Gương mặt Vu Chi đầy vẻ kinh ngạc: “Sâm ca, sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua.” Lục Bách Sâm nghiêm trang nói.
Vu Chi ngạc nhiên: “Đi ngang qua?”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Anh phải đi công tác, nửa tháng sau mới có thể quay về.”
Nghe thấy Lục Bách Sâm nói anh phải đi công tác, Vu Chi lập tức không vui, cô bĩu môi lẩm bẩm: “Lâu vậy sao?”
“Ừm, anh đi nói chuyện với công ty Mẫn Văn về chuyện hợp tác sắp tới, còn có Cảnh Ngôn cũng đi cùng anh.”
Nghe được lời này, Vu Chi nghiêng đầu nhìn về phía cửa thang máy phía sau lưng anh.
Kết quả đầu hành lang bên kia trống rỗng không một bóng người.
“Cảnh Ngôn đâu?”
“Cậu ấy đi thẳng đến Lâm Châu trước rồi.”
Vừa nghe được là Lâm Châu, Vu Chi lại nhướn mày.
Hiện tại mấy người Vu Chi đang ở Cung Mương, là tỉnh phía Tây Nam, mà Lâm Châu lại là tỉnh phía Đông, đi ngang qua đường nào chứ?
“Mấy giờ anh lên máy bay?”
Lục Bách Sâm nhìn xuống đồng hồ trên cánh tay: “Một giờ sáng, đến nơi nghỉ ngơi mấy tiếng rồi lập tức phải mở họp.”
Vu Chi cũng vươn cổ nhìn về phía chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, giọng điệu cô ra vẻ tiếc hận nói: “Ai nha, cũng đã hơn 11 giờ rồi, thời gian không còn nhiều đâu.”
Lục Bách Sâm đương nhiên nghe ra được ý tứ trêu chọc ẩn trong lời nói của cô, anh tức giận vươn tay gõ xuống trán của cô.
“Cùng anh đi ra ngoài một chút đi, cảnh sắc nơi này có vẻ không tệ.”
Nói rồi, Lục Bách Sâm đưa tay phải về phía cô, Vu Chi ngựa quen đường cũ nắm lấy, cô đắc ý nói: “Nơi này thật sự không tệ, em kể cho anh nghe, hôm nay em và Tề Đan Đan ăn ở chỗ nổi tiếng này…….”
Nói đến đồ ăn, giọng nói của cô cũng trở nên kích động.
Lục Bách Sâm hơi xoay người, đôi mắt anh nhìn cô mang theo ý cười.
Hai người một động một tĩnh, nhìn qua vậy mà lại đặc biệt hài hòa.
Nơi Vu Chi ở chính là khu nghỉ dưỡng của thắng cảnh Cung Mương, ra khỏi cửa là thấy phong cảnh.
Hai người ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn ngắm cảnh đêm mỹ lệ xung quanh.
Ở Cung Mương cây cối rất nhiều, cũng rất nhiều nước.
Buổi tối còn có thể nghe được tiếng ếch nhái, ve sầu kêu, ngay cả trong không khí cũng cảm thấy có hơi ẩm.
Cảnh sắc và bầu không khí này chính là thứ mà thành phố của bọn họ không có.
Vu Chi vẫn tiếp tục lải nhải nói, Lục Bách Sâm chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Nhìn hai cánh môi phấn nộn lúc đóng lúc mở của cô.
“Hôm qua bọn em còn nghe người ta ở nơi này nói…. ưm.”
Lời nói của Vu Chi bị nghẹn lại trong họng, đôi môi cô bị ngậm lấy, hai cánh tay thon dài kia ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực anh.
Cả người Vu Chi đều ngả về phía trước, đôi tay cô đặt trước ngực Lục Bách Sâm, đỡ cho bản thân mình không ngã.
Lục Bách Sâm giống như đang trừng phạt cô, anh bá đạo xâm lược.
Hai người bọn họ chính là đang ngồi trên ghế đá ven đường, con đường bên cạnh còn người đến người đi.
Vu Chi không có kháng cự nhưng hai tai cô nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ được.
Lục Bách Sâm buông cô ra, thấy được cô thẹn thùng, anh vươn bàn tay nhéo nhéo hai vành tai đỏ như chảy máu của cô.
Lục Bách Sâm cười hỏi: “Có phải em ăn vụng bánh kem hay không?”
Vu Chi ngốc nghếch lắc đầu: “Không có nha.”
Lục Bách Sâm cong môi cười, anh đưa tay cọ xát trên môi cô: “Thật ngọt.”
Lúc này cô mới hiểu được, người đàn ông này vậy mà lại tán tỉnh cô.
Vu Chi vừa thẹn vừa bực duỗi tay đánh anh một cái: “Anh nói linh tinh cái gì nha.”
“Vậy liền xấu hổ?”
Vu Chi giận dữ trừng mắt liếc anh một cái.
Lục Bách Sâm tiếp tục nói: “Dũng khí trêu chọc anh vừa rồi đâu rồi?”
“Em lười để ý đến anh.”
Nói rồi, Vu Chi đứng dậy.
Lúc này, điện thoại trong tay cô cất tiếng vang lên.
Là Tề Đan Đan gọi tới.
Vừa rồi ra khỏi khách sạn, Vu Chi còn đặc biệt nhắn WeChat báo cho cô nàng mình muốn ra ngoài một lúc.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia lập tức hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ xuống tầng đi dạo một chút.”
Tề Đan Đan ở bên kia lập tức nóng nảy: “Sao cậu lại không gọi tớ cùng đi chứ, đi một mình buổi tối không an toàn chút nào.”
Vu Chi nghe được tiếng rời giường ở đầu kia, cô vội vàng giải thích nói: “Không phải một mình tớ, cậu đừng lo lắng.”
“Vậy cậu đang ở cùng ai?”
Lúc này, người đang ngồi ở ghế đá lại bước đến, bàn tay to lớn của anh ôm lấy vòng eo của cô.
“Sâm ca.”
Giọng nói ở đầu bên kia lập tức nhỏ dần.
“À, vậy hai người chơi vui vẻ, tớ không làm phiền hai người nữa, tớ ngủ đây.”
Vu Chi vội giải thích: “Đợi một chút tớ liền về mà, lát nữa anh ấy phải lên máy bay rồi.”
“Còn hơn một giờ, vẫn kịp.”
“….”
Đương nhiên là Vu Chi hiểu “vẫn còn kịp” trong miệng cô nàng là ám chỉ chuyện gì.
“Cậu nói linh tinh cái gì đấy, để cửa cho tớ, bây giờ tớ liền về.”
Tề Đan Đan bắt chéo hai chân, cô nàng hứng thú bừng bừng nói: “Không phải vội, các cậu cứ từ từ mà chơi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, người ta lại còn từ xa chạy tới, mới tâm sự có một giờ đã trở về thì không tốt lắm.”
Vu Chi không cam lòng yếu thế phản kích lại: “Cậu chính là hâm mộ, ghen ghét mình.”
Không biết cô nàng có nghe được câu ấy hay không mà trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó Lục Bách Sâm vẫn phải đưa cô trở về.
Lục Bách Sâm vốn còn có suy nghĩ khác, kết quả bị Vu Chi lập tức bóp chết.
Đã hơn 12 giờ 10, thấy rằng sắp không kịp lên máy may nữa, hai người mới giống như đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lưu luyến tách ra.
Trong phòng khách sạn, Tề Đan Đan đối mặt với Vu Chi, cô nàng chống tay dưới mặt, nhìn Vu Chi có vẻ tâm tình rất tốt, cô nàng buồn bã nói: “Tiểu Chi, trái ngược với cậu cùng Sâm ca, tớ cảm thấy Tào Cảnh Ngôn không tốt một chút nào.”
Vu Chi buông điện thoại, cô cũng nghiêng người về phía cô nàng: “Cậu nói nhảm cái gì vậy hả.”
“Tớ không nói nhảm, cậu xem Sâm ca đi, trước khi đi công tác còn đặc biệt chạy đến tìm cậu, tên nhóc Tào Cảnh Ngôn chết tiệt này vậy mà chỉ nhắn với tớ một câu phải đi công tác rồi đi luôn.”
Tề Đan Đan thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Thật ra lúc đầu, anh ấy đi công tác mà gọi điện báo cho tớ một tiếng như vậy là đủ rồi, nhưng sau khi thấy cách làm của Sâm ca, tớ cảm thấy…. Tào Cảnh Ngôn người này thật là rác rưởi.”
“Sâm ca cũng có thể đến đây gặp cậu, cậu nói xem tại sao anh ấy lại không thể cùng đến đây để gặp tớ chứ?”
Lúc này Tề Đan Đan bị nghẹn một họng cẩu lương đang cực kì tức giận, bất bình.
Vu Chi muốn an ủi cô nàng nói: “Có thể là Cảnh Ngôn không nghĩ nhiều đến vậy.”
Tề Đan Đan vẫn không thể vui lên.
Vu Chi tiếp tục an ủi nói: “Ai nha, cậu đừng có nghĩ nhiều, suy nghĩ của trai thẳng cũng chỉ như vậy thôi.”
“Nhưng Sâm ca cũng là trai thẳng nha.”
“….” Vu Chi đột nhiên không biết phải an ủi thế nào nữa.
Đều do người đàn ông Lục Bách Sâm này, anh không có việc gì thì chạy lung tung đến đây làm gì chứ.
Đến lúc đó lại vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người Đan Đan và Cảnh Ngôn, đây là tội lỗi lớn đó.
Có điều, thứ thực sự làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người Đan Đan và Cảnh Ngôn, không phải là Lục Bách Sâm và Vu Chi, mà là một cái tin tức khác.
Tính cách của Tề Đan Đan chính là cảm xúc dễ đến, cũng nhanh đi.
Sau khi ngủ một giấc dậy, cô nàng liền giống như không có chuyện gì xảy ra.
Chơi đủ thời gian bảy ngày, hai người liền thỏa mãn quay về nhà.
Về nhà nghỉ ngơi được một ngày, bắt đầu đi làm.
Mãi đến ngày thứ mười hai Lục Bách Sâm đi công tác, anh sắp trở về rồi.
Trên Weibo lại truyền ra một tin tức nóng hổi.
Người đàn ông yêu vợ điên cuồng Lục Bách Sâm cùng với con trai của ông trùm dầu mỏ thành phố W Tào Cảnh Ngôn cùng nhau ngoại tình!
Buổi tối ngày 22, tại một khách sạn lớn xa hoa ở Lâm Châu, Lục Bách Sâm cùng Tào Cảnh Ngôn được cho là đang trong tình trạng say rượu, được hai cô gái vẻ ngoài xinh đẹp đỡ vào khách sạn.
Mãi đến khoảng 5 giờ sáng hôm sau, hai cô gái không rõ danh tính này mới vội vàng rời khỏi khách sạn.
Trước kia Lục Bách Sâm vẫn luôn được biết đến là vương tử si tình trong giới thượng lưu, anh cùng bạn gái đều là mối tình đầu của nhau, đến thời điểm hiện tại mới kết hôn được ba năm, liền…
Tin tức này vừa được tung ra liền nhanh chóng được đẩy lên đầu đề.
Vu Chi còn đang mải làm việc, mãi đến khi đồng nghiệp cùng phòng ban đưa điện thoại cô mới biết tin.
Thấy được tin tức này, đầu Vu Chi ong lên từng hồi, sắc mặt và môi cô đều tái nhợt đi.
Đến khi điện thoại trong tay reo lên cô mới có phản ứng.
Cô cúi đầu nhìn cái tên được thông báo trên điện thoại: Đan Đan.