TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


"Không lẽ là..."
Chung quản gia nghi hoặc hỏi.

Chuyện trong nhà này, cậu ta cũng biết một phần nào.

Người ghét Hàn Thẩm ra mặt, chỉ có thể là Phó phu nhân mà thôi.
Trong điện thoại, vọng lại giọng nói của anh.
"Tôi đã cố tình để ông ta biết chuyện, nhưng có lẽ ông ta vẫn im lặng và định cho qua chuyện này."
Trong lòng lão gia nghĩ gì, chỉ có ông là hiểu rõ.

Chuyện Phó phu nhân có ý đồ hãm hại Hàn Thẩm đã không còn là ngày một ngày hai nữa.

Ngày về nhà này, anh chỉ mới khoảng chừng 14 tuổi, bà ta đã tỏ rõ thái độ không thích anh, giống như là rất căm ghét vậy.

Hàn Thẩm hiểu hết, biết hết, nhưng vẫn giả vờ mình là một đứa trẻ ngốc không hiểu gì.

Đó là cách để anh tự bảo vệ mình với những mối nguy hiểm.


Và quả thực, trong khoảng thời gian đó, bà ta đã không làm hại anh.

Cho đến tận bây giờ, kế hoạch và âm mưu ấy mới dần dần lộ diện.
Giả ngốc bao nhiêu lâu nay rồi, thứ mà Hàn Thẩm muốn thực hiện nhất chính là trả thù.

Anh muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ mình, muốn những người đã hãm hại anh phải trả giá.

So với sự mất mác tình thương từ mẹ của Thi Nhi, thì anh còn đáng thương hơn rất nhiều.
Hàn Thẩm thở một hơi run rẩy rồi bất giác ngồi thụm xuống đất.

Anh nhớ mẹ! Nhớ đến người mẹ kính yêu của mình.

Đôi lúc, anh cảm thấy mình thật lạc lõng và cô đơn.

Trong gia đình này, chỉ có Thi Nhi là chăm sóc cho anh, chịu bầu bạn với anh.

Anh nhớ nụ cười vui vẻ của cô, nhớ sự chu đáo của cô, còn có cả sự cọc cằn.
Tôi tự hỏi, em bước vào Phó gia này, chỉ vì tiền và vì người cha tệ bạc đó của em thôi sao? Còn em? Em không có hoài bão, hay ước vọng gì cho em cả sao?
Anh lại đứng dậy, vội vàng xoá đi lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của mình rồi cất nó vào ngăn kéo trên bàn.
"Hàn Thẩm? Anh có đây không?"
Thi Nhi đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy anh ngồi trên nền đất từ lúc nào, tay còn đang ôm đầu run rẩy.
Giá như, giá như tôi có thể bị ngốc thật, để có thể quên hết quá khứ đau thương này.

Lúc đó, tôi mong em, có thể ở cạnh tôi, cả một đời...
Cô đứng đó, nhận thấy anh bất thường thì liền đi đến gần rồi ngồi bên cạnh.

Đặt tay mình lên vai anh, cô hỏi.
"Này! Anh làm sao vậy?"
Hàn Thẩm vẫn ngồi yên ở đó, không động đậy cũng không trả lời.

Rồi một lát sau, anh đột nhiên ôm chầm lấy Thi Nhi, làm cô bất ngờ mà ngã ngồi trên đất.


Bị anh ôm nhiều lần cũng đã quen rồi, nhưng đây là lần đầu cô thấy anh run rẩy như vậy.
Hình như anh đang khóc, Thi Nhi cảm nhận được áo của mình như đang thấm nước mắt của anh.

"Thi Nhi! Anh...!anh nhớ mẹ! Anh nhớ mẹ!!"
Nhớ mẹ? Hàn Thẩm đang nhớ mẹ của mình sao? Mình còn nhớ, khi bước chân vào nhà này, thì mẹ của anh ta đã qua đời lâu lắm rồi, nghe nói là bị bệnh hiểm nghèo, không thể chữa khỏi.

Anh ta cũng giống như mình, mất mẹ từ rất nhỏ.

Nhưng mình, lại may mắn hơn anh ta ở chỗ, mình có thể vượt qua được, còn anh ta thì không.

Có lẽ, sự ra đi của phu nhân ngày trước, đã làm anh ta ám ảnh.

Thật không ngờ, hai người không cùng đẳng cấp như mình và Hàn Thẩm, lại có một nỗi khổ giống như nhau.
Thi Nhi khẽ thở dài, đưa tay vuốt ve tóc của anh, nó thật thơm và mềm mại.

Anh chồng ngốc này của cô, mặc dù bình thường ngớ ngẩn, khờ khạo, nhưng vẫn không đến nỗi để cô phải lo chuyện tắm rửa, ăn uống gì.
"Hàn Thẩm ngoan! Đừng khóc! Đừng khóc!"
Trong giây phút ấy, anh như cảm nhận được sự ấm áp đã nguội lạnh từ lâu trong tâm hồn đầy gai góc và tổn thương này.

Ngày Thi Nhi bước vào Phó gia, giống như đã mang theo cả sự lạc quan và tiếng cười cho anh.
Trong nhà này, chỉ có cô là quan tâm đến cảm xúc của anh.


Còn những người còn lại, chỉ xem anh là một tên ngốc không đáng để ý tới.
"Thi Nhi! Thi Nhi có thương anh không? Hic hic!"
Cô dịu dàng vuốt tóc anh, còn xoa xoa khuôn mặt đang dính bệt nước mắt ấy.
"Có có! Có thương!"
"Thương thật không?"
Thi Nhi gật đầu liên tục, để cho anh chồng này cảm thấy yên tâm hơn.

Sống cùng với anh gần một năm rồi, tuy không phải là cuộc sống hôn nhân bình thường như bao cặp đôi khác, nhưng như vậy đối với cô cũng tốt.

Cô không cần phải gò bó mình, vì Phó lão gia bà Phó phu nhân đã đủ làm cô áp lực rồi, nếu như Hàn Thẩm còn là một tổng tài lạnh lùng, khắc khe nữa, thì chắc cô sẽ chịu không nổi mất.
Thấy cô gật đầu, trong lòng Hàn Thẩm dường như lại thêm một chút nặng nề.

Cái gật đầu đó, rõ ràng là quá mông lung hời hợt.

Có phải cô gật đầu, là vì bây giờ anh rất ngốc, rất khờ khạo nên mới được cô đồng cảm thương hại không? Liệu sau khi biết anh không còn như thế nữa, cô có còn vì anh mà gật đầu đồng ý chuyện gì nữa hay không?
"Vậy...!Thi Nhi cho anh hôn một cái nhé!"


Bình luận

Truyện đang đọc