TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


Thi Nhi nhìn anh khó hiểu, chớp mắt hỏi.
"Em làm sao để giúp anh?"
Hàn Thẩm đột nhiên đưa tay cởi chiếc áo khoác len trên người cô ra, trượt từ từ xuống nắm lấy tay cô.

Anh đặt nó lên ngực mình, rồi lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lấy nó, ánh mắt thâm tình vẫn nhìn cô không rời.

Thi Nhi dường như đã hiểu ra ý đồ của anh, nhìn ánh mắt giang tà này thôi thì cũng đủ hiểu.

Nhưng ngay sau đó, Thi Nhi liền đưa tay giữ tay anh lại, nhìn anh căng thẳng nói.
"Không được! Anh đang bị thương mà?"
Hàn Thẩm cười cười, đưa tay mìn mò mẫm vào trong áo của cô, kề vào tai cô nói khẽ.
"Thì em lên cưỡi nó giúp anh là được rồi!"
Nói xong, anh liền không để cô phản ứng lại mà hôn ghì lên môi cô, còn ấn vai cô ngã xuống giường.

Mái tóc bung xoã ấy như toả ra hương thơm vô cùng mê hoặc và dễ chịu.

Hàn Thẩm đặt Thi Nhi ngồi ở trên người mình, còn khuôn mặt của ai kia rõ ràng là đang tận hưởng những cảm giác khoái lạc.

Thân thể cường tráng ấy đang được thư giản, những múi thịt từ từ tiết ra mồ hôi nhưng không nhiều.


Hương rượu của anh phả vào mặt, hai đôi môi ấy lại quấn lấy nhau không rời.

Mái tóc bồng bềnh rủ xuống vai anh, nhột nhột mà tê dại.
Bên ngoài là những dải ánh sáng mờ ảo của ánh trăng bị mây che khuất nữa.

Gió hè lùa vào từng cơn mát mẻ, làm hai cơ thể ấy càng quấn chặt vào nhau hơn.

Những âm thanh ái muội vang lên trong phòng, nghe thôi cũng cảm thấy ngượng đỏ mặt.
Sáng hôm sau.
Hàn Thẩm giật mình dậy trước, anh mơ màng nhìn lại "tàn cuộc" của anh và Thi Nhi đêm qua mà hoang mang.

Quả thực đêm qua, anh đã lâng lâng một chút rồi nên mới cùng cô mặn nồng kịch liệt như vậy.

Quần áo vung vãi trên sàn nhà, cả chăn mền đắp cũng không được chỉn chu.

Anh sợ cô lạnh nên liền kéo chăn lại cho ngay ngắn, che hết thân thể trắng nõn yêu kiều này.

Bước xuống giường, đầu có hơi choáng nhưng vẫn còn bước đi được.

Anh đi vào nhà tắm pha nước nóng, còn chuẩn bị sẵn loại sữa tắm mà Thi Nhi hay dùng, một ít hoa hồng đỏ trôi lềnh bềnh trên mặt nước.

Đi đến giường, Hàn Thẩm chậm rãi lay Thi Nhi dậy.
"Vợ! Dậy nào!"
Giọng anh nhẹ nhàng vang lên bên tai, làm cô dụi mắt thức giấc.

Vừa mở mắt đã cảm nhận được cơ thể được nhấc bổng lên, toàn thân nhức mỏi.

Anh từ từ đặt cô vào trong bồn tắm nước ấm, để cô thư giãn.

Thì ra ai kia đang cảm thấy đêm qua mình cuồng nhiệt quá, sợ cô đau nhức mình mẩy nên mới định lấy công chuộc tội.

Nằm nhắm mắt thư giãn trong nước nóng, thế mà chân của Thi Nhi vẫn còn run vì đêm qua.

Cô mở mắt ra, cảm thấy hai vai như đang được xoa bóp nhẹ nhàng, đó là bàn tay của Hàn Thẩm.


Anh cẩn thận vén tóc cô qua một bên, đặt cầm mình lên vai cô rồi hỏi.
"Dễ chịu không?"
Cô gật đầu, nghiêng mặt sang nhìn anh cau mày như muốn làm nũng.

"Là do anh cả đấy! Bị thương rồi mà còn muốn hưởng thụ."
Hàn Thẩm cười cười, đợi sau khi Thi Nhi ngâm mình xong còn giúp cô mặc quần áo vào.

Anh đưa tay của cô đặt lên ngực mình, cười bảo
"Nhìn xem! Những dấu tích này là do ai tạo ra đây?"
Thi Nhi tròn mắt, nhìn những dấu hôn chi chít từ cổ đến ngực của anh mà phát hoảng.

Cô không ngờ trong lúc mê man vô thức lại bộc phát cơn "thèm ăn" chồng mình như thế này.

Xong xuôi, anh lại bế cô đi ngược ra giường rồi đặt cô nằm xuống.
"Nghỉ ngơi đi! Anh xuống bếp là gì đó cho em ăn."
Anh nói xong, liền đi đến cửa rồi bước ra ngoài, trước khi đóng cửa còn hôn gió với cô.

Nằm ở trên giường, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của mình bây giờ thật rối bời.

Cô biết anh vẫn không quên được những gì mình đã nghe thấy, biết anh vẫn còn mang nhiều tâm sự.

Nhưng anh đã chọn cách giấu trong lòng, chỉ dành cho cô những phần vui vẻ nhất , hạnh phúc nhất.

Không nằm trên giường được lâu, Thi Nhi quyết định xỏ dép đi xuống lầu, mặc dù...!đi hơi khập khiễng một chút.

Đứng trên cầu thang, cô thấy Hàn Thẩm đang bận rộn ở góc bếp, mùi thơm thoảng qua cánh mũi đã làm cô đói bụng.

Anh thì đang nấu ăn, Chung Thất thì đang lau bàn ghế.

Cậu ta cứ thi thoảng lại nhìn chồng của cô cười cười làm cô có chút đáng ngại.

Không biết tên quản gia này thích con trai hay con gái.

Nhưng cô cũng tạm chấp nhận được, vì cậu ta đã ở cạnh anh lâu rồi, phát triển ở mức tình thân là chuyện bình thường.

Hàn Thẩm vừa cho thức ăn ra đĩa, vừa dặn dò Chung Thất.
"Trải thêm một lớp đệm trên ghế sô pha để thiếu phu nhân ngồi, cô ấy đang bị đau lưng."
"Dạ! Tôi làm ngay ạ!"
Cậu ta nhanh nhẹn chuẩn bị, Hàn Thẩm còn dặn dò cậu ta chạy ra vườn hoa hái ít hoa anh thảo vào cắm trong bình đặt ở bàn, tạo hương thơm dễ chịu cho Thi Nhi.

Đứng ở đây, cô đã nghe thấy cả, người chồng này của cô sao lại có thể tuyệt với đến như thế.

Trong lòng là một mớ hỗn độn ưu phiền, nhưng anh vẫn muốn buông thả mình để làm cô thư giãn đầu óc.
Hàn Thẩm! Em biết nói yêu anh thế nào để xứng đáng với tấm chân tình này của anh đây?


Bình luận

Truyện đang đọc