TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Mọi người xé một cái lều nhỏ và trải nó ra giữa cánh đồng hoa, Bạch Liễu khó khăn trèo lên khỏi hố, đặt bàn tay đang nắm chặt vào giữa tấm vải bố.

Để không bị ô nhiễm, mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với Bạch Liễu, nhưng bọn họ vẫn cố chấp không rời, cứ như vậy lặng lẽ tách ra từ khoảng cách này, tựa như thủy triều đuổi theo gót chân dính đầy bùn đỏ của Bạch Liễu, theo hắn, đẩy hắn tiến lên.

Bạch Liễu tiếp tục khai quật những mảnh tượng bị vỡ dưới lòng đất.

Tay trái, bàn chân trái, bắp chân, nửa xương sườn và cổ hoàn chỉnh từ đốt sống cổ thứ nhất đến đốt sống cổ thứ ba bị Bạch Liễu đào càng ngày càng sâu từ trong đất, sau đó đặt lên tấm vải, dựa theo cấu tạo thân thể con người ráp lại một cách cẩn thận.

Khi toàn bộ cơ thể chỉ còn lại phần đầu và trái tim, các mạch máu định hình lại và phát triển từ kết cấu cô đặc, các dây thần kinh bị rách được kết nối dọc theo các điểm đứt gãy mịn màng, và khoang nguc rỗng không tim dường như đang hít thở phập phồng nhẹ nhàng.

Không thấy dòng máu ấm áp lưu chuyển nhưng cơ thể điêu khắc tái sinh một cách kỳ dị, và bắt đầu chuyển động trước mắt Bạch Liễu.

Còn Bạch Liễu thì chỉ yên lặng, không nói một lời, đào bới khiêng, chắp nối thân thể, tinh thần bị ảnh hưởng và làm việc quá sức suýt chút nữa đã khiến hắn đứng không vững ngã xuống, nhưng không ai có thể bước tới giúp hắn —— tất nhiên hắn cũng không cần, phần lớn thời gian hắn chỉ nằm trong bùn đất và hít một hơi thật sâu, sau đó lại thất tha thất thểu đứng dậy.

Trên mặt Bạch Liễu không hề có cảm xúc, nhưng không biết tại sao Lưu Giai Nghi lại cảm thấy người đàn ông này tuy rằng trông rất đáng thương khi đào bới như vậy thực ra trong lòng rất vui vẻ.

——Đó là loại niềm vui khi sắp đoàn tụ với một người rất quan trọng sau một thời gian dài không gặp mặt.

“Ngài Bạch ơi, lên đi! Đã đào hết những điểm đánh dấu rồi!” Những lưu dân đứng trên bờ ruộng cầm loa hét lên.

Lưu Giai Nghi từ xa liếc nhìn bức tượng được Bạch Liễu ghép lại với nhau, mặc dù cô bé không thể nhìn rõ nhưng bức tượng trông giống như không có đầu, điều này khiến cô bé cau mày: “Sao lại không có phần đầu nhỉ? Là em thiếu 1 số sao? “

Bạch Liễu dùng vải bọc bức tượng, cố gắng khiêng nó lên nhưng đều thất bại hai lần, cuối cùng, hắn đành phải nhờ một lưu dân giúp mang cho hắn một chiếc xe đẩy nhỏ, sau đó mới miễn cưỡng đẩy bức tượng ra khỏi cánh đồng hoa.

Vừa đi ra ngoài, liền nghe thấy Lưu Gia Nhiên tự hỏi, Bạch Liễu phất tay, dựa vào xe đẩy hít một hơi, sau đó trả lời Lưu Giai Nghi: “Không phải là em thiếu, mà đầu chắc chắn không phải chôn ở ruộng hoa.”

Lưu Giai Nghi giữ một khoảng cách nhất định với Bạch Liễu, cô bé nhìn Bạch Liễu nghi ngờ: “Vậy thì cái đầu sẽ được chôn ở đâu?”

“Đây là một trò chơi.” Bạch Liễu nhìn Nhà máy Hoa Hồng, nơi tiếng súng không ngừng vang lên, mỉm cười, “Phần thưởng tốt nhất và đẹp nhất, tất nhiên, chỉ có thể nhận được sau khi giết tên trùm lớn nhất.”

Lưu Giai Nghi đột nhiên sực tỉnh, cô bé không thể tưởng tượng được lầm bầm: “Lẽ nào giấu trong quái vật kia … ở thế giới ẩn …..”

“Ừ, chắc chắn là nằm trong thân thể khổng lồ của quái vật giám đốc nhà máy.” Bạch Liễu nói.

Hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt khép hờ, hơi thở giờ đây đã ổn định hơn nhiều: “Tên giám đốc nhà máy này xem Tawil là biểu tượng của dục v0ng, gã ta đổ lỗi cho Tawil là thủ phạm khiến gã tàn sát dã man, cảm thấy ý thức của gã bị quỷ điều khiển mới làm ra hành vi phạm tội như vậy —— một kẻ sát nhân điển hình với nhận thức về bản thân và các thuộc tính đạo đức quá mức.

“Sau khi giết người hàng loạt kiểu này, gã ta thường để lại những vật kỷ niệm có giá trị nhất theo chủ quan của gã, chẳng hạn như tài sản thừa kế của cha mẹ nuôi, nhà kính hoa hồng của vợ.” Bạch Liễu quay đầu lại và nhìn lên vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Giai Nghi, “Chẳng hạn, gã nghĩ những phần đẹp nhất của Tawil —— cái đầu và trái tim.”

“Vậy thì anh định làm gì?” Vẻ mặt Lưu Giai Nghi căng thẳng, “Con quái vật đó là quái vật cấp S, muốn chạy thoát thì lợi dụng điểm yếu của nó là được, nhưng bây giờ anh phải giết nó! Khó lắm! Vương Hội muốn giết một con quái vật cấp S cần ít nhất sự hợp tác của hơn 20 thành viên trong đội dự bị.”

“Anh quả thật là không làm được.” Bạch Liễu chuyển xe đẩy cho Lưu Giai Nghi, “Nhưng đội trưởng Đường thì chắc là có thể, anh đi gặp đội trưởng nhờ anh ấy giúp đỡ đây, giữ dùm anh một chút  —— Cẩn thận đừng để quái vật cướp mất nó đấy.”

Bạch Liễu quay đầu lại cười cười, sau đó vẫy vẫy tay chạy về phía nhà máy: “Nếu em mà làm mất thì anh chỉ biết khổ sở ôm mặt khóc thút thít thôi đó.”

“Này! Chờ đã!” Lưu Giai Nghi vội vàng nhận lấy xe hàng, nhưng sực nhớ lại tốt nhất không nên lại gần xe hàng để tránh bị ô nhiễm.

Cuối cùng, Lưu Giai Nghi không còn cách nào khác là dùng kìm dài của người hái hoa để kẹp tay cầm của xe đẩy và đẩy nó về phía trước.

Nhìn bóng lưng Bạch Liễu đã chạy rất xa, Lưu Giai Nghi suýt chút nữa là phát điên: “Em chỉ kêu anh giao bớt việc cho em thôi chứ không yêu cầu anh để lại cho em cả đống hỗn độn nàyyyy!”

“Muốn làm gì thì cũng bàn bạc với em một chút chứ …” Lưu Giai Nghi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đội trưởng Đường, đội trưởng Đường, có phải là đội trưởng của anh không mà anh gọi anh ta thân thiết như vậy chứ?”

“Em còn chắn đạn của đội trưởng Đường gì đó cho anh một lần kìa …”

Lưu Giai Nghi càng nói chuyện càng phiền muộn, vẻ mặt tức giận phụng phịu, giậm chân nói: “Người hời hợt gì đâu á!”

Một đầu khác, Bạch Liễu – hời – hợt còn chưa tới cổng nhà máy đã đưa một tay lên miệng làm loa phóng thanh, tay kia giơ lên vẫy vẫy, vô cùng mừng rỡ gọi: “Đội trưởng Đường, tôi đến nhờ anh giúp đỡ này!”

Đường Nhị Đả đang chăm chú canh gác ở cổng nhà máy nghe tiếng thét của Bạch Liễu thì suýt chút nhảy dựng lên vứt luôn cả súng, gã quay đầu lại nhìn Bạch Liễu với khuôn mặt cười tươi roi rói đang chạy lon ton về phía gã, vừa chạy vừa kéo nhão giọng ra chầm chậm:

“—Đội — trưởng — Đường — đang — bận — lắm — sao—?”

Đường Nhị Đả bơ đi không thèm trả lời, mới vừa rồi gã còn tưởng Bạch Lục đang làm trò dọa gã, suýt nữa đã cho Bạch Liễu một phát súng luôn rồi.

Nhưng rất may là gã đã kịp thắng lại, nếu không thì truyện ngắn đến đây là kết thúc.

Đường Nhị Đả tim đập thình thịch vì sợ hãi —— một nửa vì gã suýt bắn ch3t Bạch Liễu, một nửa là sợ hãi trước vẻ ngoài quá khích của hắn.

Gã căng mặt, nhanh chóng tránh xa Bạch Liễu đang tới gần, lạnh lùng nói: “Cậu gọi tôi làm gì?”

“Tôi cần anh giúp một việc.” Bạch Liễu cười tủm tỉm, thoạt nhìn tâm trạng rất vui vẻ.

Đường Nhị Đả nhanh chóng vung tay gi3t ch3t một con quái vật đang vồ tới từ phía sau Bạch Liễu, vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi chỉ trích Bạch Liễu: “Cậu nhìn chung quanh thử xem  —— muốn tôi giúp cậu gì nữa?”

Bạch Liễu giải thích ngắn gọn rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, Đường Nhị Đả nghe xong thì cau mày khó chịu —— gã đã xem gương của Bạch Liễu, biết rằng NPC thần cấp này là người quan trọng nhất của Bạch Liễu, và bây giờ hắn đang đi tìm đầu của người kia đã bị chặt và giấu trong cơ thể của con quái vật, nghe thôi đã thấy không vui chút nào rồi.

Nhưng Bạch Liễu thoạt nhìn rất vui vẻ, điều này khiến Đường Nhị Đả cảm thấy phức tạp không thể giải thích, còn có một chút thương hại mềm lòng —— phải chăng Bạch Liễu đang che giấu nỗi buồn của mình bằng một nụ cười …

Cậu ấy thật mạnh mẽ.

“Tôi đi thì được rồi.” Đường Nhị Đả dịu giọng không ít, “Nhưng đám quái vật nhà máy này thì thế nào?”

Nếu không phải Đường Nhị Đả canh giữ cổng nhà máy ở đây thì bọn quái vật trong nhà máy sớm đã chạy tung tăng bốn phía gây họa từ lâu, bây giờ gã đi cùng Bạch Liễu thì nơi này sẽ không có ai canh giữ.

“Không cần lo.” Bạch Liễu hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của Lưu Giai Nghi, hắn bắt đầu bán luôn đồng đội của mình mà không cần suy nghĩ, “Cứ để đám này cho Phù Thủy Nhỏ và Tề Nhất Phảng giải quyết là được.”

Đường Nhị Đả suy nghĩ một chút —— Lưu Giai Nghi và Tề Nhất Phảng thực sự rất mạnh, cả hai đều có kỹ năng tấn công nhóm, hơn nữa trong dòng thời gian này họ là thành viên dự bị của Vương hội và đã được Hồng Đào huấn luyện.

Mặc dù có rất nhiều quái vật này nhưng cấp độ của chúng không cao, sau khi chạy lung tung ra ngoài chắc sẽ không gây nhiều áp lực lắm …

Đường Nhị Đả cất súng đi, nhìn Bạch Liễu: “Làm sao vào được thế giới ẩn mà cậu nói?”

Bạch Liễu lấy ra một nhãn cầu đẫm máu —— đây là nhãn cầu của con quái vật mà hắn lấy được lúc trước, đến lúc này, nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên trở nên nguy hiểm, có điều gì đó khiến Đường Nhị Đả phải căng thẳng lưng —— Bạch Liễu cười như thế này, thực sự rất giống với Bạch Lục …

Có loại bất an mãnh liệt làm người khác phải lo sợ.

Bạch Liễu hé mở mi mắt, nâng nhãn cầu đặt ở trước mắt phải của mình: “Chỉ cần dùng mắt phải nhìn qua nhãn cầu này là được.”

Đường Nhị Đả cao hơn Bạch Liễu khoảng hơn mười cm, gã phải cúi người về phía trước và hơi ngồi xổm xuống để mắt phải đối diện với nhãn cầu này.

Khi tầm nhìn của hai người ngang tầm mắt phải, nhãn cầu bắt đầu nhấp nháy, mí mắt đầy vết nứt hoa hồng mở ra, đồng thời, bông hồng trong mắt phải của Bạch Liễu cũng nở ra cánh hoa cuối cùng.

Thế giới trong mắt cứ xoay chuyển như một chiếc kính vạn hoa, những bông hoa hồng phản chiếu bóng trong nhà kính pha lê vỡ vụn, biến thành hàng nghìn bông hồng với các màu thay đổi dần dần quấn quanh nhãn cầu, nhà kính và tất cả vùng đất xung quanh chúng.

Vầng hào quang màu đỏ sậm chuyển sang hồng nhạt rồi tan rã, nụ hoa mọc ra từ nhãn cầu, từ đáy sọ, từ ánh mắt màu xanh bạc không thể ngăn cản, sau đó héo rũ lá, biến thành một nụ hồng thân mảnh mai duyên dáng xinh đẹp, bao bọc lấy trái tim, phát triển mạnh mẽ với sự nuôi dưỡng của ác thần.

Sau một cơn choáng váng khiến đầu gối nhũn ra, Đường Nhị Đả bước vào thế giới đang mục nát này.

Một con quái vật cao to sừng sững bằng quả đồi đang đứng trước mặt họ, thân hình to lớn như thể nuốt chửng một nhà kính hoa hồng, lớp da bên trên phập phồng, giống như chất lỏng sền sệt lăn tới lăn lui dưới da ẩn hiện những đóa hoa hồng nở rộ. Tất cả những người mà nó ăn tươi nuốt sống đều trở thành chất dinh dưỡng của nó.

Mà hiện tại nó nhìn thẳng vào Bạch Liễu với con mắt trái ố vàng xấu xí, mủ chảy nhầy nhụa —— kẻ này đã lấy đi con mắt phải của nó.

【Hệ thống cảnh báo: Giá trị thù hận của quái vật ( Giám đốc nhà máy đời đầu tiên) khóa định người chơi Bạch Liễu! Người chơi Bạch Liễu không có khả năng chống lại quái vật, hãy nhanh chóng thoát khỏi cảnh này! 】

Nếu là trước đây, Bạch Liễu nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy không chút do dự, nhưng bây giờ, Bạch Liễu đã nhanh chóng chạy đến khu vực an toàn phía sau Đường Nhị Đả để ẩn nấp, đồng thời vẫy tay với gã: “Đội trưởng Đường, xin hãy giải quyết con quái vật này trước... “

Đường Nhị Đả: “…”

Đường Nhị Đả một lần nữa hối hận vì mình đã lên nhầm thuyền giặc, đồng thời nhanh chóng giơ súng lên, ánh mắt sắc bén mà bắn r4 một phát đạn thổi bay mắt trái của con quái vật đang cố gắng tiếp cận tủ đồ ẩn náu của Bạch Liễu một cách chính xác và gọn gàng.

Con quái vật t0 lớn ném xúc tu và la hét dữ dội, mặt đất rung chuyển vì sự giãy giụa của nó, bụi bặm vôi vữa trên tường rơi rào rào, một số quái vật nhện nhỏ dường như bị đánh thức bởi động tĩnh này, chúng bò từ bốn phương tám hướng trong phòng, dữ tợn hướng về phía Đường Nhị Đả.

Những con quái vật này có thể khiến Bạch Liễu và các thành viên của Vương Hội phải bỏ dép mà chạy về cơ bản là không thể hó hé gì trước mặt Đường Nhị Đả.

Động tác của gã cực kỳ sắc bén, một phát bắn vào một con quái vật, ngoại trừ việc thay băng đạn sẽ tạm thời khiến con quái vật tới gần, có thể nói là trong vòng bán kính 3 mét nơi Bạch Liễu trốn thì không con quái vật nào có thể thoát khỏi đường đạn của Đường Nhị Đả, giống như có một hàng rào an toàn vô hình bảo vệ Bạch Liễu cực kỳ cẩn mật.

Càn quét hết đợt thứ nhất, Đường Nhị Đả dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua căn phòng, sau khi xác định sẽ không còn sót tên quái vật nào có thể làm hại Bạch Liễu, gã thu hồi súng, lạnh giọng nói: “Ra đi.”

“Quái vật nhỏ đều bị thu dọn sạch sẽ, quái vật lớn thì không thấy, giá trị thù hận khóa trên người cậu cũng vô dụng.”

Bạch Liễu từ phía sau tủ quần áo thò đầu ra, vỗ vỗ đống tro bụi trên người mình, liếc nhìn căn phòng đầy xác quái vật gần như bị giết bởi một phát súng.

Bạch Liễu không khỏi nhướng mày nhìn Đường Nhị Đả đang bình tĩnh đứng trước mặt, tay áo không dính chút một hạt bụi.

—— đại ka này, quá đỉnh luôn.

Cảm giác trước đây của hắn quả nhiên không sai, giá trị bảng điều khiển của Đường Nhị Đả hẳn là đã vượt xa cấp S.

Đường Nhị Đả ném một ống ngắm bán nguyệt cho Bạch Liễu, khẽ gật đầu và nhìn lại Bạch Liễu: “Cậu cầm đạo cụ này đi, mỗi khi dùng súng tôi thường không cần ống ngắm, nhưng cái ống ngắm này có độ chậm, cậu có thể sử dụng nó để xem có gì trong cơ thể con quái vật này và những viên đạn của tôi đang di chuyển ở đâu.”

“Trong cơ thể con quái vật này có rất nhiều đầu người, tôi không xác định được là cậu muốn đầu của ai, vì vậy cứ chờ đến khi tôi bắn nó, cậu cầm đạo cụ ngắm mục tiêu này xác định đường đạn, nếu thấy tôi sắp bắn trúng đầu người đó thì hãy nhắc tôi, tôi sẽ gỡ bỏ đường bắn.”

“Tôi ở bên cạnh quấy nhiễu thế này có ảnh hưởng đến anh không?” Bạch Liễu lễ phép dò hỏi, hắn nhướng mày liếc nhìn con quái vật t0 lớn, “Đây là quái vật cấp S đó.”

Đường Nhị Đả quay đầu lại, khẽ liếc Bạch Liễu: “Không đến mức đó, trên sân thi đấu, mệnh lệnh của Chiến Thuật Gia còn nhiều hơn thế này.”

“Không phải cậu muốn tham gia giải đấu sao?” Đường Nhị Đả ngẩng đầu nhìn con quái vật t0 lớn, một chân thu về tư thế cất cánh, vô số điểm sáng tụ lại trên khẩu súng lục bạc trong tay, “Bây giờ chúng ta cùng tìm hiểu một chút, thế nào là tuyển thủ giải đấu đi.”

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả có xác định trang bị 《 Trạng thái Sách Quái Vật: Thợ Săn Hoa Hồng Héo Tàn 》không? 】

【 Xác định 】

Mái tóc của Đường Nhị Đả bồng bềnh bay lên trong những đốm sáng lơ lửng, đồng tử trong đôi mắt xanh lam đột nhiên dựng lên và co lại, biến thành mắt sói.

Khẩu súng bạc trên tay trái của gã tụ lại thành những đốm sáng chói mắt, thân súng dài đến khoảng một mét, một loại dây đai trang bị giống như dây leo nào đó nhanh chóng mọc ra và lan rộng từ vị trí trước nguc Đường Nhị Đả, uốn lượn cho đến cuối súng, một băng đạn khổng lồ được trang trí bằng hoa hồng lơ lửng sau thân của khẩu súng lục ổ quay, tạo ra tiếng lách cách liên tục khi đạn được nạp.

“Chú ý quỹ đạo viên đạn của tôi.” Đường Nhị Đả liếc mắt nhìn lại Bạch Liễu, “Nếu cậu không để ý thì lỡ trúng cũng không phải lỗi của tôi nhé”.

Trong giây tiếp theo, Đường Nhị Đả dường như chỉ cần khuỵu nhẹ chân sau xuống, sau đó gã bắn xuống đất bằng khẩu súng lục ổ quay kỳ dị dài đó, dựa vào độ giật của đạn cả người bay ngược về phía sau biến mất trước mặt Bạch Liễu, chỉ để lại một chút dư ảnh và luồng gió lớn thổi bay tóc Bạch Liễu mang theo mùi thuốc súng.

Giờ đây Bạch Liễu mới hiểu tại sao Đường Nhị Đả lại muốn đưa cho hắn ống ngắm có chức năng xem chậm.

Bởi vì tốc độ di chuyển của Đường Nhị Đả quá nhanh, Bạch Liễu thậm chí không thể nhìn thấy cụ thể hình dáng Đường Nhị Đả trông như thế nào.  chỉ có thể nhìn thấy vô số đạn dược và đường gió do chuyển động nhanh đan chéo vào nhau, sau đó con quái vật vặn vẹo và vùng vẫy dữ dội, phát ra những tiếng hét xuyên thấu tim thảm thiết, như thể bị đả kích không chịu nổi.

Bạch Liễu giơ kính nhắm lên.

Dưới tầm quan sát của ống kính màu đỏ, viên đạn bay về phía trước theo một quỹ đạo kỳ lạ, xuyên thẳng vào một không gian dường như chỉ toàn các thiết bị báo động hồng ngoại đan xen với nhau trước mặt hắn.

Một cái xúc tu xẹt qua tấn công Bạch Liễu, nhưng còn chưa kịp chạm vào Bạch Liễu thì đã bị một viên đạn không biết từ đâu xuyên thủng qua, biến thành một cái xúc tu cháy xém, yếu ớt cựa quậy trên mặt đất.

Trong cơ thể con quái vật có vô số cái đầu, giống như một cỗ máy búp bê với nhiều con búp bê cùng kích thước và hình dạng, hơn nữa cỗ máy búp bê này vẫn đang nhảy nhót lung tung khiến việc xác định vị trí chính xác của một cái đầu bên trong càng trở nên khó khăn hơn.

Bạch Liễu nhanh chóng rà quét cơ thể con quái vật hai lần, ngay sau đó, hắn xác định được vị trí cụ thể của Tawil, đồng thời cũng nhìn thấy một đường bắn màu đỏ tươi dường như đang nhắm vào Tawil.

“Vị trí đó, Đường đội trưởng.” Bạch Liễu nói rất nhanh.

Gần như ngay lúc giọng nói của mình phát ra, Bạch Liễu nhận thấy đường bắn đã chuyển vị trí của nó và thổi bay một cái đầu bên cạnh Tawil.

Bạch Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lực chú ý quá tập trung, cộng với ảnh hưởng của tầm nhìn phạm vi, ngoài xương cốt và đạn đạo, rất nhiều thứ đều mờ mờ ảo ảo, không có cách nào để xác định cụ thể vị trí của một món đồ.

Vì vậy, Bạch Liễu không để ý rằng con quái vật đã leo l3n đỉnh đầu của hắn và mở “cánh hoa” ra, sẵn sàng nuốt chửng hắn.

Một giây tiếp theo, Đường Nhị Đả thình lình trước mặt Bạch Liễu, cúi đầu xuống, tay trái cầm một khẩu súng dài hơn một mét nhắm vào đầu con quái vật, Đường Nhị Đả đưa lưng về phía quái vật,  tay kia bắt lấy vai Bạch Liễu lật úp lại, bảo vệ Bạch Liễu trước người, đồng thời băng đạn hoa hồng bao quanh khẩu súng không ngừng phát ra tiếng “da-da-da” giòn tan.

Họng súng nhắm chính xác vào đầu con quái vật lóe lên màu đỏ.

“Pằng — pằng pằng pằng pằng pằng!!”

Con quái vật khổng lồ từ từ ngã xuống đất trong tiếng súng nổ liên hồi, bụi bay mù mịt đầy trời.

【Hệ thống nhắc nhở: Xin chúc mừng người chơi Đường Nhị Đả đã tiêu diệt quái vật cấp S— (Giám đốc nhà máy đời đầu tiên)! 】

Một cuộc tấn công bằng hỏa lực có thể nói là nhanh, gọn lẹ.

Sau khi con quái vật ngã xuống đất, Đường Nhị Đả ngay lập tức lùi lại cách xa Bạch Liễu, gã quay đầu lại nắm chặt tay một cách mất tự nhiên, như thể không hài lòng với việc bảo vệ Bạch Liễu trong tiềm thức của mình, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, gã ngẩng đầu nghiêm nghị khiển trách Bạch Liễu: “Không phải đã dặn cậu phải để ý đến quái vật xung quanh sao?”

“Chỉ tập trung vào mục tiêu như thế thì làm sao chơi giải đấu chứ?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc