May là hôm nay mới phát hành sản phẩm mới, cả hai người đều ở lại công ty chưa về, Khương Hựu vứt Tống Nam Kha đi, về nhà lấy đồ chạy thẳng tới Norns.

Hắn không lên lầu bốn mà chạy thẳng lên phòng làm việc của tổng giám đốc, mở miệng liền nói, "Chú Hứa, mau bảo phòng marketing xóa bài vừa đăng đi, tháo sản phẩm mới cho Giáng Sinh xuống!"

Triệu Lỗi đang ở bên cạnh, Hứa Đức Thăng sửng sốt hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Cháu nghi ngờ sản phẩm mới dính líu tới chuyện sao chép tác phẩm của Undo." Khương Hựu trầm mặc nhìn Triệu Lỗi, "Một bản thiết kế có vấn đề tại sao lại đem vào sử dụng, phát hiện sao chép cũng không xử lý, chú có thể hỏi trưởng phòng Triệu. Bây giờ xóa bài tháo sản phẩm trước, để càng lâu sẽ càng khó xử lý."

"Sao chép...?" Hứa Đức Thăng hít một hơi lạnh, "Sao chép bao nhiêu, có nghiêm trọng không?"

"Rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức chỉ cần là người đã từng thấy bản gốc, nhất định sẽ phát hiện sản phẩm có vấn đề."

Tổng giám đốc chưa về, những nhân viên khác trên tầng chót cũng không dám đi. Giờ phút này nghe thấy tiếng tranh chấp, cũng ngẩng đầu rướn cổ nhìn về phía này.

Phát hiện chuyện liên quan đến tam thiếu gia nhà họ Khương, phó quản lý Lão Trương lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Bùi Minh Tiêu: Bùi tổng, Khương tiên sinh hình như đang tranh cãi với Hứa tổng

Ngay sau đó chĩa camera về phía bọn họ, bắt đầu ghi hình lại.

Buổi tối còn phải ở lại tăng ca, Triệu Lỗi vốn không mấy vui vẻ. Nghe được ý Khương Hựu nói là nhắm vào mình, lửa giận bốc lên, "Hứa tổng, ngài cũng biết sản phẩm sao chép trên thị trường còn nhiều hơn là sản phẩm tự thiết kế. Trong vòng bạn bè, taobao còn bán đồ da bắt chước, giày thể thao nhái cũng rất nhiều, có thấy ai nói là không được đâu?"

Đúng là, ý thức bản quyền trong nước quá kém, nhất là những năm gần đây các shop online dần phát triển lớn mạnh, tạo ra những công ty chỉ làm những sản phẩm sao chép để bán.

Hứa Đức Thăng trầm ngâm chốc lát, nếu như chẳng qua chỉ là hàng nhái thì cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng.

"Chưa kể." Triệu Lỗi nói tiếp, "Trưởng phòng Khương chẳng qua chỉ nghi ngờ bản thiết kế là sao chép, cũng không lấy ra bằng chứng, nói không như vậy nếu như chỉ là nhìn nhầm hay nhớ sai, tổn thất của chuyện tháo sản phẩm xuống là bao nhiêu? Đã sản xuất hàng loạt rồi, chẳng lẽ chất trong kho?"

Hứa Đức Thăng gật đầu, Norns vất vả lắm mới kiếm được tiền bù lỗ, bỏ đi một lô hàng thì mất nhiều hơn được.

Mà Khương Hựu thì chỉ chờ câu này thôi, hắn kéo túi tới trước ngực, mở khóa lấy ra một chiếc hộp, "Muốn bằng chứng chứ gì, được, tôi cho anh. Vòng tay hoa hồng yên tĩnh tôi có một sợi, bằng chứng, thẻ căn cước đều ở đây, anh muốn kiểm chứng không?"

Toàn thế giới chỉ có ba mươi sợi, làm sao mà cậu ta có được, Triệu Lỗi thoáng chốc sững người.

... Không đúng, rất có thể là hàng giả, mở ra trước tính sau.

Hắn nghi ngờ mở chiếc hộp ra, một giây nhìn thấy chiếc vòng tay kia, động tác cũng chậm lại. Mà khi nhìn thấy tấm thiệp được chính tổng thanh tra của Undo viết "To dear JiangYou", trên trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh.

- -- Người ta không chỉ có hàng giới hạn mà còn được chính công ty gửi cho.

Là mình cố chấp, kiến thức nông cạn.

Thời gian gấp rút, Khương Hựu không rảnh đi so đo với Triệu Lỗi, chuyển hướng sang Hứa Đức Thăng, "Chú Hứa, chú cũng nhìn thấy rồi, cho dù có ai nhận ra hay không, nếu tiếp tục bán sản phẩm này, Norns sẽ bị mang tiếng là công ty làm hàng nhái loại tốt nhất, mãi mãi không thể rửa sạch.

Lúc đầu ông ngoại tín nhiệm giao Norns cho chú, xem trọng chú chính là khả năng quyết sách và phối hợp không thể thay thế. Có lẽ thị trường bây giờ rất lộn xộn, tốt xấu lẫn lộn, nhưng chúng ta có thể lựa chọn không thông đồng làm bậy, bảo đảm mình trong sạch, có đúng không?"

Lúc nói chuyện, nam sinh nhìn thẳng Hứa Đức Thăng, giọng nói chân thành, giống như ông thật sự có " khả năng quyết sách và phối hợp không thể thay thế".

Hứa Đức Thăng không chần chờ, bấm gọi cho phòng marketing.

... jongwookislove.wordpress.com

Sản phẩm đột nhiên tháo xuống dễ dàng khiến người tiêu dùng bất mãn, cuối cùng phòng marketing sửa số lượng trên web chuyển thành không, làm giả tưởng đã bán hết.

Khương Hựu rất rõ đây không phải là kết thúc, nó chỉ mới bắt đầu, dù sao bài từng đăng lên weibo lẫn sản phẩm từng bán ra đều là bằng chứng, không thể nào biến mất vô căn cứ được.

Với lại cho dù tầng quyết sách của Norns có biết hay không, thì Norns cũng đã tạo tổn thương lên Undo, theo lý phải xin lỗi và bồi thường cho đối phương.

Nhưng hắn cũng biết, hôm nay có thể tranh thủ thời gian xóa bài và tháo sản phẩm đã là thành công rồi, nhắc tới chuyện xin lỗi, e là Hứa Đức Thăng sẽ không đồng ý.

Khương Hựu phiền lòng, vừa suy tính bước kế tiếp như thế nào vừa lái xe về nhà.

Chạy một hồi, không hiểu sao lại chạy tới trước cổng Silver International.

Lúc về nhà lấy vòng tay cũng không thấy Bùi Minh Tiêu, đoán chắc là ở công ty làm thêm giờ. Đã đến cuối năm, bây giờ cũng là lúc bận rộn nhất.

Không bình thường nhất chính là --- Ở trước cửa cùng một vị trí đó, cả gia đình Lão Mã giả vờ bị đụng lại tới, lễ Giáng Sinh cũng không cho mẹ ông nghỉ ngơi!

Norns gây ra chuyện làm tâm trạng của Khương Hựu rất tệ, nhớ lại lần trước Lão Mã bắt ép Silver, bêu xấu Bùi Minh Tiêu, trong lòng phiền não tới cực điểm.

Hắn lấy điếu thuốc ra, sau khi châm lửa thì gọi điện cho Bùi Minh Tiêu, "Anh xong việc chưa?"

Bùi Minh Tiêu mới thấy Lão Trương gửi video qua, chưa kịp bấm xem đã bị cuộc gọi cắt ngang, "Còn một văn kiện nữa."

"Ok, làm xong xuống lầu, em đi chiếc Koenigsegg màu xám."

Bùi Minh Tiêu luôn không thích nghiên cứu căn nguyên, trả lời xong thì cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, Khương Hựu hút xong điếu thuốc, quạt bay mùi thuốc trên người, Bùi Minh Tiêu vừa lúc bước ra khỏi cửa.

Người đàn ông vắt áo khoác dài bên tay, trên người chỉ mặc bộ vest màu xanh đậm. Đoán chừng mới xem văn kiện xong, mắt kiếng còn chưa tháo xuống, gọng kiếng vàng càng làm nước da trông lạnh hơn, khí chất hời hợt.

"Bùi Minh Tiêu, mày lại dám xuất hiện!"

Nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, Lão Mã và con trai lập tức nhào tới, bắt đầu chỉ trích chửi rủa.

Xe đậu không xa, Khương Hựu mơ hồ nghe thấy mấy câu đại loại "không phải người", "không có trái tim", "không biết thương xót". Hắn đột nhiên cảm thấy, Bùi Minh Tiêu trời sinh là người đứng ở trên cao, không nên bị những người có tâm tư bẩn thỉu này chạm vào.

Hắn nghĩ thế nào thì làm như vậy, khởi động xe, chiếc Koenigsegg đã được độ trông như con mãnh thú, phát ra tiếng gầm rú trầm thấp.

Lão Mã và con trai sợ hết hồn, chưa đợi nhìn rõ đã thấy một chiếc xe màu xám tro vọt về phía mình!

Tốc độ lao nhanh như tia chớp, sắp đến nơi không thể chạy thoát, sợ hãi mặt mũi như màu đất, Lão Mã và con trai không khống chế được ướt cả quần.

Mà khi sắp đụng trúng người ---

Chiếc Koenigsegg drift một cái, chen ngang giữa bọn họ và Bùi Minh Tiêu. Kiếng xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, hoảng hốt lo sợ:

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không quen lái chiếc này, may là ngừng kịp không đụng trúng mọi người! Nhưng mà bản thân mấy người tới tìm cái chết mà, chắc không trách tôi đâu nhỉ?"

Lão Mã: "..."

"Thật sự xin lỗi." Nhìn bọn họ á khẩu không trả lời được, Khương Hựu thành kính xin lỗi lần nữa, mới nâng kiếng xe lên, mở cửa ghế phó lái.

Cũng may là Bùi Minh Tiêu bị hù, khóe miệng nhịn cười hỏi, "Sao cậu lại đến."

"Đừng dài dòng, lên xe đi." Khương Hựu nói, "Em tới đón anh về."

~o~O~o~

Bình luận

Truyện đang đọc