TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Tháo được xiềng xích đeo trên vai, Khương Hựu cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn không xoay đầu nhìn căn biệt thự, cũng không để ý đám người trợn mắt há mồm nhìn mình, kéo tay Bùi Minh Tiêu, "Tiêu ca, chúng ta đi bộ về đi."

Bùi Minh Tiêu nói, "Được."

Khương Hựu hỏi, "Đi hướng nào? Em không biết đường."

Bùi Minh Tiêu nói, "Bên trái."

Khương Hựu: "... Anh trả lời như là thuận miệng vậy."

Giọng nói của Bùi Minh Tiêu kiên định, "Đi bên nào cũng vậy, tin anh."

Bọn họ thật sự chọn hướng bên trái.

Khu biệt thự đi vào thành phố phải băng qua một quốc lộ ven núi, hai bên đường đẹp như tranh vẽ.

Khương Hựu sợ Bùi Minh Tiêu nóng, xắn tay áo cho đối phương lên tới cùi chỏ, "Em hình như đã hiểu tại sao mẹ lại muốn bỏ trốn với ba rồi."

Bùi Minh Tiêu theo lời hỏi, "Tại sao?"

Khương Hựu: "Em không biết nói thế nào... Xem như là một hành động chống lại đi. Nếu như mẹ em không đi, chắc chắn sẽ phải chịu kết hôn vì gia tộc giống em, vậy thì sẽ không gặp ba em, lại càng không có em."

"... chắc chắn sẽ phải chịu kết hôn vì gia tộc giống em." Bùi Minh Tiêu lặp lại.

"Không phải... dĩ nhiên là theo đuổi tình yêu nhiều hơn."

Bùi Minh Tiêu: "Cho nên bỏ trốn là có tình yêu, kết hôn là không có tình yêu?"

Khương Hựu bị hỏi á khẩu không trả lời được, sợ càng bôi càng đen, ôm cổ Bùi Minh Tiêu, "Có có có, sao lại không có được."

Bùi Minh Tiêu cực kì không hài lòng, nhưng ở bên ngoài không tiện phát tác, chỉ có thể tạm thời đè xuống.

Hai người tiếp tục đi, Bùi Minh Tiêu nhìn người bên cạnh đang cong môi cười, "Em có tính toán gì kế tiếp."

"Trước tiên là cố gắng gầy dựng văn phòng." Khương Hựu nói, "Em không thể về Đông Huy làm nữa... Trời ơi, em mới phát hiện là em thất nghiệp rồi, em không có nguồn kinh tế!"

Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Anh có thể xem xét tình hình mà nuôi em."

Khương Hựu nhào tới ôm, "Bùi tiên sinh, Bùi tổng tài, anh xét tình hình thế nào? Em muốn xem thử em có làm được không."

Bùi Minh Tiêu nheo mắt, "Không làm được thì em muốn thế nào?"

Khương Hựu muốn nói "đổi chồng" nhưng mà nói ra người chịu tội chắc chắn là mình, vô cùng tự biết nói, "Đương nhiên là tìm người học tập rồi, dùng hết cách để làm được!"

"Thật ra thì không khó."

Bùi Minh Tiêu cúi đầu nói vào tai Khương Hựu, thưởng thức gương mặt đỏ hồng của nam sinh mấy giây, sau đó thấp giọng phân phó, "Tối nay dọn qua phòng anh ở."

Khương Hựu cắn môi gật đầu.

Gần một tiếng sau, hai người mới ra khỏi khu biệt thự, tiến vào thành phố.

Lui tới nhà ông ngoại nhiều lần, Khương Hựu chưa từng đi con đường này, hắn có cảm giác như mình chọn nhầm hướng, nhưng bây giờ cái chỗ quan trọng không phải là đúng hay sai, mà là đói và khát.

Ven đường có tiệm bán kem, Khương Hựu nhao nhao muốn thử, "Tiêu ca, anh ăn kem không?"

Bùi Minh Tiêu vẫn luôn không thích ngọt, "Không ăn."

"Anh ăn đi." Khương Hựu chắp tay, "Em thất nghiệp, không có tiền mua kem, anh ăn thì em còn ăn ké được mấy miếng."

Bùi Minh Tiêu móc ra ví tiền, moi móc tìm một hồi, vất vả tìm được 30 tệ tiền mặt.

Kem chỉ có 15 tệ một ly, mua hai ly thì còn 28 tệ.

Khương Hựu mua xong quay lại, đưa cho Bùi Minh Tiêu ly kem và hai đồng tiền thối, thở dài nói, "Đúng là khó sống quá!"

Tông giọng tang thương như nhìn thấu hồng trần, Bùi Minh Tiêu không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên môi Khương Hựu, "Có đủ chưa?"

"Một cái đương nhiên không đủ, nếu như được hôn thêm mấy cái..." Khương Hựu chủ động nhón chân, "Có lẽ em sẽ suy nghĩ."

Bùi Minh Tiêu cười ôm eo Khương Hựu.

Bây giờ là thời điểm nóng nhất năm, người đi đường chỉ cúi đầu tránh nắng mà đi, miệng mắng chửi thời tiết, xung quanh là tiếng ve kêu.

Dưới ánh nắng gắt mùa hè, hai người đàn ông ôm lấy nhau, trao nụ hôn dài, cho đến khi rời khỏi con phố đó, tay vẫn luôn nắm chặt.

Lại đi thêm một tiếng, Khương Hựu rốt cuộc cũng hiểu câu nói "đi hướng nào cũng vậy" của Bùi Minh Tiêu --- Dựa vào đôi chân, cả hai chẳng thể đi bộ về nhà được, cho nên muốn đi đâu thì đi.

Chiếc xe đã bị tài xế lái về nhà, Khương Hựu đành gọi xe ngoài. Về đến nhà hai chân run rẩy, nhưng tinh lực không hề mất đi, ngâm nga cười hát, bắt đầu dọn dẹp phòng của mình, giống như kiến dọn nhà, từng chút từng chút mang qua phòng của Bùi Minh Tiêu.

Vừa mới bắt đầu, Bùi Minh Tiêu khuyên hắn nghỉ ngơi đã, chỉ cần không bỏ chạy thì lúc nào làm cũng được. Sau đó thấy Khương Hựu chuyển đồ hăng say quá, đành phải phụ đối phương.

Khương Hựu giống như con chim thoát khỏi lồng, cho dù mệt mỏi cũng rất vui vẻ hưởng thụ.

Bùi Minh Tiêu cũng tùy theo ý Khương Hựu, không muốn cắt ngang sự vui vẻ hắn.

Cho đến tối, Khương Hựu rốt cuộc cũng chịu hết nổi, nằm trên giường, đưa lưng về phía Bùi Minh Tiêu ngáp một cái, cái miệng nhỏ thì không hề rảnh rỗi, phàn nàn, "Drap giường của anh xấu quá, màu sắc nhạt nhẽo, bọc gối không có một chút cảm giác là đẹp, ngủ không có ngon."

Bùi Minh Tiêu thấp giọng nói, "Mệt thì sẽ ngủ ngon thôi."

"Mệt?" Khương Hựu cảm thấy Bùi Minh Tiêu đang coi thường mình, "Một thanh niên trai tráng như em, không có gì có thể làm em mệt được."

"... Vậy à?"

Bùi Minh Tiêu vừa dứt lời, Khương Hựu lập tức thấy gáy mình lành lạnh --- Áo ngủ bị người ta vén lên.

Hồi lâu không thân cận, phản ứng của Khương Hựu có chút chậm, cho đến khi bị cởi áo ra mới biết Bùi Minh Tiêu muốn làm gì.

Hắn theo bản năng muốn chạy trốn, đáng tiếc căn bản không làm được --- Bàn tay phía sau ôm hắn kéo vào lòng, tấm lưng trầ.n trụi dán lên ngực Bùi Minh Tiêu, cách một lớp áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng.

Bùi Minh Tiêu cắn tai Khương Hựu, "Thầy Khương đừng chạy, dạy anh cách yêu đã."

Hơi nóng phả bên tai, Khương Hựu giật mình run rẩy, giống như ly kem buổi sáng vậy, rất nhanh bị hòa tan trong miệng của Bùi Minh Tiêu.

... jongwookislove.wordpress.com

Nghĩ tới Khương Hựu mệt mỏi cả ngày, Bùi Minh Tiêu chỉ định làm một lần, kết quả khi giúp Khương Hựu tắm lại không nhịn được, ấn người ta lên tường làm thêm một lần nữa.

Làm xong lần thứ hai đã rất khuya, Khương Hựu như con cá chết, mặt úp xuống giường, suy nghĩ gì cũng bay biến hết.

Bùi Minh Tiêu vỗ lên vai hắn, "Lật người lại, nằm như vậy khó thở."

Khương Hựu theo bản năng xoay người, nghi ngờ động tác của mình làm ảnh hưởng tới vùng eo, uể oải nói, "Kệ em đi, em muốn nằm như vậy."

Bùi Minh Tiêu cong môi, "Ngủ như vậy có ngon không?"

Trả lời hắn chính là tiếng hít thở đều đều.

Nam sinh đã tiến vào mộng đẹp, lông mi theo hô hấp hơi rung rung. Gò má và lỗ tai vẫn còn hồng hồng, an tĩnh lại an yên.

Vì vậy Bùi Minh Tiêu cũng yên tâm, nhẹ nhàng lật nam sinh lại, hôn lên trán đối phương một cái.

...

Khương Hựu mệt mỏi thì ngủ ngon ngủ chừng mười hai tiếng, hai giờ chiều ngày hôm sau mới dậy.

Hắn bò dậy khỏi giường, trên người không có chỗ nào là không đau, đứng trước gương nhìn mấy vết đỏ trên người, nhất thời bực mình không có chỗ xả, hung hăng đi tìm Bùi Minh Tiêu tính sổ.

Kết quả đi vòng vòng trong phòng cả buổi, cũng không tìm thấy ai.

Qua thư phòng kiếm cũng chẳng có.

Chẳng lẽ trên đời này có người vô tình như vậy, tối hôm trước ăn người ta cho đã, hôm sau lại rất chỉnh tề đi làm?

Khương Hựu muốn đá vào bàn của Bùi Minh Tiêu trút giận, nhưng giơ chân lên thì lập tức để xuống.

Khương Hựu đùng đùng đi xuống lầu, trong đầu nghĩ may là có thang máy, chứ bắt đi thang bộ lết ba bốn tầng thì thà giết hắn luôn cho rồi.

Đi xuống phòng khách, mùi thơm từ bếp xộc vào mũi, Khương Hựu xoa bụng, men theo mùi đi tìm, thấy người đang đứng nấu là người mình đi tìm nãy giờ.

Nghe tiếng động, Bùi Minh Tiêu quay đầu, xác nhận Khương Hựu không bị sốt các kiểu mới mở miệng, "Đi rửa tay đi, anh nấu cháo hải sản."

"... Anh nấu? Em không muốn ăn cháo, chán lắm." Khương Hựu nói, "Em muốn ăn mì chua cay."

Bùi Minh Tiêu hướng mắt liếc nhìn, "Em ăn được?"

Thấy Bùi đại tổng tài đích thân xuống bếp nấu cho mình, Khương Hựu cũng không định so đo, nhưng nghe câu này thì nổi sùng lên, "Em bị như vậy là do ai, trách em á?"

"Là do em nói ngủ không ngon."

Nhìn Bùi Minh Tiêu vẫn rất ung dung, Khương Hựu càng tức, giơ cánh tay mềm nhũn chỉ đối phương, "Em thấy anh không phải muốn em mệt để ngủ, mà là muốn em mệt chết. Nói đi, có phải anh có tuesday, anh muốn làm cho em mệt chết rồi phong nhỏ đó lên làm chính cung phải không?!"

"Không có."

Vốn là một câu nói đùa, Bùi Minh Tiêu lại nghiêm túc trả lời, "Anh chỉ có mình em."

Nói xong, Bùi Minh Tiêu hôn lên môi Khương Hựu một cái, "Ngoan, đi rửa tay rồi ăn cơm."

"... Ừ."

Được rồi, vậy thì nghe hắn đi, Khương Hựu ngoan ngoãn đi rửa tay.

Trong quá trình đi ra phòng ăn, điện thoại của Khương Hựu đổ chuông, Bùi Minh Tiêu không nghe rõ nội dung, chỉ nghe thấy là giọng nữ, rất cấp bách, như là có chuyện rất nghiêm trọng.

Hắn múc hai chén cháo, đặt một chén trước chỗ Khương Hựu, một chén đặt ở chỗ mình, lại bưng lên thêm mấy món ăn thanh đạm.

Khương Hựu cúp máy, hiếu kỳ hỏi, "Anh cũng chưa ăn?"

Bùi Minh Tiêu ừ một tiếng, "Chờ em ăn chung."

Vì để chờ mình ăn cùng mà chờ đến hai giờ chiều, tim Khương Hựu phồng lên, cũng không đòi ăn mì nữa, cảm thấy chén cháo hải sản này là ngon nhất trên đời.

Bùi Minh Tiêu gắp cho Khương Hựu hai miếng măng, "Ai tìm em vậy?"

"Em đang định nói với anh." Khương Hựu ngạc nhiên, "Anh biết ai mới gọi cho em không?"

Bùi Minh Tiêu: "Ai?"

Khương Hựu: "Chị của Tống Nam Kha!"

1

Bùi Minh Tiêu có ấn tượng khá sâu với Tống Nam Kha, bởi vỉ trước đây Khương Hựu lúc nào cũng đi chơi cùng, dạo này lại chẳng thấy liên lạc.

Hắn hỏi, "Tống Nam Kha bị làm sao?"

Khương Hựu chép miệng, "Bỏ nhà đi, nói là bỏ trốn với một thằng nhóc. Em đoán là Diệu Dương... Chính là thằng nhóc học sinh cấp ba hồi đêm giao thừa đó. Chậc chậc chậc, thật không ngờ."

Hôm giao thừa Diệu Dương đang học lớp mười hai, bây giờ chắc đã thi xong đại học rồi, chính là thời điểm không còn gì trói buộc.

Bùi Minh Tiêu còn tưởng là người trong Khương gia, sau khi thấy không phải là người liên quan đến Khương Hựu thì không có mấy hứng thú, thuận miệng hỏi, "Sao lại không ngờ?"

"Nó rất giống em." Khương Hựu thở dài, "Từ nhỏ đã biết mình sẽ phải vì gia đình mà kết hôn với ai đó, cho nên tới giờ cũng chẳng yêu ai, đặt hết tâm tư lên chuyện ăn chơi. Ai biết bây giờ lại còn dám vì tình yêu mà bỏ nhà đi chứ."

Bùi Minh Tiêu suy nghĩ, "Em định giúp nhà họ Tống đi tìm cậu ta?"

"Chắc chắn là không, thằng đó khó khăn lắm mới nở hoa một lần, em che cho nó còn không kịp. Với lại nó có kho bạc nhỏ, đủ để lo cho cuộc sống... Hy vọng nó đừng bao giờ về."

Tối hôm đó Bùi Minh Tiêu rất quy củ, không lật Khương Hựu nữa. Khương Hựu nhân cơ hội lấy sức, mau chóng thiếp đi trong lòng Bùi Minh Tiêu.

Một đêm mộng đẹp, hôm sau hắn dậy sớm, kỳ lạ là không thấy Bùi Minh Tiêu đâu.

... Người này sẽ không đi nấu cháo nữa chứ?

Thanh niên hồi phục rất nhanh, tay chân rụng rời hôm qua giờ đã nhanh nhẹn có sức trở lại. Hai ba bước chạy xuống bếp, nhưng không thấy Bùi Minh Tiêu.

Hắn kéo bác Lý lại hỏi, "Bác Lý, chú thấy ca ca ở đâu không?"

Bác Lý chỉ ra ngoài cửa sổ, "Trong sân, ở bên nhà để xe đó."

Đi đâu vậy, giờ chưa tới giờ đi làm mà... Khương Hựu vừa suy nghĩ vừa chạy qua đó.

Chạy ra sân thì lập tức giật mình.

- -- Cách đó không xa, một chiếc xe RV(1) đậu ngay giữa sân. Nhân viên kiểm tra đang test chức năng, thêm dầu.

(1) Xe RV là xe nhà di động.

Mà Bùi Minh Tiêu thì đứng khoanh tay nhìn, mặc áo  da chống gió, trông như chuẩn bị đi xa.

+

"Anh..." Khương Hựu kinh ngạc, "Anh mua cho em hả? Mua xe làm gì?"

Bùi Minh Tiêu nghe vậy nghiêng người sang, hất cằm với Khương Hựu:

"Đi, chúng ta bỏ trốn."

Chương này có H, gợi ý pass: Dự án PR sản phẩm đầu tiên của Khương Hựu ở Đông Huy, Khương Hựu đã nhờ Khương Trạm Du giúp mình làm gì? Pass có 3 ký tự, không viết hoa, viết liền.

Link part H  > https://jongwookislove.wordpress.com/tltxcax-chuong-84-part-h/

Bình luận

Truyện đang đọc