TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

"Chị nói thật đấy, không nói giỡn với cậu đâu." Phương Điểm cợt nhả vỗ đầu Bạch Liễu, cười ha hả, khuôn mặt phờ phạc tái nhợt nhưng nét mặt lại rất có sức sống, ánh mắt sáng ngời nhìn Bạch Liễu, "Dù sao từ đó đến giờ chị vẫn xem cậu như con trai mà."

Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, sau đó hắn chậm rãi dời tầm mắt sang một bên: "Tôi đã qua tuổi được nhận nuôi rồi."

Phương Điểm ngẩn ra, ngay sau đó cô phá ra cười lớn.

"Ai thèm quan tâm chứ!" Phương Điểm cười lộ ra tám cái răng, tươi đẹp xán lạn, tiếng cười tràn đầy niềm vui phát ra từ tận đáy lòng. "Gọi ba ba nhanh nào!"

Lục Dịch Trạm bên cạnh dở khóc dở cười ôm cô lại: "Em cẩn thận một chút!"

Bạch Liễu bị Phương Điểm kẹp dưới nách, đầu bị bóp dẹp đến mức ngũ quan đều biến dạng, hắn hơi hơi hé miệng: "... Nghỉ ngơi cho tốt, mau hồi phục."

Chờ đến lúc Phương Điểm ngủ say, Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu bước ra khỏi phòng bệnh, lẳng lặng đi đến góc cầu thang.

Ngay góc cầu thang có một cửa sổ vừa hẹp lại vừa cao.

Lục Dịch Trạm rút ra một điếu thuốc, ngậm tr3n môi nhưng không châm lửa, dựa vào tường nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt Lục Dịch Trạm khiến khuôn mặt thiếu ngủ của anh trở nên hốc hác và mệt mỏi.

Đôi mắt anh bừng tỉnh, dường như đang tự lẩm bẩm với chính mình, "... tất cả đều là lỗi của tôi."

Bạch Liễu nhìn Lục Dịch Trạm, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu muốn tôi lập lại quá trình vợ cậu an ủi tôi ở đây à?"

Lục Dịch Trạm bị chọc cười, anh lấy điếu thuốc xuống, ho sặc sụa hai tiếng, quay đầu nhìn Bạch Liễu thật sâu, ánh mắt anh vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức dường như kết hợp các thái cực của tất cả những cảm xúc mà một con người có thể có.

Trong nháy mắt đó, Dương Chí cảm giác như Lục Dịch Trạm đang xuyên qua Bạch Liễu nhìn một người khác.

Nhưng chỉ liếc mắt qua, Lục Dịch Trạm kiềm chế dời đi ánh nhìn của mình, nhẹ giọng nói: "Thực sự là lỗi của tôi, tôi đã quyết định sai lầm khiến Phương Điểm và cậu bị thương."

Bạch Liễu nhận thấy giọng điệu của Lục Dịch Trạm không đúng lắm, hắn bình tĩnh dò hỏi: "Liên quan đến công việc?"

"Xem như là vậy." Lục Dịch Trạm lại đưa điếu thuốc lên môi, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt, "... Người trả thù cậu và Phương Điểm là một trong những phạm nhân mà tôi đã bắt trước đó, gã mới ra tù, nói muốn trả thù tôi, lúc đầu chỉ gửi cho tôi ảnh chụp của Phương Điểm, tôi có nhắc cô ấy chú ý rồi."

"Nhưng không ngờ đối phương cũng tính sổ cả tôi?" Bạch Liễu hỏi ngược lại, "Thật sao?"

Bạch Liễu bình tĩnh hỏi, "Phạm nhân trả thù người thân của cảnh sát là chuyện rất bình thường, Lục Dịch Trạm, tôi không tin là cậu sẽ không nghĩ được đối phương sẽ đưa tôi vào danh sách, tại sao cậu lại không nhắc nhở tôi?"

"Đối phương không chỉ là phạm nhân, đúng không?" Vẻ mặt Bạch Liễu nhạt nhẽo phân tích, "Có tổ chức có kỷ luật, hành vi thoạt nhìn không phải lần đầu tiên, lúc tấn công người khác không hề sợ hãi, với lại còn hưng phấn chụp ảnh lại nữa, rõ ràng có chứa tính chất biểu diễn và giải trí, tôi còn nghe được bọn nó nói là có thể thắng thi đấu gì đó, đạt được đồ vật gì đó nữa, giống như mọi việc chỉ là sự cạnh tranh trong một trò chơi thi đấu."

"So với lý do phạm nhân mà cậu mới vừa thuận miệng trả lời, tôi nghĩ nhóm người này giống một tổ chức khủng b0 có mục đích và tín ngưỡng chung hơn, mà loại tổ chức khủng b0 này thường có thuộc tính tôn giáo."

"Các tổ chức khủng b0 có tính chất này thường thích tấn công bất thường và quy mô lớn, từ góc độ đó, mục tiêu tấn công của bên kia đã quá rõ ràng, chính x4c là người có liên quan đến cậu, cậu đã nhắc nhở với Phương Điểm nhưng lại gạt tôi."

"Kết hợp những thông tin này, kết luận duy nhất mà tôi có thể đưa ra là, Lục Dịch Trạm, cậu đang ở trong một tổ chức tôn giáo giải trí có lợi nhuận cực cao, nhân viên đông đảo, có tín ngưỡng giải trí nhất định, hoặc là một miêu tả chính x4c hơn —— nằm vùng trong trò chơi này, và hẳn là có thân phận vị trí không hề thấp."

"Bởi vì nguyên nhân đó, cậu biết trò chơi này có liên quan đến tôi, vì vậy cậu đang cố gắng tránh để tôi biết tất cả mọi thứ về nó, nhưng đối phương lại biết mọi thứ về tôi, thậm chí muốn dụ tôi vào trò chơi này, tham gia tổ chức tôn giáo của bọn họ."

"Trong tình huống tôi hoàn toàn không biết gì về tổ chức và trò chơi này, đối phương làm như vậy có thể vì 2 lý do."

"Một là cần phải phát triển tôi thành một trong những người theo dõi bọn họ."

Bạch Liễu yên lặng nhìn chăm chú Lục Dịch Trạm: "Hai là bọn họ cần phải phát triển tôi thành 【 thần 】của bọn họ, đúng không?"

Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Liễu, khàn khàn cười nói: "... Thỉnh thoảng tôi cảm thấy có người bạn quá thông minh như cậu cũng không phải chuyện tốt."

"Bây giờ cậu biết có thứ này tồn tại rồi đó." Lục Dịch Trạm Sơn th0 ra một hơi, "Cậu sẽ làm gì?

Bạch Liễu không chút do dự trả lời: "Tôi sẽ gia nhập tổ chức này."

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, lộ ra biểu tình thoải mái như đã sớm biết từ lâu: "... đúng là chuyện cậu sẽ chọn."

"Tôi có thể hứa với cậu sau khi vào đó sẽ không làm chuyện gì quá mức." Bạch Liễu nhìn Lục Dịch Trạm, vẻ mặt và giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng những gì hắn nói lại rất tàn nhẫn.

"Nhưng tôi không thích giao quyền chủ động vào tay người khác, ví dụ như bây giờ, tôi có thể chấp nhận cảnh tượng Phương Điểm lái xe motor đụng người khác, sau đó đối phương nằm trong bệnh viện hoặc là nhà x4c hơn."

Lục Dịch Trạm nhìn thẳng Bạch Liễu, anh thẳng thắng chất vấn Bạch Liễu: "Cho nên cậu muốn giết người phải không?"

Bạch Liễu im lặng không nói, Lục Dịch Trạm biết hắn ngầm đồng ý.

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, anh ép buộc chính mình bình tĩnh lại: "Được rồi, cậu muốn giết người, cậu muốn giết bao nhiêu người cũng được, giết kiểu gì cũng được, giết xong thì giải quyết như thế nào."

"Tôi biết lúc tôi đang nói mấy chuyện này thì trong đầu cậu có thể đã tìm ra cách giải quyết tất cả mọi thứ rồi, tôi biết cậu hoàn toàn có thể giải quyết tốt những thứ đó, thậm chí có được tổ chức này, sử dụng công cụ này để càn quét thế giới, tự do tự tại giống như thần, tùy ý giết người, tiền bạc chất thành đống, được thỏa mãn các loại duc vọng của con người."

Lục Dịch Trạm nhìn vào mắt Bạch Liễu: "Nhưng sau đó thì sao?"

Anh vươn tay nắm bả vai Bạch Liễu, ánh mắt phản chiếu dáng vẻ Bạch Liễu, đó là một loại ôn nhu khẩn cầu: "Cậu vẫn muốn thành thần như vậy sao?"

"Phương Điểm và tôi đều muốn cậu trở thành một người bình thường, mỗi ngày đi làm rồi tan ca, ăn liên hoan sinh nhật, có bạn bè, có công việc, biết khóc, biết cười, biết đau khổ, yêu và được yêu."

"Tôi đã nhìn thấy dáng vẻ lúc cậu có mọi thứ." Lục Dịch Trạm đặt tay lên vai Bạch Liễu siết chặt, "... nhưng tất cả đều là những thứ cậu tước đoạt của người khác, cậu sẽ không có hạnh phúc, trong thế giới như vậy, không có ai sẽ hạnh phúc cả."

"Bạch Liễu, tôi nhìn cậu lớn lên, đừng để tôi lại nhìn cậu đi vào con đường đó."

Lục Dịch Trạm lặng im vươn tay ôm lấy vai Bạch Liễu, nhắm mắt lại: "Bạch Liễu, tôi hứa với cậu, một ngày nào đó cậu sẽ trả thù những người đã thương tổn Phương Điểm theo cách hợp pháp, hợp quy, tuân thủ các quy tắc đạo đức của tôi và của cậu."

"Nhưng không phải bây giờ." Lục Dịch Trạm sờ sờ đầu Bạch Liễu, sau đó chậm rãi giơ tay lên, tr3n tay anh hiện ra một tia sáng trắng kỳ lạ, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nhẹ nhàng nói, "Nãy giờ quên mất chưa nói với cậu, chúc mừng sinh nhật, Bạch Liễu."

【 hệ thống nhắc nhở: Bạn có đồng ý sử dụng kỹ năng quy tắc Thần cấp (Gấp ký ức thế giới) không? 】

【 Kỹ năng này có thể sửa đổi dòng ký ức của tất cả mọi người tr3n toàn thế giới, bao gồm các sự kiện đặc biệt, không ai có thể nhớ được sự kiện đã xảy ra, cũng không ai tìm thấy dấu vết của sự kiện đã xảy ra, mọi thứ đều bị ghi đè, là kỹ năng ký ức cấp cao nhất. 】

【Bộ nhớ được thiết lập lại là sự thật cơ bản của thế giới, là công lý cho tất cả cư dân của thế giới, không thể bị xóa hoặc làm sai lệch bởi bất kỳ đạo cụ hay kỹ năng nào. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi đã sử dụng kỹ năng (Gấp ký ức thế giới) 2 lần, chỉ còn 1 lần sử dụng kỹ năng duy nhất, có đồng ý sử dụng không? 】

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại: 【 đồng ý. 】

Ánh sáng trắng chói lọi tràn ra, Dương Chí trong trí nhớ đối mặt trực tiếp với kỹ năng đó.

Kỹ năng trùng điệp trí nhớ thế giới khiến hình ảnh trong đầu óc Dương Chí chuyển đổi qua lại nhanh chóng.

Ký ức và cảm xúc quá hỗn loạn tích tụ tầng tầng lớp lớp, kỹ năng ghi nhớ của Dương Chí chỉ là kỹ năng cơ bản, hắn không thể chịu nổi loại kỹ năng trí nhớ cao cấp này chút nào, c4n nuốt ký ức của nhiều người lại bị quy tắc kỹ năng cưỡng chế sửa chữa, Dương Chí sắp phát điên rồi!

Dương Chí quỳ tr3n mặt đất vẻ mặt đau khổ, che bụng đang tiêu hóa trí nhớ, phun ra từng ngụm từng ngụm máu.

Ký ức hỗn loạn và đau đớn của tất cả người bị Dương Chí nuốt chửng cùng lúc tràn vào tâm trí hắn, va chạm từ bên này sang bên kia trong dạ dày, khiến hắn cảm giác như có một con dao cứa qua lại trong ruột mình.

Để giảm bớt cơn đau quặn bụng, Dương Chí ý thức hỗn loạn moi lấy đống bùn tr3n mặt đất nhét vào miệng, nhai cũng không nhai mà cố nuốt xuống, cố gắng kìm nén cảm giác như ăn một đống thủy tinh vụn, nhưng cơn đau ngày càng trầm trọng hơn.

Dương Chí ôm bụng lăn lộn, trong miệng a a kêu thảm thiết, tứ chi co rút, nước mắt chảy ròng ròng tr3n mặt, đồng tử hai mắt đều giãn ra.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Trầm Mặc Cao Dương Giá bị giảm về 0, hoàn thành dị hóa, rời khỏi trò chơi......】

Khổng Húc Dương còn đang gắt gao giãy giụa, gã sợ hãi lục tung tấm giao diện cố gắng tìm một món đạo cụ nào đó nghịch thiên sửa mệnh, nhưng dù có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ là vô ích, nó chỉ khiến ảo ảnh trước mặt gã càng chân thật thêm mà thôi.

Gã quay trở lại thời đại học, đám người đó cười nhạo gã, chà đạp gã, bảo gã là một thằng nghèo kiết x4c, đôi giày 500 tệ cũng không đủ tiền mua, cả đời chỉ là thứ hạ đẳng.

"Tao không phải!" Khổng Húc Dương gào thét trong bùn đất, vùng vẫy bò dậy, hai mắt đỏ hoe, tr3n tay và chân đều mọc móng tay, tự cào cấu cả người đầy máu.

Gã khàn khàn gầm lên trong làn nước bùn: "Thật không công bằng! Tại sao!"

"Rõ ràng tao mạnh hơn chúng mày! Rõ ràng tao có thể thắng chúng mày! Rõ ràng chúng mày chỉ là một lũ thất bại! Tại sao tao phải bị chúng mày giẫm đạp dưới chân!"

Khổng Húc Dương quỳ rạp tr3n mặt đất chật vật gượng dậy, gã ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người đều mang giày đắt tiền giẫm lên mặt gã, nhìn xuống gã trịch thượng, giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót, khinh miệt nói, mày thua rồi, bây giờ mày mới chính là loser.

"Tao sẽ thắng!" Khổng Húc Dương co giật điên cuồng, gã vươn tay túm lấy giày của những người đó, đôi mắt giãn ra nhìn chằm chằm vào không trung hư vô, máu tràn ra khỏi mũi miệng, "Tao thắng rồi!

"Tao có thể mua những món đồ giống chúng mày!! Không được coi thường tao!!"

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Khổng Húc Dương bị giảm về 0, hoàn thành dị hóa, rời khỏi trò chơi... 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành và Bạch Liễu thắng trận đấu đôi, nhận được 3 điểm】

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần người chơi Trầm Mặc Cao Dương, Khổng Húc Dương bị giảm về 0 trong trò chơi, trở thành quái vật, vĩnh viễn lưu lại trong trò chơi... 】

【... X4c nhận tử vong thật sự, trò chơi 《 thôn Âm Sơn》kết thúc. 】

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc