TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Khương Hựu rất rõ mình chính là một con chốt thí trong cuốn tiểu thuyết này, biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị cho ra rìa, cho nên dù có chút không vui, cũng chỉ đành về phòng tắm lại lần nữa, không chất vấn Bùi Minh Tiêu.

Hắn treo cái áo lên không hề nhẹ, nhưng Bùi Minh Tiêu đang nghe điện thoại nên không để ý, vì thế hôm sau mở cửa ra, Bùi Minh Tiêu mới thấy cái áo của mình nằm nhăn nhíu dưới đất.

... Uổng công sợ cậu ta lạnh, đúng là một tiểu bạch nhãn lang(1).

(1) Hình dung người vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn.

Nhưng mà sốt ruột muốn tới công ty làm dự án, Bùi Minh Tiêu cất áo vào phòng, đi xuống lầu, trước bàn ăn đã có một người ngồi ăn.

Nhà bếp hôm nay làm dimsum, ngon nhất là hoành thánh, da mỏng nhiều nhân, nước súp thanh đạm, tất cả mọi người kể cả Khương Hựu đều rất thích.

Nhưng hôm nay có một chỗ không giống, Bùi Minh Tiêu ngồi xuống, liếc nhìn người đối diện.

Tiểu bạch nhãn lang lười biếng ngồi dựa vào ghế, cầm muỗng khuấy khuấy cái chén, cách mấy giây thì ăn một chút, nhìn thì thấy đang ăn nhưng hoành thánh trong chén không hề vơi đi.

Hai phút sau, tiểu bạch nhãn lang để muỗng xuống, dựa về sau, rũ mắt nói, "Em ăn xong rồi, đi trước."

"Ừ." Bùi Minh Tiêu gật đầu, liếc nhìn chén của đối phương.

Hoành thánh vẫn còn.

Hắn nhíu mày không lên tiếng.

Thứ tư đại khái là ngày kẹt xe nhất trong tuần, trên đường đi, Khương Hựu phiền não chống cằm, sau này chi bằng đi tàu điện cho rồi, chắc hẳn là tốt hơn tự lái xe nhiều.

Theo dòng xe từ từ nhích về trước, hắn cảm thấy đầu mình hơi choáng, có thể là thiếu đường. Hắn mở hộc lấy cái bánh quy, hơi khựng một chút lại ném trở vào.

Không thèm ăn, không muốn ăn.

Có hơi phiền.

Nhưng mà Khương Hựu không phải người thích đem tâm trạng áp đặt vào công việc, chờ đậu xe vào Đông Huy xong, lúc đi thang máy lên tầng 13, hắn nhắm mắt lắc lắc đầu, hít sâu một hơi.

Khi mở mắt ra, đôi mắt đã lại bling bling --- Hôm nay cũng là một ngày tràn đầy sức sống!

Cảm nhận sức sống dưới chân bước đi, Bành Thần ngáp một cái, chào hỏi, "Dữu tử, phương án tới đâu rồi?"

Khương Hựu không dừng bước, nói, "Sắp xong rồi!"

"Sắp xong rồi?" Bành Thần mới có ý tưởng bước đầu bị dọa sợ, "Cậu cũng giỏi quá rồi đó, được bao nhiêu phần trăm rồi?"

Khương Hựu giơ tay lên thành số 0, "Mặc dù không có tiến triển, nhưng em tin chắc mình có thể hoàn thành, cho nên coi như cũng là sắp xong rồi!"

Bành Thần: "..."

Có lúc thật sự không thể tin nổi sao trên đời này lại có người tự tin đến mù quáng như thế nhỉ.

Nhưng mà không biết có phải bị Khương Hựu làm ảnh hưởng hay không, hiệu suất làm việc của Bành Thần sáng nay rất cao, làm việc hoàn toàn không thấy mệt, nửa ngày đã làm xong việc của một ngày rồi.

Trong file của Khương Hựu cũng đã nhiều hơn mấy hàng chữ, cho dù chưa có ý tưởng rõ ràng, nhưng so với viết lung tung vẽ loạn xạ vẫn tốt hơn nhiều.

Cho đến giờ cơm trưa, Khương Trạm Du mới lững thững đi vào.

Khương Trạm Du cười chạy tới chỗ của tổ năm, ba giây sau sắc mặt liền nức nở, "Anh, sao anh lại làm việc vậy?!"

"Cách ngày nộp phương án còn bao nhiêu đâu, gấp lắm rồi."

"... Bỏ đi." Khương Trạm Du rũ vai, "Vậy anh dù sao cũng phải ăn cơm, để em mời anh một bữa."

"Không cần, cám ơn em." Khương Hựu rút ra thẻ căn tin, "Anh chuẩn bị giải quyết dưới căn tin rồi."

Vừa nói hắn vừa thu dọn đồ đạc, cầm thẻ đứng dậy.

Ôm ảo tưởng "có thể dã cha ăn cơm xong sẽ dẫn mình đi chơi một ván",  Khương Trạm Du ném cái túi trên lưng xuống, cũng đi theo xuống lầu.

Đông Huy to hơn Norns gấp ba lần, trong căn tin rất đông người, hàng xếp chờ lấy cơm rất dài. Khương Trạm Du nhìn dòng người trước mặt, bởi vì lâu rồi không làm nên cảm thấy rất thú vị, không ngừng líu ríu sau lưng Khương Hựu:

"Anh, chỗ này giống căn tin trong trường ghê á."

"Anh, thịt viên đó nhìn không tươi, anh đừng ăn."

"Anh..."

"Cá con." Khương Hựu cắt ngang, "Đừng nói nữa, bớt bớt lại."

Khương Trạm Du gãi đầu, không hiểu hỏi, "Tại sao?"

Khương Hựu im lặng không nói.

Mười phút sau, Khương Trạm Du đã biết tại sao.

Coi như Khương Hựu chọn bàn trong góc, nhưng chỉ cần có người đi qua, ai cũng sẽ nhìn một cái, nhỏ giọng nói:

"Tổ thiếu gia đây mà, sao lại xuống căn tin ăn cơm?"

"Hâm mộ bọn họ ghê, đầu thai vào gia đình tốt, không giống chúng ta, làm chết mẹ cũng không mua nổi một căn nhà."

"Tiền là của ba mẹ làm ra, bản thân làm gì có bản lĩnh. Cậu đi hỏi bọn họ thử, giờ nếu gia đình phá sản thì còn có cơm để ăn không?"

"Đúng vậy, sau này chúng ta già đi ít nhất còn có kỷ niệm hồi trẻ làm gì. Còn họ? Trừ đi chơi ra thì chẳng làm được tích sự gì."

Tiếng lầm bầm khá nhỏ, hai người nghe thấy đứt quãng, nhưng cũng không trở ngại xâu chuỗi đoạn hội thoại.

Tiểu bá vương làm sao có thể nhịn được người ta nói xấu sau lưng mình, để đũa xuống chuẩn bị qua solo, kết quả thấy anh mình ngồi đối diện không nhúc nhích, kháng nghị, "Anh, anh không nghe hả?"

"Nghe."

"Sao anh không giận?"

"Không giận." Khương Hựu bình tĩnh nói, "Loại bỏ thành kiến không phải đánh một trận là xong, huống chi nhìn theo góc độ khác, bọn họ đâu có nói sai."

Khương Trạm Du: "?"

Anh mình lại đi nói giúp người ta?

Tiểu bá vương không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí, nghĩ lại, thật ra thì theo ý đối phương, nếu như nhà mình phá sản, đúng là không có cơm để ăn thật.

"Giả thiết không vững, tại sao nhà em phải phá sản chứ." Khương Trạm Du hậm hức ngồi lại, tự nhủ, "Mình làm con nhà giàu vô tích sự đó không được sao..."

Suy nghĩ giống như sợi len vậy, khi đã tìm được đầu thì tiếp theo sẽ ung dung hơn rất nhiều.

Khương Hựu tập trung gõ bàn phím, Khương Trạm Du nằm trên bàn, thỉnh thoảng rướn cổ xem trạng thái của Khương Hựu, chuẩn bị mời vào chơi game bất cứ lúc nào.

Từ sau khi biết Khương Hựu, hắn từ "nhân thái ẩn đại(2)" tiến hóa thành "không thắng thì không chơi", không có Khương Hựu dẫn hắn đi thì hắn cũng không muốn chơi nữa.

(2) Chỉ những game thủ có tâm lý rất tốt, họ thường chăm chỉ hơn những game thủ chuyên nghiệp, chơi những trò có độ dài đáng sợ, biết rất nhiều kỹ năng và chiến lược, nhưng về cơ bản thì đều là chơi cho người khác.

Chủ yếu nhất là, lời những người kia nói lúc trưa cứ quanh quẩn trong đầu, lúc thì hắn cảm thấy không cần để ý mấy lời đó làm gì, có lúc thì cảm thấy mình hình như rất thất bại.

Cuối cùng sau khi phiền não hai tiếng đồng hồ, Khương Trạm Du chịu không nổi nữa, chọt chọt lưng Khương Hựu, "Anh, có cái gì em có thể giúp không?"

"Có đó." Khương Hựu xoay đầu lại, "Giúp anh làm PPT đi."

Khương Trạm Du: "..."

A a a anh là quỷ sao dậyyyy!

Ngoài miệng thì nói nhờ làm PPT, nhưng trên thực tế Khương Hựu không lười như vậy, trước tiên cho Khương Trạm Du xem những phương án thành công, sau đó đi sâu vào giảng giải làm Khương Trạm Du cảm thấy hứng thú.

1

Thêm một cái đầu thì thêm ý tưởng, ngay sau đó Khương Hựu nói, "Cá con, nếu như bảo em PR cho figure của Lý Bạch, bán được mười ngàn con thì tăng được một cấp, em sẽ làm gì?"

Khương Trạm Du: "Trời má, có chuyện tốt này hả?! Vậy em sẽ tự móc một triệu ra mua nó!"

Khương Hựu: "... Không thể làm vậy được, đó là phạm quy."

"Được rồi..." Khương Trạm Du suy nghĩ một chút, "Vậy em sẽ tìm mấy kênh livestream bán sản phẩm, chỉ cần figure không có gì sai sót, bán mấy chục ngàn món là không thành vấn đề, nói không chừng còn kéo được mấy người bạn đặt hàng cố định nữa, hì hì hì!"

Khương Hựu giật mình, nếu không nhờ thằng nhỏ nghiện mạng này nhắc nhở, hắn cũng không nghĩ tới mảng bán livestream.

Đông Huy vẫn luôn xem mình là sản phẩm cao cấp nên phải theo phong cách cao cấp, trong mấy ngày xem các phương án cũ, cách tuyên truyền và câu từ để quảng bá của phòng vận doanh khá là trôi lơ lửng, thậm chí là có chút khó hiểu.

Cái này dĩ nhiên bảo vệ tốt điều tính của Đông Huy, nhưng đồng thời cũng kéo theo tác dụng phụ --- Không đủ gần gũi.

Với một nước đông dân như Trung Quốc, từ bỏ người tiêu dùng đại chúng, chỉ nhắm vào một nhóm riêng biệt không phải là không thể, chẳng qua danh tiếng của Đông Huy không lớn như các nhãn hàng xa xỉ phẩm nổi tiếng khác, người tiêu dùng mua chỉ là một món trang sức, chứ không phải giá trị và cảm giác hư vinh do tên của nhãn hàng mang lại, vì thế doanh thu và tiền lời hằng năm mới tụt giảm như vậy, rơi vào tình thế lúng túng khó cả đôi đường.

1

Nếu như không tìm con đường mới, tiếp tục đi theo cách này, kết cục sa sút là có thể đoán được.

"Cá con, em giỏi lắm, còn ý tưởng nào khác không?" Khương Hựu tiếp tục hỏi.

Cái gì, dã cha khen mình? Khương Trạm Du trong nháy mắt lên tinh thần, ngồi thẳng người, giống như được mở mang, blablabla bao nhiêu phương án đều nói ra được.

Hai người mỗi bên một câu, bàn đến quên cả thời gian. Lúc uống nước ngẩng đầu lên, đã hơn mười giờ đêm rồi.

Cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn công việc, cả hai chưa thỏa mãn hẹn ngày mai bàn tiếp, sau đó kết thúc giờ làm, ai về nhà nấy.

Mẹ của Khương Trạm Du thấy con mình hơn mười giờ vẫn chưa về nhà, cho là thằng nhóc con này lại ra ngoài lêu lổng, thấy người về thì kinh ngạc, mở miệng lải nhải, "Cá con, con không còn nhỏ nữa, tranh thủ lúc chú còn thương con thì lo mà học nghiệp vụ đi, lấy được cổ phần tốt hơn đi chơi lông nhông biết bao nhiêu?"

Tính cách thẳng thắn của Khương Trạm Du rất được Khương lão gia yêu quý, nếu như thằng bé có thể chăm chỉ làm việc, mượn theo cái này để leo lên chức cao không hề khó, nhưng hết lần này tới lần khác lại chẳng chịu học, mỗi ngày chỉ lo chơi.

"Con biết rồi mẫu thân đại nhân." Khương Trạm Du uể oải nói cho qua, "Con ở công ty nghĩ phương án cả chiều tối, con mệt sắp chết rồi, cho con về ngủ đi."

... Hả? Nghĩ phương án? Bà không nghe nhầm chứ?

Nét mặt của mẹ Khương phức tạp, quyết định thời gian tới sẽ đến công ty xem một chút, mong là không bị con hồ ly tinh nào mê hoặc làm thay tính đổi nết.

...

Có thêm người giúp đỡ đương nhiên tốt hơn làm một mình, hai người chưa từng làm về vận doanh đi từng bước từng bước, đến thứ sáu khi tan ca phương án đã bắt đầu hình thành, PPT cũng đã làm xong, chỉ còn giai đoạn tổng kết thôi.

Thứ bảy, chủ nhật thì đi miếu với Hứa Tri, cân nhắc về tình huống cô nam quả nữ, cũng cân nhắc về duy trì mạng giao thiệp, Khương Hựu thuận tiện gọi tiểu bá vương theo.

Khoảng thời gian này làm phương án mệt mỏi, Khương Hựu rất tự nhiên gửi địa chỉ của Hứa Tri cho Khương Trạm Du, sau đó đi hội họp trước với Hứa Tri một bước.

Một tiếng sau, Khương Hựu và Hứa Tri thấy chiếc Porsche dừng trước cửa, người bạn nhỏ có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu.

"... Cá con." Khương Hựu cau mày, "Xe này gầm thấp, có lái đường đất được không?"

Tới khu vùng núi đó có một đoạn đường đất, nếu như đường bằng phẳng thì không sao, nếu có đường gồ ghề thì nên lái SUV tốt hơn.

"Không thành vấn đề." Khương Trạm Du vung tay lên, "Có đi được hay không không nằm ở chiếc xe, mà là ở người lái. Với tài lái xe của em, đừng nói là đường núi, băng Tây Tạng em còn lái được."

Thấy hắn rất tự tin, Khương Hựu và Hứa Tri hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn lên xe.

Sự thật chứng minh, tài lái xe của Khương Trạm Du không phải nói suông, lái cả buổi chiều, đường đất đá bùn lầy gì đều được né rất tài.

Mà dưới sự dẫn đường của Khương Hựu, vốn là Hứa Tri và Khương Trạm Du không quen biết đã bắt đầu nói chuyện với nhau, nói từ nam ca sĩ tới giới nghệ sĩ, mau nhóng trở thành bạn tốt.

Hứa Tri không ngốc, có thể nhìn ra Khương Hựu cố tình giới thiệu bạn cho mình. Bởi vì vấn đề xuất thân, cô rất cần nhân mạch, có nhân mạch mới có thể tiến sâu vào giới nhà giàu, trong lòng lại cảm kích Khương Hựu thêm mấy phần.

Không khác dự tính của Hứa Tri lắm, bảy giờ tối, ba người đến sơn trang.

Khương Trạm Du la hét đòi ăn cơm, bọn họ liền đi ăn trước, không vào phòng.

Thân là người đẹp thâm niên, Hứa Tri lâu rồi không ăn tối. Khương Hựu gần đây lại chán ăn, chống quai hàm, đối với thức ăn không hề có ý kiến gì.

Gánh nặng chọn món rơi lên người Khương Trạm Du, hắn kéo thực đơn xem một hồi, Hứa Tri nhân cơ hội này hỏi Khương Hựu, "Dữu tử, Bùi tổng biết tối nay em đi chơi không?"

"Cần gì biết chứ." Khương Hựu đổi từ chống một tay thành chống hai tay, "Em đi đâu liên quan gì tới anh ta."

"Trời má." Khương Trạm Du hoảng sợ, "Anh, thì ra địa vị trong nhà của anh cao dữ vậy hả? Em còn tưởng toàn bộ do Bùi tổng quyết định chứ!"

Khương Hựu nào có ý muốn giải thích với họ, mạnh ai nấy chơi, hàm hồ nói, "Ừ... Tụi anh cũng không thích can thiệp vào cuộc sống của nhau lắm."

Khương Trạm Du lại "trời má" một hồi, Khương Hựu bị hắn tạo thành một cảnh thảo nê mã chạy ngang qua đầu.

"Tuy nói như vậy, nhưng mà nếu không biết tự ràng buộc thì rất khó tạo ra tín nhiệm giữa người yêu." Hứa Tri khuyên nhủ, "Dữu tử, em nhắn một tiếng với Bùi tổng đi, gửi có một tin nhắn đâu có mất nhiều thời gian."

"Đúng đó đúng đó." Khương Trạm Du không có chút kinh nghiệm yêu đương cũng phụ họa, "Đỡ cho anh ta buổi tối gọi điện tới, quấy rầy chúng ta chơi game."

Tra Tra Tiêu bị bám mùi nước hoa còn không nói với mình mà, Khương Hựu căn bản không muốn quan tâm tới Bùi Minh Tiêu. Nhưng hắn biết bạn bè khuyên mình là có ý tốt, nếu cứ khăng khăng không chịu thì sẽ làm bạn bè bị tổn thương.

Miễn cưỡng lấy điện thoại ra, gõ ba từ: Em tới rồi

Lúc hắn gửi tin nhắn không có che, Hứa Tri tinh mắt tiếp tục khuyến khích, "Gửi thêm tấm hình đi, để người ta biết hoàn cảnh ở đây không tệ, không cần lo cho em ăn không ngon ngủ không yên."

Khương Hựu: "..."

Được thôi...

Khương Hựu mở camera, lười tìm góc, hướng về phía bàn ăn chụp một tấm không dính người.

Vì thế khi Bùi Minh Tiêu mở ảnh lên, hắn nhìn thấy một bàn cơm với ba cái chén.

Bên cạnh chén có để ví, chìa khóa xe, căn cứ theo kiểu dáng của ví, hai người còn lại là một nam một nữ, còn trẻ.

Trong đó có một chén có cơm, hai cái còn lại thì trống rỗng. Một trong hai chén rỗng thì ở dưới ống kính, thuộc về người chụp hình.

Nói cách khác --- Nam sinh tối nay lại không ăn nhiều cơm.

Bùi Minh Tiêu có thể nhìn ra Khương Hựu gần đây bề bộn nhiều việc, não hoạt động cường độ cao thì càng cần bổ sung dinh dưỡng, Hơn nữa ngày mai bọn họ còn đi leo núi, không ăn nhiều một chút thì lấy sức đâu mà đi?

Bùi Minh Tiêu suy tư một lúc, gõ chữ: Không thích ăn đồ ở đó à?

Liên quan gì tới anh?

Quanh mũi Khương Hựu lại thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền, liếc mắt thấy dòng này, bấm nút khóa màn hình, làm như không thấy.

Bởi vì đi cùng con gái, cả buổi chiều ngồi trong xe không thể hút thuốc, sau khi ăn cơm xong, Khương Hựu nhờ Khương Trạm Du cầm túi về phòng, mình tìm chỗ hút thuốc.

Hứa Tri đặt ba phòng cạnh nhau, Khương Hựu ở phòng tít trong cùng. Hút thuốc xong, hắn về phòng, "Cạch" một tiếng mở cửa ---

Tiểu bá vương đang nằm chổng vó trên sô pha, đã đổi sang bộ đồ ngủ, trang nghiêm chọn chỗ này làm địa bàn của mình.

Khương Hựu thật ra không để ý chuyện ngủ chung với người khác, hắn không yếu ớt như Tra Tra Tiêu, nhưng cũng phải xem đối phương là ai --- Ví dụ như Khương Trạm Du thì không được, hắn không muốn bị kéo chơi game cả đêm.

"Em ở phòng này phải không." Khương Hựu đưa tay ra, "Đưa chìa khóa phòng của em đây, anh qua phòng bên cạnh ngủ."

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội chơi game, Khương Trạm Du không chịu thỏa hiệp, chơi xấu nói, "Không đưa! Anh cho em ngủ ở đây đi, em ngủ trên sô pha cũng được! Có thêm một người thở thì phòng cũng ấm hơn! Với lại em ngủ ngoan lắm, không quấy rầy anh đâu."

Cả lý do "có thêm một người thở thì phòng cũng ấm hơn" còn lấy ra được, Khương Hựu hoàn toàn bại trận, "Anh nói trước, mười hai giờ phải ngủ, ngày mai đi leo núi không thể thức khuya."

"Yên tâm!" Khương Trạm Du vỗ ngực, "Em rất biết cân bằng làm việc và nghỉ ngơi, chắc chắn sẽ không kéo anh tu tiên!"

Lấy được đảm bảo, sợ mùi thuốc lá trên người dính lên tiểu bá vương, Khương Hựu quyết định đi tắm trước.

Điện thoại sắp hết pin, buổi tối phải chơi lâu, hắn liền cắm điện thoại vào sạc để trên bàn, cầm quần áo đi tắm.

Khương Trạm Du một mặt giục Khương Hựu nhanh lên, một mặt rút túi lễ trong game. Rút bốn năm cái thì điện thoại bên cạnh rung lên.

Xoay đầu nhìn, là điện thoại của anh hắn.

Khương Trạm Du vội vàng nói to, "Anh có điện thoại nè, em cầm vào cho anh nha?"

Khương Hựu đang gội đầu, mặt đầy bọt, "Không cần!"

Khương Trạm Du tiếp tục rút túi, kết quả đang rút thì điện thoại lại rung, "Anh, hắn lại gọi nữa nè!"

Gọi vào tối thứ sáu, ước chừng là Tống Nam Kha hẹn đi dạo phố hoặc tập gym, Khương Hựu nói, "Vậy em bắt máy giúp anh, nói anh đang tắm, lát anh gọi lại."

"À... Vâng."

Khương Trạm Du đang vui vẻ rút túi lễ, cúi đầu nhận cuộc gọi theo lời dặn. Trên màn hình biểu hiện người gọi là "Tra Tra Tiêu", trông thì là biệt danh cho bạn, hắn căn bản không nghĩ cái từ "Tiêu" này liên quan tới ai, nhấn nút nghe.

"Xin chào, Khương Hựu đang tắm, bây giờ không tiện nghe điện thoại, phiền anh lát nữa gọi lại nha."

+

Bùi Minh Tiêu: "..."

Một giọng nói xa lạ, không phải là Tống công tử của Tống gia.

Bùi Minh Tiêu hỏi ngược lại, "Cậu là ai?"

Bình luận

Truyện đang đọc