TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

"Dữu tử, cậu ổn chứ?"

Thấy Khương Hựu ngồi im hồi lâu, Trương Doanh cho là xảy ra chuyện gì bất ngờ, vội vàng khoác áo chạy tới.

Khương Hựu nhìn tấm ảnh, lưu nó vào album sau đó mở app quét mã trả tiền, đây là lần thứ ba nói dối Trương Doanh trong ngày, "Không có gì, lúc nãy điện thoại bị đứng."

"Điện thoại đời mới nhất cũng bị đứng hả?" Trương Doanh khó tin, "Cậu lưu nhiều thứ lắm sao?"

Không nhiều, chỉ lưu một tấm hình chụp bàn tay đẹp muốn xỉu thôi, Khương Hựu ho nhẹ một tiếng, trả lời trong lòng.

Trả tiền xong, cả hai lên đường tới trụ sở của Đông Chanh TV. Ra khỏi khách sạn mới biết, hắn xem như là vị khách trọ sang trọng, nên cũng được hưởng dịch vụ xe đưa đón của khách sạn. Cả hai không đợi xe của Đông Chanh TV đến đón, mà đi xe của khách sạn tới đó.

Bởi vì lên đường sớm nên cũng tới sớm, vào phòng chờ chỉ có ba người đàn ông, trông có vẻ cũng là nhà thiết kế.

Một người tóc vàng mắt xanh; một người từ gương mặt tới cách ăn mặc đều giống Hàn Quốc, đoán chừng là người Hàn; người còn lại có tóc dài, mặc áo bào dài, nhìn cũng biết là người Hoa.

Sự thật chứng minh hắn đoán không sai, vừa ngồi xuống thì người đàn ông tóc dài bước đến chào hỏi, "Xin chào, cậu là Khương Hựu đúng không, tôi là Ba Tang."

Ba Tang? Là anh em dân tộc thiểu số, Khương Hựu hỏi, "Tôi nên dùng nghi lễ chào hỏi của dân tộc các anh hay bắt tay là được rồi?"

"Hahaha!" Ba Tang bị Khương Hựu chọc cười, "Tôi ở Thượng Hải cũng mấy năm rồi, bắt tay là được."

Khương Hựu đưa tay ra, "Xin chào Ba Tang."

Hai người lễ phép bắt tay nhau, ngay sau đó Khương Hựu đột nhiên nghĩ tới, "Sao anh biết tôi là Khương Hựu?"

Trước đó Trương Doanh đã cho hắn xem danh sách khách mời tham dự, nhưng không có danh sách nhà thiết kế, cho nên hắn không biết lần này có ai.

"Tôi đã thấy ảnh cậu ở trên mạng." Ba Tang nói, "Bởi vì rất dễ nhìn nên nhớ luôn cả tên."

Thì ra là thấy trên weibo, trong lòng Khương Hựu có cảm xúc không rõ tên. Thân là nhà thiết kế, theo lý hắn phải dùng sản phẩm để người khác nhớ tên chứ không phải gương mặt, cái đó có khác gì nổi tiếng trên mạng đâu?

Hắn không ghét nổi tiếng trên mạng, dù sao mỗi người đều có con đường của riêng mình, có thể dựa vào gương mặt để làm người khác vui vẻ cũng là một năng lực. Nhưng hắn không muốn như vậy, hắn có chuyện yêu thích muốn làm.

Nói chuyện với Ba Tang một hồi, chừng mười giờ, tất cả ngôi sao và nhà thiết kế đã có mặt. Chỉ còn thiếu một người, tên là Kiều Chân, một nữ ca sĩ xuất thân từ show tuyển tú, gần đây rất được chú ý.

Mọi người lại ngồi chờ trong phòng họp được nửa tiếng, cô với team mới lững thững tới. Dưới sự ra hiệu của quản lý, trợ lý của cô vừa đưa quà cho mỗi người vừa nói xin lỗi, trong khi đó thì cô ngồi chỉnh make up, không nói một tiếng nào.

Người làm nghề truyền thông cũng xem như là nửa phần trong giới giải trí, Trương Doanh nói nhỏ vào tai Khương Hựu, phổ cập cho hắn, "Nghe nói cô ta ỷ mình đang nổi tiếng nên rất chảnh, cực kì khó gần, hy vọng cậu đừng chung tổ với cô ta."

Show <Tôi là nhà thiết kế> dùng hình thức ghép đôi nhà thiết kế với ngôi sao, chia làm năm tổ, mỗi tổ sẽ có một ngôi sao và hai nhà thiết kế. Nhà thiết kế được chia làm một thiết kế quần áo và một thiết kế trang sức, hiển nhiên Khương Hựu sẽ đảm nhiệm chức trách của nhà thiết kế trang sức.

Bình thường qua lại trong giới nhà giàu, hắn cũng biết không ít tiểu minh tinh, cũng biết một vài quy tắc của giới giải trí.

Trương Doanh dùng từ "rất" và "cực kì" để hình dung, Khương Hựu liền biết Kiều Chân có bao nhiêu khó gần, lắc đầu nói, "Sẽ không, với độ nổi tiếng này, chương trình sẽ chọn người muốn nâng đỡ nhất để tạo thành một tổ với cô ta. Mình là bạn mời tham gia, chỉ gom để đủ số lượng, không tới lượt mình đâu."

Phân tích thấy cũng đúng, Trương Doanh thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, phiền mọi người im lặng mấy phút, bây giờ tôi sẽ giải thích quy tắc của show."

Lúc này, tổng đạo diễn thấy người đã đến đông đủ, mở cuốn sổ rồi gõ lên bàn một cái.

Phòng họp yên tĩnh lại, Khương Hựu lần đầu tiên tham gia cuộc họp kiểu này, cảm thấy rất thú vị, ngồi nghe rất nghiêm túc.

Chờ nói xong quy tắc, tổng đạo diễn mở kịch bản ra, "Tiếp theo sẽ chia thành viên cho các tổ. Tổ A: Khách mời Kiểu Chân, nhà thiết kế thời trang Park Sungmin và nhà thiết kế trang sức --- Khương Hựu."

Park Sungmin là người Hàn lúc nãy cũng ngồi trong phòng chờ.

Khương Hựu im lặng chốc lát, Trương Doanh thì làm động tác vả miệng --- Cái miệng ăn mắm ăn muối này!

Nhưng mà ngay sau đó bọn họ đã nghĩ thông suốt mục đích của tổ chương trình khi sắp xếp như vậy. Nếu tổ chương trình muốn nâng đỡ Park Sungmin, không chỉ cần bảo đảm thời lượng lên sóng cùng ngôi sao đang nổi tiếng, mà cũng cần một người không quá giỏi để làm nổi bật hắn lên.

Hiển nhiên, trong giới thiết kế Khương Hựu không có tiếng tăm gì, không có triển lãm cá nhân hay đấu giá, chỉ có một sản phẩm duy nhất là món trang sức thiết kế cho Hoa Viễn, còn là để bán, không có ý nghĩa nhiều.

Chính là một "người đồng hành không nổi bật" hoàn hảo.

... Không nghĩ tới trong chuyện tình của hai nhân vật chính hắn là con chốt thí, lên show truyền hình vẫn là con chốt thí.

Khương Hựu quả thật hoảng loạn.

Danh sách các tổ mau chóng được thông báo xong, mọi người dựa theo từng tổ tụ họp lại làm quen với nhau. Tổ A cũng thế, chỉ có hiểu phong cách của đối phương mới có thể dễ dàng phối hợp, muốn gì được nấy.

Phòng họp rất to, bọn họ chọn vị trí bên trái trong góc.

Kiều Chân vẫn là kiểu lạnh nhạt, Park Sungmin thì rất nhiệt tình, blabla giới thiệu về lý lịch của mình. Ví dụ như mình có một nhãn hàng riêng, từng tổ chức ba buổi biểu diễn thời trang ở Seoul, ngôi sao lớn này nọ ở Hàn Quốc từng mặc brand quần áo của mình v..v...

Sắc mặt của Kiều Chân thoáng giãn ra một chút.

Giới thiệu xong, Park Sungmin hỏi Khương Hựu, "Khương Hựu, còn cậu? Tôi biết cậu là nhà thiết kế nổi tiếng trên mạng."

Khương Hựu không mấy vui vẻ với cái xưng hô này, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lý do phản bác, phiền lòng nói, "Sau khi tốt nghiệp thì tôi cũng không theo nghề này."

Ý chính là không có tác phẩm cũng không có lý lịch, thậm chí cả kinh nghiệm cũng không có. Được chọn đến đây tham gia show này, nói nhẹ thì là theo đuổi giấc mơ, nói nặng là may mắn.

Park Sungmin như có điều suy nghĩ gật đầu, Kiều Chân lại trở về cái dáng dùng lỗ mũi nhìn người.

Kiều Chân lát nữa còn phải đi thông cáo, những vị khách mời khác cũng tương tự, vì vậy sau khi trao đổi phương thức liên lạc, các minh tinh đi trước, các nhà thiết kế thì ở lại tìm hiểu quá trình quay.

Đoạn đường kế tiếp, Park Sungmin ở suốt với hai anh bạn người Pháp, quan hệ có vẻ không tệ, có thể là bạn cũ. Ba Tang cũng bị bỏ lại, liền đi tìm Khương Hựu.

Chờ học xong làm sao tìm ống kính, làm sao để góc mặt đẹp nhất dưới ánh đèn, nhà sản xuất dẫn bọn họ ra phía sau, giải thích từng điều kiêng kỵ của các ngôi sao --- Không được nói hai từ cưới lén trước mặt ngôi sao tổ C, không được nói nữ minh tinh tổ D từng là khuê mật(1)...

(1) Mình chỉ biết khuê mật là kiểu bạn thân tri kỷ, không biết có nghĩa khác là gì mà ở đây không được nói, ai biết thì cmt cho mình nha.

Lúc nói tới Kiều Chân thì cấm tất cả các bài ghép CP để PR, sự nghiệp của người ta đang lên như diều gặp gió, ghét nhất chính là bị trói buộc hút máu.

Làm xong hết trở về khách sạn thì đã tám giờ tối, Khương Hựu mệt lả người. Sau khi tắm xong, hắn mở lon coca trị giá 20 tệ, vừa ừng ực uống vừa ngắm cảnh bên ngoài.

Nhưng đứng ngắm cảnh không thì cũng chẳng có ý nghĩa, Khương Hựu chuẩn bị tìm chút chuyện vui vẻ để làm.

Trà bưởi: Anh đoán lon coca này bao nhiêu tiền? (gửi ảnh)

Trà bưởi: Mà nói trước, em ăn tối rồi, đừng gọi đồ ăn cho em, no chết luôn đó

Bùi Minh Tiêu cũng vừa tắm xong, sau khi đọc tin nhắn thì nhúc nhích ngón tay.

Đã chuyển 50.000

Tra Tra Tiêu: Uống đi

Khương Hựu cứng họng, năm chục ngàn có thể mua 2500 lon coca chất cao đầy phòng, đủ để hắn uống tới tiểu đường, nằm liệt giường cho hết nửa đời sau.

Hắn không nhận tiền, nghi ngờ hỏi: Trong từ điển của anh, chẳng lẽ em nói về tiền nghĩa là em cần tiền à (nghi ngờ)

Khoảng năm phút sau, tài khoản ngân hàng báo cho hắn một tin nhắn: Số đuôi 1103 đã nhận 500000 tệ, số dư hiện tại là 721948. 27 tệ

Đi cùng với tin nhắn từ Bùi Minh Tiêu: Bao nhiêu đây đủ chưa? Chuyển tiền có hạn mức. Nhưng mà nếu em cảm thấy được nhận tiền là nỗi nhục thì anh có thể thu hồi về

Thu về? Khương Hựu vội vàng trả lời: Không nhục không nhục, cái này gọi là thích làm việc thiện

Haha thậm chí là còn muốn anh làm nhục nhiều chút!

Móc sạch túi tiền của người ta xong, Khương Hựu ngồi dựa vào cửa sổ, trong đầu nghĩ về mấy ý tưởng mang tính làm nhục đối phương.

Hắn chụp một tấm hình bầu trời: Tối nay Thượng Hải không có sao, ở bên đó thế nào?

Tra Tra Tiêu: Cũng thế

Xì... Nói thêm mấy từ bộ chết hả, Khương Hựu cắn cắn móng tay: "Cũng thế" là chỉ cái gì? Cũng không có sao hay chỉ lấm tấm vài ngôi?

Vậy mà Bùi Minh Tiêu lại hỏi ngược lại: Muốn xem hình không?

Trà Bưởi nghẹn họng, trả lời:... Xem

Bùi Minh Tiêu khoác thêm áo, đi xuống lầu, ra ngoài sân giơ camera lên chụp bầu trời, nhấn gửi đi.

Chẳng qua chỉ là một tấm ảnh chụp bầu trời không sao, chẳng có ai, cả tay cũng không thấy.

Khương Hựu nhìn tấm ảnh, trong lòng trăm triệu lần thất vọng.

Nhưng mà hắn thuộc loại càng tuyệt vọng càng dũng cảm, lập tức tìm cớ: Đúng rồi, lúc đi vội quá em quên dọn người tuyết. Nó ổn chứ, Tân Thành đang ấm lên, chắc không tan hết rồi đi?

Bùi Minh Tiêu copy paste: Muốn xem hình không?

Trà bưởi: Xem!

Tra Tra Tiêu: (Gửi hình)

Vẫn là người tuyết lẻ loi như cũ, từ trong hình có thể thấy thời tiết đang ấm lên, nhưng vì người tuyết được làm ở góc tường, không bị ánh nắng chiếu tới, cộng thêm trong sân của biệt thự tuyết đọng rất nhiều, không có dọn dẹp, nên nó may mắn còn sống sót.

Khương Hựu than thở, hắn đúng là có nhớ nhung người tuyết của mình, nhưng trong lòng càng muốn nhìn thấy... người chụp hơn mà!

Hắn có chút không nhịn được, bắt đầu gây sự vô lý: Trong sân tối quá, hay anh tự chụp một tấm anh với người tuyết đi

Trên đời này làm gì có đạo lý chụp một mình người tuyết thì tối, thêm người vô thì sáng đâu, Bùi Minh Tiêu cong môi: Quyển vật lý nào dạy như vậy?

Trà bưởi: Vật lý lớp 10! Anh học trường quốc tế, chắc hẳn chưa học rồi. Em có xem, bên trong có ghi!

Tra Tra Tiêu: Được rồi

Tra Tra Tiêu: Nhưng tiếc là anh không thể hoàn thành yêu cầu của em

Trà bưởi: Tại sao???

Tra Tra Tiêu: Vì sáng nay em nói không muốn thấy anh mà

Khương Hựu: "..."

Má. jongwookislove.wordpress.com

Gửi xong tin nhắn này, chờ rất lâu cũng không thấy nam sinh trả lời, Bùi Minh Tiêu thậm chí có thể tưởng tượng ra cái dáng phát điên của đối phương.

Nhưng mà dù sao ngày mai cũng bắt đầu quay show rồi, hắn cũng không muốn ăn hiếp người ta, cho đường lùi: Giải quyết sao đây?

Khương Hựu đang phát điên lăn vòng vòng trong phòng, thấy tin nhắn thì cắn răng nhẫn nhục trả lời: Đó là ý hồi sáng, giờ em đổi ý rồi

Tra Tra Tiêu: Ừ?

Trà bưởi: Nhìn người tuyết khá quan trọng, Tiêu ca, năn nỉ anh chụp cho em một tấm đi ~

Thấy cuối câu còn thêm dấu ngã mang ý nhõng nhẽo, Bùi Minh Tiêu cười thành tiếng. Hắn đi tới trước người tuyết ăn mặc chỉnh tề ---

Mấy giây sau Khương Hựu nhận được thành quả đổi từ sự nhẫn nhục.

- -- Người đàn ông đứng bên cạnh người tuyết, vì để lấy được toàn bộ người tuyết nên chỉ chụp từ nửa ngực đi lên tới mũi.

Độ sắc của chiếc cằm, nhìn kỹ mới thấy mấy đường gân xanh nhạt. Môi hơi cong, làm người ta không nhịn được nghĩ tới trăng non hoặc cành liễu bị gió thổi bay phất phơ, hoặc tất cả những sự vật xinh đẹp khác.

Khương Hựu vui vẻ lưu lại tấm hình không dễ có, lúc này Bùi Minh Tiêu hỏi: Người tuyết tên gì?

Có thiệt, tên là Tứ ca, nhưng Khương Hựu không trả lời vậy. Người tuyết này được tạo ra vào lúc hắn ghét Bùi Minh Tiêu, lúc đó chỉ làm để hả giận, bây giờ không còn suy nghĩ này nữa.

Đành phải trả lời là: Không có tên

Tra Tra Tiêu: Có muốn đặt một cái không?

Trà bưởi: Được, anh muốn đặt tên gì?

Bùi Minh Tiêu chưa từng trải qua hạng mục đặt tên cho người tuyết, suy nghĩ chốc lát: Gọi là YoYo

YoYo sao đọc giống... Hựu Hựu (You You) vậy nhỉ, Khương Hựu khó hiểu cảm thấy xấu hổ: Thôi, tên khác đi

Tra Tra Tiêu: Anh cần phải hỏi ý kiến của người tuyết

Hỏi ý kiến của người tuyết?

Người tuyết đâu có biết nói chuyện, Khương Hựu nghĩ trong đầu, chờ coi anh giở trò gì.

Mới được chuyển cho năm trăm ngàn, Khương Hựu hào sảng khui thêm một lon coca, nằm sấp trên giường chờ xem màn biểu diễn của Bùi Minh Tiêu.

Bùi đại tổng tài chưa từng làm người ta thất vọng, khoảng hai phút sau gửi sang một video ngắn.

Khương Hựu tò mò mở lên, camera vẫn quay về phía người tuyết, mà bàn tay sáng nay vừa lưu hình vào album cũng xuất hiện trước ống kính.

Người đàn ông giơ ngón trỏ, giống như nựng mèo gãi gãi cằm người tuyết, giọng nói trầm thấp nhỏ nhẹ vang lên, "Gọi là YoYo có được không?"

Bởi vì đeo tai nghe nên âm thanh xuyên thẳng vào tai. Phát âm của YoYo với Hựu Hựu quả thật quá giống, Khương Hựu theo bản năng rụt cổ lại.

Cằm giống như bị ai sờ, nhột nhột. Trong lòng... cũng nhột.

"Ừ..." Hắn hít sâu một hơi, ôm ngực, "Được, được..."

Bình luận

Truyện đang đọc