Về chuyện điểm tâm ngọt, Lục Bách Sâm mang thái độ rất cứng rắn.
Mặc cho Vu Chi chơi xấu hay làm nũng như thế nào cũng không tác động được anh.
Cuối cùng Vu Chi vẫn phải thoả hiệp, cô ném cho anh một cái xem thường rồi thở phì phò trở về phòng, khoá trái cửa lại.
Lục Bách Sâm nhìn cánh cửa đóng chặt, dở khóc dở cười.
Ngày tiếp theo, Vu Chi cầm bản sơ lược lý lịch của mình đi đến tập đoàn Thụy Hoa.
Cô vì mấy món điểm tâm mà giận dỗi chiến tranh lạnh với Lục Bách Sâm, nên cô cũng không nói chuyện cô tới công ty phỏng vấn cho anh.
Huống chi cô còn muốn thử sức bằng chính thực lực của mình.
Dù sao thì cô cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, nếu không phải vì kết hôn với Lục Bách Sâm thì có khi cô đã trở thành một nữ cường nhân rồi ấy chứ.
Tập đoàn Thụy Hoa đi lên từ ngành trang sức đá quý, trong đó có mấy thương hiệu vô cùng nổi tiếng trên thế giới.
Bộ phận Marketing đang cần tuyển thêm nhân viên đi khai thác thị trường hoặc quản lý cửa hàng, trong đó yêu cầu tất yếu nhất chính là có ngôn ngữ.
Lúc đầu, Vu Chi còn cảm thấy mình có ưu thế là tiếng Đức, lại thêm tiếng Pháp điêu luyện, bản thân cô cũng có chút hiểu biết về nước Pháp.
Nhưng khi tới chỗ phỏng vấn, nói chuyện với nhiều người cùng phỏng vấn rồi, cô mới biết, mấy ưu thế này của mình căn bản không đáng nhắc tới.
Vu Chi đứng giữa đám người, không phải người kém cỏi nhất nhưng cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, người phụ trách nói trong vòng một tuần sẽ gửi thông báo.
Kết quả, ngày hôm sau khi Vu Chi trở về liền nhận được tin nhắn không thông qua từ nhà tuyển dụng.
Vu Chi buồn bực, ngay cả cơm tối cũng không ăn, cô trốn trong phòng ngủ than thở với Tề Đan Đan, vậy mà cô nàng còn vô tâm vô phế ôm bụng cười to.
Buổi tối Lục Bách Sâm tăng ca trở về, thấy thím Dương đang quét nhà, anh hỏi: “Tiểu Chi đâu?”
Thím Dương duỗi tay chỉ lên lầu, nhỏ giọng nói: “Không biết chiều nay có chuyện gì mà con bé đột nhiên không vui, cứ trốn trong phòng một mình, cơm tối cũng không thèm ăn.”
Nghe đến đây, Lục Bách Sâm lập tức cau mày, anh xoay người lên lầu.
Anh thử mở cửa, kết quả bên trong đã khóa trái.
Anh gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Việc không biết rõ trong phòng có xảy ra chuyện gì không khiến trong lòng Lục Bách Sâm có chút sốt ruột, anh đập xuống cửa ba cái, gọi lớn: “Tiểu Chi?”
Một tiếng “A” không có chút khí lực nào truyền ra từ trong phòng ngủ.
“Mở cửa.”
“Em ~ đang ~ ngủ ~.”
Lục Bách Sâm tiếp tục nói: “Mở cửa ra đã nào.”
Bên trong lại truyền tới một tiếng “ưm”, một lát sau lại vang lên âm thanh mở khoá.
Cửa phòng mở ra, cái đầu nhỏ của Vu Chi lộ ra, mái tóc của cô rối bù, mắt nhắm mắt mở, vì chưa kịp thích ứng với ánh sáng bên ngoài, cô nâng tay chặn trước trán.
Nhìn bộ dạng này của cô, có lẽ là thật sự đang ngủ.
Lục Bách Sâm khẽ thở phào, ôn nhu hỏi: “Sao hôm nay lại ngủ sớm vậy?”
Vu Chi ngủ đến mức có chút mơ hồ, cô đã quên rằng mình đang chiến tranh lạnh với Lục Bách Sâm: “Buồn ngủ.”
“Cơm tối cũng không ăn, không đói à?
Vu Chi lắc lắc đầu: Anh ăn đi, em ngủ đây.”
Nói rồi, Vu Chi liền đóng cửa lại, “lạch cạch” một tiếng, cửa đã khoá trái.
Lục Bách Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, anh đi xuống, một mình ăn cơm, rửa mặt xong lại ngủ ở phòng khách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Bách Sâm đến công ty, anh để trợ lý Trương chuẩn bị trước tư liệu cho cuộc họp.
Trong lúc đó, anh ngồi trong văn phòng xem các bản thiết kế trang sức chuẩn bị ra mắt gần đây.
Đúng lúc này, chiếc di động đang đặt trên bàn làm việc đổ chuông.
Lục Bách Sâm nhìn thoáng qua, màn hình hiển thị người gọi đến là Tề Đan Đan.
Anh nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã truyền đến giọng nói sang sảng của Tề Đan Đan: “Này, Sâm ca, buổi sáng tốt lành.”
Lục Bách Sâm: “Ừ.”
Anh không hề có ý tứ muốn hùa theo giọng điệu vui sướng của cô nàng.
“Anh trải qua đêm qua như thế nào?”
“Có việc thì nói.” Lục Bách Sâm lười phải vòng vo.
“Em chính là đặc biệt gọi đến tâm sự cùng anh đây, bộ phận nhân sự của công ty nhà anh thật có chút không thấu tình đạt lý nha, ngay cả phu nhân tổng giám dốc cũng từ chối được.”
Lục Bách Sâm cau mày: “Tiểu Chi đi phỏng vấn xin việc lúc nào?”
“Hôm trước mới đi, cơ mà chiều ngày hôm qua đã bị từ chối rồi.” Tề Đan Đan nói đến đây, trong giọng nói đã không che dấu được ý cười nữa.
“Cô ấy vẫn chưa làm hòa với anh nên không muốn để ý đến anh, càng không muốn mọi người trong công ty biết quan hệ của hai người, sợ rằng về sau sẽ bị người ta bàn tán. Anh nói đi, anh chọc giận cô ấy như thế nào? Hôm qua lúc nhắc đến anh, cô ấy vẫn còn tức giận lắm.”
Lục Bách Sâm ‘ừ’ một tiếng: “Anh biết rồi.”
“Này này, anh vẫn chưa nói anh chọc giận cô ấy thế nào mà.”
“Một chút việc nhỏ thôi.”
Lục Bách Sâm nói xong cũng không thèm để ý đến âm thanh tức muốn hộc máu của Tề Đan Đan bên kia, nhanh chóng cúp máy.
Anh đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Trưởng phòng Nhân sự thật không ngờ, mới sáng sớm mà tổng giám đốc đã đi dạo đến nơi này của bọn họ.
Trên mặt ông ta treo lên nụ cười nịnh nọt: “Lục tổng, ngài tới là có chuyện gì sao?”
Lục Bách Sâm ngồi trên sofa, anh nhấp một ngụm trà, ngữ khí xa cách nói: “Tôi muốn chọn thêm mấy người mới, ông mang mấy bản hồ sơ xin việc đến cho tôi xem một chút.”
Trong lòng trưởng phòng Nhân sự tràn đầy nghi hoặc, mấy việc này không phải chỉ cần trợ lý của Lục tổng gọi điện thông báo một chút là được sao?
Sao phải đặc biệt chạy tới đây một chuyến chứ?
Có điều ông chủ đã lên tiếng rồi, ông ta nào dám chậm trễ.
Ông ta cầm đến phần danh sách thông báo trúng tuyển mới nhất.
“Lục tổng, ngài muốn người ở vị trí nào? Tôi sẽ tìm đến mấy bản CV chuyên ngành cho ngài.”
Lục Bách Sâm không để ý đến ông ta, anh bắt đầu xem qua từng tờ một.
Sau khi xem xong, anh đặt xuống bàn, hỏi: “Còn loại hồ sơ lý lịch khác không?”
Trưởng phòng Nhân sự có chút khó xử: “Có thì có, nhưng mà họ đều nhận được tin nhắn từ chối rồi.”
“Cầm đến đây.”
Dù sao thì Tập đoàn Thụy Hoa ở thành phố W cũng là công ty top đầu, hơn nữa lương thưởng và đãi ngộ cho nhân viên cũng khá tốt, vậy nên không ít người dù tranh đoạt vỡ đầu cũng muốn vào làm ở đây.
Lục Bách Sâm đen mặt nhìn trưởng phòng Nhân sự mang tới mấy trăm bản hồ sơ xin việc.
Lục Bách Sâm còn một cuộc họp lúc 10 giờ, hồ sơ nhiều thế này thì anh xem đến khi nào đây.
Không một ai có thể nghĩ tới việc, vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia, ấy vậy mà lại ngồi trong phòng của trưởng phòng bộ phận Nhân sự, lật xem từng bản hồ sơ đã bị từ chối.
Mắn mắn là ông trời vẫn còn ưu ái anh, sau khi xem được gần trăm bản lý lịch, anh cuối cùng cũng thấy được Vu Chi.
Lục Bách Sâm cầm lấy bản hồ sơ, cẩn thận xem hết một lượt mới hỏi trưởng phòng Nhân sự: “Sao người này lại bị loại?”
Trưởng phòng Nhân sự nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không có kinh nghiệm làm việc, hơn nữa năng lực ứng biến cũng tương tự những người khác.”
Đây là gián tiếp nói vợ anh ngốc sao?
“Cô ấy xin phỏng vấn vào phòng Thị trường à?”
Trưởng phòng Nhân sự gật đầu: “Đúng vậy, Lục tổng.”
A, bản lĩnh lớn đấy.
Cái cơ thể gầy yếu kia của cô vậy mà còn muốn chạy đến phòng Thị trường.
Chỉ cần một điểm là thường xuyên phải đi công tác đã đủ khiến anh không đồng ý rồi.
“Nếu không có kinh nghiệm thì đừng nhận đến phòng Thị trường, điều đến phòng Tiêu thụ rèn luyện một chút đi.”
Trưởng phòng Nhân sự: “Hả? ….Được.”
Vì để không giống như anh đặc biệt đến chọn Vu Chi, Lục Bách Sâm còn xem thêm mấy bản CV của những người khác, rồi chọn thêm ba, bốn người nữa, cùng điều đến phòng Tiêu thụ.
Xong việc, Lục Bách Sâm liền vội vàng chạy về mở họp.
Sau một đêm ngủ dậy, từ sáng sớm Vu Chi đã thức giấc, chiều tối hôm qua cô lên mạng tìm kiếm một hồi, cô lại tìm thêm được mấy công ty khá tốt, định đi phỏng vấn thử xem sao.
Nếu tất cả đều không được chọn, cô sẽ trở về tìm Lục Bách Sâm giúp đỡ.
Lúc Vu Chi dậy ăn sáng, cô nhận được một tin nhắn.
Đọc nội dung tin nhắn xong, Vu Chi lại rơi vào mơ hồ.
Tập đoàn Thụy Hoa?
Không phải cô bị từ chối rồi sao?
Cô đọc kỹ lại tin nhắn, nó vậy mà lại hỏi cô có đồng ý đến bộ phận Tiêu thụ hay không, nếu cô đồng ý thì có thể đến công ty nhận việc trong vòng 3 ngày.
Buổi chiều Lục Bách Sâm về nhà, anh vẫn không thấy được bóng dáng Vu Chi đâu.
Thím Dương lại chỉ chỉ về phía phòng ngủ trên tầng: “Hôm nay tiểu Chi ăn tối xong liền trốn vào phòng ngủ rồi.
Lục Bách Sâm nghi hoặc, chẳng lẽ là Trường phòng Nhân sự vẫn chưa thông báo chuyện công việc với cô, nên cô vẫn còn đang buồn vì chuyện bị từ chối hả?”
Tầng hai, Vu Chi đang chọn quần áo và trang sức để ngày mai đi làm.
Đang lúc cô rối rắm thì cửa phòng ngủ chính bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Lục Bách Sâm đi đến, đập vào mắt anh là một giường đầy quần áo, trang sức.
Anh đóng cửa phòng ngủ lại, hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Vu Chi đứng trước gương, cô ướm bộ đồ công sở màu xanh nhạt lên người: “Chọn quần áo, mai em phải đi làm rồi, em đang phân vân không biết nên mặc gì đây.”
Cô vừa nói, vừa xoay người đối diện với Lục Bách Sâm, hỏi: “Này, bộ này đẹp không?”
Có thể nói, hôm nay chính là lần đầu tiên Vu Chi mặc đồ công sở.
Trước kia hồi thực tập, quần áo cô mặc đều là thường phục.
Lúc này, cô đã buộc hết tóc lên, gương mặt tinh xảo, nụ cười thanh tú, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời có thần.
Lúc Vu Chi cười với anh, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, bộ đồ công sở ôm chặt lấy dáng người mảnh khảnh, Lục Bách Sâm giống như bị câu mất linh hồn, hầu kết lăn lộn mấy vòng: “Ừ.”
Vu Chi vẫn chưa phát hiện ra anh có điều gì khác thường, cô tiếp tục hưng phấn nói: “Vậy ngày mai, em sẽ mặc bộ này.”
Lục Bách Sâm đứng lên, ôm lấy cô từ phía sau, hai người đồng thời nhìn về bóng hình họ trong gương, anh cất giọng trầm thấp: “Qua thời gian hai tháng thực tập, em sẽ phải mua đồng phục thống nhất của công ty, ngày mai cứ mặc quần áo thường đi là được.”
“A, thì ra là vậy sao.” Vu Chi có chút thất vọng: “Đan Đan cũng thật là, sao không nói với em một tiếng chứ, lại còn lôi kéo em đi mua quần áo.”
Lục Bách Sâm không nói chuyện, một tay quàng bên hông cô, một tay khác chui vào trong vạt áo.
“Thật gợi cảm.”
Lục Bách Sâm cọ cọ giữa cổ cô, anh vừa định hôn lên, thì cô gái nhỏ trong ngực lại né tránh.
Trên mặt Vu Chi tươi cười đầy vẻ đắc ý: “Sâm ca, anh đây là muốn làm gì á?”
Lục Bách Sâm một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay giữ cằm cô, thanh âm khàn khàn: “Em đoán xem.”
Vu Chi lập tức vươn một ngón tay: “Chỉ cần anh đồng ý cho em ăn điểm tâm một tuần, em liền nghe theo anh hết.”
Con mắt đen nhánh của Lục Bách Sâm nhìn cô chăm chú, anh mím môi, thở dài một hơi.
Vu Chi cảm giác được cánh tay bên hông buông lỏng ra, giữa Lục Bách Sâm và cô cách ra một khoảng.
“Lục Bách Sâm!” Vu Chi tức muốn hộc máu: “Chẳng lẽ hiện tại em đối với anh không còn một chút mị hoặc nào à.”
Lục Bách Sâm gật đầu: “Có, giống như sức hút của đồ ngọt đối với em vậy.”
“Vậy anh…….”
Anh ngắt lời cô: “Anh có thể cưỡng lại được sức quyến rũ của em, vậy em có cưỡng lại được sức hút của đồ ngọt không?”