TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


Không ăn được thì vẫn là không ăn được.

Ai kia vẫn phải kìm nén cơn thèm khát của mình mà tiếp tục diễn vai thiếu gia ngốc nghếch.

Nhân lúc Thi Nhi đang ở trên lầu dọn dẹp, Hàn Thẩm và Chung Thất bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình.
Ở dưới này, nghe cô hát líu lo mà tâm trạng của anh cũng tốt lên hẳn, bớt căng thẳng rất nhiều.
"Có chú chim nhỏ
Bay ngang cánh đồng
Đồng hoa rộng lớn
Gió lùa mênh mông."
Bài hát nhẹ nhàng ấy như làm anh dễ chịu hơn rất nhiều.

Giọng của cô khi hát, thật trong trẻo và dễ thương làm sao.
Đến chiều tối thì lão gia về nhà trước.

Bình thường mỗi khi ông về là phu nhân sẽ ra đón ngay.

Hôm nay người ra đón lại là Thi Nhi, nên vừa nhìn đã biết bà ta lại đi chơi vắng nhà.


Ông thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi cô.
"Bà ấy chưa về nữa sao?"
Thi Nhi vội lắc đầu.
"Dạ chưa! Cha ăn cơm bây giờ không ạ?"
"Chưa đâu! Cứ để đó cho cha!"
Cô gật đầu một cái rồi lại quay về việc mình đang làm dang dở đó là lau nhà.

Ngày trước, lão gia cũng đã từng đề nghị sẽ tuyển thêm người giúp việc về để cô đỡ đi phần nào cực nhọc.

Nhưng cô cứ không chịu, nói mình làm được tất.

Ông im lặng, chỉ biết thầm nghĩ rằng cô đúng là một cô gái giỏi giang, chu toàn.
Đánh mắt thấy lão gia đã đi về phòng, Chung Thất đứng ngoài cửa sổ liền nhắn tín hiệu sang cho Hàn Thẩm đang ở trên lầu.
Bầu không khí trở nên im lặng, cho đến khi Phó phu nhân đi từ ngoài cửa đi vào.

Bà ta ăn mặc sang trọng, trên tay cầm theo túi xách, mang giày cao gót đen đính đá.

Thi Nhi đang mãi miết lau nhà nên không để ý, vô tình đẩy cây lau vào chân làm bà ta giật mình một cái.
"Á trời ơi! Mắt mũi để đâu vậy hả?"
Cô vội vàng cúi đầu.
"Con xin lỗi mẹ! Con không để ý."
Bà ta gắt giọng quát.
"Mẹ gì mà mẹ? Ai là mẹ của cô?"
Quay người sang nhìn thấy Phó lão gia, bà ta liền thay đổi 180°, môi nở nụ cười trìu mến, cử chỉ dịu dàng, giọng nói ngọt ngào.

Hành động này của bà ta còn khiến cho Thi Nhi ngỡ ngàng, ngơ ngác.
"Lão gia! Tôi về rồi này!"
Đi đến gần ông, bà ta mới nhận ra hình như ông khác với thường ngày.

Ánh mắt lạnh lùng đó, bà ta chưa từng bị ông nhìn mình như thế, đột nhiên thấy lạnh sống lưng.

Đứng khựng lại cách nhau một cái ghế sô pha dài, bà ta gượng gạo hỏi.
"Ông...!làm sao vậy?"

Hàn Thẩm đứng ở ngay cầu thang nhìn thấy, khoé môi khẽ cong lên như đang cười đắc ý.

Nhưng anh lại không biết, hành động này của mình đã vô tình để Thi Nhi thấy được.
Phó Hàn Thẩm...!vừa nhếch môi sao? Thái độ đó của anh ta...!tại sao lại...!
Phó lão gia lấy ra một đơn thuốc đưa ra trước mặt, ông nhìn Lao Lệ Quyên hỏi.
"Đây là thuốc gì?"
Lao Lệ Quyên như bất động, bà ta đảo mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn ngay vào tờ giấy trên tay lão gia.

"Ờ tôi...!đây là..."
"Đừng nói với tôi rằng, dù không ngủ cùng tôi nhưng bà vẫn dùng thuốc tránh thai đấy nhé?"
Thi Nhi đang lau nhà mà khựng lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn tờ giấy ấy, chợt nhớ lại lần mà Lao Lệ Quyên niềm nở mời cô uống thuốc "bổ".

Bây giờ trong nhà lại xuất hiện thuốc tránh thai, đây không phải là sự trùng hợp chứ?
Bà ta của lúc này tái xanh cả mặt, không hé môi được lời nào.

Hàn Thẩm bất ngờ ôm gấu bông đi xuống, chỉ tay vào mặt bà ta, nhăn mày bảo.
"Bà cho vợ tôi uống thuốc này hả? Xấu xa quá đi à!"
Phó phu nhân như bị nói trúng tim đen, có tật giật mình mà quát vào mặt anh.
"Mày im đi! Nói lung tung gì vậy?"
Phó lão gia trừng mắt nhìn bà ta đang cố bao biện, hỏi.
"Trả lời đi! Có phải vậy không?"
Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, mà ông vẫn còn muốn hỏi bà ta? Chẳng lẽ đi đến nước này rồi, ông vẫn còn tin tưởng bà ta đến như vậy? Vậy mẹ tôi đối với ông là gì? Tình nghĩa vợ chồng của ông và mẹ tôi là gì? Chẳng lẽ chỉ cần một dao là đã kết thúc mọi chuyện rồi sao?

Thấy bà ta vẫn cứng đơ như khúc gỗ, trán toát mồ không nói được gì.

Phó lão gia ra lệnh cho Chung Thất, nhốt bà ta trong phòng không được ra ngoài.

Đợi đến khi bà ta nói rõ mọi chuyện thì mới tính tiếp.
Vừa quay về phòng, Thi Nhi đã bất ngờ nắm lấy cánh tay Hàn Thẩm rồi xoay người anh lại, làm anh giật mình.

Hai ánh mắt hốt hoảng nhìn nhau.

Cô biết, linh cảm của mình không nhìn lầm mà không hề có căn cứ xác thực.

Cô biết, rõ ràng người chồng ngốc này của cô dường như đang che giấu điều gì.
Nhìn xoáy vào mắt anh, Thi Nhi hỏi.
"Phó Hàn Thẩm? Anh đang giả ngốc phải không?"
Hàn Thẩm như đứng hình vài giây.

Vậy mà lại để cô phát hiện ra rồi? Anh vẫn giả vờ không biết gì, ngơ ngơ ngẩn ngẩn hỏi cô.
"Vợ? Em đang nói gì vậy? Là sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc