TỔNG TÀI GIẢ NGỐC AI LÀ SÓI


"Chung Thất! Thiếu phu nhân thèm ăn chân vịt nướng, cậu ra ngoài mua đi!"
Hàn đi từ trên lầu xuống còn dẫn theo Thi Nhi.

Ban đầu cô muốn anh dẫn cô đi ăn.

Nhưng chỗ bán đồ nướng đông người lại có nhiều khói, không thích hợp cho phụ nữ mang thai.

Vậy là Chung Thất lại trở thành tay sai vặt,ra ngoài một chuyến để mua chân vịt nướng.

Thấy cậu ta chạy hớt hải như vậy, Thi Nhi cũng có chút thương cảm.
"Không cần vậy đâu mà! Nếu không đi được thì đợi khi khác chúng ta ăn."
Hàn Thẩm lắc đầu, vuốt ve gò má của cô, dịu dàng bảo.
"Không được.

Em đang thèm thì phải ăn ngay, còn ăn cho con của chúng ta nữa mà?"
Thi Nhi nhìn anh, đột nhiên có chút tủi thân.

Gần đây, từ sau khi mang thai thì tâm trạng cô rất hay thay đổi.

Ngoài việc một ngày ngủ rất nhiều ra thì còn rất hay làm nũng với anh.


Nhưng anh không cảm thấy phiền, mà còn rất thích được cưng chiều cô.

Chớp chớp mắt, cô xìu giọng hỏi.
"Thế anh chỉ lo cho con chúng ta thôi à?"
Anh ngơ ngác nhìn cô, sau đó liền hiểu ra cô đang ghen tị, liền bật cười lên.

Lần đầu anh thấy cô như thế, hai gò má cứ phập phồng lên trông thật đáng yêu.
"Coi kìa! Có người đang ghen tị với con kìa!"
Thi Nhi thẹn thùng, cô đỏ mặt rồi vùi đầu vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

Cảm giác mỗi khi ôm anh thật bình yên và ấm áp, mọi căng thẳng đều tan biến.

Cả anh cũng vậy, mỗi khi ở công ty về nhà liền bước đến ôm vội lấy cô, cứ như những gánh nặng đều được xua đi hết.

Họ giống như có thể bù đắp cho nhau vậy, chỉ cần ở bên nhau thì đều mang lại cho nhau cảm giác an toàn.
Đi đến một con phố đông người, Chung Thất nhanh chóng nhìn thấy quán chân vịt nướng mà Thi Nhi muốn ăn.

Cậu ta vui vẻ đỗ xe ở bên đường rồi thong thả bước xuống để băng qua đường.

Bên đường, Thùy Chi cũng vừa từ trong bar đi ra.

Đây là nơi mà cô thường cùng những cô bạn đến chơi và tụ tập ăn uống.

Chia tay đám bạn của mình, Thùy Chi vui vẻ ra về, Chung Thất cũng vừa mua xong cả một hộp chân vịt nướng.

Vô tình nhìn thấy cô, cậu ta lại bị thu hút bởi dáng người thon thả từ phía sau.
Thùy Chi vừa lấy điện thoại ra định gọi taxi thì bỗng có một gã đàn ông từ đâu đi đến, người toàn mùi rượu.

Ông ta trông rất lôi thôi, ăn nói vô cùng thô lỗ, đã vậy còn sờ mò cô.
"Em à! Em đẹp quá! Có muốn đi khách sạn với anh hay không?"
Hỏi xong, gã ta còn cười cho một tràn biến thái vô cùng.

Thùy Chi cáu giận, tát cho gã ta một cái rõ đau rồi quát.
"Điên à? Nhìn lại mình đi xem anh có tư cách xách giày cho tôi không? Rủ tôi vào khách sạn xem anh chà bồn cầu à?"
Chung Thất không thấy rõ sự tình, chỉ thấy cô và gã đàn ông kia hình như đang xích mích.


Bỗng chốc quên mất Thùy Chi không phải cô gái chân yếu tay mềm, cậu ta lập tức chạy đến mà buông luôn hộp chân vịt nướng xuống đất.

Lúc này, gã đàn ông kia vừa bị tát lại còn bị mắng làm máu điên lên tận não bộ.

Ông ta trừng mắt giận dữ, vung tay lên định tát vào mặt của Thùy Chi.

Cô giương mắt nhìn một cách bình thản, vừa định ngầu lòi cản phá cánh tay ấy thì Chung Thất xuất hiện.
"Dừng tay!"
Thùy Chi ngẩn người ra nhìn, thấy cậu ta trước mắt mình lúc này còn ngầu hơn cả siêu anh hùng.

Một cú hất mạnh đẩy ngã nhào gã đàn ông kia ra, Chung Thất lạnh lùng chỉ tay cảnh cáo.

.
"Không được động đến cô ấy!"
Gã ta lòm còm bỏ chạy, còn Thùy Chi lúc này vẫn đơ ra như tượng tạc.

Cậu ta nghĩ mình đã lập công với mỹ nhân rồi, nên liền quệt mũi ra oai với cô.
"Sao? Thấy ngầu không?"
Thùy Chi nhìn Chung Thất, giật giật khoé môi rồi liền lạnh lùng nói.
"Không."
Cậu ta đang cười ngon lành thì im bặt, cảm giác như nguyên gáo nước lạnh vừa mới hất từ trên đầu xuống tới chân.

Uổng công ra tay nghĩa hiệp, vậy mà còn bị mỹ nhân phũ phàng một cách thẳng thừng như vậy.


Thùy Chi lườm cậu ta rồi bảo.
"Tôi đang rất ngầu đấy! Ai cần anh xen vào vậy?"
"Ngầu gì? Tôi không nhảy vào thì cô bị đánh tơi bời hoa lá rồi."
Cô tức quá, đã sắp trở thành một người hùng rồi thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một tên người hùng dở hơi khác chen vào.

Hung hăng dậm chân, cô lại không thương tiếc gì mà dậm vào chân của Chung Thất.
"Im đi! Nghĩ mình là anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Cậu ta ôm chân như lần trước, nhăn đến híp cả mắt lại, miệng mồm méo mó trông rất buồn cười.

Nhìn cô tức tối, cậu ta ấm ức bảo.
"Nghĩ là vậy! Ai mà ngờ anh hùng lại gặp anh hùng!"
Đang nói chuyện hăng say, Chung Thất cứ như bị sét đánh trúng đầu.

Cậu ta nhìn lại tay của mình rồi nhìn về phía đằng kia.

Hộp chân vịt nướng nóng hổi thơm lừng bây giờ đã là quà biếu ông địa.

Cậu ta bất lực, không từ mà biệt bỏ Thùy Chi đứng đó rồi chạy như bay về quán đối diện, vừa chạy vừa kêu gào lên như đang đói lắm.
"Ôi chân vịt nướng của tôi!"


Bình luận

Truyện đang đọc