Mãi tới khi cảm nhận được mép giường phía sau lún xuống, Vu Chi mới có phản ứng, quay đầu nhìn.
Cô lập tức thấy được gương mặt đẹp trai của Lục Bách Sâm.
“Đang xem cái gì vậy?”
Vu Chi cho điện thoại về giao diện chính, chống người ngồi dậy.
“Rảnh rỗi nhàm chán nên xem tiểu thuyết, công ty anh hết bận rồi?”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Ừ.”
Nói xong, anh đưa tay lấy cái gối ở bên cạnh, chèn vào sau lưng cô, chỉ ra bên ngoài hỏi: “Bác em, bọn họ sao lại tới đây?”
Vu Chi nhìn cửa đã đóng lại, bĩu môi: “Còn có thể làm gì, bác cả quấn lấy em cả một ngày, thực tế chỉ muốn em giúp hai chị họ tìm một anh chồng tốt giống như anh vậy. Bác hai lại muốn để anh Khải tới công ty của anh thực tập, đây không phải lập tức muốn thực tập, liền tìm tới.”
Sắc mặt Lục Bách Sâm không tốt, lạnh như băng phun ra hai chữ: “Không giúp.”
Vu Chi thấy bộ dạng này của anh liền cười phá lên.
“Còn nhớ thù đây mà.” Vừa nói, cô vừa vươn ngón trỏ chọc chọc ngực anh, hờn dỗi nói: “Sao lại lòng dạ hẹp hòi vậy nha.”
Lục Bách Sâm duỗi tay, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.
“Những cái khác đều có thể tha thứ, duy nhất chỉ có chuyện này.”
Họ vậy mà lại giới thiệu đối tượng cho bạn gái của anh ngay dưới mí mắt anh. Anh không động thủ đánh người đã là rất kiềm chế rồi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của mẹ Vu: “Tiểu Chi, Bách Sâm, ra ăn cơm thôi.”
Vu Chi đáp lại xong, đem tay nhỏ trong tay Lục Bách Sâm rút về: “Đi thôi, ra ngoài ăn cơm.”
Lục Bách Sâm nháy mắt đã khôi phục trấn định như cũ, căn bản nhìn không ra vừa rồi trước mặt Vu Chi, người mất kiên nhẫn chính là anh.
Cửa phòng mở ra, Vu Chi đi ra ngoài, Lục Bách Sâm theo sát phía sau.
Mọi người đều đã ngồi xuống. Vu Chi và Lục Bách Sâm rửa sạch tay xong cũng ngồi vào bàn.
Bàn nhà cô là bàn tròn. Chính giữa đã đặt một cái bánh kem, xung quanh bày đầy đồ ăn.
Ba Vu làm thọ tinh nên tâm tình lúc này rất tốt, đôi mắt cũng híp thành một đường.
Ba Vu ước xong, cắt bánh kem chia cho mọi người, sau đó bắt đầu ăn cơm.
Ba Vu rất thích uống rượu, Triệu Khải vẫn chỉ là thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh, uống cùng ba Vu hai ly đã đỏ bừng cả mặt.
Trái lại, Lục Bách Sâm ngồi cạnh Vu Chi lại bày gia bộ dạng bình thản. Ba Vu nâng ly uống, anh cũng bồi uống cùng ông.
Mấy chén rượu đã đi xuống bụng, ba Vu đã bắt đầu có hơi men, Lục Bách Sâm vẫn là bộ dáng trấn định như cũ.
Trần Hâm ngồi đối chéo với Lục Bách Sâm, ngay từ lúc anh vừa ngồi xuống bàn liền bắt đầu không ngừng đánh giá người em rể anh tuấn soái khí, nói chuyện khéo léo này.
Nhìn anh vừa nói chuyện cùng ba Vu, vừa nghiêm túc lọc xương cá cho Tiểu Chi, càng nhìn lâu, trái tim cô ta càng loạn nhịp.
Tuy rằng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, cô ta đã biết người này chính là em rể của mình.
Nhưng ánh mắt vẫn không cưỡng lại được mà bị anh hấp dẫn. Nhìn khóe miệng anh mỉm cười, lúc nói chuyện với ba Vu, thanh âm trầm thấp ôn nhã, cả người tỏa ra mị lực tự tin, trong lòng Trần Hâm càng thêm ghen ghét với Vu Chi.
Vu Chi bỗng cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, cô ngẩng đầu nhìn lại thì vừa lúc thấy được chị họ Trần Hâm ngồi đối diện.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trần Hâm cười cười với Vu Chi rồi lập tức đem ánh mắt chuyển đi.
Không đúng, Vu Chi cảm nhận sai rồi. Người đối diện không nhìn cô mà là nhìn người đang ngồi bên cạnh cô, Lục Bách Sâm.
Trần Hâm bị bắt gặp, vội cười che dấu hoảng loạn: “Tiểu Chi, chồng em đối với em thật tốt.”
Đối với tâm tư nho nhỏ này của chị ta, Vu Chi vờ như không thấy, gật gật đầu cười: “Vâng, anh ấy thật sự rất tốt với em.”
Có điều, Vu Quyên gan lớn giống như cũng di truyền cho Trần Hâm. Bị Vu Chi bắt được một lần nhưng sau đó vẫn thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt tới Lục Bách Sâm.
Trái lại, Lục Bách Sâm lại không phát hiện, vẫn tiếp tục cùng ba Vu đẩy cốc qua lại.
Lượng cơm Vu Chi ăn không lớn, ăn được mấy miếng đã cảm thấy no rồi.
Nếu là ngày thường ăn cơm, Lục Bách Sâm chắc chắn sẽ bắt cô ăn thêm hai miếng. Có điều hôm nay nhiều người, anh sẽ không nói.
Vu Chi đẩy bát vào trong, tỏ vẻ mình ăn đã no.
Lục Bách Sâm nghiêng đầu nhìn bát cơm của cô, trong ánh mắt tràn ngập bất mãn với sức ăn của cô.
Lục Bách Sâm còn chưa nói gì, Trần Hâm ngồi đối diện đã mở miệng trước: “Tiểu Chi, sao em không ăn nữa rồi?”
Vu Chi nhàn nhạt nói: “Em ăn no rồi.”
Trần Hâm kinh hô ra tiếng: “Em lại ăn ít như vậy sao.”
Cô ta làm bộ dạng kinh ngạc, vốn chỉ định thu hút ánh mắt của Lục Bách Sâm, lại không nghĩ thanh âm quá lớn, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của một bàn người.
Đặc biệt là ba Vu đã uống không ít rượu, nghe Trần Hâm nói xong, trực tiếp đứng dậy giáo huấn Vu Chi: “Tiểu Chi nha, con đừng có học theo mấy đứa con gái bên ngoài giảm béo, nên ăn thì ăn, con xem con ăn ít như vậy, ba nhìn thật đau lòng.”
Nói rồi, ông cầm lấy đũa, gắp lên một khối thịt cá thật to bỏ vào bát Vu Chi.
Vu Chi ngồi yên tại chỗ, trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng đang thầm mắng Tần Hâm: MMP! ( mmp=đĩ.mẹ.mày ấy ạ:))))
Lúc này mẹ Vu cũng mang vẻ mặt quan tâm nhìn Vu Chi, quở mắng: “Nhìn xem con hiện tại đã gầy như nào rồi, thật sự nên ăn nhiều một chút.”
Vu Chi nỗ lực duy trì tươi cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nói rồi, cô cầm đũa lên, cúi đầu chậm rãi nhai miếng thịt cá kia.
Cô thật sự là không phải giảm béo, mà là do ăn no. 9 rưỡi cô mới ăn sáng, vừa rồi ngồi ở sô pha lại cắn hạt dưa rồi còn ăn thêm trái cây. Hiện tại mới có 12 giờ trưa, bữa sáng cô còn chưa tiêu hóa hết đâu, làm sao mà ăn được nữa.
Khi cô đang ăn miếng thịt cá với sự tức giận, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đã vươn tới, bất động thanh sắc mang bát cơm của cô đi.
Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhuận của anh: “Không muốn ăn thì đừng cố.”
Vu Chi ngẩng đầu nhìn, liền thấy Lục Bách Sâm đang bưng bát cơm của cô lên ăn, không hề ghét bỏ chút nào.
Một màn này đồng thời cũng rơi vào mắt Trần Hâm, người vẫn luôn nhìn lén Lục Bách Sâm nãy giờ. Cô ta tức giận cắn môi, tay phải hận không thể đem chiếc đũa bẻ gãy.
Cô ta cùng Lục Bách Sâm lần đầu tiên gặp mặt là lúc anh cùng Vu Chi kết hôn đã được hơn một năm.
Trần Hâm tự nhận là chính mình lớn lên không hề kém so với Vu Chi. Mấy năm nay cô ta thậm chí còn làm phẫu thuật chỉnh hình. Nhìn có chút giống Vu Chi.
Nhưng Lục Bách Sâm đối với cô ta vẫn là khinh thường nhìn lại, thậm chí còn không muốn nói chuyện.
Cô ta chỉ hận chính mình quen biết Lục Bách Sâm quá muộn, bằng không vợ Lục Bách Sâm là ai còn chưa biết đâu.
Vu Chi cũng không biết người đối diện đã xem cô thành kẻ thù giả tưởng.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, ông bà nội ăn cơm xong đã rời bàn, Vu Chi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi theo.
Lúc sau trên bàn chỉ còn lại có ba Vu, Lục Bách Sâm cùng Triệu Khải là ba người.
Ba Vu đã uống quá nhiều, bắt đầu đối huyên thuyên với hai người bọn họ. Triệu Khải lộ ra biểu tình không kiên nhẫn. Không biết có phải hay không cúi đầu xem di động mấy lần. Ngược lại là Lục Bách Sâm thì biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.
Bác cả, bác hai, mẹ Vu cùng chị hai Trần Tình bốn người đem bàn mạt chược bàn rời tới phòng trống cho khách, đóng cửa đánh mạt chược.
Vu Chi dựa nghiêng trên sô pha cầm điều khiển từ xa xem TV, Trần Hâm ngồi bên cạnh cô cách đó không xa.
Vào lúc cô đang chọn phim điện ảnh, Trần Hâm đã đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm cổ tay cô, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Chi, vòng tay này em mua ở đâu vậy, thật xinh đẹp.”
Vu Chi hơi hơi nhíu mày, đem thủ đoạn rút trở về, đáp lại chị ta một câu: “Đã quên.”
Trần Hâm lộ ra biểu tình thất vọng: “A, quên rồi sao, vậy thật đáng tiếc, cái lắc tay này thật sự rất xinh đẹp, chị cũng muốn mua một cái.”
Lời này đi vào tai Vu Chi lại biến thành một hương vị khác.
Nhà Trần Hâm như thế nào Vu Chi rất rõ ràng.
Chồng bác cả mở siêu thị gia đình, mỗi tháng có thể chống mấy vạn đồng tiền, bác cả đi làm ở công ty, một tháng cầm nhiều nhất 3000 tiền lương.
Trần Hâm, Trần Tình đều chuẩn bị học nghiên cứu, căn bản không có dư thừa tiền cho chị ta tiêu xài.
Lại nói, Vu Chi là gả vào hào môn, trong tay lại không thiếu tiền, trang sức trên người cô sao có thể rẻ tiền được.
Trần Hâm nói lời này ý tứ rõ ràng chính là muốn xin Vu Chi cái vòng.
Nếu là ngày thường, Vu Chi cũng chẳng thèm để bụng, đưa cho chị ta. Đồ trang sức của cô cũng không ít, không thiếu một cái vòng này.
Nhưng hôm nay, lúc ăn cơm, ánh mắt Trần Hâm nhìn chằm chằm Sâm ca, cô thật không thích chút nào.
“Vậy thì mua đi, hơn hai vạn đồng tiền, cũng không quá đắt.”
Vu Chi nói xong còn giả bộ nhiệt tình hỗ trợ, cầm lấy di động đang đặt ở một bên nói: “Em tuy rằng không nhớ rõ, nhưng bạn em nhớ rõ, em giúp chị hỏi một chút, nếu không thì chị chuyển khoản cho em đi, em nhờ bạn đi tới tiệm lấy một cái cho chị.”
Vừa nghe xong giá cả, sắc mặt Trần Hâm trong nháy mắt trở nên khó coi.
“Hai…hơn hai vạn, quá đắt rồi.”
Vu Chi giả ngu nói: “A, đắt sao? Giá cũng khá ổn mà, em thấy đẹp nên tiện tay mua luôn.”
Nói xong, cô đặt lại điện thoại xuống bàn trà, tiếp tục cầm điều khiển chọn phim điện ảnh.
Trần Hâm vẻ mặt xấu hổ đứng lên, ha hả cười hai tiếng: “Chị…chị đi xem bọn họ chơi mạt chược.”
Nói rồi, chị ta lập tức đứng dậy, hướng phòng khách đi tới.
Vu Chi nhìn chị ta chạy trối chết, khoé miệng cong lên.
Nửa giờ sau, Triệu khải cùng Lục Bách Sâm đỡ ba Vu say rượu vào phòng.
Triệu Khải cũng đã tám phần men say, nằm ở phòng ngủ của ông nội.
Còn Lục Bách Sâm bước chân trầm ổn, khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Vu Chi.
Nếu không phải trên người có mùi rượu nồng, thật đúng là nhìn không ra anh uống rượu.
Nhưng Vu Chi biết, anh cũng say.
Lục Bách Sâm là một chàng trai muộn tao, trong mắt người ngoài anh luôn là một bộ dạng thành thục ổn trọng, cấm dục thân sĩ.
Nhưng thật ra lại là một người đàn ông ngạo kiều đặc biệt tùy hứng.
Giống như hiện tại, hai người ngồi giữa phòng khách, mọi người có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.
Tay trái của anh nắm lấy tay phải của cô, ngón tay cái không ngừng ở trong lòng bàn tay cô nhẹ nhàng cọ xát.
Thấy Vu Chi nhìn chằm chằm TV, không thèm để ý tới mình, anh còn cố ý siết chặt ngón tay, làm đau tay cô để thu hút sự chú ý của cô.
Vu Chi bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh, nhưng lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm đen nhánh ấy.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn, lại có chút ủy khuất: “Anh khó chịu.”
Vu Chi quan tâm hỏi: “Chỗ nào khó chịu? Dạ dày sao?”
Lục Bách Sâm: “Phía dưới.”