TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Lưu Tập nhắm mắt theo đuôi theo sau Bạch Liễu, chẳng nói năng, chẳng có ý đồ tấn công, cũng chẳng quay lại mật báo thương lượng với Đường Nhị Đả gì cả.

Nhưng khi người này đã biết hắn là Bạch Liễu mà vẫn đối xử với hắn như thế thì hơi kì quái.

Bạch Liễu mắt lé liếc cậu ta một cái, không buồn nói chuyện.

Lưu Giai Nghi quả nhiên nói không sai, tâm tính của cậu Lưu Tập này đơn thuần như trẻ con vậy, chỉ cần giúp cậu ta thì cậu ta sẽ nhớ ơn và không chơi xấu đối phương, người cũng giống như kỹ năng vũ khí là một cây búa lớn, rất đơn giản mộc mạc, rất dễ đối phó —— đó cũng là lý do tại sao Lưu Giai Nghi lại đánh thức cậu ta dậy, nếu Bạch Liễu cần một người giúp đỡ thì Lưu Tập là lựa chọn tốt nhất.

Mà Lưu Tập dường như cũng chưa biết rằng mình bị Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu liên kết gài bẫy, chỉ nghĩ rằng mình bị lọt vào 【 thế giới 】kia là ngoài ý muốn và may mắn được Bạch Liễu cứu thoát, cho nên cậu ta phải nhớ ân tình này.

Giống như cậu ta nhớ ơn Lưu Giai Nghi cứu cậu ta vậy.

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, trong Hiệp Hội Quốc Vương có không ít thành viên âm hiểm xảo trá, nhưng trong đội dự bị cơ bản đều là những người tốt —— bởi vì những người này được tuyển chọn để làm 【 anh trai dự phòng 】của Lưu Giai Nghi cho nên nhân phẩm và các phương diện khác đều khá tốt, riêng giá trị trí lực là yêu cầu không cao, nhưng đặc biệt quan trọng nhất là phải có sự trung thành và biết nhớ ơn, vì vậy mới không dễ dàng phản bội Lưu Giai Nghi.

Cơ chế sàng lọc thành viên cho đội dự bị này lại vô tình làm cho Bạch Liễu nhặt được của rơi giữa đường —— đây chính là kiểu tính cách mà hắn ta dễ lừa dối nhất.

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt đánh giá Bạch Liễu, đi về hướng quảng trường ngoài trời —— hôm nay là ngày bọn họ phải giao bán thành phẩm cho công nhân nhà máy.

3 công nhân chế biến có số lượng bán thành phẩm nhiều nhất và tỷ lệ xuất hàng cao nhất thì sẽ có cơ hội thăng chức làm công nhân nhà máy.

Lưu Tập đi qua, liền nhìn thấy mấy công nhân nhà máy đã ngồi sẵn ở quảng trường ngoài trời.

Bọn họ mặc áo choàng bằng vải trắng tinh từ đầu đến cuối, quấn chặt cứng kín mít từ cổ đến mắt cá chân, nửa dưới của khuôn mặt được quấn băng gạc rất nhiều vòng, thoạt nhìn như thể đang đeo một chiếc mặt nạ rất dày nặng.

Bọn Bạch Liễu là những công nhân chế biến đến sớm nhất, nhóm công nhân nhà máy thấy họ xuất hiện thì cũng không nhìn ngó nhiều —— phải đợi các công nhân chế biến đến đông đủ thì mới có thể bắt đầu thu bán thành phẩm.

Bạch Liễu cũng không gấp gì, hắn hỏi Lưu Tập bán thành phẩm của bọn họ để ở đâu rồi thong thả đi qua nhìn.

Kích thước của những bông hồng trong nồi sắt đã bị thu hẹp lại rất nhiều so với lúc mới hái, từ có thể lấp đầy toàn bộ nồi sắt đến chỉ còn một lớp dưới đáy nồi.

“Hôm qua chúng ta thay phiên nhau xào, bởi vì hoa hồng teo lại rất nhiều nên càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng ít.” Lưu Tập thở dài, “Bán thành phẩm hoa hồng sấy khô chỉ có một phần tư đến một phần mười sản lượng, hôm qua chúng ta có nhiều hoa hồng Càn Diệp như thế mà sau khi xào xong chỉ còn lại chưa đầy 100kg chia cho ba người.”

Bạch Liễu nhìn chung quanh, hoa hồng trong nồi sắt của các công nhân chế biến khác còn nhiều hơn của họ, đặc biệt là cái nồi sắt cách bọn họ không xa thoạt nhìn có số lượng bán thành phẩm nhiều nhất trong số các công nhân chế biến.”

Thấy Bạch Liễu đang nhìn nồi của người khác với ánh mắt tò mò, Lưu Tập vội vàng nhắc nhở: “Nồi đó của Đường Nhị Đả, công nhân chế biến bị cấm cướp đoạt thành quả lao động của nhau, nếu bị bắt sẽ bị đuổi thẳng tay!”

Bạch Liễu gật gật đầu ý bảo hắn đã biết.

Nhìn đống nồi sắt đựng hoa hồng được đặt trực tiếp ở đây, Bạch Liễu nhận ra quản lý khu vực này hẳn là khá nghiêm khắc, ít nhất là sẽ  không xảy ra tình trạng cướp đoạt giữa các công nhân, nếu không thì toàn bộ sự vận hành của nhà máy sẽ xảy ra hỗn loạn —— mọi người không ai lao động, cứ trực tiếp cướp của người khác là xong.

Bạch Liễu tuần tra một vòng rồi quay trở về ngồi kế bên nồi của bọn họ, Lưu Tập có chút phiền muộn thở dài một hơi: “Sau khi chia ra chắc số lượng bán thành phẩm của chúng ta là thấp nhất, không biết có bị giáng chức không đây.”

“Không đâu.” Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Chỉ cần cậu đồng ý trả giá thích hợp thì sẽ được thăng chức thôi.”

Lưu Tập nhìn lớp hoa hồng mỏng dính dính trên đáy nồi, mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Bạch Liễu: “?? Trả giá gì cơ??”

Bạch Liễu mỉm cười: “Nước hoa.”

Mỗi ngày công nhân chế biến đều có thể lãnh lương cố định 4 bình nước hoa cấp thấp, Lưu Tập quả thật còn dư nước hoa trên người, cậu ta thắc mắc nhìn Bạch Liễu, cố gắng hỏi thêm vài câu: “Nước hoa có thể làm tôi thăng chức được à? Nhưng ở đây tôi chỉ có nước hoa cấp thấp thôi, sao lại có chuyện tốt thế chứ..”

Cho dù là đem hối lộ cho công nhân nhà máy thì người ta cũng chướng mắt.

Lưu Tập hỏi tới hỏi lui vài câu nhưng Bạch Liễu không nói gì nữa, làm cho cậu ta không khỏi nảy sinh nghi ngờ —— Hay là Bạch Liễu đang bịa ra để lừa nước hoa của cậu nhỉ?

Muốn bịa thì cũng hơi quá rồi, nếu mấy bình nước hoa cấp thấp bèo bọt mà đổi được cơ hội thăng chức đơn giản thế, thì trò chơi này cũng không phải là trò chơi cấp ba nữa.

Lưu Tập lắc đầu, cậu ta biết đầu óc mình không được thông minh cho lắm, nếu như Bạch Liễu muốn lừa cậu ta thì quá đơn giản.

Điều duy nhất cậu ta có thể làm âm thầm tự nhủ với bản thân —— cho dù Bạch Liễu có làm gì hấp dẫn đến đâu đi nữa thì nhất quyết không được giao nước hoa cho anh ta!

Thằng cha Bạch Liễu chuyên lừa đảo nói dóc này sẽ không thể nào làm ra được chuyện tốt lành thế đâu! Không có thằng ngu nào chịu đổi cơ hội thăng chức để lấy mấy bình nước hoa cấp thấp cả!

Bạch Liễu không buồn quan tâm đến suy nghĩ đang dằn xé trong nội tâm của Lưu Tập, hắn chỉ lẳng lặng đứng nhìn ra cổng lớn nhà máy mờ mịt trong màn sương trắng, rồi bỗng nhiên như thấy gì đó, hắn đứng dậy chạy ra ngoài.

Lưu Tập vội vã đuổi theo, Bạch Liễu quẹo bảy cua tám vòng qua ruộng hoa đi đến chỗ trước đây bọn họ phơi nắng hoa hồng.

Cánh đồng hoa vào buổi sáng sớm được phù một lớp sương mù mờ ảo, vài bóng người thấp thoáng đứng chờ trong đó, điều này khiến Lưu Tập lập tức cảnh giác, nhưng Bạch Liễu giống như không thèm để ý, cứ tiếp tục đi đến gần.

Sương mù nhanh chóng mờ dần khi khoảng cách thu hẹp lại, vài người lưu dân đang rúm ró đứng đó, mỗi người đều cầm một bao tải lớn trên tay, vừa nhìn thấy Bạch Liễu thì hai mắt tỏa sáng, cực kỳ kính trọng nhỏ giọng gọi hắn: “Em gái của Bạch tiên sinh tới rồi!”

“Chúng tôi tới không muộn chứ!”

Bạch Liễu gật gật đầu, hỏi: “Mọi người mang đủ đồ đến chưa?”

“Mang đến đủ hết rồi ạ!”

Lưu dân đem bao tải trong tay đưa cho Bạch Liễu, Lưu Tập cũng phụ đỡ mấy bao.

Lưu Tập vừa cầm lấy thì nặng trĩu cả tay, cậu ta vừa mở ra thì trợn tròn mắt —— trong bao tải đầy ắp hoa hồng bán thành phẩm đã phơi khô xào xong.

Một bao tải đã nhiều thế này, ở đây lại có mấy bao tải, biết bao nhiêu bán thành phẩm chứ!

“Vất cả cho mọi người rồi.” Bạch Liễu nghiêm túc gật đầu với những lưu dân, sau đó xoay người nhìn Lưu Tập đang đờ đẫn, rất tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, “Một bao tải đổi 1 lọ nước hoa, ở đây tôi với cậu có tổng cộng 5 bao, trả tiền cho người ta đi.”

“À à à, được rồi.” Lưu Tập bị giọng điệu tự nhiên của Bạch Liễu làm phân tâm, cậu ta đang định lấy nước hoa ra thì đột nhiên sực tỉnh.

Lưu Tập quay đầu hỏi Bạch Liễu: “Không phải chứ, tôi lấy bao nào thì trả tiền bao đó thôi, tại sao anh không trả tiền bao của anh mà còn bắt tôi trả tiền luôn chứ?!”

Lưu Tập quả thật quá khiếp sợ trước sự vô liêm sỉ một cách thẳng thắn của Bạch Liễu —— bạn gái của cậu ta còn chưa bao giờ bắt cậu ta trả tiền đấy!

“Phần đó là phí môi giới của tôi.” Bạch Liễu nghiêm túc mỉm cười, “Tôi giới thiệu những lưu dân này với cậu, nếu cậu muốn giao dịch với họ mà không có tôi giới thiệu thì họ sẽ không đồng ý đâu, không tin thì cậu cứ thử xem.”

Lưu Tập theo bản năng quay đầu nhìn về phía những lưu dân.

Những lưu dân cũng cảnh giác nhìn cậu, duỗi tay đoạt lại bao tải trong tay cậu ta: “Em gái của Bạch tiên sinh không đồng ý giao dịch này, làm phiền trả lại bán thành phẩm cho chúng tôi.”

Lưu Tập muốn phun máu: “……”

Cậu ta bị đè nén, đành phải thay Bạch Liễu, thành thật lấy ra 5 bình nước hoa cấp thấp trả cho lưu dân, nhóm lưu dân nhận lấy nước hoa mừng rỡ không thôi, cứ mãi  cúi đầu khom lưng cảm ơn Bạch Liễu, cảm động đến rơi nước mắt rồi quay người đi.

Lưu Tập: “……”

Ủa alo, tôi là người trả tiền mà!! Tại sao không ai cám ơn tôi dzậy!!

Mấy người làm NPC kiểu gì thế này! Có tìm đúng đối tượng để thù hận và cám ơn không đó?!

Nhưng Lưu Tập không biết chính là, lưu dân cảm ơn Bạch Liễu vì vốn dĩ bọn họ muốn giao bán thành phẩm cho Bạch Liễu miễn phí —— Bạch Liễu vừa cung cấp nguyên vật liệu, lại cho bọn họ nước hoa miễn phí, nếu bọn họ còn đem bán những thứ này cho Bạch Liễu thì cũng vô ơn quá rồi.

Nhưng lúc đó Bạch Liễu chỉ mỉm cười bí hiểm, nói là có người sẽ trả tiền thay hắn, chỉ cần bọn họ phối hợp diễn kịch với hắn là được.

Không nghĩ là quả nhiên có thằng ngốc c4n câu thật! Thế là bọn họ vô duyên vô cớ nhận được 5 bình nước hoa, tự nhiên là sẽ cảm kích Bạch Liễu vô cùng.

Lưu Tập có cơ hội được thăng chứ nhưng trong lòng không vui chút nào, cậu ta vác mấy bao tải bán thành  phẩm về quảng trường ngoài trời, lúc này công nhân chế biến đã tụ tập rất đông đúc.

Đường Nhị Đả và một thành viên khác của Hiệp Hội Quốc Vương đang làm thêm giờ để hoàn thành công việc, các công nhân chế biến khác khí thế cũng hào hứng ngất trời chuẩn bị cho buổi xét duyệt của công nhân nhà máy.

Bạch Liễu đi theo Lưu Tập, im hơi lặng tiếng đem trộn bán thành phẩm vừa mua lẫn vào nồi sắt.

Thành viên Hiệp Hội Quốc Vương kia nhìn hoa hồng đầy vun lên trong nồi sắt thì kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về bọn họ.

Bạch Liễu khẽ lắc đầu với cậu ta, ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, ba người lặng lẽ chia đều nhau cái nồi hoa hồng này.

Buổi xét duyệt của công nhân nhà máy chính thức bắt đầu.

Công nhân chế biến đem hoa hồng đã xào xong trút vào bao tải, theo thứ tự xếp hàng, trước tiên để cho công nhân nhà máy xác nhận chất lượng của bán thành phẩm sau đó mới đem cân. Tiêu chuẩn xét duyệt dựa trên 2 yếu tố: một là năng suất, hai là màu sắc hoa hồng.

Bọn Bạch Liễu xếp hàng cuối cùng, phía trước không ngừng vang lên tiếng than thở hay vui mừng của ai đó.

Đa số công nhân chế biến đều có sản lượng trung bình khoảng 200kg.

Đột nhiên ai đó hô lớn một tiếng:

“352.3kg! Năng suất người này cao quá, gần 50% luôn rồi kìa!”

“… đệt, là công nhân chế biến mới tới, thể lực và sức chịu đựng của người này cũng trâu bò quá rồi, loại này phải khuấy hoa hồng liên tục nhanh lẹ để nước đừng bị bay hơi quá nhiều …”

“Nhiều vậy luôn hả, mẹ nó, chắc chắn được 1 suất làm công nhân nhà máy rồi.”

Đám công nhân chế biến phía sau chửi bới ỏm tỏi, Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn qua Đường Nhị Đả đang đứng kế bên đài cân nặng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Dường như gã không nghĩ rằng một mình gã làm ra khối lượng bán thành phẩm gấp ba lần những người khác là vi phạm quy định của ngành gì cả, chỉ bình thản bắt tay công nhân nhà máy đang vui vẻ, gật gật đầu rồi đi xuống.

Sắc mặt của Lưu Tập căng thẳng hẳn, tổng khối lượng hoa hồng bán thành phẩm của bọn họ chỉ hơn 800kg, chia bình quân đầu người khoảng hơn 200kg/người —— tuy rằng cao hơn so với đa số công nhân khác nhưng lại kém Đường Nhị Đả quá xa.

Nếu tiếp theo còn có người cao hơn bọn họ … thì 3 suất công nhân nhà máy kia khẳng định là vô vọng!

“Chọn 1 người 240kg, 2 người còn lại thì 300kg.” Bạch Liễu nhìn hai người kia nhanh chóng ra quyết định, “Để lấy được vị trí công nhân nhà máy.”

“Vậy để tôi 240kg đi.” Thành viên Hiệp Hội Quốc Vương thức dậy muộn nhất cười khổ một tiếng, “Tôi không biết sao mà hai người lấy được nhiều như thế, cũng không liên hệ gì đến tôi, có thể lấy bao nhiêu đó cũng được rồi.”

Bạch Liễu: “Được, cứ vậy đi.”

Chờ đến lượt Bạch Liễu lên cân, công nhân nhà máy cúi đầu tính toán khối lượng hái và khối lượng chế biến, so sánh chênh lệch xong thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liễu với vẻ không thể tin nổi: “Hái 360kg hoa hồng tươi mà chế biến được đến 302.7kg bán thành phẩm á??”

“Tỷ lệ sản xuất lên đến 84%, tỷ lệ đầu ra gần như 1-1 luôn rồi, cô làm như thế nào vậy?”

Bạch Liễu: “……”

Đại khái là bạn học Bạch Liễu đã nhiệt tình sao chép bài tập quá mức mà bỏ quên vấn đề tỷ suất luôn rồi..

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc