TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH

“Em họ” trong miệng Lý Minh Thần lúc này đang từ trong ổ chăn gian nan đứng dậy, trên tủ cạnh giường, chuông di động kêu vang, cô duỗi tay cầm lên, ho nhẹ hai tiếng nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như cũ: “Alo, mẹ.”

Đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm mẹ Vu: “Tiểu Chi, bác cả con gọi điện cho mẹ.”

Nói xong bà mới nhận ra vừa rồi giọng Vu Chi có chút không thích hợp, hỏi: “Tiểu Chi, giọng con…..”

Vu Chi vội mở miệng đánh gãy lời nói của bà: “Mẹ, con không có việc gì, bác cả tìm mẹ?”

Mẹ Vu ‘ừ’ một tiếng.

Vu Chi nhàn nhạt nói: “Chắc bác cả tìm mẹ vay tiền đi.”

“Sao con biết? Chẳng lẽ bác cả cũng gọi điện thoại cho con sao?”

Vu Chi lạnh lùng ‘a’ một tiếng: “Con gái bác ấy làm ra chuyện như vậy, làm sao có gan gọi điện thoại cho con, đêm qua con đã hỏi bạn rồi, một cái tát của bác cả, muốn sửa ít nhất cũng phải 50 vạn.”

Vu Chi nói được một nửa thì cảm thấy giọng nói khàn khàn khó chịu, bưng nước ấm từ trên tủ lên giường uống một hớp, nhuận hạ yết hầu, tiếp tục nói: “Nhà bọn họ mới vừa mua phòng, tích cóp mười mấy năm mới trả được tiền cọc, hiện tại trong tay khẳng định không còn gì, khoảng thời gian trước bác cả còn bởi vì tiền cọc không đủ mà tìm đến con mượn tiền.”

Mẹ Vu ngồi ở trên sô pha, bực bội phỉ nhổ: “Cái nhà này đúng là bạch nhãn lang, mấy năm nay nhà chúng ta giúp đỡ bọn họ không biết bao nhiêu lần, vậy mà cuối cùng còn bị người ta nhớ thương như thế.”

Thật ra, chút tâm tư này của Trần Hâm, Vu Chi đã sớm đã nhìn ra.

Chị ta không chỉ chỉnh mặt theo Vu Chi.

Ngay cả thói quen sinh hoạt, phong cách mặc quần áo đều cố ý bắt chước.

Có đoạn thời gian Trần Hâm còn thường xuyên tới nhà tìm cô chơi, vì muốn ngẫu nhiên gặp được Lục Bách Sâm.

Đáng tiếc đoạn thời gian kia Lục Bách Sâm đi công tác.

Vu Chi đem suy nghĩ thu trở về: “Không để ý đến bọn họ nữa thì sẽ tốt thôi.”

Đầu kia điện thoại kia ‘ừ’ một tiếng: “Về sau người một nhà bọn họ cũng đừng mong bước vào cửa nhà ta.”

Sau khi điện thoại cắt đứt, Vu Chi cố nén thân thể không khoẻ, mặc quần áo rời giường.

Vì che đậy dấu hôn trên cổ, Vu Chi thiếu chút nữa liền dùng khăn quàng cổ rồi.

Có điều sau đó lại cảm thấy như ‘lạy ông tôi ở bụi này’, liền từ bỏ. (‘lạy ông tôi ở bụi này’: làm vậy để giấu đi chuyện gì đó nhưng lại vô tình để người khác thấy được.)

Cô mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái rộng thùng thình, che cổ bằng kem che khuyết điểm rồi đi xuống lầu.

Không nghĩ tới vừa lúc đuổi kịp Lục Bách Sâm tan tầm trở về, lúc nhìn đến cô, khóe miệng người đàn ông không tự giác treo lên tươi cười.

Vu Chi liếc lại anh một cái.

Vu Chi ngồi xuống sô pha, Lục Bách Sâm cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh cô.

Một bàn tay đặt ở trên eo cô, nhẹ giọng hỏi: “Còn khó chịu sao?”

Vu Chi tức giận nói: “Ừ, không chết được đâu.”

“Nói linh tinh.”

Nói rồi, anh ôm lấy cả người cô, cánh tay thon dài hữu lực ở eo cô nhẹ nhàng mát xa.

Vu Chi được mát xa thực thoải mái, hưởng thụ ‘hừ hừ’ hai tiếng: “Nếu ngày hôm qua anh biết đường thu liễm lại, em cũng không đến mức ở trên giường nằm cả một ngày.”

Lục Bách Sâm giương mắt nhìn cô, con ngươi sâu thẳm, ngữ khí trầm thấp: “Lần sau em còn mấy tháng không cho anh chạm vào thì chuẩn bị tinh thần mấy ngày không xuống được giường đi.”

U a, anh còn uy hiếp tôi.

Vu Chi hung hăng trừng mắt, liếc anh một cái, muốn đứng dậy cách anh xa một chút, lại bị anh ôm lại: “Đừng nhúc nhích, ngồi yên nào.”

Nói xong, anh đứng lên, đi đến huyền quan, ở trong bao công văn lấy ra một phần văn kiện.

Cất bước đi trở về, đặt trên bàn trà trước mặt Vu Chi.

Vu Chi nhìn folder màu lam, có chút khó hiểu cầm lấy, hỏi: “Cái gì nha?”

Mở ra thì thấy, hóa ra là đơn xin việc của một số người.

Vị trí bọn họ muốn làm đều là trợ lý tổng giám đốc.

“Anh cho em xem cái này để làm gì? Anh muốn một lần nữa tuyển trợ lý?”

Lục Bách Sâm dựa vào sô pha, tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Còn không phải em làm chuyện tốt, cùng người khác nói cái gì là em họ anh.”

Làm cho hiện tại Lý Minh Thần nhận định Lục Bách Sâm tình cảm vợ chồng bất hòa, hơn nữa sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.

Hôm nay tất cả các loại động tác nhỏ và bí mật. ( -.- chỗ này tớ không hiểu lắm.)

Lục Bách Sâm tức giận thông não cho cô.

Vu Chi nghe xong, đôi mắt to chớp chớp hai cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nỗ lực khống chế xúc động muốn cười.

Lục Bách Sâm vươn tay cốc đầu cô, quở trách: “Còn cười, cả ngày cứ như trẻ con, bướng không chịu được, phải sửa một trận mới biết thành thật.”

Vu Chi cười hai tiếng ‘hắc hắc’, đem văn kiện xem một lần, cuối cùng chỉ vào một cô gái nhỏ có diện mạo thanh tú, nói: “Cô ấy đi.”

Lục Bách Sâm liếc mắt một cái, nhíu mày: “Em yên tâm?”

Vu Chi biết lời này của anh có ý gì, nhướn mày hỏi: “Nếu anh có tâm tư ở phương diện này, ngay cả khi em tìm cho anh một trợ lý có diện mạo bình thường, liệu anh có thành thật không? Anh cảm thấy có khả năng sao?”

Lục Bách Sâm ngữ khí không vui: “Anh không có mấy cái ý tưởng lung tung rối loạn đấy.”

Vu Chi nói theo anh: “Đúng rồi, anh không có ý nghĩ kia, em còn không yên tâm cái gì.”

Lục Bách Sâm: “……”

Cô giống như nói cũng đúng.

Nha đầu mồm miệng lanh lợi, từ trước tới nay anh ở trước mặt cô đều không chiếm được thế thượng phong.

Giải quyết chuyện trợ lý xong, dì Dương cũng đã đem đồ ăn mang lên bàn.

Hai người rửa sạch tay ngồi xuống ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Lục Bách Sâm hỏi: “Tiểu Chi, Tào Cảnh Ngôn nhờ anh hỏi một chút, em biết Đan Đan gần đây đặc biệt thích thứ gì sao?”

Tề Đan Đan cùng mấy người Lục Bách Sâm và Tào Cảnh Ngôn là cùng nhau lớn lên.

Cô ấy cũng ở khu biệt thự Hải Thanh, ngày thường nhàm chán không có việc gì làm cũng sẽ cùng Vu Chi, Trương Giai Di mấy người tạo một bàn mạt chược.

Ba ngày nữa chính là sinh nhật cô ấy.

Vu Chi thế nhưng quên đến không còn một mảnh, hiện tại nghe Lục Bách Sâm nhắc tới mới nhớ ra cô còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho Tề Đan Đan.

Tào Cảnh Ngôn và Tề Đan Đan thân thiết từ nhỏ, hiện tại hai người đều đã 26, 27 tuổi, hai nhà đều tính toán để bọn họ kết hôn.

Nhưng hai người bọn họ dường như không có tín hiệu gì.

Vu Chi làm người đứng xem, không biết nội tình nên cũng không muốn nói nhiều.

“Không có, cô ấy lại không thiếu tiền, ngày thường nhìn trúng cái gì liền trực tiếp mua, có thể có cái gì muốn mà không có được chứ.”

Lục Bách Sâm ‘ừ’ một tiếng, nghĩ nghĩ xong lại hỏi: “Em nói xem anh nên tặng cô ấy cái gì?”

Vu Chi cau mày, nheo mắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh có điểm quá phận, chọn lựa trợ lý, anh hỏi ý kiến của em, hiện tại tặng quà bạn bè, anh cũng hỏi ý kiến của em, anh là đang oán trách em trong khoảng thời gian này không tin anh, phải không?”

Nghe xong lời này, Lục Bách Sâm nhướn mày, không có phản bác, cam chịu.

Vu Chi thở phì phì buông đôi đũa xuống, hỏi: “Vậy anh tin tưởng em sao?”

Lục Bách Sâm ngẩng đầu nhìn nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Nói thế là sao?”

“Chính là tin tưởng em sẽ không thích người khác, sẽ không ở bên ngoài làm loạn.”

Lục Bách Sâm không trả lời, bởi vì anh cảm thấy: Phía trước có hố.

Không thể không nói Lục Bách Sâm rất thông minh.

Bởi vì lời Vu Chi nói thật đúng là có hố.

Hôm nay là sinh nhật Tề Đan Đan, Vu Chi đặc biệt làm một tạo hình tinh xảo.

Áo sơ mi vai ren lộ ra đầu vai ngọc ngà, thiết kế cổ chữ v, làn da tuyết trắng sau lớp ren đen khiến người ta phải mơ màng.

Váy dài xẻ tà màu đỏ rượu, mỗi lần chuyển động, đùi đẹp sẽ như ẩn như hiện lộ ra.

Tuy rằng không lộ nhiều nhưng lại càng thêm dụ hoặc.

Trang dung tinh tế, khí chất thanh thuần lại mang theo một ít gợi cảm.

Sóng tóc đen dài xõa trên vai.

Ngay từ khi bước vào, cô đã thu hút không ít sự chú ý.

Vu Chi chỉ coi như không nhìn thấy, cùng Tề Đan Đan chào hỏi xong liền kéo Trương Giai Di tới, ba người ngồi ở cùng nhau.

Chủ đề được nói đến chính là các sản phẩm mới sắp ra mắt gần đây của một thương hiệu.

Vu Chi không có tham dự đề tài của bọn họ, mà bưng lên một chồng điểm tâm ngọt yên lặng ăn.

Cô từ nhỏ đã thích đồ ngọt.

Có điều khi còn nhỏ bởi vì ăn quá nhiều đồ ngọt khiến cho răng bị sâu.

Sau khi thay răng, ba mẹ liền cấm cô ăn mấy thứ đồ ngọt này.

Nhưng ngăn không được cô ăn vụng.

Lại nói tiếp, lần đầu tiên gặp mặt Lục Bách Sâm chính là bởi vì cô tham ăn.

Bạn cô nói muốn đi xem soái ca, bắt cô phải đi cùng, lúc đầu Vu Chi không định đi, nhưng nghe được mọi người nói là đi tới một tiệm bánh ngọt, cô liền ngay lập tức không có tiền đồ mà đồng ý rồi.

Sau khi tới tiệm bánh ngọt, bạn cô ôm mặt hoa si một anh chàng nhân viên trong cửa hàng còn Vu Chi thì bắt đầu nhìn thực đơn chảy nước miếng.

Cô chọn mấy món điểm tâm ngọt bắt đầu ăn.

Được ăn thì thật là vui, thế nhưng cô lại không nhận ra bạn mình vậy mà đã nói chuyện cùng nam nhân viên kia rồi.

Chỉ chốc lát thời gian, Vu Chi liền ăn xong bốn năm phần điểm tâm trên bàn. Thế nhưng cô vẫn còn chưa tận hứng.

Đang định gọi thêm thì một bàn tay to với khớp xương rõ ràng ấn vào thực đơn đồ ngọt của cô.

Người đàn ông có dáng người thon dài, thanh âm từ tính, ôn nhã nói ra một câu tiếng Trung: “Người Trung Quốc?”

Vu Chi ngửa đầu nhìn anh một cái, nháy mắt liền bị khuôn mặt tuấn mỹ kia làm cho kinh ngạc, có điều rất nhanh cô đã hồi phục tinh thần, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Vâng.”

Ở Paris, gặp được một đồng hương nói tiếng Trung thì thật tuyệt.

“Tôi cũng vậy.”

Vu Chi ‘à’ một tiếng, cũng không biết nói gì nữa.

“Là đồng hương, tôi mời em ăn đồ ngọt nhé.”

Cũng chính là vì món điểm tâm Vu Chi chưa bao giờ ăn qua kia, cô mới bị lừa mất số di động.

Sau đó là vô số phần điểm tâm khác, lừa luôn cả cô đi rồi.

Có điều, nói đến lại tức giận, lúc cùng Lục Bách Sâm vừa mới ở bên nhau, cô mỗi ngày đều có thể ăn đủ các loại đồ ngọt.

Nhưng dần dần, dần dần, cơ hội Vu Chi được ăn đồ ngọt càng ngày càng ít, càng ngày càng ít….

Sau khi kết hôn, Lục Bách Sâm không bao giờ cho cô ăn đồ ngọt nữa. Anh nói ăn nhiều không tốt cho răng và thân thể.

Mỗi lần Vu Chi đều phải dấu dấu diếm diếm mới trộm ăn được.

Hôm nay là sinh nhật Đan Đan, các loại đồ ngọt được bày đầy mấy bàn, Vu Chi cuối cùng cũng không thể khống chế được sức mạnh hoang dã trong thân thể mình nữa.

Lúc cô đứng trước bàn vui vẻ chọn đồ ngọt, phía sau truyền đến một thanh âm trong trẻo: “Chào em.”

Bình luận

Truyện đang đọc