TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Nghĩ đến những chuyện sẽ phát sinh sau này giữa Bạch Lục và Hồng Đào, Đường Nhị Đả nảy sinh một cảm giác vừa đồng tình lại vừa phức tạp với người phụ nữ này.

Nhưng rất mau gã đã thu hồi lại cảm giác dư thừa đó mà trả lời câu hỏi của Hồng Đào: “Đây chắc chắn là một phụ bản cấp 3 mới chưa có ai chơi qua.”

Từ trước đến nay Bạch Lục rất thích chơi trò chơi mới, đặc biệt hắn sẽ phát huy ưu thế của mình tốt nhất khi có đối thủ chơi cùng.

“Nhà máy ho4hồng?” Hồng Đào nhướng mí mắt, ý cười phảng phất trên mặt, “Có vẻ là một trò chơi rất lãng mạn thì phải, thật xứng đôi với kỹ năng thân phận của ngài, thợ săn tiên sinh, tin rằng anh n4mchắc được phần thắng trong trò chơi này, giết Bạch Lục để đoạt Phù Thủy Nhỏ của tôi trở về.”

Hồng Đào dùng ánh mắt đen tối nhìn Đường Nhị Đả: “Thợ săn tiên sinh, tôi sẽ dốc hết sức lực trợ giúp anh, tin rằng anh có thể cảm nhận được thành ý của tôi, nhưng tôi có một yêu cầu duy nhất, đó chính là tuyệt đối không được làm Phù Thủy Nhỏ bị thương, cho dù trong trò chơi hay ngoài trò chơi.”

Đường Nhị Đả quỷ dị trầm mặc một giây —— Lưu Giai Nghi đỡ dùm Bạch Lục một viên đạn, hiện tại không biết sống ch3t như thế nào.

Hồng Đào nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, cô ta chẳng có hứng thú tìm tòi nghiên cứu gì suy nghĩ của Đường Nhị Đả, nói thêm một câu: “Tôi nghe nói lúc Phù Thủy Nhỏ tiến vào game thì trên người có vết thương do súng gây ra, tôi hy vọng là loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, thợ săn tiên sinh.”

Cô khéo léo tao nhã mà khom người mỉm cười: “Cô bé là do chính tay tôi bồi dưỡng, rất quan trọng với tôi, chỉ cần trên người cô bé có một chút thương tổn nào thì cũng đều là do tôi không bảo vệ tốt. Tôi đã từng làm cô bé thất vọng vì không đem lại được hạnh phúc mà cô bé mong muốn. Nhưng tôi không muốn cô bé sẽ trả giá vì đi theo người mà cô bé không nên theo.”

“Tôi không muốn những kẻ khác dạy hư cô bé, vì vậy những kẻ dạy hư đó anh có thể tùy tiện xử lý.”

Đường Nhị Đả cảm thấy một loại khó khăn quen thuộc.

…. Việc nữ nhân Hồng Đào này bênh vực người của mình rất cực đoan đúng là.. làm người khác cảm thấy cực kỳ phiền phức.

Lưu Giai Nghi hiện tại là người trong hiệp hội của cô, hơn nữa thoạt nhìn cô rất yêu thương Lưu Giai Nghi, cho dù Lưu Giai Nghi cấu kết người ngoài phản bội thì Hồng Đào cũng không thèm quan tâm.

Giải đấu sắp đến, Hồng Đào rõ ràng là muốn đội viên như Lưu Giai Nghi, chỉ cần Lưu Giai Nghi an toàn trở về, cô ta đã biểu lộ thái độ của mình —— chỉ cần Lưu Giai Nghi an toàn trở về thì cô ta không truy cứu mọi chuyện..

Nếu gã đụng vào Lưu Giai Nghi thì Hồng Đào nhất định sẽ tìm cách dùng kỹ năng để đào ra thân phận của gã, sau đó trả thù gã —— người phụ nữ này đã có dấu hiệu làm như vậy rồi.

“Ba người này là những người dự bị xuất sắc trong chiến đội của hiệp hội chúng tôi.” Hồng Đào quay sang một bên, để ba người chơi đứng sau lưng cô đi tới và giới thiệu ngắn gọn, “Họ đều là những người chơi đã từng huấn luyện với cô phù thủy nhỏ, có một số hiểu biết về các kỹ năng và phương pháp tấn công theo thói quen của cô bé, đồng thời biết cách kiểm soát mà không làm tổn thương cô bé. “

Hồng Đào nâng vành mũ lên, con ngươi của cô ta lúc này cũng giống như màu nâu nhạt của Tô Dạng, trên khuôn mặt có nét gì đó quyến rũ, ánh mắt dịu dàng đến mức làm tim Đường Nhị Đả đập rất nhanh, thậm chí giọng của cô ta cũng giống với giọng của Tô Dạng như đúc. Tất cả đều giống nhau đến khó phân biệt:

“Thợ săn tiên sinh, tôi giao hết thảy cho ngài.” Cô ta cúi người, cặp mắt kia càng ngày càng giống Tô Dạng, giọng nói đã trở nên nam tính.

Hồng Đào nhón mũi chân thân mật nói nhỏ bên tai Đường Nhị Đả: “Nhờ anh mang Phù Thủy Nhỏ của tôi về nhé.”

“Đội trưởng.”

Một tiếng cười thật thật giả giả mơ hồ gọi đội trưởng làm Đường Nhị Đả đột nhiên tỉnh táo lại.

Hồng Đào đã xoay người tránh đi rất xa, chỉ để lại một bóng dáng thướt tha yêu kiều và một câu oán giận nũng nịu: “Thợ săn tiên sinh sao lại cảnh giác tôi như vậy chứ, tôi cũng chưa nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt dưới đáy lòng của anh mà …”

Sắc mặt Đường Nhị Đả nháy mắt đen thui, gã không dây dưa lằng nhằng với mấy người đội viên mà Hồng Đào mang đến, chỉ dặn dò bọn họ hãy cẩn thận đừng giao dịch bất cứ gì dính dáng đến tiền bạc với Bạch Lục, sau đó bốn người tiến vào trò chơi.

【 Trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》 đã đủ người chơi, trò chơi sắp bắt đầu……】

Bạch Liễu mở mắt ra trong trò chơi. Một chiếc TV nhỏ với màn hình đen thui trong khu vực trò chơi nhiều người chơi sáng lên sau tiếng điện rè rè, trên đó xuất hiện khuôn mặt nhuốm máu của Bạch Liễu, theo sát đó 5 chiếc TV xung quanh hắn cũng đều sáng lên lúc cùng lúc.

Khi người xem thấy tân nhân huyền thoại Bạch Liễu được diễn đàn bàn tán từ lúc nào không biết lại xuất hiện, sau một hồi ngớ người, bọn họ điên cuồng lao về phía chiếc TV nhỏ của Bạch Liễu.

“Tôi tới đây!! Trực tiếp vào luôn trò chơi cấp ba, một lần thăng một cấp trò chơi, cũng quá khủng rồi!!”

“Mị vừa mới thấy  bọn Hồng Đào vây bắt ai đó, chẳng lẽ là hắn ta..”

“Thím không xem diễn đàn à?! Không phải nói lần này Bạch Liễu ôm Phù Thủy Nhỏ bị thương tiến vào game sao! Dám làm Phù Thủy Nhỏ bị thương Hồng Đào nhất định sẽ b0p ch3t hắn! Chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương năm nay chủ yếu đều dựa vào kỹ năng của Phù Thủy Nhỏ đó!”

“Tôi thấy rất nhiều người chơi dự bị của Hiệp Hội Quốc Vương cũng vào game, nhưng lần trước Bạch Liễu đã thắng bọn Thực Hủ Cương Thi, lần này nói không chừng cũng có thể thắng lần nữa nha!”

Sắc mặt Vương Thuấn đen kịt nhìn người xuất hiện ở TV nhỏ bên cạnh TV nhỏ của Bạch Liễu —— là Ho4Hồng Thợ Săn!

Xét riêng về lực chiến đấu thì một mình gã thợ săn còn khó nhằn hơn so với 3 thành viên kia gộp lại.

Nhưng đối với người chơi cấp thấp bình thường thì họ không biết nhiều về gã thợ săn này, hơn nữa gã cố ý che dấu giao diện của mình nên bọn họ không biết thực lực chính xác của gã, còn hứng thú bừng bừng chờ mong một trận chiến hấp dẫn sắp tới —— lần trước Bạch Liễu dưới cơ nhưng chuyển bại thành thắng làm rất nhiều người tin tưởng kỳ vọng vào hắn.

Nhưng Vương Thuấn đã xem qua Thợ Săn Ho4Hồng đấu giải.

Tại sao đến bây giờ các hiệp hội đều sẵn sàng ra giá cao để mời thợ săn tham gia đấu giải? Đó là bởi vì người này đấu đơn không bao giờ thua —— đó là một loại thực lực khủng b0, gần như là trời ban cho.

Hai năm trước, khán giả không phải nhóm tuyển thủ này chưa từng chứng kiến thợ săn, thời điểm viên đạn Thợ săn ho4hồng được bắn r4, khán giả đã bắt đầu tung hô chiến thắng của hắn —— đây là điều mà các tuyển thủ hàng đầu giải đấu phải thần phục, không phải là thứ mà Bạch Liễu hiện tại có thể dễ dàng đối phó.

Nếu là trong giải đấu, Bạch Liễu chắn chắn phải ch3t nếu gặp thợ săn.

Nhưng nếu trong trò chơi thì vẫn còn cơ hội —— bởi vì trong trò chơi có cửa hàng hệ thống, Bạch Liễu có thể dùng điểm để mua vật phẩm quấy rầy hoặc ngăn cản công kích của thợ săn, sau đó tìm ra phương pháp qua cửa trò chơi.

Tuy rằng cách này chi phí khá cao nhưng trước mắt đây là cách tốt nhất  mà Bạch Liễu có thể làm.

… Cũng không biết Bạch Liễu có đủ điểm để làm theo cách này không..

Vương Thuấn đứng trước TV nhỏ của Bạch Liễu đang chuẩn bị donate cho hắn thì Hồng Đào đột nhiên mang theo một nhóm người đi vào xem TV nhỏ Bạch Liễu.

Đám người tự động tản ra, nhường một khoảng trống khá lớn trước TV nhỏ Bạch Liễu cho Hồng Đào vừa đến.

Vương Thuấn cảnh giác thay đổi bề ngoài, hắn kéo mũ trùm đầu xuống, thu mình lùi lại, nhưng cũng không đi xa lắm mà chỉ đứng phía sau, nhíu mày ngửa đầu nhìn khuôn mặt đang thưởng thức TV nhỏ Bạch Liễu của Hồng Đào.

Biểu hiện hứng thú của Hoàng Hậu với Bạch Liễu làm Vương Thuấn có một loại cảm giác bất an quen thuộc..

Hồng Đào xoay người lại, cô ta hướng về phía đám người xem Bạch Liễu hơi hơi khom người, tựa hồ rất có lễ phép hành lễ: “Tuy rằng làm phiền sự theo dõi của quý vị, nhưng từ giờ trở đi Bạch Liễu chính thức trở thành kẻ địch số một của Hiệp Hội Quốc Vương, chúng tôi cấm bất cứ ai donate cho hắn, hy vọng các vị thông cảm nhé.”

“Chúng tôi sẽ cho một nhóm hội viên canh giữ bên cạnh TV nhỏ Bạch Liễu, cho đến khi hắn bị rớt vào 【 Vùng đất vô danh 】mới thôi, tin là các vị sẽ không muốn dính líu đến tranh chấp giữa chúng tôi và hắn, vì thế mong là các vị qua thưởng thức các TV nhỏ của người khác nhé.”

Hồng Đào mỉm cười phất tay ra hiệu, đám hội viên sau lưng cô theo mệnh lệnh nhanh chóng sắp xếp thành một hàng rào người vây lại khu vực xem TV nhỏ Bạch Liễu

Hội viên Hiệp Hội Quốc Vương chắp tay sau lưng hướng về hàng rào người, vẻ mặt vô cảm đứng đó. Đám hội viên trung cấp và cao cấp này cực kỳ đáng sợ với những người chơi bình thường, cho dù trong đại sảnh trung ương không thể đánh giết nhau, nhưng đám người xem thấp cổ bé họng cũng không ai can đảm vượt tường đi donate cho Bạch Liễu.

Mà đối với những tuyển thủ thật sự hứng thú với Bạch Liễu, chỉ còn hai tháng nữa là bắt đầu giải đấu, Hồng Đào đang ở đây, nếu mạo hiểm đắc tội hiệp hội lớn nhất trong game để biểu lộ sự yêu thích cho Bạch Liễu thì rõ ràng không phải là hành vi lý trí lắm.

Vương Thuấn sắc mặt đen thui bị bức tường người đẩy lùi ra khỏi khu vực xem TV nhỏ Bạch Liễu, hắn kéo mũ áo choàng che kín mặt mày rồi nhìn về phía Hồng Đào Hoàng Hậu đứng đó giống như ác long trấn trụ, không ai dám tiếp xúc với TV nhỏ Bạch Liễu.

Chuyện này không ổn rồi..

Không có điểm chỉ là đầu tiên, theo đó Hồng Đào muốn đẩy Bạch Liễu rớt xuống 【 Vùng đất vô danh 】, đây là muốn trực tiếp b0p ch3t mạng sống của Bạch Liễu trong trò chơi rồi …

Trong 【 Vùng đất vô danh 】, các TV nhỏ đều hư hỏng, màn hình thì nhiễu sóng, hoàn toàn không thấy rõ người chơi phát sóng bên trong, tất nhiên cũng không phân biệt được ai với ai, bởi vì lý do này là không ai đến 【 Vùng đất vô danh 】xem cả, chẳng ai thèm để ý người chơi trong TV ở đó.

Vì thế mà khu này gọi là 【 Vùng đất vô danh 】, hễ rớt vào rồi thì bạn sẽ mất đi tên tuổi của mình, trở thành một kẻ bình thường không tên không họ, giãy giụa hấp hối mà thôi.

Nếu TV nhỏ Bạch Liễu bị rớt vào đống TV bị bỏ hoang trong 【 Vùng đất vô danh 】, cho dù người xem muốn donate cho Bạch Liễu thì cũng không thể tìm thấy TV nhỏ của hắn giữa hàng ngàn hàng vạn TV nhỏ bị vứt đi, mà một khi không còn điểm và donate thì TV nhỏ Bạch Liễu cũng không thể ra khỏi 【 Vùng đất vô danh 】.

Điều này trở thành một vòng lập ch3t chóc vô hạn —— một khi đã rớt vào 【 Vùng đất vô danh 】thì lần sau vào trò chơi mới TV nhỏ cũng sẽ bắt đầu ở 【 Vùng đất vô danh 】, như vậy chỉ cần một lần rơi vào 【 Vùng đất vô danh 】 thì người chơi mãi mãi giãy giụa trong chiếc màn hình bị bỏ hoang không ai theo dõi cho đến khi biến thành quái vật hoặc ch3t đi mới thôi.

Việc một hiệp hội lớn sử dụng tài nguyên để chặn kênh phát triển của người chơi mới có thực lực rất đơn giản, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều người mới thích chọn gia nhập hiệp hội và chấp nhận bị bốc lột lợi dụng hơn là tự mình phát triển như vậy.

Là một trong những nhân viên cấp trung quan trọng đã giúp Hiệp Hội Quốc Vương sàng lọc thông tin những người chơi mới, Vương Thuấn thực sự chán ghét loại hành vi áp bức và độc quyền này từ nội tâm —— bởi lẽ hắn cũng bị người khác phát hiện kỹ năng, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn vào Quốc Vương Hiệp Hội.

Nhưng cho dù không thích loại hành vi này đến đâu, Vương Thuấn cũng phải thừa nhận rằng trong tình hình hiện tại, trừ phi có một hội cùng cấp với Hiệp Hội Quốc Vương sẵn sàng ra mặt cho Bạch Liễu, chống lại Hiệp Hội Quốc Vương, nếu không thì tình huống này là không thể giải quyết được. ——Bạch Liễu nhất định sẽ rơi vào 【 Vùng đất vô danh 】dưới sự canh gác nghiêm ngặt của Hiệp Hội Quốc Vương và bước vào một vòng quay ch3t chóc vô tận không ai quan tâm.

Nhưng xui xẻo là, công hội do Bạch Liễu làm chủ, tức là Hiệp Hội Thực Hủ, còn cách ít nhất một chức vô địch giải đấu nữa thì mới có thể phát triển thành một bang hội lớn ngang tầm với Hiệp Hội Quốc Vương.

Vl lại thay đổi diện mạo khác, hắn đeo khẩu trang lên, ánh mắt u ám đi về hướng phía sau đại sảnh.

—— hắn biết một đội trưởng hiệp hội có khả năng là sẽ  hứng thú với tình huống này của Bạch Liễu.

Hiệp hội giàu nhất trong trò chơi —— hiệp hội đứng thứ năm, Liên Minh Dân Cờ Bạc.

Nhưng trước khi hắn tìm được viện binh thì hy vọng Bạch Liễu đừng bị thợ săn gi3t ch3t.

————————————————————

Cùng lúc đó, tại Thần Điện Laleille.

Đây là một hòn đảo nhỏ cạnh biển, hoặc gọi nó là một hòn đảo chưa đủ chính xác mà phải nói rằng nó là một góc của một tòa nhà cổ khổng lồ bị bỏ hoang từ dưới đáy biển nổi lên bờ biển.

Những cột đá trắng xám cao gọn gàng và bẩn thỉu thả mình trên mặt nước biển xanh thẫm, dưới sóng nước đung đưa có thể nhìn thấy những đàn cá bơi đang ngấu nghiến những dây leo hoại sinh trên bậc đá xanh thẫm.

Trên bậc thềm đá tráng lệ của ngôi đền, có một người đàn ông đội mũ trùm đầu màu đen và đeo mặt nạ hình xoắn ốc hình chữ thập, đang ngồi yên lặng hồi lâu bỗng nhiên giật mình.

Điều này khiến tro bụi vẫn còn đọng lại trên chiếc mũ trùm đầu cũ kỹ màu đen của gã bay lả tả, một con chim biển không rõ loài đã xây tổ trên vai gã cũng đập cánh hoảng hốt.

Gã chậm rì tì gỡ chiếc tổ trên vai xuống, đặt lên chiếc bàn đá cũ kỹ trước mặt.

Con chim nhỏ nhắn nhảy ra khỏi tổ, vô tri vô giác mổ vào đầu ngón tay của gã, rồi nhảy đến một tấm thẻ đặt úp xuống bàn đá, nó quan sát các tượng thần xung quanh bàn đá với đôi mắt nhỏ của mình.

Người đàn ông đeo mặt nạ được bao quanh bởi tám tượng thần có hình dáng và thần thái khác nhau. Nửa người trên của các tượng thần là hình dáng con người, nửa dưới lại là các loại hình dáng kỳ quái làm người khác sợ hãi, đuôi cá thô to, lông chim đầy màu sắc, còn có cả thực vật mọc đầy ký sinh vật.

Bọn nó nhắm nghiền đôi mắt thần thánh của mình. Dù chỉ là những bức tượng, nhưng chúng dường như không thể coi thường và không thể xâm phạm. Có một ánh sáng cổ kính và thiêng liêng chảy trên ho4văn bị thời gian ăn mòn của chúng làm người khác không dám nhìn thẳng. Có vẻ như nếu nhìn vào phần dưới xấu xí và đáng sợ của chúng, bạn sẽ không thể kiểm soát được mình trở nên điên loạn, dâng hiến linh hồn của mình cho những vị thần cổ đại này và tự sát.

Điều đáng mừng duy nhất là những vị thần này vẫn đang ngủ say, và điều đáng tiếc là họ dường như đang ngủ say như thể họ sắp thức giấc vào giây phút tiếp theo vậy.

Những bức tượng này nhắm mắt ngồi trên bệ đá. Phần thân du0i của người đàn ông đeo mặt nạ cũng bắt đầu hóa đá, ngón chân bám đầy các lại ốc, rêu và cỏ xanh rậm rạp và các loài thân rễ của thực vật chẳng biết là chủng loại gì.

Bọn họ ngồi vây quanh cái bàn đá rất lớn.

Bàn đá dày nặng cũ kỹ, trên mặt bàn đầy những vết lồi lõm do bị mưa gió bào mòn, nguyên bản trên đó khắc hình con quái vật với những xúc tu bạch tuộc khổng lồ, giống hệt logo của Cục Xử Lý Dị Đoan Nguy Hiểm.

Đối diện với người đàn ông này là một người đàn ông cũng đội mũ trùm đầu, nhưng trông nhàn nhã và sạch sẽ hơn nhiều. Y giấu mặt dưới chiếc mũ choàng màu đen, chỉ lộ ra cổ tay trắng đến trong suốt, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra từ dưới áo choàng chạm vào những quân bài ẩm ướt úp trên bàn.

“Nhà tiên tri.” Gã nói với một nụ cười hờ hững “Đây là đêm thứ tư của trò chơi giết Ma sói, ngài muốn chọn ai?

Nhà tiên tri ngồi đối diện im lặng, chỉ có tiếng sóng dữ dội đập vào ngôi đền cũ.

“Có cần tôi giúp ngài xem lại toàn bộ quá trình giết Ma sói mà ngài nhất định phải chơi với tôi không?” Người đàn ông thản nhiên nói, ngón tay điểm nhẹ lên những lá bài khác đã bị lật.

“Đêm đầu tiên ngài không chọn gì, tôi để mỹ nhân ngư xuất hiện.” Nam nhân ch4m rãi gõ đầu ngón tay lên một tấm thẻ của Siren Vương, nhắm mắt lại, “Đêm đó không có ai ch3t, thật là một đêm yên ả. “

“Đêm thứ hai, ngài thử thách một tên trộm, còn tôi gửi một chiếc gương xuống. Đêm đó, dưới sự hướng dẫn của ngài, người sói đã giết một kẻ điều khiển rối, một người dân đầy tội lỗi và trừng phạt hai tên【 tội phạm 】, ngài thắng đêm đó.”

“Vào đêm thứ ba, ngài đã gửi【 phù thủy 】và 【 thần tình yêu 】, còn tôi đã gửi 【 Huyết Linh Chi 】, đêm đó, ngài đã hướng dẫn 【 thần tình yêu 】tức là Lưu Hoài kết nối 【 người sói 】và 【 phù thủy 】. 【 người sói 】đã xử phạt hai 【 tội phạm 】nhưng 【 thần tình yêu 】vô tội cũng ch3t vì 【 người sói 】. Vì vậy đêm đó chúng ta hòa nhau. Ngài đã chơi một trận đấu đẹp mắt. “

Đầu ngón tay của người đàn ông đảo khắp mặt bàn, trước mặt gã là một lá bài chú hề đang cười rất tươi.

Hình chữ thập ngược mà Joker vẽ dưới mắt phải của mình trên lá bài này hoàn toàn giống với họa tiết trên mặt sau quần áo hắn.

Đầu ngón tay của người đàn ông cuối cùng cũng đặt trên thẻ bài thợ săn bị dây leo ho4hồng quấn quanh. Gã nhìn người đàn ông đối diện, gió biển thổi căn lều đen của gã căng phồng lên.

“Thẻ bài thợ săn này là thẻ ma thuật cuối cùng ngài có thể chọn lựa, Nhà tiên tri, ngài có muốn chọn anh ta tối nay không?”

Nhà tiên tri đã hóa đá nửa người dưới im lặng một chút rồi nhẹ giọng trả lời: “Tôi muốn chọn anh ta, xin hỏi anh ta là người, thần hay là quái vật?”

Người đối diện cười như không cười nói: “”Thợ săn vốn muốn trở thành thần. Sau khi được ngài chọn làm thợ săn, anh ta đã trở thành một con người. Bây giờ anh ta sắp trở thành một con quái vật trong vòng quay vô tận của luân hồi.”

“Nhà tiên tri, ngài chắc chắn muốn dùng quân bài này chứ? Trong ván này cho dù người sói hay thợ săn giết người thì ngài đều thua, đêm tiếp theo ngài chỉ còn lại lá bài của chính mình —— nếu thần bị ô nhiễm, người sói sẽ bị tàn sát.

Nhà tiên tri nhắm hai mắt lại: “Đúng vậy.”

“Vậy thì tôi sẽ gửi một đóa hồng.” Người đàn ông đối diện với nhà tiên tri lật một tấm thẻ trước mặt gã, nhẹ nhàng nói, “Tôi rất thích mùi của nó, tôi nghĩ nó rất hợp với thợ săn của ngài, mùi vị hơi thở của sự tuyệt vọng. “

“—Giống như mùi của một con quái vật.”

Trên thẻ bài được lật ra là hình ảnh một bình thủy tinh hình trụ dài đựng một nụ ho4đang rũ xuống, cảm giác như một bông hồng sắp héo tàn.

Bình luận

Truyện đang đọc