Nháy mắt đã tới cuối tháng bảy.
Ngày mai chính là sinh nhật của ba của Vu Chi, cô muốn tới trung tâm thương mại mua cho ông hai bộ quần áo.
Không ngờ đến nơi lại gặp Trương Giai Di.
Sau khi Vu Chi tốt nghiệp đại học, bởi vì nguyên nhân sức khỏe mà cô ở nhà gần hai năm, fulltime giữ chức vụ người vợ.
Cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi nên quen được mấy cô gái giàu có ở chung quanh. Bình thường không có việc gì làm sẽ rủ nhau đi dạo phố, khiêu vũ hoặc chơi mạt chược.
Trương Giai Di chính là một trong những người bạn đó.
Vu Chi biết Trương Giai Di ở đây mở hai cửa hàng chuyên bán đồ nam. Ngày thường nhàn rỗi sẽ đến đây, thong thả dạo quanh như bà chủ xem có anh chàng nào hấp dẫn không.
Vu Chi thật không thích điểm này của Trương Gia Di. Sinh hoạt cá nhân quá loạn.
Có điều, ngày thường bọn họ có nhiều chỗ tiếp xúc nên vẫn có thể tiếp nhận được.
Trương Giai Di nhàm chán liền nói muốn bồi cô đi dạo, cô cũng không từ chối.
Hai người không đi qua mấy cửa hàng, Vu Chi liền mua được hai bộ vừa ý.
Đi ngang qua tiệm chuyên bán Giorgio Armani, Vu Chi thấy có sản phẩm mới liền đi vào. Cô muốn mua cho Lục Bách Sâm một bộ tây trang.
Nhân viên trong các cửa hàng sang trọng đều là những người có ánh mắt tốt.
Nhìn thấy một vị mỹ nữ bước vào cửa, lập tức đứng dậy ra đón chào.
Cô gái một thân quần áo ren màu xanh nhạt, thiết kế thắt eo khoe ra vòng eo mảnh khảnh. Mái tóc dài đen như mực được cô búi gọn, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn. Ngũ quan tinh xảo được trang điểm nhẹ.
Lông mày thanh mảnh, mắt hạnh mi dày, sống mũi cao cùng đôi môi phấn nộn.
Lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền, cả người thanh thuần đáng yêu.
Vu Chi nhìn qua không được coi là thực xinh đẹp nhưng lại tạo cho người khác cảm giác thoải mái.
Trên người cô có một loại ma lực hấp dẫn người khác, nhìn lâu sẽ cảm thấy đặc biệt dễ nhìn.
Không giống cô gái bên cạnh.
Cả người là hàng hiệu, trang sức đắt giá, trong mắt mang theo một nét quyến rũ câu người. Ánh mắt đầu tiên lướt qua liền cảm thấy kinh diễm nhưng nhìn lâu hơn sẽ cảm thấy ngũ quan không được hài hòa lắm.
Nhìn qua vài lần sẽ nhận ra, mặt cô gái này có động dao kéo.
Các cửa hàng chuyên bán Giorgio Armani thường có âm nhạc êm dịu làm tâm tình người ta thoải mái.
Nhân viên bên cạnh Vu Chi ôn nhu giới thiệu sản phẩm mới nhất, Vu Chi thấy không tồi liền bảo nhân viên gói lại.
Trong khi chờ nhân viên gói quần áo, Trương Giai Di liền tiến sát đến bên người cô, nhẹ hỏi: “Tiểu Chi, cậu sinh non cũng đã qua hai tháng, thân thể hồi phục tốt chưa?”
Vu Chi hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường, ‘ừ’ một tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Giai Di tiếp tục hỏi: “Cái kia….Sâm ca gần đây có chạm vào cậu không?”
Vu Chi không hiểu cô nàng hỏi mấy cái này là có ý gì, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cô ấy.
Trương Giai Di ho nhẹ một tiếng, xua tay nói: “Cũng không có gì, tùy tiện hỏi hỏi.”
Lời này rõ ràng là hỏi có ý đồ.
Có điều Vu Chi không truy vấn, cô khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, khi nhân viên cầm thẻ tín dụng cùng quần áo đưa cho Vu Chi, Trương Giai Di lại lần nữa dính sát vào cô, chỉ vào một cô gái gợi cảm cách đó không xa hỏi: “Tiểu Chi, cậu có quen cô gái bên kia không?”
Vu Chi liếc qua mỹ nữ gợi cảm kia một cái, lắc đầu đáp: “Không quen biết.”
Vừa dứt lời, cô liền phát hiện cô gái đứng cạnh mình ánh mắt không đúng, Vu Chi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cậu thực sự không biết sao?”
Vu Chi lại nhìn xem, vẫn như cũ lắc đầu.
“Cô ấy là trợ lý mới của chồng cậu đó, Sâm ca không nói với cậu sao?”
Nghe xong lời này, khóe miệng Vu Chi lại lộ ra một nụ cười hiểu rõ.
Hóa ra phía trước trải nhiều chăn như vậy là ở chỗ này đào hố chờ cô đây.
Cô không để bụng: “Là sao, anh ấy hẳn là nói với tôi rồi đi, tôi không để ý.”
Trương Giai Di lập tức lộ ra bộ mặt hận sắt không thành thép: “Cậu như thế nào lại không để ý. Bây giờ chính là giờ làm việc nha. Cô ta không đi làm cho tốt đi, lại ăn mặc đẹp đến tiệm Armani chọn quần áo. Làm sao cô ta đến đây mua đồ với mức lương hàng tháng chưa đến một vạn được.”
Vu Chi nhướng mày, thuận miệng nói: “Chắc là được lão tổng nào đó bao dưỡng đi.”
Lời kia vừa thốt ra, Trương Giai Di trầm mặc.
Giống như đang muốn nói: Đúng rồi, bao dưỡng cô ta chính là chồng của cô, Lục Bách Sâm đấy.
Trái lại, Vu Chi bày vẻ mặt không tin xua tay: “Yên tâm đi, anh ấy không có tiền đi bao dưỡng tiểu tam.”
Trương Giai Di khó hiểu: “Tại sao?”
Vu Chi cười một tiếng: “Vì tất cả tiền đều ở chỗ tôi.”
Một câu biến tướng khoe ân ái, khiến mặt Trương Giai Di đều đen.
*
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thụy Hoa.
Trên bàn làm việc bày một sấp văn kiện, đôi tay với khớp xương rõ ràng đang cẩn thận lật xem, tay phải cầm bút, tiêu sái lưu loát ký xuống một cái tên.
Một điều không thể bỏ qua là chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út trái, thể hiện thân phận đã kết hôn của anh.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Lục Bách Sâm đầu cũng không nâng: “Vào đi.”
Thanh âm trầm thấp ôn nhã.
Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, khóe môi treo lên nụ cười ngọt ngào, thanh âm hờn dỗi: “Lục tổng, em mua quần áo về rồi, ngài xem có phù hợp không?”
Nghe được lời này, người đàn ông mới từ trong văn kiện ngẩng đầu, đem ánh mắt chuyển qua người cô ả. Con ngươi đen nhánh như một đạo lốc xoáy, sâu không thấy đáy.
“Ừ, để ở sofa đi.”
“Ngài không thử một chút sao?” Người phụ nữ đứng đối diện thử hỏi.
Đáng tiếc, cô ta cũng không nhận được câu trả lời. Bỏ qua chút thất vọng trong lòng, đặt túi áo lên tay trái ghế sofa, thức thời xoay người đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa văn phòng tổng giám đốc, cô ta kiểm tra lại quần áo cùng lớp trang điểm của mình, vẫn tinh xảo mỹ lệ như vậy. Cô ta đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, sao Lục tổng lại có thể thờ ơ như thế.
Cô ta biết Lục tổng là người đã kết hôn, bởi anh không hề che dấu chiếc nhẫn trên tay trái. Thậm chí khi người khác hỏi anh đã kết hôn rồi sao, anh cũng không e dè gật đầu thừa nhận.
Khi anh nhắc đến vợ mình, trong giọng nói chan chứa ý cười, trong mắt lại nồng đậm tình yêu khiến người khác phải ghen tỵ.
Có tiền tài, có nhan sắc, tính cách trầm ổn, hơn nữa lại si tình, quả thực chính là hoàng tử bạch mã trong mắt phái nữ.
Đó chính là lý do tại sao cô ta chen vỡ đầu cũng muốn ngồi vào vị trí trợ lý tổng giám đốc này.
Cô ta cho rằng, chỉ cần là đàn ông sẽ đều háo sắc. Chẳng qua là vấn đề thời gian và thói quen.
Lại nói, cô ta tiến vào công ty đã nửa tháng nhưng còn chưa thấy bà xã trong miệng Lục tổng đâu.
Cô ta nghĩ, có lẽ vợ chồng họ cũng chẳng ân ái đến thế. Nếu không vì sao Lục tổng ngày nào cũng tăng ca đến tận khuya, không muốn về nhà.
Cửa văn phòng đóng lại, Lục Bách Sâm thả cây bút trong tay xuống, đem văn kiện đã ký tên khép lại đặt sang một bên, đứng dậy từ bàn làm việc đi ra sau.
Áo sơ mi trắng, quần tây màu xám làm nổi bật dáng người thon dài thẳng tắp của anh. Cổ tay áo bị cuốn lên, để lộ nửa cánh tay.
Cả người tỏa ra hơi thở cấm dục.
Đương nhiên, tiền đề là không có vết bẩn do cà phê trên quần và trước ngực áo sơ mi trắng.
Lục Bách Sâm cau mày, cố gắng hồi tưởng xem mình đã đặt yêu cầu về ngôn ngữ, tay chân cùng ánh mắt với bộ phận nhân sự hay chưa.
Bằng không, tại sao đám người này dám tìm cho anh một bình hoa làm trợ lý.
Bưng một ly cà phê cũng có thể làm đổ lên người anh.
Thay đổi một thân tây trang, sắc mặt Lục Bách Sâm tốt lên không ít.
Nhìn văn kiện trên bàn đã được xử lý xong, anh nhếch môi suy nghĩ một chút, cầm di động trên bàn làm việc lên, gọi về cho mẹ già nhà mình.
Điện thoại được kết nối, đối diện truyền đến thanh âm sang sảng của mẹ Lục: “Con trai hư, nhớ mẹ sao!”
Lục Bách Sâm một đầu hắc tuyến, cố gắng chịu đựng người mẹ mắc bệnh ‘nhị’ của mình: “Con đặt tôm cho bữa tối rồi, đến nhà con ăn không?”
Bên kia giống như bị lời Lục Bách Sâm nói làm kinh ngạc, một hồi lâu sau, thanh âm Trương Mạn Chi mới khôi phục bình tĩnh, sâu kín hỏi: “Con nói đi, có phải hay không có việc cần nhờ mẹ?”
Lục Bách Sâm bị vạch trần cũng không hoảng hốt, tiếp tục nói: “Gọi điện thông báo cho tiểu Chi, con bận, cúp máy đây.”
Nói xong cũng không để mẹ già có cơ hội dò hỏi, lập tức cắt đứt điện thoại.
Sau đó, đặt một phần tiệc tôm xa hoa giao về nhà.
Thời gian đã qua hai mươi phút, Lục Bách Sâm ngồi trên ghế, tay trái đặt trên tay dựa, ngón trỏ tay phải đặt trên bàn làm việc gõ gõ.
Di động đặt trong bàn tay phải.
Lại qua một phút đồng hồ, màn hình di động sáng lên, ngay sau đó vang lên tiếng chuông.
Anh nhìn hai chữ [bà xã] đang không ngừng nhảy trên trên màn hình, khóe miệng vô thức gợi lên một tia ý cười.
Trả lời điện thoại, giọng anh trầm thấp ôn nhã: “Bà xã.”
Vu Chi ngữ khí lạnh như băng hỏi: “Hôm nay có thể tan tầm sớm một chút không?”
Lục Bách Sâm biết rõ còn cố hỏi: “Làm sao vậy?”
“Mẹ vừa gọi điện thoại lại đây nói muốn tới nhà ta ăn cơm.”
Lục Bách Sâm nhướn mày: “Được, anh lập tức đặt tôm hùm đất giao về nhà.”
Vu Chi vội hỏi: “Anh không về nhà sao?”
Cô cùng mẹ chồng ít khi ở cùng một chỗ, có chút khẩn trương.
Lục Bách Sâm cũng bắt được điểm tâm lý này của cô, tiếp tục giả ngu: “Trở về? Không phải em nói trước 12 giờ không cho anh về nhà sao?”
Vu Chi tức nghiến răng nghiến lợi: “Vậy anh cả đời này cũng đừng trở lại nữa.”
Ba, bên kia tức muốn hộc máu cắt đứt điện thoại.
Lục Bách Sâm nhìn di động, nhịn không được bật cười.
Lại chọc cô nổ tung.