TÔI LÀM TRÀ XANH CHO ANH XEM!

Cho đến khi lái xe đi được một đoạn, Khương Hựu mới phản ứng được bọn họ đang làm gì.

Hắn vội vàng kéo Bùi Minh Tiêu, "Đi đi đi, mau đi về!"

Bùi Minh Tiêu: "Hử?"

"Anh coi em mặc cái gì!" Khương Hựu chỉ vào mình, "Chẳng lẽ muốn em mặc đồ ngủ đi chơi, sao mà được?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Không sao, em chỉ cần suy nghĩ đi đâu là được."

"... Vậy thì cũng phải để em mang theo vài bộ đồ chứ? Còn có bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt này kia... Đúng, sạc điện thoại nữa! Quan trọng nhất là cục sạc mà cũng không mang!"

Bùi Minh Tiêu kiên nhẫn nghe xong, nói, "Những cái này anh đã chuẩn bị rồi, em ra sau xe xem đi."

Hắn đi ra phía sau chiếc Armadillo xem, trong xe có đầy đủ phòng ốc, sang trọng thư thích.

Khương Hựu nửa tin nửa ngờ đi xuống cuối xe, thấy giường đã xếp sẵn, tủ quần áo cũng chứa đầy. Trên bồn rửa tay để hai cây bàn chải đánh răng màu sắc khác nhau, còn có khăn lông, cùng với dầu gội và sữa tắm hắn thường xài.

Đồ của Bùi Minh Tiêu thì rất ít, chỉ có một chai sữa rửa mặt.

Chuẩn bị những thứ này chắc là rất lâu, Khương Hựu phồng cả tim. Mở tủ quần áo kiếm đồ thay.

Trở lại ghế phó lái, Bùi Minh Tiêu hỏi, "Đã nghĩ ra đi đâu chưa?"

Khương Hựu nói, "Đi đâu cũng được?"

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Tất cả đều theo ý em."

Khương Hựu hạ thấp lưng ghế, nằm xuống thoải mái, "Đi Bắc cực được không?"

Bùi Minh Tiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, "Được, chúng ta lái đến sân bay, bây giờ mua vé chắc còn kịp."

"Nếu như em muốn lên sao Hỏa?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Vậy phải đổi phương tiện giao thông, hơn nữa trong thời gian ngắn không thể thực hiện được. Để anh quyên tiền cho sở nghiên cứu, có lẽ trăm năm sau, tàu du hành vũ trụ có thể mang chúng ta lên sao Hỏa."

"Phụt!" Khương Hựu bị câu nói nghiêm trang của Bùi Minh Tiêu chọc cười.

Thật ra thì hắn nói bừa vì không biết đi đâu, mấy chỗ du lịch trong nước cũng đi hết rồi. Với lại bỏ trốn mà, dù sao phải tới nơi khác biệt một chút.

Hắn đột nhiên nhớ tới Ba Tang, người dân tộc Tạng từng mời hắn về làm khách, "Anh, hay là chúng ta đi Tây Tạng đi! Tới cung điện Potala làm lễ, đi Namtso phác thảo những lá cờ màu sắc, tới Medog chụp bầu trời... Sau đó tới Kailash Rinpoche ngắm mặt trời mọc, cầu nguyện!"

Bùi Minh Tiêu gật đầu.

"Nhưng mà... công ty anh không có ai quản lý có sao không?"

"Đừng lo, đã nói là tất cả theo ý em." Bùi Minh Tiêu mở bản đồ, "Anh lái xe, em chịu trách nhiệm xem bản đồ."

Bọn họ cùng đi, khát vọng "bỏ trốn" từ một người biến thành cả hai cùng làm. Khương Hựu không xem bản đồ bằng điện thoại, mà bảo Bùi Minh Tiêu dừng xe bên đường, đi mua một tấm bản đồ giấy và một cây bút, hắn đỡ lưng ghế lên, cắn cây viết vẽ vẽ.

Xe chạy về hướng tây, trạm thứ nhất là thủ đô.

Tới đây dĩ nhiên không phải để chơi, mà là thăm Khương Chấn Ninh. Sau khi chạy khỏi nhà, Khươgn Chấn NInh thật sự biệt vô âm tín, đổi số điện thoại, không dùng weixin, Khương Mạn Phương tra cách nào cũng không ra, cả nhà họ Khương chỉ có mình Khương Hựu biết tung tích của Khương Chấn Ninh.

Khương Hựu đi thẳng tới phòng làm việc của Trình Hề, quả nhiên gặp được Khương Chấn Ninh trong phòng tập. Hắn gầy đi, nhưng trạng thái không tệ, đang tập bài mà lần trước đi nên không theo kịp, giờ đã quen thân với mấy tập sinh khác, không giống như lúc ở Đông Huy chỉ một mình, giờ đã tìm được những người bạn có cùng chí hướng.

Khương Hựu gọi hắn đi ăn cơm, thừa dịp này Khương Chấn Ninh hỏi Khương Hựu về tình hình trong gia đình. Nghe tới đoạn Khương Hựu không cần Đông Huy, hắn khó tin nhìn Khương Hựu một lúc lâu.

Ăn xong thì tạm biệt Khương Chấn Ninh, trở lại đường đi, Khương Hựu hỏi Bùi Minh Tiêu, "Ca ca, anh có cảm thấy em ngu không?"

Buổi tối ba hôm trước, hắn không gọi là "Ca ca" thì Bùi Minh Tiêu không cho bắn, cưỡng ép bằng "lạm dụng quyền uy", hắn không thể không bắt đầu sử dụng lại xưng hô này.

Bùi Minh Tiêu hỏi ngược lại, "Em hối hận?"

Khương Hựu trả lời rất nhanh, "Không có."

Bùi Minh Tiêu hỏi, "Vậy thì không ngốc."

Khương Hựu dừng mấy giây, "Àh" một tiếng, trong đầu nghĩ: Anh dỗ em đi chứ.

Dư quang liếc thấy nam sinh bĩu môi, Bùi Minh Tiêu đại khái đoán ra hắn đang nghĩ gì, cân nhắc chốc lát, "Sau khi tốt nghiệp về nước, mọi người đều nghĩ là anh sẽ tiếp nhận Bùi thị, ba mẹ anh cũng nghĩ thế, bọn họ thậm chí còn chọn xong chức vị cho anh rồi."

Người thừa kế không thể lập tức làm chủ tịch, phải làm ở công ty hai năm. Bùi Minh Tiêu rất ít chủ động kể tới, Khương Hựu chống cằm, im lặng nghe.

"Nhưng anh từ chối, anh muốn tự lập công ty. Có hai mục đích, đầu tiên là muốn chứng minh năng lực của mình với những kẻ cố chấp ở Bùi thị; thứ hai là tưởng tượng như mình chơi trò chơi, tự tạo vương quốc của mình." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Nếu như chỉ nhìn anh ở thời điểm đó, em có thấy anh ngốc không?"

Khương Hựu: "Ừm... anh muốn em nói thật không?"

Bùi Minh Tiêu: "Em cảm thấy anh ngốc?"

"Có một chút..." Khương Hựu dùng ngón trỏ và ngón cái hé hé, "Chỉ một chút xíu xiu thôi."

Bùi Minh Tiêu cười, cầm tay hắn để xuống, "Vậy còn bây giờ, em có thấy anh ngốc không?"

Khương Hựu giật mình.

Không cảm thấy, hoàn toàn không, hắn sắp bị thành tựu của Bùi Minh Tiêu làm mê mệt.

Hơn nữa không chỉ có mình hắn, người xung quanh khi bàn luận về Bùi Minh Tiêu, ở lĩnh vực chuyên nghiệp đều khen ngợi không ngừng.

"Cho nên." Bùi Minh Tiêu khẽ nói, "Ngốc hoặc không đều có thể biện chứng. Khi em thành công, em là kẻ chiến thắng có quyền quyết định, khi em thất bại, em chính là không có đầu óc... Ừm..."

Bùi Minh Tiêu không muốn nói tiếp, nhưng Khương Hựu nghe hiểu, "Vậy để tránh trở thành kẻ đần, cách tốt nhất là thành công."

Bùi Minh Tiêu không thừa nhận cũng không chối cãi.

Khương Hựu suy tư một hồi, không nhịn được cảm thấy nhụt chí, "Nhưng em không giỏi như anh... Lỡ như thất bại thì sao?"

"Thành công có rất nhiều cách để biện chứng, đối với nhiều người, sống tốt cũng là một loại thành công."

Khương Hựu: "Thế nào gọi là sống tốt?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Anh nuôi em."

Khương Hựu "Hừ" một tiếng, "Dựa vào ba chục đồng của anh? Thôi cám ơn!"

Đến trạm thu phí, Bùi Minh Tiêu cong môi, trong dòng xe chạy, nghiêng đầu hôn môi Khương Hựu.

Càng đi về phía nam nhiệt độ càng cao, khí hậu nóng bức, dù sao ra khỏi nhà không ai nhận ra ai, Khương Hựu liền mặc áo sát nách quần short, cũng hết sức khuyên Bùi Minh Tiêu mặc quần in hình hoa hướng dương với mình, bị Bùi Minh Tiêu vô tình từ chối.

Trạm dừng thứ hai là Tây An, chiếc xe này quá lớn không thể vào thành phố, hai người liền đậu xe ở trạm đổ xăng, thuê một chiếc xe hơi chạy.

Bây giờ là thời gian cao điểm của du lịch, trên đường đi rất đông du khách, sợ bị tách ra, Khương Hựu nắm chặt tay Bùi Minh Tiêu. Không lâu sau tay đổ mồ hôi, băn khoăn đến chuyện Bùi Minh Tiêu bị bệnh sạch sẽ, Khương Hựu muốn buông ra, nhưng cố mấy lần cũng không được.

Đi đâu ở Tây An Khương Hựu cũng sớm đi rồi, Bùi Minh Tiêu cũng từng đến đây thị sát, người phụ trách ở địa phương dẫn hắn đến mấy chỗ du lịch nổi tiếng. Vì vậy cả hai cùng ăn ý không muốn lãng phí thời gian ở đây, mua chút đồ ăn rồi tiếp tục lên đường.

Bọn họ chọn một quán ăn nhỏ ở khu phố cũ, khuyết điểm thì bữa ăn y như điều kiện, ưu điểm là ít người không cần xếp hàng.

Sau khi đi vào, Khương Hựu quen việc lấy khăn ướt lau bàn ghế sạch sẽ cho Bùi Minh Tiêu ngồi, gọi hai chén Paomo(1), hai chai Ice Peak (1).

(1) Paomo là một đặc sản của ẩm thực Thiểm Tây và là món ăn điển hình được ăn ở thành phố Tây An và các thành phố khác của Guanzhong. Nó là một món hầm nóng hổi gồm bánh mì dẹt có men hấp xắt nhỏ, được người dân địa phương gọi là mo, nấu trong nước dùng thịt cừu và ăn kèm với thịt cừu, đôi khi được thay thế bằng thịt bò. Ice Peak là nhãn hiệu soda có hương vị cam được sản xuất bởi Xi"an Futian Foods ở Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Nó thường được dùng với các đặc sản khác của Thiểm Tây như Paomo. (Cre Wiki)

Trong lúc chờ món lên, Khương Hựu phát hiện đối diện có sạp nhỏ bán đá bào, đưa tay ra với Bùi Minh Tiêu, "Cho em ít tiền, em mua đá bào đậu đỏ."

Bùi Minh Tiêu xoay đầu nhìn, giờ thì hay rồi, cả ba chục đồng cũng không có, chỉ có mười đồng thôi, "Anh không ăn."

Khương Hựu bất đắc dĩ đứng dậy, bĩu môi đi về phía sạp đá bào đề bảng "bảy đồng một phần", nói với ông chủ muốn mua một phần đá bào đậu đỏ.

Làm đá bào phải chờ hai phút, trời nóng nực làm lòng thấy phiền, Khương Hựu rút điếu thuốc ra. Không đợi đốt lên, mắt thấy hai nữ sinh đứng cạnh Bùi Minh Tiêu, nói gì đó, nhìn khẩu hình có vẻ là hỏi có thể ghép bàn không.

Tiệm hơi nhỏ, nhưng bàn trống thì vẫn có, hai nữ sinh này có ý định khác, không phải muốn ghép bàn, rõ ràng có ý với Bùi Minh Tiêu!

Đúng lúc đá bào đã có, Khương Hựu tay trái cầm ly đá bào, tay phải cầm tiền lẻ, hung hăng trở về tiệm, chen giữa hai nữ sinh và Bùi Minh Tiêu.

Để ba đồng trước mặt Bùi Minh Tiêu, nói, "Làm mười lần, ok không?"

Hai nữ sinh sửng sốt.

Thấy Bùi Minh Tiêu bất động, Khương Hựu lại đẩy ly đá bào tới, "Thêm một ly đá bào đậu đỏ, không thể thêm."

Bùi Minh Tiêu nhíu mày, cố chịu đựng nói, "Vậy chỉ nhiêu đây thôi."

"Haha." Khương Hựu cười dâ.m đãng nhéo má Bùi Minh Tiêu một cái, trông như một vị khách bao trai rất vui vẻ.

Hai nữ sinh chép miệng, hoàn toàn không nghĩ tới người đàn ông đẹp trai hơn ngôi sao này, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, lại có thể chịu làm mười lần với chi phí ba đồng và một ly đá bào, đau lòng ôm đầu liếc mắt, tay dắt nhau nhanh chóng rời đi.

Chờ ăn xong, hai người chậm rãi đi về. Đi ngang qua siêu thị, Khương Hựu nói, "Trên xe còn bốn chai nước, bánh mì thì còn một túi, mình mua thêm đi."

Bùi Minh Tiêu đi theo vào siêu thị, Khương Hựu đi tìm đồ ăn vặt, Bùi Minh Tiêu thì chuyển qua khu đồ dùng hằng ngày.

Mùa hè ăn đồ nóng rất dễ bị nhiệt, Khương Hựu nhịn đau buông tha mấy bịch snack, lấy mấy túi đồ khô, một thùng nước suối. Xách một đống đồ đi tìm Bùi Minh Tiêu, thấy đối phương đứng ở trước quầy lấy ba hộp bao cao su.

"Anh hay lắm." Khương Hựu không cam lòng, "Cho em có vài chục đồng, mình thì mua hơn cả trăm. Còn mua ba hộp, anh đúng là không có lương tâm!"

"Thẻ của anh là em cầm mà, với lại..."

Bùi Minh Tiêu cười khẽ, "Em mới vừa nói muốn làm mười lần, một hộp không đủ xài."

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu: "???"

Bình luận

Truyện đang đọc