TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



“Cô em xinh đẹp đi đâu một mình thế này?” Một gã đàn ông bặm trợn chắn trước mặt Minh Tuệ, ngả ngớn cười cười: “Đi chơi cùng với mấy anh một chuyến.”
Minh Tuệ giật mình nhìn gã đàn ông trước mặt, lại nhìn ra phía sau.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã bị chặn lại bởi một đám đàn ông.

Tên nào tên nấy mặt mũi bặm trợn xấu xí.
Đoạn đường này rất vắng người.

Vừa rồi cô vừa đi vừa suy nghĩ tới chuyện rút hồ sơ của hai đứa nhỏ ở trường quốc tế nên mới không chú ý.
“Đừng có dọa chị dâu như thế.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Thanh niên trông có vẻ tầm hai mươi tuổi, mặt mũi non choẹt nhưng khí thế lại chẳng kém gì cả đám kia.

Cậu ta ngậm trong miệng một cọng cỏ, nghiêng đầu cười với Minh Tuệ.
“Chị dâu đừng sợ.

Đám người này dám bắt nạt chị dâu, lát nữa đại ca sẽ xử lý bọn họ.”
Minh Tuệ nhíu mày nhìn cậu ta: “Chị dâu là sao? Cậu nhận lầm người rồi, tôi không phải là chị dâu của cậu.”
“Phải.” Người kia cười khì khì: “Em nhận nhầm thế quái nào được.

Chị dâu là Đào Minh Tuệ đúng không? Đào Minh Tuệ là chị dâu của em… Chị đi theo em một chuyến, đi gặp đại ca.”
Đại ca nào chứ? Minh Tuệ càng nghe lại càng không hiểu đám người này đang nói cái gì.

Nhưng cô đã rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan, không thể làm gì ngoài chấp nhận đi theo bọn họ.
Căn phòng rất rộng, không bật đèn.

Chỉ có một mặt tường kính trong suốt, ánh nắng mặt trời hắt qua mặt kính, khiến người ta không nhịn được nheo mắt.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông bật cười, xoay ghế lại.


Vì ngược sáng nên Minh Tuệ nhất thời không nhìn rõ mặt mũi của gã, chỉ thấy dáng người cao lớn.

Và chắc chắn, không phải là người quen của cô.
“Anh… anh là ai?”
“Đào Minh Tuệ đúng không? Rất xin lỗi vì phải dùng cách này để mời cô đến đây.

Tôi chỉ muốn biết… cô có phải là con gái của Trần Quyết hay không thôi.”
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên Trần Quyết từ miệng của người khác.

Lần trước là bà lão họ Trần đến tận nhà tìm mẹ cô.
Theo như thái độ của mẹ cô, thì sợ rằng người đàn ông tên Trần Quyết đó đúng là bố ruột của cô.

Có điều, người trước mặt còn chưa biết là bạn hay thù, cô cũng không dám tùy tiện trả lời.
Suy nghĩ một lát, cô lắc đầu: “Tôi không biết, không biết Trần Quyết là ai, cũng không biết đó có phải bố tôi hay không.”
Cũng không tính là nói dối, từ nhỏ đến lớn chưa có ai nói cho cô biết bố ruột của cô là ai cả.

Mẹ cô cũng không.
“Trả lời cho tử tế, nếu không… tôi cũng không biết mình sẽ làm gì Đào Ngọc Linh đâu.” Gã đàn ông nhếch môi cười, đôi mắt tối tăm lại càng có vẻ âm u.
Minh Tuệ thoáng rùng mình.

Gã này còn khống chế cả mẹ của cô.
Đối phương lại hỏi tiếp: “Cô là người phụ nữ của Dương Quốc Thành sao?”
“Không phải.” Lần này cô trả lời rất dứt khoát: “Tôi và Dương Quốc Thành chỉ có mối liên hệ trong công việc, không có tình cảm riêng tư.”
Phủ định quá nhanh lại càng giống với lừa mình dối người.
Gã đàn ông gật đầu, tiếp tục chuyển chủ đề.
“Cô đã đi Úc cùng với Dương Quốc Thành, vậy cô nói đi… có phải nó đã hại chết chú Điền hay không?”
Đôi mắt Minh Tuệ trợn to, cô hoàn toàn không biết chuyện này.
“Chú Điền mất rồi sao?” Sau khi trúng độc anh túc, cô chìm vào hôn mê, cũng không biết diễn biến sau đó.

Khi tỉnh dậy đã thấy bản thân đang ở trên máy bay rồi.
Gã đàn ông chăm chú nhìn cô, như thể muốn phán đoán xem cô nói thật hay nói dối.

Cô cũng không kiêng nể gì nhìn lại gã.
Hồi lâu sau, gã hừ một tiếng: “Cô vẫn chưa thành thật với tôi, nhưng không sao… Mẹ con cô sẽ sớm được gặp nhau, sau khi chúng ta kết hôn.”
Cái gì? Kết hôn? Thậm chí cô còn chẳng biết gã đàn ông này tên là gì, là người như thế nào.

Kết hôn cái quái gì chứ?
Cô chạy theo gã đàn ông đó ra ngoài, muốn hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng gã sải bước quá nhanh, chớp mắt đã mất hút sau hành lang.

Còn cô lại bị cậu thanh niên hồi nãy giữ tay lại.
“Chị dâu, để em đưa chị về nhà.”
Nhíu mày nhìn cậu ta, cô nói: “Ai là chị dâu của cậu chứ? Đừng có gọi lung tung.”
“Bây giờ chưa phải.” Cậu ta gật đầu cười: “Nhưng sẽ sớm thôi.

Chị dâu đừng ngại ngùng… À suýt nữa em quên mất, ở đây có một bộ đồ chuẩn bị cho chị.


Chị cầm về đi, lát nữa thay đồ xinh đẹp, chải chuốt một chút.

Tầm năm giờ chiều em sẽ tới đón chị.”
Sau đó, không có chuyện gì nữa cả.

Cậu ta đưa Minh Tuệ về nhà.

Ngôi nhà nhỏ vẫn giống như mọi ngày, chỉ khác là không có bóng dáng của mẹ cô.

Con trai cũng đã trở về trường.
Chớp mắt một cái, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, và nỗi muộn phiền không làm thế nào xua đi được.
“Mẹ ơi, bà đâu rồi ạ?” Cô bé con nằm trên giường, ôm khư khư con gấu bông nhỏ.
Minh Tuệ xoa đầu con, kìm lại tiếng thở dài.
“Bà… có một chút việc bận nên hôm nay chưa thể về nhà.

Khi nào bà hết bận thì bà sẽ trở về, Bông của mẹ đừng lo lắng nhé.”
Cô bé con ngoan ngoãn gật đầu, lại nói: “Bố Thành nói là mời gia sư cho con, con có thể đi không ạ?”
Vốn dĩ, Minh Tuệ không muốn để các con tiếp xúc với Dương Quốc Thành quá nhiều.

Thế nhưng trong thời điểm hiện tại, chính cô cũng không thể đảm bảo an toàn của bản thân, thì để con đi theo hắn có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Dù sao hắn cũng là bố của bọn trẻ, hắn phải có trách nhiệm với các con của hai người.
Đúng năm giờ chiều, một chiếc xe sang dừng lại trước ngõ nhỏ.

Minh Tuệ cúi gằm mặt, lầm lì bước lên xe.

Cô đang mặc trên người một bộ đồ bình thường, không phải chiếc váy được chuẩn bị sẵn.

Nói đúng hơn, là cô còn chẳng mang chiếc váy đó về nhà.
“Chị Tuệ, chị việc gì phải làm như vậy.

Cứ chống đối đại ca, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Cậu thanh niên cũng chỉ than thở một câu, sau đó chẳng nói gì nữa cả, tập trung lái xe.

Tiếp theo cần làm thế nào, đại ca của cậu ta sẽ tự mình lo liệu.
“Thay đồ đi, lát nữa tham gia một bữa tiệc cùng với tôi.”

“Anh dựa vào cái gì…” Minh Tuệ khoanh tay đứng thẳng người, cũng không có ý định làm theo lời của gã đàn ông.
Gã lạnh giọng: “Đừng có làm những trò ngu ngốc như phản kháng trước mặt tôi.

Cô không có lựa chọn nào khác, ngoài hợp tác.”
Minh Tuệ hừ một tiếng.
“Bớt dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với tôi đi.

Nếu anh thực sự có thành ý hợp tác với tôi, thì anh đã chẳng làm như thế này.

Khách sáo với tôi một chút, có khi tôi sẽ mềm lòng mà đồng ý làm theo lời anh đấy.”
Cậu thanh niên toát mồ hôi lạnh, lén lút kéo tay cô: “Chị Tuệ, chị đừng nói nữa.”
Gã đàn ông nhìn cô chằm chằm, sau đó thở hắt ra một hơi, nói với cậu thanh niên:
“Đưa cô ấy đi thăm Đào Ngọc Linh.”
Vừa đi trước dẫn đường, cậu thanh niên vừa lải nhải.
“Em chưa thấy anh ấy đối xử với ai tốt như với chị đâu.

Chị đừng nhìn anh ấy như vậy mà nghĩ rằng kết hôn với anh ấy là thiệt thòi.

Nếu không phải vì chị có thân phận cao quý, lại còn xinh đẹp, chắc anh ấy cũng chẳng đề chị vào mắt…”
Cậu ta vươn tay đẩy cánh cửa trước mặt.

Phía sau cánh cửa là một căn phòng, tiện nghi đầy đủ.

Mẹ của Minh Tuệ đang ngồi ngẩn người nhìn bức tranh treo trên tường.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà giật mình quay ra.

Ánh mắt bà vừa bối rối, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, khi nhìn thấy con gái..


Bình luận

Truyện đang đọc